Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 60: Những năm vàng




"'Hang ổ' không thay đổi nhiều phải không, Bourne ?"

"Đó là sự thật, thậm chí còn hỗn loạn hơn." Bourne nhìn thấy một số người bị cụt chân tay nằm trên lối đi, anh ta không có biểu hiện gì, chỉ dùng chân đá văng các chướng ngại sang hai bên để Isabella đi, người đang cầm cây gậy quý tộc, bây giờ cô có thể đi qua giữa lối đi mà không để những "động vật bậc thấp" xung quanh làm bẩn đôi giày da trắng của mình.

Cái tên Isabella Dietrich rất nổi tiếng ở Châu Á và Đông Nam Á, đặc biệt là Myanmar, về cơ bản thì các trùm xã hội đen trong tổ chức buôn người đều đã từng nghe đến tên tuổi của cô. Nghe đồn, cô có mái tóc dài màu bạch kim, suốt ngày mặc đồ trắng, có thể thần bí xuất hiện ở mọi thành phố có hệ số tội phạm cao nhất thế giới, tài sản mà cô sở hữu thực sự có thể cạnh tranh với người giàu nhất thế giới.

Nhưng cô ấy luôn sống tự do tự tại, ngay cả Interpol cũng không thể bắt giữ cô ấy vì những tội ác mà cô ấy đã gây ra vì không tìm thấy bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng cô ấy đã phạm tội.

Bọn xã hội đen quen biết đều cúi đầu chào, công ty dược phẩm cô điều hành có thể phục vụ BaiDao. Bệnh viện mà cô mở phục vụ cho những người có quyền lực, và cô thậm chí không cần sử dụng quá nhiều loại thuốc do mình phát minh ra để khiến các quan chức che đậy một số hành vi rất nghiêm trọng của cô.

Đó là một con quỷ hình người có thể tự do đi lại ở những nơi tối tăm nhất trên thế giới và không ai có thể ngăn cản cô ta làm những điều ác khủng khiếp hơn.

"Cô Dietrich, lần này chúng tôi không chuẩn bị gì để đón tiếp cô. Chúng tôi rất xin lỗi. Đó là vì chúng tôi đã không chuẩn bị chu đáo."

Có một người đàn ông bụng phệ, râu đen, mặt tròn, nụ cười ngốc nghếch, nói tiếng Anh bập bẹ, trông rất thành thật, không thể nói rằng hắn ta là kẻ buôn người nổi tiếng nhất Myanmar.

Giết người, buôn bán nội tạng người, nô lệ tình dục và nhiều hình thức buôn người đen tối kinh tởm hơn nữa, đối với hắn, việc thuê hắn tàn sát là chuyện bình thường, miễn là phải trả giá hợp lý.

Isabella Dietrich giơ tay lên không trung, bàn tay đeo đầy những chiếc vòng thép, cô mím môi mỉm cười, vẻ mặt càng thêm giễu cợt.

"Nếu vậy thì lần trước anh có thể tìm được một quả thận phù hợp như vậy cho tôi trong thời gian ngắn. Tôi rất biết ơn. Nếu không, ba vợ đã không được điều trị tốt nhất." Isabella Dietrich nhắc đến ba của Trác Thế Tuyết, nụ cười trên môi không thay đổi: "Anh thật là hào phóng." Nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: "Và cũng thật khiêm tốn."

Người đàn ông mỉm cười hạnh phúc.

"Người đàn ông và người phụ nữ được đưa đến đây chắc chắn đang bị tra tấn phải không?"

"Đúng, chúng tôi đã cắt lưỡi của họ."

"Không tệ, xem ra tôi phải thưởng cho anh thật tốt."

"Thật sự!" Người đàn ông có chút kích động, vô thức lên tiếng, nhìn Isabella Dietrich đầy mong đợi, "Cô Dietrich, tôi..."

"Tất nhiên đó là sự thật."

"Đùng!"

Đột nhiên một tiếng súng cực lớn phá vỡ bầu không khí im lặng, trên trán người đàn ông chợt xuất hiện một lỗ đẫm máu, hắn nhìn thẳng vào Isabella Dietrich, giây tiếp theo hắn ngã gục xuống đất, bất động.

Isabella Dietrich ném khẩu súng trên tay cho Bourne, người này vững vàng bắt lấy và nhét vào bao súng đeo trên thắt lưng.

"Anh sắp xếp người đứng đầu khu vực này. Nhìn bộ mặt ngu ngốc của hắn ta khiến tôi phát ốm."

"Vâng thưa cô."

Isabella Dietrich đá mạnh vào mặt người đàn ông và nhổ nước bọt vào mặt anh ta, "Toàn bộ khu vực phải chịu sự quản lý như thế này, và người dân đang đối phó với những thứ cấp thấp và vô vị như vậy."

Isabella Dietrich xua tay nói: "Bourne, sau khi thay thế người đứng đầu khu vực, hãy để hắn chặt tay chân của hai tên ngốc đó."

"Đã rõ, thưa cô."

"Cô ơi, tin từ Đức là cô Trác sắp sinh rồi. Chúng ta có nên về ngay không?" Bourne dùng tay gõ nhẹ vào tai nghe Bluetooth bên tai, "Gần đây không có chuyến bay nào cả."

"Hãy để trực thăng ở đây đưa chúng ta đến New Delhi để trung chuyển, nhanh chóng thu xếp đi."

"Vâng, thưa cô."

_______________________________________

Giống như cha mình, Leonhardt cũng làm việc tại Đại học Munich và là giảng viên đại học về di truyền học, anh có nhiều đồng nghiệp chuyên về khoa học đời sống, theo yêu cầu của chị gái, anh đã phối hợp các đồng nghiệp mà anh phát triển đề tài ngiên cứu có tên Isabella Di Cells, nội dung về tạo ra cơ thể bằng tế bào của Trác Thế Tuyết*.

* Đoạn này mình dịch đại khái vì tác giả dùng từ hơi khó hiểu, nhưng theo mình biết thì công nghệ có thể tạo ra phôi thai từ tế bào gốc (stem cells), nhưng việc này bị cấm vì vấn đề đạo đức.

Trác Thế Tuyết mùa đông năm nay sinh ra một đôi song sinh, hai cô con gái hoạt bát mang đến cho Yên Nam rất nhiều niềm vui, bà không bao giờ nghĩ rằng chính con gái mình sẽ là người đầu tiên kết hôn và sinh con.

"Tới đây, tới đây, để bà ôm một cái nào."

Yên Nam vui vẻ ôm hai đứa trẻ vào lòng, một trong số chúng trông rất giống Isabella Dietrich với mái tóc bạch kim, ngoại hình cũng rất giống ông Dietrich, trông rất xinh đẹp, bé có ngoại hình châu Âu, tính cách kỳ quặc và rất hướng ngoại, em bé còn lại có mái tóc nâu giống Trác Thế Tuyết, tính cách mềm mỏng hơn một chút, cư xử rất tốt và hiểu chuyện.

* Đoạn này cũng hơi lú, hai bé là trẻ sơ sinh mà. :-D

Vì chúng chưa được đặt tên chính thức nên Yên Nam chỉ gọi chúng là Tiều Bối Lập và Tiểu Tuyết cho thuận tiện.

"Hôm nay mẹ đã hẹn chụp ảnh gia đình." Yến Nam nhìn đồng hồ trên tay, thợ chụp ảnh đã gần đến rồi, sao mọi người còn chưa xuống lầu.

"Mẹ ơi, tại sao chúng ta không chụp ảnh trước? Hôm nay con đẹp trai quá nè". Leonhardt vuốt mái tóc ngắn bạch kim của mình với vẻ tự tin vô cùng.

"Con không thể đợi chút nữa sao? Nếu so sánh với em gái con, con có thể ra dáng một người anh được không?"

"...Hừm! Chết tiệt, con không quan tâm!" Leonhar cảm thấy khó chịu trước lời quở trách của mẹ mình và ngồi xuống nghịch điện thoại di động một cách không vui.

Lúc này Isabella bế Trác Thế Tuyết xuống lầu, có lẽ vì đã sinh con nên Trác Thế Tuyết thoạt nhìn không còn nét ngây thơ mà trông trưởng thành hơn rất nhiều, trên cổ cô có vài dấu hôn, không thể che đậy bằng mỹ phẩm.

"Tiểu Tuyết, hướng này."

Yên Nam nắm lấy tay Trác Thế Tuyết và kéo họ ngồi ở giữa phòng khách, Isabella được sắp xếp ngồi bên cạnh Trác Thế Tuyết, và hai đứa trẻ được Yên Nam mang đến bên cạnh.

Nhiếp ảnh gia đặt chân máy và điều chỉnh tiêu cự của ống kính.

Isabella bắt chéo chân, cô đưa tay chạm vào tóc của em bé Tiểu Tuyết (em bé giống Trác Thế Tuyết) bên cạnh, một tay giữ lấy vai Trác Thế Tuyết. Trác Thế Tuyết đang ôm bé Tiểu Bối Lạp và nhìn vào camera, nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Nghe tôi, nhìn vào ống kính này, cười lên!" nhiếp ảnh gia chỉ đạo động tác của họ.

"một hai ba!"

"Tách!"

Khi đèn flash lóe lên, thời gian được cô đọng tại thời điểm này.

______________________________________

Editor : Vậy là câu chuyện của Beo Tuyết đã kết thúc tại đây, vẫn còn một chương nữa về Hinh Ngôn và Jocelyn mà giờ mình lười quá, nói chung 2 người vẫn bình yên.

Đây cũng là lần đầu tiên mình edit truyện, quả là có sự khác biệt to lớn giữa đọc hiểu và viết ra cho mọi người cùng hiểu. Đôi lúc mình vẫn mắc lỗi chính tả mong mọi người bỏ qua.

Đến giờ mình vẫn có rất nhiều cảm xúc về "Thao Túng tim tôi", khi mình được nhờ dịch (nói chung tại thua kèo 😂, với hơi rảnh do nghỉ đông), có được nghe tóm tắt sơ sơ, mình liền hỏi là vậy tên truyện phải là "Thao túng não tôi" chứ. Nhưng dõi theo cả câu chuyện thì cái mà hai nữ chính cần là tình yêu đích thực và tình yêu phải xuất phát từ con tim, và mình nghĩ chữ "tôi" này dùng cho cả Beo và Tuyết.

Ande dẫn dắt các tình tiết rất hay và xây dựng nhân vật cả chính lẫn phụ đều tốt, có cá tính rõ ràng. Theo mình nhớ thì không có nhiều lỗi về logic. Các tình huống xung quanh các nhân vật rất "đời", ta có thể chứng kiến trong thực tế. Còn về nhân vật Isabella, có thể mọi người sẽ nghĩ là hư cấu, nhưng nếu ta chưa gặp được thì không có nghĩa người đó không tồn tại. Đây là nhân vật duy nhất không cần tẩy trắng mà vẫn mê.

Vì việc edit cũng khá thú vị nên thời gian tới mình định sẽ edit 1 bộ nữa, có thể là :

- Sở hữu chí mạng (致命占有) cũng của Ande câu chuyện về cảnh sát và tội phạm, nhân vật chính là Giản Mạn Trân và Thẩm Phàm. Mình đọc sơ khi ngồi trên xe lửa, nội dung cũng dark như mấy truyện khác của bả, mình hơi phân vân bộ này vì không biết có ai thầu chưa, với nó BE.

Mình đính chính là sẽ ko edit bộ này nhé, dù biết trước là BE nhưng nội dung dark quá. Mình ko chấp nhận được nên drop rồi, mặc dù thấy viết rất chắc tay. Nếu ai muốn edit có thể liên hệ mình, có thời gian mình sẽ làm sơ sơ bản QT cho.

- Fingersmith của Sarah Waters, đây có thể xem là một trong các tác phẩm kinh điển của làng girllove thế giới tới giờ. Phim The Handmaiden đựa trên tác phẩm này, có cái truyện nó gần như thanh thủy văn mà lên phim dữ dội quá. Tình cờ tìm thấy cuốn truyện lúc dọn nhà nên mới có ý định dịch.

Tính trước vậy thôi chứ chắc vài tháng nữa mình mới bắt đầu dịch 😂