Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 3




Rơi vào cơn mộng mị quá cũng không phải chuyện tốt, Trác Thế Tuyết biết điều đó, nhưng nàng lại không khống chế được chính mình. Trong chốc lát, nàng vẫn luôn băn khoăn không biết trong đầu mình có cài thiết bị gì không, nếu không thì tại sao lại như vậy? Nàng luôn mơ và nhìn thấy những thứ như thế này

[Nào em yêu, hãy đến với tôi.]

Người đối diện ngồi trên chiếc ghế cao nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, như đang nhìn một sinh vật thấp kém, còn nàng thì nằm trên mặt đất, giống như một con chó cưng được huấn luyện tốt, chỉ cần người kia nói một lời, nàng sẽ không thể cưỡng lại được.

[Nhấc mông lên, nhìn thân hình quyến rũ này, em có háo hức không?]

Nàng bò đến bên người phụ nữ, người phụ nữ kia thì thầm vào tai nàng:

[Nói đi, em yêu tôi và em muốn được tôi đ*.]

Nàng mím chặt môi, nghe đối phương nói lời này, nàng làm theo mệnh lệnh của đối phương, nói từng chữ một, nói xong chớp chớp mắt, đôi mắt đầy hơi nước đều hướng về người phụ nữ mà nàng sùng bái, nàng cúi đầu liếm ngón chân đối phương, chủ động trèo lên người và vuốt ve cơ thể đối phương, nói những lời tục tĩu vào tai đối phương.

[Chị có biết rằng em muốn chị làm không?]

Đối phương cười lớn, dùng một tay hất nàng ra khỏi người, đầu nàng đập xuống đất, trong đầu có tiếng ong ong, nhưng giây tiếp theo, nàng lại đứng dậy, không để ý đến vết bầm tím mà leo về phía đối diện.

[Làm ơn... làm ơn... muốn em...]

[Được rồi, vào bếp và cho tay vào máy xay.]

Nàng làm theo lời cô, ngơ ngác bước vào bếp, đưa tay vào chiếc máy thường dùng để ép nước trái cây rồi bật nguồn.

Trong lúc nhất thời, máu thịt của nàng trộn lẫn, cơn đau lan khắp cơ thể, nàng hét lên nhưng không thể rút tay ra.

*Editor: Đọc đến đoạn này là muốn drop chuyện luôn vì sợ

AAAAAAAAAAAAAAAA

Trác Thế Tuyết hét lên, mồ hôi lạnh bừng tỉnh, nàng sợ hãi nhìn hai bàn tay mình nhưng chúng vẫn còn nguyên vẹn, tất cả chỉ là một giấc mơ, người đó không có ở đây, dù chị ta có ở đâu thì tất cả cũng chỉ là một giấc mơ. Hoàn toàn chỉ là một giấc mơ!

Nàng ngồi dậy khỏi giường, ôm trán, liếc nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường, đã ba giờ sáng.

"Chị ấy không trả tiền, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Có lẽ Hạ Đồng đã chuẩn bị cho mình một điều bất ngờ..."

"Làm sao chị ấy có thể tìm thấy, sau khi mình chạy xa đến thế? Không thể nào, không thể nào, chị ấy không thể biết mình ở đâu được."

Nàng vùi đầu vào chăn và lẩm bẩm như một người điên, nhưng lúc này, cùng với tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, trời cũng đã sáng.

Trác Thế Tuyết giống như một nhân viên văn phòng bình thường, nàng rất bận rộn, thực ra nàng không nổi bật trong công ty, nhưng nàng có rất nhiều việc phải làm, như người ta thường nói, ai cũng có thể đảm nhận vị trí của nàng, nàng chỉ là một con người... chỉ là một cái đinh vít. Để không bị sa thải, nàng đã làm việc tận tâm, tránh xung đột, đôi khi, ngay cả khi rõ ràng đó không phải là bổn phận của mình. Nàng chỉ vì mối quan hệ xă giao mà phải nhận những việc không phải của mình, trong tưởng tượng nàng biết mình có thể đi thẳng đến văn phòng đối phương, rồi ném hồ sơ lên ​​bàn, mắng: "Mẹ kiếp, đây là việc của chính ngươi, ngươi tự mình làm đi! " Đối phương sẽ nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên rồi im lặng, không đẩy công việc cho nàng nữa.

Nàng biết mình có thể làm rất nhiều việc, nhưng luôn khó từ chối, đây cũng là tính cách nhẫn nhục đặc trưng của người Trung Quốc.

Hôm nay cũng vậy.

"Tiểu Tuyết, em cứ viết bản báo cáo này đi, tôi còn có việc phải làm." Lại Minh, đồng nghiệp cùng văn phòng với nàng, bước đến và đặt tài liệu lên bàn làm việc của nàng.

"Này, nhưng tôi không quen với dự án này..." Trác Thế Tuyết còn rất nhiều việc phải làm, "Còn chuyện này..."

[Đây không phải là công việc của tôi.] Trác Thế Tuyết muốn nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ miệng của nàng

Lại Minh là nhân viên kỳ cựu của công ty, đã 45 tuổi, ngoại trừ phó giám đốc công ty, cô là người ở công ty lâu nhất.

"A? Viết tay là được, đâu có khó với sinh viên đại học như em."

"Đó không phải là ý của tôi...Tôi không..."

Lại Minh làm như không nghe thấy gì, ngồi vào bàn làm việc xem phim truyền hình.

Trong long Trác Thế Tuyết vô cùng tức giận, nhưng vì địa vị của Lai Minh ở công ty nên nàng căn bản không nói được lời nào, cũng không dám đắc tội cô ấy, nếu không nàng sẽ không thể tiếp tục làm việc trong văn phòng này.

Nàng thực sự muốn bộc phát cảm xúc thật của mình.

Hôm nay, vì báo cáo của Lại Minh mà sáu giờ chiều nàng vẫn chưa tan làm, vừa viết báo cáo vừa chán nản, nàng rất buồn vì sao mình cứ làm như vậy, phải làm những việc mình không thích.

Nhưng những lúc như thế này, nàng luôn nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.

"Em không tìm được việc làm." Nàng chán nản nhìn đối phương, "Đây đã là lần thứ mười em nộp hồ sơ rồi, tại sao không có công ty nào chịu nhận em?"

"Lại đây, ôm tôi một cái nào." Đối phương đưa tay về phía nàng, "Đừng chán chường như vậy, em sẽ tìm được thôi, không việc gì phải gấp gáp?"

"Em không muốn tìm nữa, em không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của những người phỏng vấn đó, em không muốn..." Nàng bị ôm, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, bởi vì quá ấm áp , nàng khóc thầm.


"Đừng khóc, đừng khóc." Đối phương mỉm cười sờ sờ mặt nàng, "Nếu thật sự không vui thì không cần tìm nữa, có được không?"

"Nhưng......"

"Tôi sẽ chăm sóc em."

[Tôi sẽ nuôi em.]

Câu nói này quanh quẩn trong đầu Trác Thế Tuyết, nhìn bản báo cáo đang viết dở trước mặt, nàng rơi vào hồi ức, nếu nàng không chạy trốn thì mọi chuyện sẽ khác sao? Nàng sẽ không cần phải tức giận trong công việc, và nàng sẽ không biết Hạ Đồng, một người bạn gái luôn né tránh các vấn đề thực tế giữa hai người.

"Không, không, không! Mình không thể nghĩ như vậy được, chết tiệt."

Vừa nhận ra mình có suy nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng vỗ mạnh đầu để loại bỏ những suy nghĩ này, nàng sợ, nàng quá sợ hãi sự hèn nhát và yếu đuối của bản thân sẽ lại đẩy nàng rơi xuống vực sâu.

"Reng reng reng——"

Điện thoại di động của nàng reo lên, làm gián đoạn ký ức của nàng, trên màn hình hiển thị là số của mẹ nàng

"Chào mẹ?"

"Tiểu Tuyết, khi nào con về nhà?

"Mấy ngày nữa con sẽ về." Trác Thái Tuyết cười nói: "Mẹ yên tâm, không phải tháng trước con mới về nhà sao?"

"Không phải vậy, nhà hàng xóm giới thiệu một người đàn ông tình cờ ở gần nơi con làm việc, anh ta cùng quê với chúng ta. Mẹ muốn vài ngày nữa sẽ dẫn con đi gặp anh ta."

Nụ cười của Trác Thái Tuyết dần dần biến mất, chuyện này lại lặp lại lần nữa.

"Sao mẹ lại đồng ý thay con?" giọng điệu của Trác Thế Tuyết trở nên rất lạnh lùng.

"Đúng vậy, người đàn ông đó có công việc tốt, lương một tháng hơn 10.000 nhân dân tệ. Con đã 29 tuổi, nếu không còn không mau kết hôn thì khó có thể có con."

"Hãy để con yên!!!" Trác Thế Tuyết đột nhiên hét lên: "Tại sao luôn như vậy!? Tại sao mẹ luôn sắp xếp cho con xem mắt? Không phải con đã nói sẽ không đi xem mắt nữa sao?!"

"Người đàn ông đó có điều kiện rất tốt, nếu con không kết hôn thì sẽ không có ai cần con nữa."

"Con không quan tâm có ai cần con hay không!" Trác Thế Tuyết tức giận đến mức vừa khóc vừa nói: "Con không quan tâm! Con không muốn kết hôn! Mẹ có nghe thấy không!"

"Mẹ, đây là vì lợi ích của con. Về già con phải làm sao? Bố mẹ cũng đã già."

"Không phải về già người sẽ chết sao? Trường hợp xấu nhất là con bị xe tông chết trên đường, mẹ còn có thể lấy được tiền bảo hiểm, an yên sống những năm còn lại." Trác Thái Tuyết hét lên, đầu dây bên kia cũng tắt máy "Tít tít tít..."

Đầu bên kia điện thoạicó tín hiệu bận, Trác Thái Tuyết ôm chặt điện thoại trong tay, kiềm chế khôngném điện thoại đi, sau đó im lặng nằm trên bàn khóc lóc thảm thiết.

------------------------------------------------------

Editor: Cuộc sống đúng là có quá nhiều áp lực.