Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 37




Diệp Kính Phân đúng như những gì Jocelyn nói, quá khứ phạm tội của hắn dường như đã được gột rửa ở một mức độ nào đó, với sự đầu tư tài chính cao, hắn gia nhập tần lớp thượng lưu, ngoài ra hắn còn có một đội ngũ luật sư, điều này giúp con đường sự nghiệp rất suôn sẻ, nhiều doanh nhân giàu có sẽ giao phó công việc kiện tụng cho hắn. Nói trắng ra, thứ nhất là vì hắn đã nhiều lần vào tù, rất quen thuộc với cảnh sát, thứ hai là hắn là người có tài ăn nói lưu loát, hơn nữa với địa vị hiện tại, hắn đã được coi là người trong cuộc, được giới doanh nhân giàu có tin tưởng.

Điều đặc biệt gây phẫn nộ là có những cuộc phỏng vấn và chuyên mục về anh ta trên tờ "Tuần báo tài chính" trong nước Sơn Tượng Minh tọa lạc tại Nam Sơn, Thâm Quyến, chỉ là một trong bảy bất động sản do hắn đứng tên, hắn có nhà ở khắp Thâm Quyến. Kể từ khi trở thành pháp nhân của công ty thử nghiệm "Prometheus", hắn luôn kín tiếng, tần suất đến Thâm Quyến cũng giảm dần, phần lớn là mai danh ẩn tích.

Nhưng Thiệu Hinh Ngôn và Jocelyn cũng bỏ ra chút công sức để biết được vị trí của hắn, đó là ở thị trấn Châu Âu trên một ngọn núi nhỏ ở Thành phố G: nó được bao quanh bởi các tòa nhà theo phong cách Châu Âu, và nhà của hắn nằm trên sườn núi.

"Tôi đã kiểm tra địa điểm đăng ký của công ty này, không ngờ địa điểm đăng ký lại ở Hồng Kông. Chẳng trách tôi không tìm thấy thông tin đăng ký của công ty này ở Trung Quốc đại lục." Jocelyn đang gõ trên máy tính xách tay của mình. Lúc này bọn họ chỉ cách Diệp Kính Phân có mấy mét, ngồi trên cành cây lớn cách nơi ở không xa, Thiệu Hinh Ngôn dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh ở lưng chừng núi.

"Hôm nay là cuối tuần, cậu có nghĩ sẽ có người dọn dẹp không?"

"Tôi không nghĩ một người như hắn ta lại thuê người quét dọn." Jocelyn mím môi, "Tôi cảm thấy hắn ta là một kẻ thối nát, sau khi giàu có chắc chắn là một tay chơi. Hắn ta sẽ chứa chấp các cô hầu gái gợi cảm, mặc bikini để thỏa mãn ham muốn không đáy của mình".

"Ọe... Cậu nói làm tôi cảm thấy khó chịu quá." Thiệu Hinh Ngôn làm vẻ mặt nôn mửa.

"Tôi không đùa."

"Chúng ta trước đi tới cửa nhà bọn họ xem sao."

Jocelyn nhanh chóng thu dọn máy tính và cùng Thiệu Hinh Ngôn leo xuống, trong ba lô có một khẩu súng trường tự động, mặc dù Thiệu Hinh Ngôn nghĩ rằng hơi khoa trương, nhưng Jocelyn đảm bảo nó là cần thiết. Anh trang bị cho Thiệu Hinh Ngôn một khẩu Glock 18 và một khẩu súng lục Beretta 8000. Băng đạn được buộc vào eo của Thiệu Hinh Ngôn (được che bởi quần áo của cô) để cô có thể rút nó ra bất cứ lúc nào.

Họ trốn gần bãi cỏ.

Thiệu Hinh Ngôn cầm ống dòm quan sát, nhìn qua cánh cổng sắt để thấy nội thất bên trong, trông giống như một công viên nhỏ, có trang trí hoa cỏ, con đường rải sỏi, đi dọc đường sẽ thấy một tòa nhà theo phong cách châu Âu.

Cô thực sự thể tin được, nếu Diệp Kính Phân này thực sự là một tên xã hội đen, thì làm thế nào mà chỉ trong một thời gian có thể trở nên am hiểu về nghệ thuật như vậy?

"Huh?"

Thiệu Hinh Ngôn dời kính viễn vọng đến cửa sổ của ngôi nhà kiểu châu Âu, cô ngạc nhiên nhìn thấy một bóng người đứng bên trong, với mái tóc vàng tuyệt đẹp quay lưng về phía cửa sổ, cô đẩy Jocelyn.

"Có người bên trong."

Jocelyn quan sát qua ống dòm và có vẻ ngạc nhiên: "Đúng là... nhưng tại sao cô ấy lại đứng bất động?"

"Có phải loại ma-nơ-canh bằng nhựa hay không?"

"Trong nhà để loại đồ này chẳng phải rất kỳ quái sao?" Jocelyn xua tay nói: "Chờ tôi."

Thiệu Hinh Ngôn nhìn Jocelyn đang ngồi xổm trên mặt đất và bật máy tính lên, "Này, bộ không dùng máy tính một phút, thì cậu sẽ chết hả."

"Không phải." Jocelyn lấy từ trong ba lô ra một thứ giống như ăng-ten và đặt nó xuống đất, "Không phải chúng ta đang lo là không vào được sao? Nếu chúng ta trực tiếp xông vào, hệ thống an ninh sẽ reo lên."

"Đây là gì?"

"Một thiết làm nhiễu tín hiệu." Jocelyn bấm máy tính trong khi điều chỉnh vị trí của ăng-ten. "Thật ra, khi đến đây, tôi phát hiện ra rằng bất động sản nơi hắn ở đều do cùng một công ty bảo an ký hợp đồng. Tôi có thể tác động đến chúng. Họ có hệ thống an ninh, nhưng nó không tồn tại được lâu."


"Cả việc này cậu cũng làm được?" Thiệu Hinh Ngôn có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Đương nhiên. Công ty bảo vệ này tên là Vạn Sách Quốc An, là công ty bảo an hàng đầu trong nước, hiệu quả hơn cảnh sát, được coi là công ty vệ sĩ cho người giàu. Tuy nhiên, hệ thống của họ không tốt lắm và có rất nhiều lỗ hỏng, muốn xâm nhập cũng không khó." Jocelyn gõ trên máy tính sau đó giơ ngón tay lên, "Nghe kỹ."

Thiệu Hinh Ngôn nghe thấy tiếng điện phát ra từ những thanh sắt cách đó không xa, Jocelyn lại thu dọn máy tính nhưng tay anh vẫn đang cầm thiết bị ăng-ten.

"Bây giờ chúng ta có thể trèo tường rồi. Hệ thống an ninh và hệ thống giám sát của họ được kết nối với nhau. Phải nhanh chân lên! Nếu khi hệ thống chính phát hiện hệ thống an ninh ở khu vực này đã bị hack, lỗ hỏng sẽ được vá ngay lập tức."

Jocelyn kéo Thiệu Hinh Ngôn về phía tường, động tác của họ rất gọn gàng, vừa chạm đất liền nghe thấy tiếng gầm rú bên ngoài, không cần lắng nghe kỹ cũng có thể đoán được là tiếng xe thể thao đắt tiền lái xe.

Có ba chiếc xe được đăng ký mang tên Diệp Kính Phân, một chiếc là Maybach S800, một chiếc là Rolls-Royce Phantom và chiếc còn lại là siêu xe huyền thoại của Ý - chiếc Ferrari LaFerrari màu đỏ.

Thiệu Hinh Ngôn quay lại nhìn cánh cửa sắt và thấy màu đỏ chói, tuy không nhìn thấy người trong xe nhưng chắc chắn đó là Diệp Kính Phân. Cô nắm lấy tay Jocelyn và chạy về phía nhà dân nhanh nhất có thể, núp sau bức tường và nhìn ra chiếc Ferrari màu đỏ đậu ngay trước cửa sắt.

Diệp Kính Phân xuống xe, thấy cửa sắt không mở, liền lấy điện thoại di động ra gõ gõ.

"Cảm giác như điện thoại hắn sắp cháy bàn phím đến rồi, hahaha." Jocelyn phàn nàn với nụ cười nham hiểm, và Thiệu Hinh Ngôn yêu cầu anh ấy nhỏ giọng.

"Chết tiệt, các hệ thống an ninh dởm của các người! Tôi đã chi hàng chục nghìn mỗi tháng, nhưng cánh cửa sắt này luôn không cảm ứng được, không mở được!"

"Ông đang đùa tôi à? Tình huống này đã từng xảy ra rồi. Ông không định lừa tôi lần nữa chứ? Chết tiệt, ngày mai tôi sẽ thay toàn bộ hệ thống an ninh. Ông vẫn nghĩ hệ thống hoạt động tốt à?! Chết tiệt!"

Nhưng vừa mới chửi xong, giây tiếp theo cánh cửa sắt từ từ mở ra.

"Ồ? Có vẻ như thời gian làm nhiễu tín hiệu của tôi đã hết rồi." Jocelyn khua khua thiết bị ăng-ten trong tay và nở một nụ cười tinh nghịch như một đứa trẻ với Thiệu Hinh Ngôn.

Diệp Kính Phân lại lên xe trong khi vẫn đang chửi rủa, và tiếng nổ máy của chiếc Ferrari vang lên.

"Chúng ta phải vào nhànhanh hơn hắn một bước." Thiệu Hinh Ngôn nhìn đèn pha ô tô nhấp nháy, lái xe vềhướng khác, "Tóm hắn ngay khi hắn mất cảnh giác."