Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 46




Sóng điện kích thích bên tai Thiệu Hinh Ngôn, cô tựa hồ vừa trải qua một giấc mộng dài, cô chậm rãi chớp mắt muốn tỉnh lại, nhưng ánh sáng mạnh phát ra từ bóng đèn sợi đốt làm cô nhức mắt, phải mất một lúc mới thích ứng được.

Thiệu Hinh Ngôn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một căn phòng toàn màu trắng, nơi này là đâu? Cô nhìn bộ quần áo mình đang mặc, hóa ra bộ đồng phục thời đi học của mình. Chuyện này thật kỳ lạ, rất bất bình thường. Cô nhớ rõ rằng mình đã ngất xỉu trước cửa của cặp song sinh bị tẩy não. Tại sao...

"Bộp, bộp, bộp..."

Lại vang lên tiếng vỗ tay có chút chế nhạo, Thiệu Hinh Ngôn quay người lại, một người phụ nữ tóc bạch kim đang mặc bộ đồ trắng đột nhiên xuất hiện từ ở phía sau cô. Nhưng vừa rồi cô đã nhìn kỹ xung quanh và rõ ràng là không nhìn thấy gì. Cô không biết sự xuất hiện của người phụ nữ này đã diễn ra như thế nào. 'Cô ấy' đang ngồi trên chiếc ghế màu trắng, trước mặt còn có một chiếc bàn cờ cũng màu trắng, trên có bày các quân cờ.

Trong toàn bộ không gian, chỉ có một nửa số quân cờ trên bàn cờ là màu đen, những quân cờ đen đặc biệt nổi bật trên nền trắng. Ngược lại, người phụ nữ tóc bạch kim toàn thân khoác lên màu trắng đã dường như tan vào không gian trắng xung quanh.

"Lần đầu gặp mặt, tiểu thư Thiệu." Đối phương ngồi xuống mỉm cười lịch sự chào đón cô, "Nghe nói cô đã tìm tôi rất lâu rồi."

"Cô có phải là Isabella Dietrich không?"

"Ừ, mời ngồi."

Isabella Dietrich làm ra động tác, nhưng Thiệu Hinh Ngôn không tin tưởng nên cô đứng bất động nhìn 'cô ấy'.

"Đây là đâu?"

"Giấc mơ của cô." Isabella Dietrich khoanh tay và chống cằm khi nhìn Thiệu Hinh Ngôn, cô giả vờ bình tĩnh nói.

"Đây là mộng cảnh sao!?"

Thiệu Hinh Ngôn nhìn xung quanh, cô dùng tay nhéo mặt mình, nhưng nó rất đau, làm sao có thể là mơ được? Nhưng bộ đồng phục học sinh cô đang mặc và Isabella Dietrich đột ngột xuất hiện... Chuyện gì đang xảy ra vậy!?

Thiệu Hinh Ngôn đột nhiên không thể phân biệt rõ ràng, cô nhìn Isabella Dietrich, trong lòng cảm thấy một cảm giác hoảng sợ sâu sắc.

"Khi véo mặt, cô nghĩ rằng chỉ cần thấy đau, thì tất cả những điều này đều là sự thật. Đây được gọi là hiện thực mà tiềm thức của cô tạo ra." Isabella Dietrich vừa chơi cờ vừa nói, nhìn quân cờ trên bàn cờ, vốn là một bộ cờ vua, Thiệu Hinh Ngôn nhìn thấy trên bàn cờ có một quân mã màu trắng chạm khắc ba chiều, "Chỉ là mộng thôi, Thiệu tiểu thư đừng lo lắng."

"...Ý cô là đây chỉ là một giấc mơ và cô đang xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"

"Có thể hiểu như vậy." Isabella Dietrich cười nói: "Khi bác sĩ tâm lý muốn chữa trị cho bệnh nhân, họ phải đi sâu vào giấc mơ hoặc tiềm thức của bệnh nhân để xem bệnh ở đâu và nên điều trị bằng phương pháp nào. Việc điều trị như thế có hiệu quả trong phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân."

"Cái, cái gì, cô đang nói cái quái gì thế... bệnh nhân!? Tôi là bệnh nhân sao!?" Thiệu Hinh Ngôn nhìn Isabella Dietrich với vẻ khó tin, "Bác sĩ tâm lý... ý cô nói tôi là bệnh nhân tâm thần?"

"Trong xã hội này, việc ai cũng có vấn đề về thần kinh là điều bình thường." Isabella Dietrich mỉm cười và nhe răng nanh nhỏ ra. "Nó đến từ áp lực cuộc sống hoặc nguồn gốc gia đình, hoặc chấn thương thời thơ ấu. Tất cả đều có thể xảy ra."

"Tôi rất khỏe mạnh! Tinh thần tôi hoàn toàn ổn! Cô mới là người bị bệnh đấy!" Thiệu Hinh Ngôn hét lên, "Đừng có đưa ra giả thuyết vớ vẩn!"

So với vẻ ngoài kích động của Thiệu Hinh Ngôn, Isabella Dietrich dù bị xúc phạm vẫn mỉm cười, không có gì có thể lay động tâm tình của 'cô ấy', mọi chuyện dường như đã được đoán trước và nằm trong tầm kiểm soát. Cảm giác kỳ lạ này khiến trái tim Thiệu Hinh Ngôn rung rẩy.

"Haha." Isabella Dietrich bật cười, tiếng cười của 'cô ấy' vang vọng khắp không gian, nghe có vẻ đê tiện và gay gắt. Sau đó nụ cười được thu lại, đầu ngón tay cô vẫn đang giữ một quân cờ, "Tôi chưa nói gì hết mà, Thiệu tiểu thư, cô lại tự rơi vào bẫy tự bào chữa cho bản thân mình đó, cô biết không? Càng muốn chứng minh điều gì thì càng cho thấy bản thân có tật giật mình."

"Tôi không cần phải chứng minh với bất cứ ai! Tôi không bị bệnh."


"Cô không phải muốn chứng minh với lão đại Lý Hạo rằng cô có thể bắt được tôi sao?"

"C-Cái gì? Làm sao cô biết cục trưởng Lý... ?"

"Cô không phải muốn chứng minh với ba mẹ rằng cô giỏi hơn anh trai mình sao?"

"Đợi đã, làm sao cô biết-"

"Cô không phải muốn chứng minh cho tất cả đồng nghiệp thấy rằng cô có năng lực hơn họ sao?"

Sau ba lần đưa ra câu hỏi chí mạng, Thiệu Hinh Ngôn nhìn Isabella Dietrich với mồ hôi lạnh trên sống lưng. Đầu óc cô kêu ong ong, liên tục phát ra âm thanh cảnh báo, cảnh cáo cô không được nói chuyện thêm với người phụ nữ trước mặt.

"Cô Thiệu, tôi biết nhiều hơn cô nghĩ." Tay Isabella Dietrich chống lên đầu mình, dùng ngón tay gõ nhẹ, "Cả đời cô đã luôn chứng tỏ bản thân với người khác. Cô không nhận ra sao? Đây là một điều rất đáng buồn. Cô luôn chứng tỏ rằng mình có một cá tính mạnh mẽ, đó là điều cô luôn muốn chứng tỏ cho người khác thấy."

"Tôi có một suy đoán táo bạo." Isabella Dietrich chỉ vào quần áo của Thiệu Hinh Ngôn và đi vòng tròn xung quanh cô, mỉm cười, "Tại sao cô lại cố chấp muốn bắt tôi như vậy? A, đúng rồi, một chuyện đã xảy ra với bạn cùng lớp của tiểu thư Triệu của chúng ta , một tình tiết khiến cô đau khổ suốt quãng đời còn lại, đến mức cô đã cố gắng làm mọi thứ chỉ để cố bù đắp."

"Thiện ác của con người luôn có nguồn gốc, dù trong mắt không có chút tà niệm nào. Cô nóng lòng muốn dùng chính đôi tay của mình để đưa những kẻ hung ác trên thế giới ra trước công lý, chỉ vì..." Isabella Dieter nói rồi dừng lại ở đây, và rồi nhẹ chậm rãi nói tiếp: "Cô muốn bù đắp cho những sai lầm của mình."

"Cô đang nói cái gì vậy! Tôi không hiểu chút nào. Đừng giả vờ nữa! Bắt cô là điều đúng đắn! Cô đáng phải ở tù! Cô đã giết nhiều người như vậy!"

"Cô chỉ bắt tôi để chứng minh rằng cô tốt hơn bất kỳ ai khác, nhưng có thực sự như vậy không?" Isabella Dietrich chắp hai tay thành hình tháp chuông trước mặt, môi bị che lại khi nói. Những lời nói này như một cơn địa chấn đánh thẳng vào tâm hồn, và lan đến tận đáy lòng Thiệu Hinh Ngôn, "Thành thật mà nói, cô không cao thượng, cô hèn hạ hơn bất cứ ai, Thiệu Hinh Ngôn." Lúc đó, Thiệu Hinh Ngôn mở to mắt. Ẩn sâu trong đôi mắt mình, cô dường như có thể nghe thấy tiếng hét vọng ra từ ký ức, tiếng kêu cứu của một đứa trẻ chưa trưởng thành...

"Hinh Ngôn!"

Những làn sóng ký ức dâng trào quét qua não Thiệu Hinh Ngôn, phá hủy sự tỉnh táo còn lại của cô.

_______________________________________

Editor : Hinh Ngôn đã rơi vào trận chiến không cân sức với Beo.