Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 22




Isabella Dietrich.

Tên phiên âm là Y Sa Bối Lạp – Địch Đặc Lí Hi

Kể từ sau vụ tai nạn ô tô, Thiệu Hinh Ngôn luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, đến mức cô không dám về nhà. Cô không dám dùng máy tính cá nhân, thay vào đó cô đến một quán cà phê Internet để tra cứu. Liệu kẻ thần bí kia có đang theo dõi cô không? Kỳ lạ thay, chỉ có một ít thông tin về cái tên này, và cuối cùng cô ấy đã tìm thấy nó trên một website y tế.

"...Chết tiệt, tất cả đều bằng tiếng Anh, tôi không hiểu được."

Thiệu Hinh Ngôn nhìn khối tiếng Anh hiển thị trên trang web lớn, cô phải sao chép văn bản rồi dịch trên Baidu Translate, tuy từ ngữ dịch lung tung, nhưng vẫn hiểu được.

"Thí nghiệm thu thập tâm lý LIS?"

LIS là tên viết tắt tiếng Anh của Hội chứng bị khóa (Locked-in Syndrome). Theo tài liệu này đại khái là cuộc thử nghiệm được Isabella Dietrich phát động ở Berlin, Đức nhằm nghiên cứu một bộ chip có thể được cấy vào não của bệnh nhân LIS để theo dõi, thu thập và ghi lại dữ liệu trạng thái chuyển động của não bệnh nhân LIS, nhằm đánh giá tâm lý của bệnh nhân LIS khi họ không thể bộc lộ cảm xúc, nhằm giúp thế giới bên ngoài hiểu rõ hơn suy nghĩ của họ.

"Chip......"

Thiệu Hinh Ngôn càng kiểm tra càng cảm thấy hoảng sợ, thu thập tâm lý, chẳng phải là con chip như vậy có thể phát hiện được suy nghĩ của bộ não con người sao, cứ như trong chuyện viễn tưởng?

Càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, Thiệu Hinh Ngôn lập tức gọi điện cho Chu Bách Hàn, kể cho anh nghe toàn bộ sự việc.

"Có chuyện như vậy thật sao... ? " Khi Chu Bách Hàn nói trong điện thoại, Thiệu Hinh Ngôn có thể nhận ra rằng anh cũng kinh ngạc như cô: "Bây giờ cô đang ở đâu?"

"Ở quán cà phê Internet."

"Theo những gì cô vừa nói, nội dung không thể tìm thấy trên Baidu, tôi nghĩ bạn nên kiểm tra Google để xem Isabella Dietrich này là ai."

"Thật khó để nói làm thế nào để vượt qua firewall (tường lửa) ..."

"Việc vượt qua bức tường Trung Quốc trên điện thoại Apple rất dễ dàng. Hãy đến bệnh viện. Điện thoại của tôi có phần mềm."

Thiệu Hinh Ngôn ngồi trên giường bệnh của Chu Bách Hàn, nhìn Chu Bách Hàn cau mày nhìn nội dung hiển thị trên điện thoại của mình.

"Có tìm được gì không?"

"Đã tìm được, nhưng..." Chu Bách Hàn do dự, "Nói thế nào nhỉ..."

"Có gì muốn nói thì cứ nói đi. Cô ấy có rất nhiều thông tin trên mạng không, cô ấy có nổi tiếng không?" Thiệu Hinh Ngôn lo lắng hỏi: "Cho tôi xem điện thoại của cậu."

"Cậu thấy đấy."

Chu Bách Hàn đưa điện thoại cho Thiệu Hinh Ngôn, cô nhanh chóng lướt qua, chính là giao diện Wikipedia.

Isabella Dietrich (23/10/1988-?), một bác sĩ tâm thần và tâm lý học nổi tiếng người Đức, hiện là giám đốc Viện Tâm lý học trực thuộc Trung tâm Y tế Dietrich, đồng thời là giám đốc của Dietrich Chủ tịch Rich Pharmaceuticals. Được đề cử cho Giải thưởng Nghiên cứu Y học Lâm sàng Lasker năm 2013, Người đầu tiên tạo ra "công nghệ phục hồi tâm lý được hỗ trợ bởi cấy ghép cơ học".

Ngày nay, Dietrich Pharmaceuticals cam kết phát triển các loại thuốc tâm thần và thiết bị y tế để hỗ trợ điều trị bệnh nhân tâm thần, có những đóng góp nổi bật trong việc điều trị những bệnh nhân có vấn đề về sức khỏe tâm thần trên toàn thế giới.

Wikipedia còn có sự xuất hiện của Isabella Dietrich, khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người của cô ấy có thể khiến người bình thường cảm thấy e thẹn, giới thiệu đã dài dòng nhưng Thiệu Hinh Ngôn lại không có ý định đọc nữa.

"Dietrich Pharmaceuticals, trước đây khi tôi kiểm tra về cuộc họp kinh doanh, tên công ty này xuất hiện ở cuối trang Newsweek. Sau khi liên hệ với Tổ chức Y tế, tôi nghi ngờ rằng công ty này là một trong những tổ chức khởi xướng nó." Bách Hàn lặng lẽ phân tích.

Thiệu Hinh Ngôn hít sâu một hơi, trong lòng có chút mơ hồ, vẫn đang tiêu hóa lời Chu Bách Hàn vừa nói.

"Nếu là như vậy, vậy thì cô ta có lý lịch huy hoàng không chê vào đâu được, tài liệu về cô ấy viết dường như không có sơ hở hay sai sót gì. Có vẻ như cô ấy chỉ lo lắng cho bệnh nhân..."

Chu Bách Hàn cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới nói: "Cô có biết điều đau lòng nhất khi làm cảnh sát là gì không?"

"Là gì?"

"Đôi khi, khi cô biết ai đó có tội hoặc có vấn đề, nhưng thế lực của người đó có thể khiến bạn im lặng." Chu Bách Hàn thở dài và nói, "Cô ấy nổi tiếng trên Internet như vậy, cô ấy có thể phát triển ở Trung Quốc. Sự phát triển của đất nước là đã được coi là một sự tự thoái hóa. Cô nghĩ chúng ta có thể làm gì với nó ngay cả khi chúng ta tìm thấy bằng chứng? "

"Không lẽ để mọi thứ tiếp tục phát triển thế này sao? Giả sử suy đoán của chúng ta là đúng thì bao nhiêu người nữa sẽ chết vô ích!?"

Thiệu Hinh Ngôn rất kích động, cả đời cô khinh thường nhất chính là lợi dụng đặc quyền để ức hiếp người khác, cô ta có tiền có quyền thì sao? Chẳng lẽ trong tiếng vỗ tay cô ta có thể tùy tiện chơi đùa với mạng sống của người khác?

"Này..." Chu Bách Hàn bất đắc dĩ thở dài, "Cô bị đình chỉ, còn tôi bị thương nặng không thể ra khỏi giường. Chúng ta có thể làm gì đây? Tôi đã nói với cục trưởng Lý về vụ tai nạn xe, anh có biết ông ta đã nói gì không ?"

"Ông ta đã nói gì?"

"Dừng lại đi, ngay từ đầu tôi đã biết mình không thể thắng. Thành thật mà nói, tôi biết cục trưởng Lý trước đây đã mạo hiểm và cho rằng vụ án này có thể tiếp tục điều tra, nhưng vụ tai nạn xe đủ để chứng minh rằng chỉ cần đối phương muốn, họ có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào. Hiện tại chúng tôi vẫn còn sống, nhưng bên kia chỉ đang cho chúng tôi một chút thảnh thơi."

Chu Bách Hàn đắp chăn trên giường bệnh "Có lẽ chúng ta có thể giả vờ như không biết gì cả... cứ như vậy mà sống, khi mục đích của đối phương sẽ đạt được, mọi việc tự nhiên sẽ lắng xuống."

"Cô nghĩ sao?"

Thiệu Hinh Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Bách Hàn, có thể thấy cô đang chán nản.

"Không..."

Thiệu Hinh Ngôn nghiến răng nghiến lợi thốt ra âm tiết này

"Không... Tôi không thể chấp nhận, tôi muốn điều tra."

"Cô." Chu Bách Hàn nhìn bộ dáng chính trực uy nghiêm của Thiệu Hinh Ngôn, anh cũng không tức giận vì Thiệu Hinh Ngôn không nghe thuyết phục, ngược lại cười nói: "Cô rất giống đồng đội trong quân đội của tôi trước đây. Anh ấy cũng giống như cô. Anh ấy ghét cái ác từ khi sinh ra và muốn tiêu diệt nó."

"Anh không nghĩ đó là điều tốt phải không, nếu tôi bỏ cuộc."

"Tôi không chắc đó có phải là điều tốt hay không, nhưng tôi đánh giá cao việc trừng trị cái ác và đề cao cái tốt là phẩm chất cao quý nhất của con người." Chu Bách Hàn nhìn Thiệu Hinh Ngôn, cười nói: "Tôi không ủng hộ cô tiếp tục điều tra vụ án nhưng khi cô cần, tôi sẽ hỗ trợ."