Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 1






LÝ THẬP DI (CÔNG) X TƯ SÂM (THỤ)
Ngược dòng thời gian trở về quá khứ.

Chương 1:
Xế chiều, mặt trời vẫn chưa khuất bóng.

Trong xóm, đám trẻ con đang chơi đùa rất vui vẻ, tụi con trai chạy nhảy, rượt đuổi khá sôi động, thỉnh thoảng còn té ngã dưới đất nhưng không khóc mà lập tức đứng dậy tiếp tục chơi.

Trong xóm nhỏ rộn ràng tiếng cười đùa của trẻ con.

Chỉ có một cậu bé đang chống cằm tựa vào cửa sổ trên lầu, đôi mắt đen láy tỏ vẻ ghen tị.

Hình như ông nội ở phía sau đang gọi cậu, Lý Thập Di lễ phép đáp lại, tiếp tục cúi đầu viết một đề mục vượt xa so với lứa tuổi của cậu.

Một lúc sau, cậu lại ngẩn người.

Muốn ra chơi cùng mọi người quá đi, Lý Thập Di cô đơn nghĩ, tia sáng mờ chiếu trên người cậu, lộ ra bóng dáng nhỏ bé cô đơn u buồn.

Từ khi còn nhỏ Lý Thập Di đã có vẻ ngoài rất đẹp, môi hồng răng trắng, khuôn mặt mang vẻ đẹp mong manh như ngọc sáng, lông mày thanh tú như bước ra từ tranh vẽ.

Cậu sở hữu nét đẹp đáng yêu nhất, ước ao nhất, vẻ đẹp đó đáng lẽ ra phải được người khác yêu mến nhưng không hiểu vì sao nhiều người tỏ ra lạnh lùng với cậu.

Mỗi lần cậu hớn hở xuống dưới nhà thì lũ con trai sẽ tản ra như thể cậu là quái vật vậy.

Trong xóm, tụi con gái rất thích chơi với cậu, nhưng Lý Thập Di lại không có chút hứng thú nào với những trò chơi của con gái, cậu chỉ thích chơi những trò chơi có tính phiêu lưu mà bọn con trai vẫn thường chơi, vì vậy cậu để ý tới Trương Du.

Nhắc đến Trương Du, hàng xóm láng giềng ai cũng bật cười, họ hay nói đùa, đúng là đồ con khỉ! Trương Du là một thằng con trai vô cùng nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau với người khác.

Lý Thập Di thường thấy y bị cha mẹ mắng mỏ, nhưng sau đó lại cười hì hì, tiếp tục chơi đùa nghịch ngợm, nhảy nhót trong xóm.

Từ nhỏ Lý Thập Di vốn đã không được tự do nên cảm thấy có chút hâm mộ Trương Du, bởi y có một tuổi thơ trọn vẹn, tự do, nghịch phá, không chịu bị gò bó.

Cậu cũng muốn là một đứa trẻ như vậy
Nhưng Trương Du không thích Lý Thập Di cho lắm.

"Yếu ớt, nhỏ nhắn như con gái." Trương Du cong môi nói.


Loại định kiến được hình thành trong 1 lần va chạm cách đây không lâu.

Lúc đó, Trương Du đã vô tình đẩy ngã Lý Thập Di xuống đất, hậu quả là cậu bị chảy máu ở chân.

Mặc dù lúc đó Lý Thập Di rất sợ hãi nhưng cậu vẫn không khóc, chỉ khập khiễng trở về nhà.

Ông nội cậu thấy cháu bị thương nên tức giận tìm đến tận nhà Trương Du mắng người, khiến cho ba mẹ Trương Du tức giận đánh y một trận nên thân.

Kết quả là quan niệm đó đã ăn sâu vào tâm trí Trương Du, vẻ ngoài có đẹp đến đâu thì bên trong cũng là một tên nhóc quỷ mà thôi, y khinh.

Xem TV quá nhiều, y luôn nghĩ bản thân là một đại hiệp oai phong lẫm liệt, người quá xinh đẹp như Lý Thập Di bị y xếp vào hàng ngũ người ngoài hành tinh.

Y thậm chí còn cảm thấy khuôn mặt của Lý Thập Di luôn thu hút sự chú ý của tất cả tụi con gái trong xóm, trong đó có cả cô gái nhỏ mà y thích, tên tiểu Phương.

Điều này khiến cho y cảm thấy thật bất công, cho nên cứ hễ có cơ hội thì y lại chế giễu cậu.

Rõ ràng là y cũng rất đẹp trai! Trông đàn ông như vậy cơ mà!
Trẻ nhỏ đều có tính ghen tị như vậy.

Những đứa khác cũng giống như Trương Du thường thích đánh nhau trêu đùa qua lại, thế nhưng gia đình Lý Thập Di quá nghiêm khắc khiến cho những đứa trẻ khác không dám động vào Lý Thập Di, nên cũng dần xa cách với cậu.

Dòng họ Lý từ bao đời nay đều thuộc dòng họ tri thức đỗ đạt cao, cha mẹ Thập Di tuy không dấn thân vào con đường văn chương nhưng thường xuyên vắng nhà vì lí do công việc.

Thế hệ trước của họ đều là những người đỗ đạt và ưu tú.

Giáo dục và nề nếp của gia đình vô cùng nghiêm khắc.

Vì là con một nên mọi người đặt khá nhiều kì vọng vào cậu.

Có thể nói ăn ngủ cùng sách vở chiếm phần lớn tuổi thơ của cậu.

Con người nếu thiếu thứ gì đó thì thường sẽ ghen tị với những người sở hữu thứ bị thiếu đó.

Bởi vì cậu bị bạn bè cùng lứa xa lánh nên Trương Du luôn lấy cớ đó mà cười nhạo cậu.

Một thời gian dài Lý Thập Di rất ghét khuôn mặt của chính mình, bởi vì gương mặt của cậu quá giống "con gái".

Thế là có lần cậu lén lấy mỹ phẩm của mẹ tô lên mặt, soi gương không còn nhìn thấy bộ dạng ban đầu nữa mới hớn hở đi xuống nhà, đi tới chỗ đám trẻ, ngây thơ nghĩ mình "xấu " thì tụi nó sẽ để cậu chơi cùng.

Nhưng cậu không ngờ chỉ nhận lại sự chế giễu không thương tiếc.

Trương Du chỉ vào mặt cậu, làn da rám nắng bởi vì chạy chơi dưới trời nắng cười đến nhăn lại, nước mắt chực trào ra, y dùng lòng bàn tay lấm lem bùn đất bôi lên mặt của Lý Thập Di, nhìn thấy khuôn mặt cậu không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, ôm bụng cười "Hahaha! Hahaha!"
Đám trẻ con đứng xung quanh cũng cười chế giễu cậu.

Không có người lớn ngăn cản nên tụi trẻ con cũng không e dè mà cười nhạo cậu.

Lý Thập Di bất lực đẩy Trương Du ra, hét lên: "Thằng xấu xa!"
Cậu chạy lên lầu nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười ở dưới lầu.

Những tiếng cười đó dường như đã ăn sâu vào tâm trí khiến cậu không bao giờ quên được.

Thời gian trôi qua bọn họ cũng trưởng thành.
  
Trong một quán bar đặc biệt có tên là Hải Đăng nằm ở trung tâm thành phố T, những con người đang cuồng loạn nhảy nhót trên sàn nhảy, đèn neon nhấp nháy phối hợp với tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc, tất cả những cá tính bị đè nén đều được giải phóng vào lúc này, họ bắt đầu điên cuồng và phóng đãng.

Chỉ có một người thanh niên rất trẻ đang ngồi yên lặng bên quầy bar, một tay ôm đầu, vẻ mặt mệt mỏi có chút say, trái ngược hẳn với sự điên cuồng xung quanh.

Những ngón tay mảnh khảnh trắng noãn gõ trên mặt bàn, một cốc chất lỏng màu xanh lam đậm được đặt trước mặt cậu.

Người thanh niên thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ, đôi môi cậu trở nên hồng hào và căng mọng hơn dưới tác động của rượu.

Một lúc sau rượu đã tới đáy, cậu thanh niên khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ đẹp tựa như hoa đào, chỉ là gương mặt lạnh lùng không biểu cảm tựa như tuyết đầu xuân, dung mạo tuấn mỹ nhưng vẫn mang vẻ băng giá đến thấu tim.

Cậu lạnh giọng nói: "Thêm một ly nữa."
Người pha rượu A Hào không dám nhìn cậu thêm nữa, vội vàng pha thêm một ly rượu cho cậu.

Người này cũng thật kỳ lạ, mấy ngày nay từ chối không ít lời mời uống rượu của những người khác, một người có vẻ khá nhàm chán, không thích nói chuyện, uống đủ thì dứt khoát rời đi không có chút lưu luyến nào khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

Chẳng mấy chốc, lại có kẻ không biết điều đến bắt chuyện.

Lý Thập Di liếc xéo tên kia một cái, khóe mắt và đuôi mày đều mang đến cảm giác lạnh lùng có thể xé nát tim gan, khiến người khác như muốn ngưng thở, không nhịn được nuốt nước bọt.

Người đàn ông chỉnh cổ áo, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, hắng giọng ho một tiếng muốn mời một ly, ra vẻ sang trọng nói: "Uống với anh một ly có phải tốt hơn không?" Giọng nói có chút khẩn trương run rẩy có thể là vì quá phấn khích.


Không nghe thấy câu trả lời, người nọ cũng không quá để ý, dù sao cũng là mỹ nam nên tính khí thất thường một chút cũng không sao, hơn nữa mấy ngày nay hắn ta luôn chăm chú nhìn Lý Thập Di, có vẻ như cậu chỉ đi một mình.

Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của cậu khiến cho tâm can bị cào đến ngứa ngáy mới nhịn không được tiến lại gần để bắt chuyện.

Nhìn thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề, nhưng không biết thực tâm là loại người gì, Lý Thập Di cười nhẹ, nụ cười giống như băng tuyết tan chảy, xuân sắc tràn đầy, nhưng ánh mắt lại thâm sâu khó lường, "Cho tôi một lí do?"
Người đàn ông nhìn thấy nụ cười của cậu mà ngẩn ngơ một lúc lâu, cũng không nghe thấy cậu nói gì, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng, sau đó khẽ cười nói: "Có lẽ là vì khung cảnh quá hoàn hảo?"
Ánh mắt hắn ta lại càn quấy trên người Lý Thập Di.

Vì khoảng cách khá gần nên mùi nước hoa trên người hắn khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.

Ôi, lại một kẻ tự cho mình là đúng, Lý Thập Di bất giác cau mày, khẽ liếc hắn một cái, mặc xác hắn ta, cậu lại tiếp tục uống rượu.

Người đàn ông không biết mình nói sai gì rồi, lo lắng liên tục tìm chủ đề để bắt chuyện với cậu.

Cố gắng một lúc lâu, hắn ta nhận ra đối phương không hề muốn nghe mình nói chuyện nên sinh ra cảm giác khá bực bội.

Nhìn thấy bàn tay trắng ngần của cậu đặt trên quầy bar, hắn ta đột nhiên nắm chặt lấy.
  
"Anh!" Lý Thập Di lập tức hất tay đối phương ra, động tác khá mạnh suýt chút nữa làm đổ ly rượu trên quầy, thậm chí còn không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của hắn ta, cậu lấy khăn lau tay thật sạch.

Bartender A Hào nhìn kẻ tiếp cận thất bại bằng ánh mắt cảm thông.

Làm sao mới có thể thu phục được đóa hoa cao lãnh kia?
Mồ hôi của hắn ta dính trên tay khiến Lý Thập Di cảm thấy buồn nôn, tâm trạng bỗng trở nên tồi tệ hơn.

Cơn say ập đến khiến cậu có cảm giác muốn nôn.

Cậu đứng dậy muốn đi vệ sinh, nhưng lại bị hắn ta nắm lấy cánh tay.

Lý Thập Di bất giác nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn ta, quát: "Buông ra!" Sự lạnh lùng hóa thành chán ghét, ánh mắt sắc bén của cậu khiến hắn ta giật mình, vô thức buông tay ra, nhìn Lý Thập Di rời đi.

Mọi âm thanh đều có thể nghe thấy trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh, đủ loại tạp âm truyền đến và cũng có thể nghe được âm thanh từ bên trong.

Lý Thập Di hờ hững bật vòi nước, cầm một vốc nước dội lên mặt, làn nước mát lạnh kích thích thần kinh khiến cậu tỉnh táo hơn.

Quả nhiên không xong rồi...!
Tùy tiện vén tóc trên trán lên, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, một đôi mắt đen láy vốn luôn lạnh lùng, nhưng bởi vì khóe mắt tinh xảo khiến cho nó càng trở nên ma mị hơn.

Lý Thập nhìn mình trong gương, tự giễu cười.

Đã nhiều ngày trời không mưa, thời tiết oi bức khiến tâm trạng trở nên cáu kỉnh, thậm chí không khí ẩm ướt nhớp nháp khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Lý Thập Di bước ra khỏi quán bar, bỏ lại không gian cuồng nhiệt náo loạn sau lưng.

Màn đêm mang chút hơi lạnh, ánh trăng trong như nước.

Lý Thập Di đút tay vào túi quần jean, cúi đầu nhìn ngón chân, bước từng bước, không muốn nhìn đường cũng như xe cộ qua lại, cậu như một linh hồn lang thang lúc nửa đêm, phiêu lãng trên phố nhộn nhịp và hiu quạnh.

Cho đến khi trước mặt xuất hiện một đôi chân, một lúc lâu cũng không có dấu hiệu nhúc nhích, Lý Thập Di mới dừng lại, thờ ơ ngẩng đầu lên.

Người trước mặt rất tức giận, lông mày như muốn dựng thẳng lên, vẻ mặt lo lắng của y lập tức biến mất khi tìm thấy cậu, y mở miệng hét lên: "Cậu đã đi đâu vậy hả!"
Nhìn đối phương nổi điên như dã thú, Lý Thập Di khẽ nhếch khóe miệng.

Thấy tình huống không ổn, người đi đường vội vàng né xa, Lý Thập Di cũng lười để ý tới đối phương, lẳng lặng tránh sang một bên, định đi qua bên kia, nhưng đột nhiên bị kéo lại.

Hôm nay là ngày quái gì vậy, hết người này đến người khác chọc tức cậu, Lý Thập Di không khỏi khó chịu, phun ra mấy chữ lạnh như băng, "Liên.

quan.

cái rắm.

gì tới cậu." Cậu lạnh lùng gằn giọng nói.

Trương Du tức giận đến mức hai mắt nổi lửa, y chắc phải xui mấy đời mới dính vào người trước mặt.

"Mẹ kiếp! cậu nghĩ tớ muốn quản cậu sao! Chết tiệt, tớ không phải nhàn rỗi không có việc gì làm, tớ bỏ mặt bạn gái chạy đi tìm cậu! Thế mà cậu cứ như thế này!"
"Tớ làm sao!" Lý Thập Di đẩy Trương Du sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng đến thấu xương, khuôn mặt xinh đẹp lúc này tái nhợt, cậu chậm rãi cúi xuống, nắm chặt bụng đang đau đớn, cắn chặt môi.

Trương Du thấy vậy lập tức hoảng sợ, quên cả tức giận, vội vàng chạy lên đỡ cậu, "Tiểu Di, cậu sao vậy?"
Lý Thập Di xua tay, khó nhọc bước đi, nhưng thật sự đau đến mức không chịu nổi, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt lưng cậu.

"Ông nội của tôi ơi! Đừng có bướng bỉnh, xem như tớ mắc nợ cậu!" Trương Du miệng nói, lập tức đỡ Thập Di đi đến bệnh viện gần nhất.

Đèn trong khoa cấp cứu của bệnh viện sáng lên.


Sau một loạt kiểm tra và nội soi dạ dày, khuôn mặt bác sĩ dưới ánh đèn bệnh viện có chút khó chịu nói, "Viêm dạ dày cấp tính thông thường.

Cần phải nhập viện theo dõi, người nhà nên làm thủ tục nhập viện đi."
Trương Du thầm mắng một tiếng, thành thực đi làm thủ tục nhập viện.

Sau khi hoàn tất thủ tục, Trương Du đi đến phòng bệnh, Lý Thập Di đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, trên tay còn cắm truyền dịch, cậu nằm bất động giống như đang ngủ.

Dáng vẻ an tĩnh ngủ lúc này khác xa với thái độ thường ngày của cậu.

Giường bệnh bên cạnh đều có người nằm, có vẻ như cũng đột ngột sinh bệnh.

Trương Du kéo rèm lại, nhắn tin cho bạn gái một tiếng, sau đó y tìm một chiếc ghế ngồi sát giường bệnh.

Trằn trọc cả đêm, Trương Du thực sự rất mệt, nhưng cũng không dám ngủ sâu, vì sợ người thanh niên đang nằm trên giường lại phát bệnh.

Nhưng cả đêm đều ổn.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thập Di tỉnh dậy, cảm thấy bụng cũng không còn quá khó chịu nữa, vừa mở mắt ra lập tức nhìn thấy Trương Du đang dựa vào ghế ngủ ngon lành, suýt nữa chảy cả nước miếng.

Lý Thập Di nhíu mày, thật sự là không thể tiếp nhận được hình tượng trước mắt, trực tiếp giơ chân lên đá một phát.

Trương Du đang chìm trong mộng, suýt nữa bị cú đá hất văng xuống đất, từ trên ghế giật mình nhảy dựng lên, một lúc sau mới hoàn hồn lại, trừng mắt quát lên, "Mẹ nó! Cậu làm gì vậy!"
"Tớ đói bụng" nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy khiến Trương Du lại muốn bùng nổ.

Nhưng cũng may, y nhớ tới người kia đang là bệnh nhân, không thể nổi giận được.

Vì vậy y hả hê nói: "Bác sĩ nói cậu thời gian này chỉ có thể uống cháo.

Đừng nghĩ tới chuyện ăn những món cay hay những món dầu mỡ khác."
Lý Thập Di hoàn toàn không để ý tới y, lúc này y tá đi tới, giúp cậu thay bình truyền dịch.

Trương Du nhìn một lúc mới hỏi y tá về một số món có thể ăn được và một số chuyện cần lưu ý, sau đó đi ra ngoài mua bữa sáng cho cậu.

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, Lý Thập Di lười biếng đưa tay lấy di động, nhìn thấy ID gọi tới cũng không lập tức bắt máy khiến cho điện thoại cứ nhấp nháy đổ chuông liên hồi, cho đến khi người ở giường bên cạnh phàn nàn cậu mới bắt máy.

"A lô" Lý Thập Di tìm một vị trí thoải mái tựa vào đầu giường, nhìn chất lỏng trong bình truyền dịch từng chút một nhỏ xuống.

Giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia truyền đến, có chút thất thố không dễ gì phát hiện ra: "Thập Di em đang ở đâu vậy, anh tìm em cả ngày hôm qua nhưng không tìm được em."
Lý Thập Di tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Trong bệnh viện."
Hạ Phong lập tức căng thẳng, vội vàng tra hỏi, Lý Thập Di thản nhiên nói địa chỉ, mặc kệ những thứ khác, lập tức cúp máy.

Trương Du rất nhanh trở lại, mang theo một cái bát nhựa dùng một lần để đựng cháo trắng, y tự mua cho bản thân rất nhiều đồ ăn, vẻ mặt hề hề ngồi trên đầu giường bắt đầu uống canh cay, ăn bánh bao hấp và bánh que bột chiên.

Lý Thập Di trực tiếp ngó lơ, yên lặng uống cháo, lông mi cụp xuống giống như lông quạ phủ lên mi mắt dưới, trông ngoan ngoãn an tĩnh vô cùng.

Trương Du đột nhiên đặt bát xuống, ra vẻ nghiêm mặt nhưng điệu bộ này không hợp mới y một chút nào và trông cực kỳ buồn cười, nói: "Tiểu Di, sau này cậu đừng uống rượu như vậy nữa.

Mẹ cậu đã dặn tớ chiếu cố cậu thật tốt nhưng không phải là chiếu cố chăm sóc trong bệnh viện như thế này đâu."
Lý Thập Di ngước mắt lên nhìn y, như không như có "ừ" một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.

Sau khi ăn tối, Trương Du muốn trở lại trường học, nhân tiện xin nghỉ phép, Lý Thập Di buồn chán nằm một mình trong phòng bệnh.

Khi Hạ Phong đến, Lý Thập Di đang nửa tỉnh nửa mơ nằm trên giường bệnh.

Hắn nhẹ nhàng cẩn thận đi đến giường bệnh, nhìn người trên giường với ánh mắt trìu mến.

"Thập Di..." Hạ Phong ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán đối phương, Lý Thập Di lúc này cũng không có ngủ, nhưng cậu không thèm mở mắt nói chuyện, để mặc cho hắn động tay.

Có lẽ quá an nhàn, bản thân thả lỏng, Lý Thập Di rốt cục thoải mái chìm vào giấc ngủ..