Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 60: C60: Chương 60




Chu Huy v.2.0 phiên bản nâng cấp.

Già Lâu La đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm hai cây bàn chải cắm trong ly súc miệng — Một xanh một hồng, suy nghĩ một hồi hắn chọn cây màu hồng.

Nếu như nhất định phải dùng chung bàn chải, hắn sẽ chọn bàn chải của Phượng Hoàng, dù sao Phượng Hoàng minh vương cũng là mẹ ruột, trong lòng sẽ dễ tiếp thu hơn một chút; kế tiếp sẽ chọn của Ma Ha, mặc dù hắn rất nghi ngờ về thói quen sinh hoạt cá nhân của anh mình, nhưng hai anh em cũng từng ngủ chung giường, thẳng thắn dùng chung đồ cũng không phải một hai lần.

Người cuối cùng mới là Chu Huy, tuy rằng hàm răng trắng của Chu Huy có thể khiến ngôi sao trong TV còn ghen tị, nhưng tâm lý khó ở còn đáng sợ hơn vi khuẩn, đủ khiến cho người ta nổi da gà toàn thân.

Già Lâu La vừa đánh răng xong, Chu Huy ngáp ngắn ngáp dài đi vào, không mặc áo để lộ cơ bắp rắn chắc, lạnh lùng liếc mắt nhìn con trai, "Chào buổi sáng."

Già Lâu La nói, "Chào buổi sáng."

Giây kế tiếp hắn thấy Chu Huy đi tới bồn rửa mặt, tự nhiên cầm cây bàn chải màu hồng nhạt, bóp kem đánh răng.

"..." Sắc mặt của Già Lâu La khó mà diễn tả bằng lời, quay đầu không nói một tiếng chạy ra khỏi phòng tắm.

.

Nếu như muốn đưa một số lượng lớn tử khí từ địa ngục lên nhân giới, đường duy nhất đương nhiên là huyết hải, cửa ra nằm đối diện điểm dừng chân phòng ban số chín(1) của nhân giới. Trong đó có một chỗ dưới núi, hai chỗ ở biển sâu, còn có một chỗ ở Nhật Bản, đều chưa trả về cho sáu tổ của quốc an.

(1) Phòng ban được hư cấu nên, chuyên xử lý những vụ án linh dị.

Chỉ còn hai chỗ nằm trong phạm vi quản lý của sáu tổ quốc an — Bắc Kinh và thành phố H.

Cửa ra từ Bắc Kinh lần trước bị Tuyết Sơn thần nữ náo động, đã được Chu Huy khóa lại nghiêm ngặt, chuyện số lượng tử khí nhiều hơn thoát ra là điều không thể. Chỉ còn lại thành phố H, nằm giữa trung nguyên, xung quanh hoang vắng, sự kiện địa sinh thai lần trước khiến cả thành phố chấn động rối tung rối mù, gần như dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ma tôn sẽ chọn nơi này làm điểm đột phá.

Chu Huy vì vậy vẫn theo thông lệ cũ chia làm hai tổ, một tổ cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời đi do Vu Tĩnh Trung cầm đầu, nhân viên bao gồm Nhan Lan Ngọc, Tư Đồ Anh Trì, cùng với phu quét đường Long Cửu, người luôn luôn sống trong truyền thuyết giang hồ, không lộ diện vào ban ngày nhưng vẫn luôn ở phía sau lưng cẩn thận dọn đường cho bọn họ.

Tổ còn lại do Chu Huy lãnh đạo cùng tới thành phố H, bao gồm Ngô Bắc, Lý Hồ và Thần Hoàn Thiên Tư.

Trước khi đi Vu Tĩnh Trung lo thiếu sức chiến đấu, hỏi Chu Huy có cần dẫn theo phu quét đường không — Dù sao hắn cũng đã tới từng thành phố H, sự kiện địa sinh thai lần trước làm hang đá sụp đổ cũng do hắn giải quyết ổn thỏa.

"Cũng không cần đâu." Chu Huy nói, "Thằng con thứ nhà tôi nghiện đồ khác người, thích ăn rắn, thuộc tính khá giống Long Cửu..."

Lỗ tai Già Lâu La nhạy cảm giật giật, có rắn?

"Không được!" Chu Huy lập tức đoán được suy nghĩ của Già Lâu La, nghiêm khắc nói, "Mẹ con không cho con ăn rắn độc, hơn nữa người ta là rồng đàng hoàng! Coi chừng ta méc mẹ con!"

Già Lâu La mặt không đổi sắc đi ra ngoài.

Đoàn người kéo nhau từ Bắc Kinh bay tới thành phố H, sáng cất cánh, chiều đã tới rồi.

Già Lâu La lần đầu tiên đi máy bay, vô cùng hứng thú với con chim sắt có thể bay lên trời này, từ lúc lên máy bay đã nhìn xung quanh, còn cố gắng lẻn vào buồng điều khiển. May mà Ngô Bắc đi vệ sinh ra thấy Già Lâu La lấp ló thập thò, đúng lúc hỏi một câu, "Anh trai? Làm gì thế?". truyện đam mỹ


"Không có gì." Già Lâu La hờ hững đáp, xoay người đi.

Ngô Bắc nghi ngờ nhìn Già Lâu La, chỉ thấy ánh mắt người này rất bình thản giống như Phượng Hoàng, dáng vẻ chẳng mong cầu gì y như đồng bằng núi tuyết, kết hợp với ngũ quan anh tuấn trầm ổn, rất giống Chu Huy v.2.0 phiên bản nâng cấp.

"Vẫn chưa có cơ hội cám ơn cậu, chuyện ở trên xe lửa thật sự rất cám ơn." Sau vài giây lúng túng, Ngô Bắc lên tiếng phá vỡ không khí, "Nếu không nhờ cậu ngăn cản, tôi có thể đã bị Khổng Tước minh vương..."

"Không có gì."

"Ờ... vết thương của cậu sao rồi?"

"Cũng ổn."

Trên lối đi chật hẹp hai người nhìn nhau, Ngô Bắc há miệng, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi vấn đề đã tồn rất lâu trong lòng, "Xin lỗi tôi thật sự muốn biết, cậu với anh cậu tại sao muốn đi xe lửa, chứ không phải hóa nguyên hình bay từ Tây Tạng tới Bắc Kinh?"

Già Lâu La hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi câu này, dùng ánh mắt hơi bất ngờ nhìn lại, chốc lát sau nói, "Chúng tôi không biết đường."

Ngô Bắc: "..."

Tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn đi qua, hiếu kỳ quan sát tổ hợp hiếm thấy này: Một người mặc áo khoác đen, cổ tay lộ ra dây đồng hồ bằng vàng, mắt đeo kính râm trông như đại ca xã hội đen, đang mạnh mẽ khoác vai thiếu niên quấn băng vải, vừa trở về chỗ ngồi vừa vỗ lên vai đối phương, hăng hái nói, "Để tôi tặng cậu ít đồ tỏ lòng biết ơn!"

"Không... không cần đâu."

"Để tôi tặng quà đi."

"Không cần."

"Tôi tặng cậu GPS quân dụng buôn lậu từ Nga nha!"

"..."

Già Lâu La đột nhiên đứng lại, nhìn Ngô Bắc, biểu cảm vô cùng đau khổ, muốn nói lại thôi.

Ngô Bắc: "...?"

Giây tiếp theo Già Lâu La không hề nói trước, ọe một tiếng, ói lên người Ngô Bắc.

Hai tiếng sau máy bay đáp, Ngô Bắc đi qua ánh mắt soi mói của mọi người đi xuống sân bay, bình tĩnh cởi áo khoác Buberry, ném vào thùng rác.

Thành phố H hoàn toàn chẳng thay đổi gì so với một năm trước, thị trưởng Hoàng không hề có dấu hiệu gầy đi, ngược lại Chu Huy và Lý Hồ ở sân bay gặp ông còn thấy mập hơn. Khác với một năm trước là, thị trưởng Hoàng rất vui vẻ, gương mặt tỏ ra đắc ý, trong tay bế một đứa trẻ kháu khỉnh đang gào khóc.

Lý Hồ ngạc nhiên hỏi, "Ngươi tìm được đối tượng?!"


"Người thân giới thiệu, một gia đình chồn dọn từ nơi khác tới, năm trăm năm trước còn từng đi theo họ hàng nhà ta, có duyên ha?" Thị trưởng Hoàng nâng đứa bé khóc tới hai má đỏ bừng lên khoe với bọn họ, "Giống ta không? Giống y chang ha? Vừa khỏe mạnh vừa dễ nuôi giống y như ta hồi còn bé hahahaha!"

Lý Hồ đồng tình nói, "Là con trai à, ngươi tiêu rồi. Đừng bao giờ sinh đứa thứ hai, đứa thứ hai mà cũng là con trai thì đời này của ngươi coi như xong..."

Già Lâu La nhíu mày, tựa như không rõ tại sao bọn họ lại quen một con chồn cấp thấp. Chu Huy thấy thế thản nhiên nói, "Là bạn của mẹ con ở thành phố H... Nói cẩn thận hơn thì đây là bạn do chính phủ công nhận của Phượng Hoàng."

Già Lâu La gật đầu, đi tới nhìn đứa trẻ quấn tã khóc oe oe. Thị trưởng Hoàng bị Ma Ha đại ma vương trong sự kiện địa sinh thai dọa sợ, thấy cậu em liền có chút nhút nhát, nhưng cũng không lập tức né tránh, chỉ thấy Già Lâu La quan sát đứa bé một lúc, đột nhiên vươn ngón tay chạm vào mi tâm của nó.

Ánh sáng màu vàng hiện lên, chiếu ra một đoạn Phạn văn vô cùng phức tạp, biến mất trong mi tâm của đứa trẻ.

"Đây, đây là..."

"Đây là Phạn ấn của riêng ta, chú chúc phúc của Đại Bàng Kim Sí Điểu, có thể tăng tuổi thọ tránh tai ương cho người được chúc." Già Lâu La lẽ phép nói, "Anh của ta ở nơi này gây phiền phức cho các ngươi, chút quà mọn của ta coi như xin lỗi."

Thị trưởng Hoàng mở to mắt, nhìn theo Già Lâu La xoay người đi, nhịn không được khều Chu Huy, "Hắn thật sự thuộc gia đình lão Chu à?"

Chu Huy tức giận nói, "Thằng nhóc đó chỉ ra vẻ thôi, ngươi tưởng là dùng được thật à? Qua đây ta vẽ cho hai lá bùa bình an, giá gốc tám triệu tám trăm tám mươi ngàn, giảm giá cho ngươi 99%, cà thẻ thì phải thu thêm 2% tiền phí..."

Chu Huy xắn tay áo tìm giấy bút, con chồn vội vàng ôm con bỏ chạy.

Thị trưởng Hoàng bảo mọi người tới thành phố H giải quyết chuyện đất đai, sắp xếp cho bọn họ ở một khách sạn năm sao tại trung tâm thành phố. Thật ra dựa theo tính cách của Chu Huy, đi công tác thì phải ở chỗ tốt, ăn ngon, rảnh rỗi thì còn đi chơi tham quan, thay người địa phương kiểm tra các kiến trúc xây dựng; nhưng lần này hắn tới thành phố H, mục đích hoàn toàn khác xưa, hắn để hành lý trong phòng, tuyên bố mỗi người chỉ có nửa tiếng để nghỉ ngơi, sau đó lập tức xuất phát.

Ngô Bắc muốn đi mua áo khoác, Thần Hoàn Thiên Tư thì muốn đi ăn. May mà bọn họ không nói ra, Lý Hồ che miệng khuyên cả hai đừng đi, "Hai ngươi chưa tham gia kì bao vây địa ngục thanh trừ lần trước, mỗi lần tới lúc này Chu lão đại y như con gái tới tháng, dám đào ngũ hắn sẽ dùng dây nịt quất từng thằng một..."

Thần Hoàn Thiên Tư bất mãn nói, "Có nghiêm trọng vậy không? Lần hắn tới nhà đại lão số một của quân ủy đuổi ma, còn nằm trên sô pha nhà người ta nhai kẹo chơi nửa tiếng mới làm mà?"

Lý Hồ nói, "Ngươi khờ quá. Lần đó hắn cãi nhau với Phượng Hoàng, cố tình không về nhà ăn cơm, lần này là vợ chạy mất đi cùng gian phu thăm nhà cũ, tình huống có giống nhau không?!"

Hai người bừng tỉnh, xoay đầu thấy Chu Huy đứng bên cửa sổ hút thuốc, ánh sáng bên ngoài rọi vào chiếu thành cái bóng, nửa khuôn mặt bị bao phủ trong khói thuốc, chỉ thấy một điểm đỏ đỏ đang cháy.

Già Lâu La đút tay vào túi đi tới, Chu Huy móc bao thuốc lá trong túi quần ném cho hắn. Lát sau hai cha con đứng đối diện nhau hút thuốc, không nói câu nào, bầu không khí âm trầm đến đáng sợ.

Ngô Bắc chớp mắt hai cái, xoay người rón rén đi mất.

Bầu trời của thành phố H hôm nay đầy mây, nhưng không khí cũng không ẩm ướt, không có dấu hiệu muốn mưa. Gió sáng thổi qua cũng rất nhẹ, nhưng mà càng về chiều thì gió càng lớn, xe lái từ thành phố ra ngoại ô, gió càng lúc càng nhiều, ngồi trong xe còn có thể nghe thấy tiếng gió hú.

Chu Huy im lặng lái xe, Già Lâu La ngồi bên cạnh hỏi, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Hướng đầu gió bên ngoài ngoại ô, khu giáp giữa nhân giới và ma giới."

"... Tại sao phải tới hướng đầu gió?"


Chu Huy không đáp, chỉ nói, "Đây là cách Ngô Bắc nghĩ ra để ứng phó với tử khí, con tới sẽ biết."

Kết quả sau khi đến nơi, Già Lâu La cố sức xoa huyệt thái dương, xuống xe nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi đó là một mảnh đất trống, vách núi cách đó không xa là điện cao áp sừng sững, đứng trên gò đất có thể nhìn thấy kiến trúc của thành phố H. Ngô Bắc mở cửa xe đi xuống, khiêng một cái túi cao chừng 2m để xuống đất, mở khóa kéo, lấy tượng Phật bên trong ra.

Già Lâu La quả thật ngơ ngẩn, thấy Ngô Bắc nửa quỳ dưới đất, lấy ra hơn mười mấy tượng Phật bằng gỗ cây nhãn có hình thái khác nhau, đặt vào tấm vải màu vàng to chừng 4m2, sau đó gọi Thần Hoàn Thiên Tư, "Tôi tìm được bao nhiêu đây thôi, xài tiết kiệm chút."

Thần Hoàn Thiên Tư nhìn mấy bức tượng, "Anh đi mấy chuyến tới Nepal chỉ lấy được bao nhiêu đây?"

"Tôi chạy hơn hai mươi ngôi chùa, tiền nhang đèn thôi cũng mấy triệu rồi đó trời? Sợ xuất cảnh bị bắt nên phải đi xe lửa tới Tây Tạng, đừng có cằn nhằn nữa."

"Sao không tới núi Thiên Thai làm hẳn cái mới?" Lý Hồ ở bên cạnh xen vào hỏi.

"Không được, phải là tượng được cúng nhang đèn mới có pháp lực, đèn nhang càng nhiều, năm sẽ càng lâu, pháp lực càng mạnh." Thần Hoàn Thiên Tư nửa quỳ xuống, cầm một pho tượng lên ngửi nói, "Ờ, cái này vẫn còn được."

Già Lâu La lấy nón của áo khoác đội lên đầu, nghi ngờ nheo mắt lại, sau đó đó mí mắt giật giật.

Chỉ thấy Thần Hoàn Thiên Tư dùng sức, đập vỡ pho tượng.

Già Lâu La xông tới, "Mấy anh làm gì vậy!"

"Không được qua đó!" Chu Huy giữ Già Lâu La lại, trầm giọng nói, "Ngoại trừ Thần Hoàn Thiên Tư, không ai được đụng vào, tro Phật sẽ làm hao tổn thần cách, con tránh xa ra một chút!"

"Tro Phật?!"

Chu Huy gật đầu, chỉ thấy Ngô Bắc lôi ra một cái túi đen ở sau xe, mở ra là một hỏa tiễn, trên thân phát sáng, điêu khắc từng hàng kinh Phật chằng chịt trên thân, thậm chí trên cả dây an toàn cũng dùng bút màu vàng vẽ trăm ngàn chữ Vạn (卍).

Già Lâu La tựa như hiểu ra cái gì, nhưng là đứa con tu Phật mấy ngàn năm, đối mặt với tình cảnh này vẫn có chút khó chấp nhận, "Mọi người muốn..."

"Khi Tuyết Sơn thần nữ thả tử khí vào Bắc Kinh, ta đã ý thức được thứ này sẽ tạo ra uy hiếp rất lớn với nhân giới, bắt đầu nghiên cứu cách đánh phá tử khí. Có ghi chép nói là thứ có thể trung hòa tử khí tốt nhất là máu của thần, ví dụ như của Phượng Hoàng, rồi lửa của thần thú kì lân các loại đốt lên, tốc độ thiêu cháy tử khí là rất nhanh; nhưng nếu Phạn La nảy ra ý định thả tử khí vào nhân giới mỗi ngày, ta cũng không thể bảo mẹ con lần nào cũng phải cắt cổ tay."

Ánh mắt Chu Huy có vẻ lo lắng, tựa như nhớ tới một ký ức không vui, nhưng cũng không có ý định nói cho con trai biết.

"Sau đó ta lật xem nhật ký của mẹ con." Hắn tiếp tục nói, "Phượng Hoàng đã bắt đầu viết nhật ký từ rất sớm, còn đặt tên là Ôm thi tử, bên trong ghi rất nhiều giai thoại và phương thuốc cổ truyền. Ta lật xem nội dung ghi về Phật, phát hiện có ghi chép về chuyện tượng Phật sau khi bị thiêu hủy, tro Phật có thể chống lại tà ma xâm chiếm, để Thần Hoàn Thiên Tư tìm pho tượng về làm thử, quả nhiên hữu hiệu."

Già Lâu La ngạc nhiên nói, "Nhưng đây là hủy Phật! Kiếp sau sẽ luân hồi vào súc sinh đạo!"

Chu Huy nói, "Cho nên mới kêu Ngô Bắc đi Tây Tạng với Nepal thỉnh tượng Phật. Con có biết tại sao chỉ có một mình Thần Hoàn Thiên Tư được làm không?"

Già Lâu La xoay đầu lại, thấy Thần Hoàn Thiên Tư đã đập vỡ hết mấy pho tượng, chất lên thành một đống, lấy bật lửa ra đốt. Ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên, phát ra tiếng nổ tách tách, mấy phút sau đốt thành tro bụi màu đen, không hề hao tổn nằm một đống trên tấm vải.

"Đây là tượng của ta." Thần Hoàn Thiên Tư phủi tay, hài lòng nói, "Tốt xấu gì ta cũng là một Lạt Ma, mấy chùa địa phương có tượng kiếp trước của ta với tượng linh đồng, vừa lúc có thể lấy ra dùng."

Già Lâu La: "..."

Cái này cũng được nữa... nội tâm của Già Lâu La có thể dùng như ma như ảo để hình dung.

Ngô Bắc lấy trong túi ra mấy cây đạn, trên thân đạn cũng được viết chằng chịt Phạn văn. Hắn dùng con dao cạy đầu đạn, lấy tro Phật trộn với thuốc nổ bỏ vào trong, mãi cho đến khi đầy thì khép đầu đạn lại, bỏ một cây vào trong hỏa tiễn, mấy cây kia thì để dưới chân.


Sau đó hắn nâng hỏa tiễn lên, nhắm về phía thành phố H toàn là cao ốc chằng chịt.

— Một nhà thơ lưu lạc, ước mộng làm hành giả, đứng trên đỉnh thế giới kêu gọi tình yêu, đồng chí Ngô Bắc không hổ là đại ca giang hồ vùng Đông Bắc, động tác thành thạo, thể hiện ra là một tay buôn súng ống đạn dược chuyên nghiệp.

"Tử khí xâm lấn sẽ từ dưới đất bốc lên, sau khi hình thành cơn lốc, độ đậm đặc đạt tới một mức nhất định, ngưng tụ thành tử khí hải bao trùm mặt đất." Chu Huy trầm giọng nói, "Con nhìn cho kỹ, chờ gió đen xuất hiện từ hướng nào, Ngô Bắc sẽ bắn về hướng đó, trong giai đoạn còn là dạng khí sẽ lập tức bị trừ khử... Không thể để tử khí có một cơ hội nào tụ thành nước, nếu không thì đi đâu tìm thần thú thái cổ để làm thịt đây?"

Già Lâu La nhìn đạn tro Phật ở dưới đất, chăm chú nhíu mày, giương mắt nhìn thành phố ở phía xa.

Ý tưởng của Chu Huy rất chu đáo, hỏa tiễn khi bắn đạn ra, có thể đem tro Phật bao trùm cả một vùng lớn, tử khí căn bản không có cơ hội biến thành cơn lốc. Tuy rằng người tiếp xúc gần nhất sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng so với để người trong thành phố bị biến thành xác sống thì vẫn tốt hơn.

Bọn họ lẳng lặng chờ trên vách núi, cảm thấy gió càng ngày càng mạnh, mây đen trên trời vờn quanh, hiện ra từng vòng xoáy lớn.

Trong không khí bốc lên mùi hơi nước tanh tưởi, mấy phút sau, một giọt mưa rơi xuống trước mặt mọi người.

Lý Hồ ngửi ngửi, sửng sốt hỏi, "Mưa này..."

Lúc này mọi người vẫn chưa ý thức được có cái gì bất thường, nhưng ngay tức khắc con ngươi của Chu Huy co rút, giương mắt nhìn lên trời.

— Mưa bắt đầu rơi xuống, ban đầu là trong suốt, sau đó chuyển thành màu xám nhạt, rồi dần thành xám đậm, cuối cùng thành màu đen, đổ xuống.

"Tử khí hải —!" Lý Hồ sửng sốt thốt lên, "Chuyện này là sao? Tử khí hải sao lại tự động đổ xuống?!"

Chu Huy lau nước dính trên mặt, quát lớn, "Thần Hoàn và Lý Hồ lên xe! Ngô Bắc, bắn hết tất cả tro Phật về phía thành phố, không cần ngắm!"

Tử khí xuất hiện theo dạng chất lỏng, ở nhân giới lại chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ có một cách để giải thích chính là vì trên đường tử khí xâm chiếm nhân giới, độ đậm đặc đã tích đủ mà hội tụ thành nước. Nếu vậy thì chút tro Phật cũng không có tác dụng, phải bắn toàn bộ tro Phật, bao trùm cả thành phố trong bụi mù mới có thể trừ khử được tử khí hải.

Nhưng mà cái này rất nguy hiểm, ai cũng không biết số lượng lớn tro Phật va chạm với tử khí sẽ tạo ra phản ứng gì, có lẽ trong phút chốc phát nổ cũng không chừng.

Ngô Bắc nhíu mày, bóp cò, trong chớp mắt "Đùng!" một tiếng vang lên, Ngô Bắc vì lực quá mạnh mà lùi ra sau nửa bước.

Đạn tro Phật vụt qua bầu trời, bay đến chỗ thành phố, ầm ầm nổ tung!

Trong vài giây tro Phật tản ra, hóa thành bụi mù bao trùm bầu trời, theo nước mưa lả tả rơi xuống. Ngay sau đó tử khí và tro Phật tiếp xúc xảy ra phản ứng, tạo ra vô số hoa điện, giống trăm ngàn con rắn nhỏ lủi thủi trong không trung.

Cảnh tượng vô cùng đồ sộ, trong thành phố có không ít người đi đường và trong tòa nhà ngẩng đầu nhìn lên trời, mở to mắt ngây ngốc.

Ngô Bắc cấp tốc nhét cây đạn thứ hai, lại bị Già Lâu La đè tay lại, "Chờ đã!"

Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Huy, lạnh lùng nói, "Tro Phật phá ma, hao tổn thần cách, mẹ dùng tâm đầu huyết trả giá lớn để khôi phục ma tôn, là vì muốn thần cách của hắn cứu mạng Ma Ha! Nếu như tro Phật khuếch tán ở diện tính lớn, đợi ma tôn lên đây, thần cách bị phỏng thì biết làm sao? Hơn nữa Phượng Hoàng minh vương cũng sẽ bị số lượng lớn tro Phật này làm bị bỏng nghiêm trọng!"

Chu Huy vẫn đứng dưới mưa, lẳng lặng nhìn Già Lâu La.

Già Lâu La vẫn giữ chặt tay Ngô Bắc không hề thả lỏng, tức giận gọi, "Ba!"

"... Lần trước con hỏi ta, nếu Phượng Hoàng giế/t chết ma tôn lấy thần cách đưa cho Ma Ha, ta có thể đừng ngăn cản hay không, ta nói đó là chuyện của Phượng Hoàng."

Chu Huy dừng một chút, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói, "Ta quả thật không có ý ngăn cản, với điều kiện tiên quyết là cuối cùng ma tôn thật sự chết dưới tay mẹ con... chứ không phải dưới tay ta."

Hết chương 60.