Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 23




Trác Thế Tuyết không biết làm sao mà về đến nhà, Isabella khẩn cầu với vẻ đáng thương, nhưng thỉnh thoảng có vẻ gian xảo làm cho nàng không biết Isabella là thật lòng hay là muốn lừa gạt nàng lần nữa.

[Em nên suy nghĩ kỹ về điều đó.]

Trên đường về nhà, Trác Thế Tuyết được cô chở về nhà vì vẫn không thể chống cự lại được Isabella, trên xe Isabella đã nói như vậy.

Trác Thế Tuyết hai tay nắm lấy vạt áo, im lặng, đầu óc hỗn loạn.

Hứa với Isabella sẽ quay lại cái lồng, rồi sẽ bị theo dõi 24/24, không có không gian riêng và cần phải báo cáo với Isabella về mọi việc nàng làm. Nàng có thực sự sẵn lòng không? Và hãy xem Isabella kiên trì như thế nào đối với nàng, cô có thực sự muốn ở bên nhau cho đến khi cả hai già đi.

Từ chối Isabella? Người phụ nữ nước ngoài giàu có và hấp dẫn, có mọi thứ từ hàng xa xỉ đến những ngôi nhà sang trọng. Nàng chỉ cần đến nhà Isabella để sống mà không cần làm việc. Isabella mạnh mẽ chắc chắn sẽ có cách đối phó với cha mẹ cứng đầu của mình. .

"Tôi không vội, cậu có thể suy nghĩ từ từ." Isabella thấy Trác Thế Tuyết đang suy nghĩ điều gì đó, trầm ngâm thắt dây an toàn cho Trác Thế Tuyết, nàng ngơ ngác nhìn Isabella với nụ cười trên môi, cô nói: "Tất nhiên, ngay cả khi em không đồng ý, nếu em hỏi nhờ tôi giúp đỡ việc gì đó, tôi sẽ không bao giờ từ chối. Tôi sẽ ở bên em mọi lúc."

Trác Thế Tuyết từ tủ giày ở tiền sảnh trượt xuống, nàng không còn sức để khóc, chỉ lơ đãng nhìn bức tường đối diện.

Đôi khi nàng cảm thấy như mình đang mơ. Là một người đồng tính nữ, nàng có một người bạn gái xinh đẹp, tài năng, có năng lực và giàu có. Nếu Isabella không đối xử với nàng như vậy, nàng nhất định đã khoe khoang với người bạn thân nhất của mình, Thiệu Hinh Ngôn.

[Đó là bởi vì em dễ điều khiển, em không có chút phản kháng nào.]

Lời nói của Isabella lần nữa hiện lên trong đầu Trác Thế Tuyết, nàng không có chút sức quyến rũ nào sao, Isabella chỉ hấp dẫn là bởi vì nàng không thể phản kháng và cam chịu.

Trác Thế Tuyết cũng biết rất rõ, Isabella căn bản không muốn một người tình bình thường, mà chỉ muốn có một nô lệ tuân theo mệnh lệnh của cô, thỏa mãn mọi dục vọng vặn vẹo của cô, chỉ như vậy nàng mới được xem là người yêu của cô.

Câu nói "Tôi sẵn sàng ở bên em mọi lúc" khiến nàng trông như một kẻ tội lỗi không chịu đồng ý tình yêu của cô ấy.

"Đây thật sự là..."

Trác Thế Tuyết hai tay ôm đầu ngồi xổm ở tiền sảnh, phải mất nửa giờ mới bình tĩnh lại, nàng đã ra một quyết định, nếu có thể ít nhất không liên lạc với Isabella, đồng thời giảm tần suất xuất hiện. Isabella muốn giám sát nàng, cứ để cô ấy muốn làm gì thì làm, cho dù Isabella có cố gắng trêu chọc nàng đến thế nào, nếu nàng không thỏa hiệp, Isabella sẽ không liên quan gì đến nàng.

Huống chi Isabella còn nói: "Lần này tôi sẽ không ép buộc em. "

Cô sẽ giữ lời hứa của mình.

Trác Thế Tuyết ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã hơn mười giờ tối, có nên tắm rửa và đi ngủ sớm không?

Nàng từ từ đứng dậy khi điện thoại di động reo.

Đó là số điện thoại của mẹ nàng.

Tất cả những kỷ niệm ngày xưa ùa về, nàng cãi nhau với mẹ vì chuyện giục cưới, hai bên đã quá căng thẳng, giờ sao mẹ cô lại gọi điện muộn thế?

Trác Thế Tuyết có chút thận trọng nghe điện thoại: "Chào mẹ?"

"Này, Thế Tuyết, ngày mai chúng ta đến gặp con."

"C-Cái gì? Sao đột ngột vậy?"

"Đây không phải là vì mẹ nhớ con gái mình sao?" Mẹ nàng mỉm cười nói ở đầu bên kia điện thoại.

Phản ứng của mẹ nàng như chưa từng tồn tại cuộc cãi vã trước đó, điều này khiến Trác Thế Tuyết càng bối rối không biết nên phản ứng thế nào, nhưng vì đối phương không truy cứu chuyện trước đó nên nàng cũng giả vờ như chưa có gì xảy ra. Rốt cuộc vẫn là ba mẹ đã sinh ra và nuôi nấng nàng, thậm chí giờ mẹ còn nói rằng bà rất nhớ nàng.

Trác Thế Tuyết liếc nhìn tờ lịch. Nàng dạo này bận công việc, không nhận ra hôm nay là thứ sáu, khó trách Isabella mời nàng đi ăn tối.

Thành thật mà nói, nàng rất không muốn gặp lại ba mẹ. Khi còn nhỏ, sự giáo dục trừng phạt của ba mẹ luôn khắc sâu trong tâm lý. Khi nàng lớn lên, mặc dù có khả năng phản kháng dù ba mẹ vẫn luôn thật khắc nghiệt với nàng, nhưng chính vì những điều này mà nàng bị ba mẹ ghẻ lạnh, nàng đã cố gắng hết sức để giả vờ như những chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng vẫn không thể làm dịu đi sự khó chịu trong lòng.


"Ngày mai con được nghỉ phải không?"

Thấy Trác Thế Tuyết đã lâu không trả lời, mẹ nàng tiếp tục hỏi.

Trác Thế Tuyết muốn từ chối việc ba mẹ đến thăm, nhưng vì ngày mai cuối tuần nên nàng nhất thời không nghĩ ra lý do chính đáng nào.

"Vậy thì ba mẹ sẽ đến chỗ con vào khoảng mười một giờ sáng mai và cùng nhau ăn trưa."

Mẹ nàng nói xong liền cúp điện thoại trước khi Trác Thế Tuyết kịp nói gì.

Khoảng mười một giờ ngày hôm sau, Trác Thế Tuyết đang đợi ba mẹ ở ga tàu cao tốc, nàng mới về nhà chưa được bao lâu, vẻ ngoài của ba mẹ cũng không có gì thay đổi nhiều.

"Vậy tối nay ba mẹ có ở khách sạn không?"

"Nếu không ở khách sạn, sao chúng ta có thể sống trong căn hộ chặc hẹp đó của con chứ? Con làm việc vất vả lâu như vậy mà còn không đủ tiền mua một căn nhà tử tế." Ba vừa nói vừa nhìn vào điện thoại di động.

Trác Thế Tuyết nghe được câu trả lời với giọng điệu gay gắt, nàng chỉ hỏi một câu hỏi rất bình thường thôi mà. Nhưng nghĩ lại, Trác Thế Tuyết nghĩ rằng ba mẹ đã đối xử với nàng như vậy từ lâu rồi, bất kể họ có quan tâm đến nàng đến thế nào đi chăng nữa cũng có ích gì đâu, chỉ làm tăng thêm số lần cãi vã mà thôi.

"Con biết ở đây có một nhà hàng Quảng Đông rất ngon, con dẫn hai người đi nhé?" Trác Thế Tuyết giả vờ như không nghe thấy lời ba nàng và đổi chủ đề.

"Không cần, chúng ta đã lựa chọn rồi, con chỉ việc đi theo."

"Hở?"

Trác Thế Tuyết nhìn ba mẹ đi trước, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, ba mẹ nàng không sống ở đây, làm sao biết ở đây có quán ăn ngon nào?

Lòng đầy nghi ngờ, Trác Thế Tuyết theo ba mẹ đến một quán trà, vừa bước vào cửa, một người phụ nữ ăn mặc như tiểu thư bước ra và trực tiếp gặp ba của Trác Thế Tuyết.

"Này, Lão Trác, sao giờ mới tới? Chúng ta đã đợi các người rất lâu rồi."

"Mất một chút thời gian, thực xin lỗi, Trương tỷ." Ba mẹ Trác Thế Tuyết nhìn nhau cười đến không thấy mắt. Nàng còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Ngồi xuống, ngồi xuống, đừng thẳng thắn như vậy." Dì Trương nói.

Sau khi ngồi xuống, Trác Thế Tuyết phát hiện trong góc ngồi có một người đàn ông, hắn rất béo, trên mặt lại nổi mụn, ánh mắt dò hỏi đang nhìn nàng.