Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 50




Lại qua một đêm vui vẻ nữa.

Trác Thế Tuyết mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên qua bệ cửa sổ, đập vào mắt nàng chính là Isabella, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, cô mỉm cười hôn lên má nàng. Mái tóc bạch kim của Isabella phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, các đặc điểm trên khuôn mặt khiến cô ấy xinh đẹp đến mức trông không giống người thật.

Lúc này Trác Thế Tuyết cảm giác được trên người mình có thứ gì đó trượt xuống, ánh mắt bất an nhìn xuống, kỳ thật nàng không cần đoán cũng biết đó là bàn tay Isabella đang vuốt ve cơ thể mình, nàng tưởng mình muốn tránh, nhưng lại nghĩ lại. Tối qua bị Isabella lột trần sau khi dây dưa nửa chừng, giờ nàng đang khỏa thân nằm trên giường, làm sao trốn được?

"Cục cưng"

Nụ hôn của Isabella lại đến, nàng không thể cưỡng lại nên đành phải nhận lấy, nụ hôn của đối phương rơi xuống cổ, xương quai xanh và ngực cô rồi tiếp tục đi xuống...

Trác Thế Tuyết sốt sắng phản kháng, nàng không muốn làm nữa!

"Dừng lại! Mới đêm qua..."

"Hmm? Tối qua tôi đã ăn xong bữa tối, sáng nay tôi cũng cần ăn nữa, em yêu."

"Đừng...uhhh!"

Trác Thế Tuyết lại bị cưỡng hôn, lần nào cũng như vậy, lời phản kháng và bất mãn của nàng đều bị phớt lờ, Isabella chưa bao giờ tôn trọng ý định của nàng.

"Cục cưng thật dễ thương."

Sau khi hôn Trác Thế Tuyết, Isabella ngồi dậy, chải mái tóc dài rồi đứng dậy thu dọn quần áo.

"Cưng không cần phải mang theo gì cả. Ở nhà tôi có mọi thứ rồi."

"Hả? Điều đó có nghĩa là gì?"

Trác Thế Tuyết vẫn đang nằm trên giường có chút mơ hồ, không hiểu Isabella đang nói cái gì.

"Ăn sáng xong chúng ta sẽ đáp máy bay riêng về Đức, tôi đã sắp xếp hết rồi." Isabella mỉm cười, lộ ra những chiếc răng nanh cực kỳ đáng yêu, nhưng lời nói của cô ấy không mấy dễ thương, ngược lại khiến người ta cảm thấy rất gượng ép. "Đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày mốt, tại Công viên Quốc gia Berchtesgaden."

"Chị điên à!?"

Trác Thế Tuyết đột nhiên ngồi dậy, nàng chú ý tới ánh mắt Isabella đang nhìn thân thể trần trụi của mình, lập tức kéo chăn đắp lên người, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên, cảm thấy rất kích động.

"Tôi chưa hứa hẹn với chị điều gì cả! Tôi cũng không nói là muốn cưới chị!"

Isabella chỉnh lại cà vạt, không vội vàng hay thiếu kiên nhẫn bước tới trước mặt Trác Thế Tuyết, hơi cúi người xuống, cười rạng rỡ nói:

"Tiểu Tuyết cục cưng của tôi, chẳng phải tôi đã cho em cơ hội từ chối sao? Em ngay cả lý do cũng không nghĩ ra được. Đây không phải vấn đề của tôi. Tôi vẫn luôn tôn trọng ý kiến của em, tôi cũng đã thật lòng khi nói rằng sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì."

"Chị!"

Trác Thế Tuyết không nói nên lời nhìn Isabella, tại sao nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không thể phản bác? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Isabella có thực sự tôn trọng nàng sao...?

"Khi em tức giận không dễ thương chút nào, em yêu." Isabella bắt đầu nhéo nhéo khuôn mặt của Trác Thế Tuyết, vẻ mặt nàng có chút biến dạng vì tức giận, "Hơn nữa, cưới tôi thì có gì sai? Tôi đối xử với em không tốt sao? Tôi đáp ứng các yêu cầu và tôi cũng thích chăm sóc em."

Isabella thực sự đáp ứng các yêu cầu, điều này là đúng. Isabella hứa sẽ chăm sóc ba mẹ nàng, và ba nàng có thể nói chuyện dưới sự điều trị của Isabella, mặc dù phản ứng của ông hơi chậm và trí nhớ không còn tốt như trước nhưng quả thực ông đã khá hơn từng ngày.

Sau này nàng cũng biết được rằng để chữa trị cho ba mình, Isabella đã tốn rất nhiều tiền để tìm một quả thận phù hợp và nhanh chóng triệu tập những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất để thực hiện ca cấy ghép. Tuy nhiên Isabella vẫn giữ bí mật về quả thận, Thế Tuyết không khỏi nghĩ theo hướng xấu nhất, Isabella có thể làm bất cứ điều gì, quả thận cô đã lấy từ đâu ?

Isabella là một thiên tài tội phạm không hề có đạo đức, để đạt được mục tiêu, cô sẽ làm bất cứ điều gì, trong mắt cô, mạng người không đáng một xu.

"Isabella, đừng đi quá xa!"

"Haha, tôi đã làm gì quá đáng đâu, em yêu." Isabella cười, cô đã mặc một bộ vest trắng gọn gàng, ngồi ở mép giường, dùng tay nâng cằm Trác Thế Tuyết rồi cúi xuống như muốn hôn, "Nếu tôi thật sự quá đáng, tôi đã đối xử với em như con chó của mình. Tôi thậm chí đã không làm điều đó. Tôi nghiêm túc coi em như người bạn đời của mình. Tôi đã rất dịu dàng với em."

Isabella nói xong liền búng ngón tay về phía cửa, Trác Thế Tuyết giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông đang bò đến.

Đợi đã, người này... người đàn ông này, sao nhìn quen thế?!

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi tinh xảo, có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới áo sơ mi, nhưng có ích gì?

"Sủa lên."

Isabella chỉ hơi nghiêng mặt và lạnh lùng ra lệnh.

"Gâu!"


"Anh... Anh là Chu Bách Hàn!?"

Trác Thế Tuyết sửng sốt, nàng bàng hoàng nhận ra người đàn ông này chính là đồng đội của bạn thân Thiệu Hinh Ngôn, trước đây khi nàng và cô đi chơi, thì cô ấy có nhiệm vụ đột xuất, người đàn ông này đã đón Thiệu Hinh Ngôn. Anh ấy đến từ đồn cảnh sát. Tại sao anh ấy lại ở đây!?

"Đây... Đây là..."

Trác Thế Tuyết cảm thấy suy nghĩ của mình đột nhiên trở nên hỗn loạn, Chu Bách Hàn tại sao lại ở đây?

Đúng, Isabella có thể cấy ký ức cảm xúc của mình vào não ba nàng, điều đó có nghĩa là cô có thể kiểm soát suy nghĩ của người khác! Nhưng tại sao... là cảnh sát...? Isabella... điều đó là bất hợp pháp hoặc...

Suy nghĩ của Trác Thế Tuyết hỗn loạn, nàng không biết cái kiểu phục tùng kia là cái quái gì, những gì nàng biết về tội ác của Isabella chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.

"Hãy xem anh ấy cư xử như thế nào. Anh ấy chỉ nghe theo lệnh của tôi."

Isabella mỉm cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Bách Hàn, quay người lại, cô không cúi xuống mà dùng tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Chu Bách Hàn, anh ta vẫn lè lưỡi nhìn cô, đôi mắt anh đầy sự trung thành.

Cảnh tượng này thật quái gở.

"Chờ một chút...Có phải chị cũng...làm điều tương tự với bạn thân của tôi không? Thiệu Hinh Ngôn..."

Sau khi nhìn thấy Chu Bách Hàn, Trác Thế Tuyết lập tức nghĩ đến người bạn thân nhất của mình, trong lòng run lên, sợ hãi nhìn Isabella.

"Ồ, cô ấy..." Isabella đặt ngón tay lên môi và cười khúc khích, "Cô ấy thật thú vị. Tất nhiên là tôi không sẵn lòng làm những điều này với cô ấy. Tôi chỉ muốn chơi một trò chơi vui vẻ với cô ấy thôi."

"Trò chơi vui vẻ?"

"Ừ, chỉ là vài trò chơi nhỏ thôi."

"Chị không thể, chị không thể làm như vậy với cô ấy..." Trác Thế Tuyết sợ hãi lắc đầu, "Cô ấy là bạn thân của tôi"

"Ồ, cưng ơi, em đang cầu xin tôi đấy à?"

"Tôi cầu xin chị tha cho cậu ấy!"

Trác Thế Tuyết khe khẽ kêu lên, nàng không chịu được ý nghĩ người bạn thân nhất và chính trực nhất của mình lại biến thành một con rối vô tâm, hai tay nàng run lên vì hoảng sợ.

"Cậu ấy, cậu ấy là một cảnh sát tốt... Chị không thể biến cậu ấy thành thế này được..."

"Sao em lại khóc nữa rồi? Đừng khóc." Isabella nhanh chóng bước tới và hôn lấy Trác Thế Tuyết để an ủi, "Cô ấy không sao đâu. Sẽ có người cứu cô ấy, cục cưng."

"Cứu cậu ấy?" Trác Thế Tuyết nức nở, khó hiểu nhìn Isabella, "Cái, ý chị là gì? Cậu ấy đang ở đâu? Tại sao chị lại biết?"

"Tất nhiên là tôi biết mọi thứ."

Isabella nắm tay Trác Thế Tuyết và nháy mắt với nàng với vẻ mặt vui vẻ, những lời cô nói ra thật nhẹ nhàng.