Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 55: Du lịch Đức - Ngoại truyện 3




Trác Thế Tuyết có một giấc mơ dài và kỳ lạ, nàng mơ thấy đứa trẻ phủ đầy vảy cá đang ngồi đối diện mình, đôi mắt vô hồn đang trào ra nước mắt nhìn Trác Thế Tuyết.

"Em không sao chứ?" Trác Thế Tuyết hỏi.

Có lẽ Trác Thế Tuyết cũng biết đây là mộng, nàng không thấy đứa nhỏ này đáng sợ mà lại cảm thấy đau lòng vì chuyện đã xảy ra với nó.

Đứa trẻ há miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, đúng vậy, bởi vì cá không biết nói, chúng chỉ có thể thở ra bong bóng dưới đáy biển.

"Leonhardt đã biến em thành thế này à?"

Nàng còn chưa kịp hỏi tiếp, Trác Thế Tuyết đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, sau đó ánh sáng chói lóa làm nàng chói mắt, nàng nằm trên giường khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là hai người lớn tuổi đang ngồi ở đó. Nàng nghe ra tiếng ồn là Isabella và Leonhar đứng cách giường không xa, và họ đang cãi nhau.

Isabella và Leonhardt đang nói tiếng Đức, nàng không hiểu chút nào, nàng chỉ có thể cảm nhận được từ vẻ mặt cãi nhau của Isabella rằng cô ấy đang rất giận dữ, trong khi biểu hiện của Leonhardt là muốn phản bác lại sự tức giận vô lý của cô nên cuộc cãi vã vẫn tiếp tục rơi vào bế tắt.

"Haltet die Klappe, ihr alle! (Im đi!)" người đàn ông bỗng nhiên hét lên. Isabella và Leonhardt bị sốc trước tiếng gầm bất ngờ và ngừng cãi nhau. Họ nhìn về phía ông.

Trác Thế Tuyết lúc này mới nhìn kỹ ông, tuy đã có tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc trẻ chắc hẳn rất đẹp trai, đội một chiếc mũ nồi, có ria mép và mái tóc vàng, trên sống mũi, cặp kính nhỏ khiến ông trông như một quý tộc người Anh.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh luôn mỉm cười, đôi mắt bà rất giống Isabella, ăn mặc sang trọng và tươm tất, chiếc vòng cổ và vòng tay trông rất đắt tiền, mái tóc nâu dài hơi xoăn. Dù khuôn mặt không còn trẻ nữa nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình bóng xinh đẹp, gợi cảm của bà khi còn trẻ.

Trác Thế Tuyết lại nhìn vào đôi mắt của bà, chúng đen thẫm, đường cong trên khuôn mặt bà có bóng dáng người châu Á, nhưng cũng không đặc biệt rõ ràng.

"Con cảm thấy thế nào?"

Khi đối phương lên tiếng, Trác Thế Tuyết sửng sốt một chút, đối phương nói tiếng Trung rất tự nhiên và lưu loát, nàng ngạc nhiên nhìn bà.

"Ôi con yêu, đừng sợ. Nếu có ai bắt nạt con thì cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con." Nói đến đây bà mỉm cười và nói thêm vài câu sau khi gọi "con yêu". Bà có cảm giác trông giống Isabella, nhưng trưởng thành và vững vàng hơn, không giống như Isabella đầy phù phiếm.

"Bà nói được tiếng Trung?"

"À, tất nhiên rồi mẹ ta là người gốc Hoa." Bà cười rất dịu dàng và giọng nói rất hay, nhưng phát âm tiếng phổ thông lại nặng, "Ba mẹ ta đến từ Hồng Kông."

Không biết vì sao, Trác Thế Tuyết đột nhiên cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, cô nhìn bà, không ngờ mẹ của Isabella kỳ thực là người gốc Hoa, cùng quê hương với mình, khó trách Isabella có thể nói tiếng Trung thông thạo như vậy. Chắc hẳn cô đã học từ mẹ mình?

Ngay khi mẹ của Isabella muốn nói điều gì khác, Leonhardt lại bắt đầu tranh cãi với Isabella, và họ lại tranh cãi nảy lửa.

"Còn ồn ào nữa, mẹ sẽ ném các con ra ngoài!" Mẹ Isabella tức giận nói: "Leonhardt! Con thử ồn ào nữa xem!"

"Nhưng đó không phải lỗi của con!" Leonhardt bất mãn nói, chỉ vào Trác Thế Tuyết nói: "Rõ ràng là nàng đã tự mình đến phòng thí nghiệm của con và đổ lỗi cho việc con đã làm! Isabella không ngừng mắng con và nói rằng đó là vấn đề của con! Mẹ ơi! Mẹ cũng nên có lý chút đi!"

"Mẹ đã bảo con khóa phòng thí nghiệm từ lâu rồi mà! Con không nghe, may mắn hôm nay không phải là người ngoài, nếu lỡ như người khác nhìn thấy, dính tới cảnh sát không phải là con gây chuyện à ?" Mẹ Isabella khí thế mạnh mẽ, thanh âm cao đến mức Leonhardt không dám lên tiếng. "Nếu ngày mai con không khóa phòng thí nghiệm dưới hầm thì hãy ra khỏi nhà! Con có biết không?"


"Isabella, đồ khốn nạn!" Leonhardt thút thít và bỏ chạy. Isabella sờ trán đau khổ với vẻ mặt mệt mỏi.

"Tốt"

Trác Thế Tuyết không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, nếu nhìn theo hướng này thì Isabella quả thực trưởng thành hơn Leonhardt rất nhiều, tuy Leonhardt là anh trai nhưng anh ấy lại trông như một đứa trẻ. Isabella giống một người chị hơn.

"Được rồi, được rồi."

Lúc này, sau khi ba Isabella thì thầm điều gì đó với mẹ cô, bà gật đầu và nói rõ ràng với Trác Thế Tuyết:

"Chúng tôi đều chào đón con đến ngôi nhà này. Con là bạn gái của Isabella phải không? Đứa trẻ này chưa bao giờ mang người yêu về." Mẹ của Isabella nói, Trác Thế Tuyết liếc nhìn Isabella, nàng thấy rằng khuôn mặt cô hơi đỏ lên, cô đang cố kiềm, không còn sự kiêu ngạo và độc đoán như trước, cô có vẻ sợ phạm lỗi trước mặt mẹ.

Nhìn thấy Isabella như vậy, Trác Thế Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, nàng chưa từng thấy cô như vậy bao giờ.

"Ta cũng nghe Isabella nói ngày mai hai con sẽ tổ chức đám cưới phải không?" Bà nói đến đây, vẻ mặt trở nên rất háo hức và dịu dàng, "Vườn quốc gia Berchtesgaden, phong cảnh rất đẹp, ta sẽ sắp xếp thợ chụp ảnh giỏi nhất để chụp ảnh cưới cho con. "

"Thật ra..."

Bởi vì vẻ mặt của mẹ Isabella quá nhiệt tình nên mọi lời từ chối của Trác Thế Tuyết đều bị chặn lại trong miệng.

"Ồ, ta quên giới thiệu, ta là mẹ của Isabella và Leonhardt." Mẹ của Isabella tính cách rất sôi nổi, bà đặt tay lên vai người đàn ông, "Đây là ông Dietrich, tên ta là Yên Nam, con có thể gọi ta bằng tên, tất nhiên có thể gọi là mẹ."

"Không phải... Con..." Trác Thế Tuyết muốn từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Trời, nàng làm sao để từ chối cuộc hôn nhân này...

"Sao vậy?" Yên Nam hạ giọng, nháy mắt với Trác Thế Tuyết, "Con có muốn nói gì với mẹ không?" Bà dùng tiếng Quảng Đông nói với nàng.

Trác Thế Tuyết hiểu được ý của bà, nàng nhìn Isabella đang im lặng chơi điện thoại di động ở gần đó, chẳng lẽ Isabella không hiểu tiếng Quảng Đông sao?

"Họ không thể hiểu được đâu, đừng lo lắng." Yên Nam đưa tay ra nắm lấy tay Trác Thế Tuyết, "Có phải con không thích tính cách của Isabella? Nó đã như vậy từ khi còn nhỏ, có tính chiếm hữu rất cao."

Trác Thế Tuyết gật đầu, tiếng Quảng Đông của cô không được tốt lắm nên không nói nữa.

"Con có thích Isabella chút nào không?"

"Có ạ..."

Trác Thế Tuyết nói bằng tiếng phổ thông, khi nói ra lời này, nàng có chút ngượng ngùng, nàng nhìn Isabella, cô cũng nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Trác Thế Tuyết đỏ mặt cúi đầu.

"Thật ra, Isabella rất thích con. Nếu nó không thích con thì nó đã không đưa con đến Đức chứ đừng nói đến việc ra mắt chúng ta." Yên Nam vẫn nói tiếng Quảng Đông rất chân thực, với giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi, "Vì cả hai đứa đều thích nhau nên mẹ sẽ hướng dẫn con biết các vấn đề về tính cách của Isabella. Nếu con có thể tin tưởng mẹ."

Trác Thế Tuyết im lặng hồi lâu, nhưng nàng vẫn chưa quên những gì mình đã nhìn thấy ở tầng hầm thang máy, nàng thực sự không biết đánh giá gia đình này như thế nào, nhưng nhìn mẹ của Isabella, nàng cảm thấy bà rất tốt bụng.

Nàng không biết họ thuộc dạng người nào, nếu nói là người xấu, thì dường như họ không giống, cô lại càng không chắc chắn việc họ là người tốt, Yên Nam biết rõ về những thí nghiệm vô nhân đạo mà con trai bà đang thực hiện ở tầng hâm, bà chỉ sợ sự việc bại lộ chứ không phản đối hành vi trái đạo đức đó.

"Con nghĩ thế nào?" Yên Nam hỏi.

"Con, con cần phải suy nghĩ một chút..." Trác Thế Tuyết cười xấu hổ trả lời.

"Nhưng địa điểm tổ chức đám cưới đã được đặt trước," Yên Nam nói, "Isabella, thủ tục hủy bỏ đám cưới bây giờ là gì?"

"À... trước đây con chỉ đặt cọc 1 triệu euro, nếu hủy đám cưới thì số tiền đặt cọc sẽ không được hoàn lại." Isabella khi nói chuyện với mẹ rất nghiêm túc, cô không nghịch điện thoại di động mà đặt nó vào túi quần.

"Ồ, con xem, nếu con hủy hôn thì sẽ lãng phí tiền. Thử đổi sang Nhân dân tệ xem..." Yên Nam nói sau một hồi tính nhẩm trong đầu, "Ít nhất sẽ là 7 triệu Nhân dân tệ. "

"7 triệu...Nhân dân tệ?" Trác Thế Tuyết không biết nên biểu tình thế nào, nàng trợn tròn hai mắt nhìn Yên Nam và Isabella.

"Ừ!" Yên Nam gật đầu mạnh mẽ, "Thật đáng tiếc nếu nó bị hủy bỏ. Con có nghĩ vậy không con yêu? Và nếu con có thể mặc váy cưới, chắc chắn con sẽ trông rất tuyệt. Con có muốn không? Con không muốn thấy vẻ ngoài xinh đẹp nhất của mình à?"

Trác Thế Tuyết lúc này mới ý thức được một điều, đó chính là, những lời Yên Nam nói vừa rồi chỉ là để nàng thả lỏng cảnh giác, bà đang nói về chuyện ở bên Isabella, bọn họ hoàn toàn giống nhau!