Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 19




"Haha." Isabella nắm tay nàng ở dưới gầm bàn, hơi gần nàng nói: "Vậy nói cho tôi biết, em có cảm thấy ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ này không?"

Những người khác vẫn đang uống rượu và nói chuyện. Bốn nhân viên IT đều nâng ly chúc mừng ba của Trác Thế Tuyết. Mẹ đang ăn và không để ý đến động thái của Trác Thế Tuyết và Isabella. Isabella ở quá gần Trác Thế Tuyết. Mũi của Tuyết có thể ngửi thấy mùi cơ thể cô, và tay nàng đang đặt trong sự ấm áp của tay Isabella. Tất cả những điều này giống như một giấc mơ, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn khó tin rằng người mà nàng luôn mong muốn được gặp lại đang ở bên cạnh mình.

Trác Thế Tuyết cúi đầu không dám trả lời, mặt đỏ bừng, không biết phải đáp lại Isabella như thế nào.

"Này, hai người quen nhau à?"

Lúc này, mẹ Trác Thế Tuyết đột nhiên nhìn thấy hai người ngồi rất gần nhau, tò mò hỏi.

Vào thời điểm Trác Thế Tuyết đang muốn đáp lại, Isabella vội vàng nói: "Đúng vậy, trước đây chúng tôi đã gặp nhau ở văn phòng."

"Văn phòng? Tư vấn tâm lý?" Mẹ Trác Thế Tuyết có chút cảnh giác, bà ngừng ăn đũa, nghiêm giọng hỏi Trác Thế Tuyết: "Con đã làm gì ở đó?"

"A, con..." Trác Thế Tuyết không biết nên nói cái gì, cô không muốn mẹ biết mình đã đi gặp bác sĩ tâm lý.

"Không phải là tư vấn tâm lý, mà là làm trợ giảng của tôi." Isabella chống đầu nhìn mẹ Trác Thế Tuyết, "Tôi nghĩ Tiểu Tuyết rất thích hợp với dự án mới nhất của chúng tôi, nên tôi đã mời cô ấy đến học viện của chúng tôi." . . "

Lời nói của Isabella giống như một quả bom đối với toàn bộ bàn ăn, đặc biệt là Trác Thế Tuyết, nàng kinh ngạc nhìn Isabella, đầu óc hỗn loạn, tại sao đột nhiên lại trở thành trợ lý của Isabella?

Sau đó nàng chợt nghĩ tới một điều khác, tại sao Isabella lại biết tên nàng, nàng nhớ trước đây chưa bao giờ nói tên mình khi đến gặp bác sĩ trong phòng tư vấn.

"A!" Ba của Trác Thế Tuyết nghe vậy có chút kinh ngạc, mặc dù vẫn còn say nhưng ông vẫn có thể hiểu ý của Isabella, "Nhưng Thế Tuyết vẫn là sinh viên năm nhất, nó có đủ tư cách để đảm nhận vị trí này không? Nó vẫn phải học vậy cô cũng làm việc vào thứ bảy và chủ nhật à?"

"Ừ ~" Isabella khẽ gật đầu, "Nhưng đáng tiếc, Tiểu Tuyết không đồng ý lời mời của viện nghiên cứu chúng tôi."

Ba mẹ Trác Thế Tuyết đều nhìn nàng, ánh mắt trách móc như muốn nói "Sao con không đồng ý?" Trác Thế Tuyết hoảng hốt, nàng không hề mong đợi điều này, nàng chỉ mới gặp Isabella có một lần. "À... À, thưa giáo sư Y, Tiểu Tuyết của chúng tôi không nhanh nhạy lắm, nhưng nó được việc lắm. Nó từng có thành tích học tập tốt ở trường trung học." Mẹ của Trác Thế Tuyết mỉm cười nói: "Tiểu Tuyết nhất định sẽ có ích ở học viện."

"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Isabella nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng, "Khi em quay về, tôi sẽ yêu cầu học viện gửi hợp đồng lao động."

Sau bữa ăn, Trác Thế Tuyết giống như đang mộng du, hư hư ảo ảo. Tuy nhiên, vì thời điểm đó nàng còn nhỏ nên không cảm nhận được sự kỳ lạ trong hành động của Isabella, nàng chỉ cảm thấy Isabella rất tốt với nàng.

"Sau bữa tối, giáo sư Y, cô có muốn ghé qua căn nhà khiêm tốn của chúng tôi không?" Cha của Trác Thế Tuyết gãi gãi sau đầu, có chút xấu hổ hỏi: "Cách nhà hàng không xa."

"Có lẽ không được." Isabella cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Tôi có một cuộc họp trực tuyến vào lúc chín giờ tối, tôi phải về khách sạn."

"Tiếc quá... " Ba của Trác Thế Tuyết có vẻ hơi thất vọng, "Giáo sư Y hiếm khi tới chỗ chúng tôi, sao không đi dạo quanh đây mua sắm nhỉ? Bánh cuốn ở đây khá ngon. Đồ ăn và trà buổi sáng . "

"Tiểu Tuyết có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không?" Isabella quay đầu lại nhìn Trác Thế Tuyết và mỉm cười nói.

"Đương nhiên là có thể!" Trác Thế Tuyết chưa kịp nói chuyện, ba nàng đã lên tiếng: "Nó lớn lên ở đây, quen thuộc với mọi thứ. Hơn nữa, trong ngõ chúng tôi có một quán trà sáng rất ngon, chỉ có người dân địa phương mới biết, để mai nó dẫn cô đến đó."

Vẻ mặt Trác Thế Tuyết có chút đờ đẫn, nhưng trong lòng thực ra rất vui vẻ, điều đó không có nghĩa là vài ngày tới nàng có thể ở cùng với Isabella sao?

Vì muốn đưa Isabella đi uống trà buổi sáng nên dù là ngày nghỉ, mẹ nàng cũng không cần gọi Trác Thế Tuyết dậy, nàng cũng dậy từ rất sớm, thay quần áo trong phòng tắm trước gương rất lâu. Nàng không hài lòng vì kỹ thuật trang điểm kém cỏi của mình, cả eyeliner cũng vẽ không xong.

Mình phải làm sao đây? Mình cũng không biết cách ăn mặc. Liệu Isabella có thích mình không?

Nàng không có sự tự tin, Isabella lại có dáng vẻ một người thành đạt, còn nàng chỉ là một sinh viên đại học bình thường.

Nhưng nàng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy Isabella, nàng không thể diễn tả được cảm xúc này, xem ra chỉ cần nhìn thấy cô, nàng sẽ rất vui mừng.

Trác Thế Tuyết đang trên đường đến khách sạn nơi Isabella ở, nàng nhìn điện thoại thì đã chín giờ sáng, nàng lập tức tăng tốc vì trước khi ra ngoài, ba đã nói với nàng rằng Isabella sẽ có mặt đúng chín giờ và đợi nàng ở cửa khách sạn.

Tất cả đều là lỗi của nàng khi trang điểm không thành công, mất rất nhiều thời gian để trang điểm lại và tẩy trang, khi nàng chạy hụt hơi đến cửa khách sạn thì nhìn thấy Isabella mặc áo lông thú đứng ở cửa khách sạn đang nghịch điện thoại di động.

"Xin lỗi đã để chị đợi lâu!"

"A." Isabella ngẩng đầu mỉm cười khi nhìn thấy Trác Thế Tuyết, "Tôi còn tưởng rằng em vẫn đang nằm trên giường, vừa định gọi điện cho ba em."

"Không, không, sáng nay em có việc phải làm..."


Trác Thế Tuyết khó có thể tìm ra lý do nói dối, đành phải nghiên cứu, nhưng khi nhìn vào mặt Isabella, cô lại cảm thấy xấu hổ, Isabella trang điểm rất hoàn hảo, hoặc cô ấy vốn đã là một mỹ nhân, có hay không trang điểm cũng được. Nàng không biết làm thế nào để mô tả vẻ đẹp tuyệt vời của cô ấy. Điều này quá khó, nàng chỉ có thể nói rằng Isabella là người phụ nữ đẹp nhất mà nàng từng thấy.

"Chúng ta nên đi xe hay đi bộ?"

"Đi bộ cũng rất gần." Ngay lúc Trác Thế Tuyết đang muốn dẫn đầu thì Isabella từ phía sau nắm lấy tay nàng, Trác Thế Tuyết có chút sửng sốt, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Isabella.

"Tôi không quen nơi này lắm, xin hãy dẫn tôi đi."

Nụ cười của cô quá ôn hòa, Trác Thế Tuyết không ngừng đè nén nhịp tim, tim đập rất nhanh, bàn tay bị Isabella nắm cũng nóng lên, trời ơi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nàng đã yêu cô ấy rồi sao?

Trên đường đi, trong lúc trò chuyện, Trác Thế Tuyết cuối cùng cũng biết tại sao Isabella lại đến nhà nàng, hóa ra ba nàng muốn viết một bài về tâm lý học, nên phỏng vấn nhiều người thú vị hơn. Lẽ ra phải mời giám đốc của Viện nghiên cứu nhưng tình cờ giám đốc lại về Đức nên Isabella phải đến thay.

"Nhưng khi nhận được thiệp mời, tôi đoán là người thân của em, nhưng không ngờ đó chính là ba em. Thật là định mệnh."

"Sao chị lại đoán được?"

"Chỉ là trực giác thôi." Isabella đi rất gần Trác Thế Tuyết, "Tôi không quá quen thuộc với Trung Quốc, tôi biết em họ Trác. Khi nhận được thiệp mời, tôi thấy người ký tên cũng họ Trác nên liền liên tưởng đến em."

"Sao chị biết tên em?

"Haha, em có cảm thấy kỳ lạ vì tôi biết, dù em chưa bao giờ nói với tôi không?"

"Dạ..." Trác Thế Tuyết cúi đầu, "Sau lần đầu tiên em gặp chị trong phòng tư vấn tâm lý, từ đó chị cũng không liên lạc với em nữa."

"Tôi chỉ có ấn tượng với những người đặc biệt." Isabella sờ đầu Trác Thế Tuyết như an ủi, "Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi cảm thấy em rất đặc biệt. Và không phải em không cho tôi biết tên, em đã viết tên mình vào phiếu tư vấn, có thể em quên nhưng tôi vẫn nhớ em đã viết như thế nào. "

Isabella nắm tay Trác Thế Tuyết đứng ở trên đường đông người, cô dùng đầu ngón tay viết tên nàng vào lòng bàn tay Trác Thế Tuyết, nàng ngượng ngùng không biết phải làm sao, đúng vậy, tay nàng bị Isabella nắm giữ, và khi đầu ngón tay của người kia chạm vào lòng bàn tay, nàng cảm thấy tê dại và ngứa ngáy. Dù cả phố có nhiều người qua lại, hay trên toàn thế giới cũng có nhiều người chăng nữa, nhưng hiện tại trong thế giới của họ chỉ có nhau.

"Đây có phải là cách viết đúng không?"

Giọng nói của Isabella vang lên bên tai nàng, thực ra nàng không biết Isabella viết tên mình có đúng hay không, đầu óc nàng lúc này chỉ toàn là Isabella và nàng không thể để ý bất cứ gì khác.

"Dạ, đúng rồi..."

"Này, tôi thông minh phải không?" Isabella cười tinh nghịch, "Chúng ta đi thế nào để đến nơi uống trà buổi sáng?"

"Được rồi, được rồi, để em kiểm tra định vị. "

Vốn dĩ nàng nhớ đường, nhưng bây giờ nàng thậm chí còn không biết phương hướng.

Mặc dù Isabella toàn thân tỏa ra phong thái ngự tỷ băng lãnh, nhưng Trác Thái Tuyết không hề cảm thấy sự lạnh lùng, là chỉ cô gần gũi, dễ nói chuyện. Khi ở cùng cô nàng không hề cảm thấy khó chịu tí nào.

"Tôi muốn gọi món này. Nhìn ngon quá." Isabella nhìn vào thực đơn và nhiệt tình nói: "Món này cũng ngon. Này, tôi rất muốn gọi hết."

"Chị ăn không hết đâu." Vẻ mặt bối rối của Isabella cũng rất đáng yêu, Trác Thế Tuyết muốn véo mặt cô, cười nói: "Một phần ở đây nhiều lắm, hay chị thử phần bánh củ năng đặc biệt đi, ở nước ngoài chắc chắn không có món ăn như vậy."

"Tiểu Tuyết thì thế nào?" Isabella chuyển thực đơn tới trước mặt Trác Thế Tuyết, "Tiểu Tuyết thích ăn gì? Tôi muốn biết."

Khi được hỏi vấn đề này, Trác Thế Tuyết không thể trả lời, nàng luôn ăn uống tùy tiện.

"Cái này....... "

"Tôi muốn biết Tiểu Tuyết thích và không thích gì. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ." Khi Isabella nói điều này, đôi mắt của cô ấy dường như sáng lên, và thái độ của cô ấy rất chân thành, nàng chưa từng nghĩ qua câu hỏi của Isabella, nó khiến nàng cảm thấy thất vọng hơn.

"Em không biết mình thích ăn gì, ba mẹ thích gì thì em ăn nấy." Trác Thế Tuyết có chút lúng túng nói, "Nếu phải nói em thích gì thì chính là chân gà, haha, chân gà của cửa hàng này rất ngon. "

"Vậy Tiểu Tuyết biết tôi thích gì không?"

Isabella đến gần Trác Thế Tuyết, hai người gần như chạm vào nhau, Trác Thế Tuyết nhìn khuôn mặt Isabella rất gần cô, cô đoán được Isabella sẽ nói gì tiếp theo, nàng rụt rè quay đầu đi. Họ mới chỉ gặp nhau một lần, và nếu Isabella tỏ tình sớm như vậy thì chẳng phải là quá phù phiếm và nàng không thích điều đó.

Nhưng Isabella bắt đầu tự nói chuyện với chính mình.

"Tôi thích ôm, tôi thích ôm người yêu. Nếu một ngày, tôi gặp được mình yêu nhất, tôi chỉ muốn chìm vào giấc ngủ và thức dậy với cô ấy trong vòng tay".

Trác Thế Tuyết ngơ ngác nhìn Isabella, Isabella nhận ra ánh mắt của nàng và mím môi.

"Xin lỗi, tôi đã nói điều gì đó không phù hợp. Hãy giả vờ như em không nghe thấy."

"Không phải vậy, em chỉ là có chút kinh ngạc." Trác Thế Tuyết nói: "Không nghĩ tới chuyện chị thích lại đơn giản như vậy."

"Rất đơn giản sao?" Isabella có chút không đồng tình nhún vai, "Tôi còn chưa trải qua."

"Chị chưa từng trải qua sao? Ôm người yêu? "

"Phải."

"Chị chưa từng yêu à?"

Isabella đặt tay dưới cằm, suy nghĩ một lúc: "Tôi đã nói rồi, nhưng nói thế nào nhỉ, tôi rất dễ nhầm lẫn giữa thích và yêu. Bạn có biết rằng thích và yêu là hai thứ khác nhau không? Tất cả những gì tôi đã trải qua là thích chứ không phải yêu. Tôi chưa gặp được người nào mà tôi thực sự yêu."

"Thích có thể dễ dàng tiến hóa thành tình yêu." Trác Thế Tuyết suy nghĩ một chút trả lời: "Không có gì khác biệt lắm."

"Nếu chỉ là thích thì giây tiếp theo tôi có thể ngừng thích, nhưng tình yêu có nghĩa là chỉ muốn ở bên người đó, cho dù có phải chia cách trong một thời gian, nhưng sẽ không bao giờ buông tay và rời xa người đó" Isabella thở dài nói "Xem ra em vẫn chưa hiểu."

Trác Thế Tuyết tay lặng lẽ vò quần áo, nàng đang suy nghĩ về nhiều thứ vào lúc này.

Ban đầu nàng định từ chối tình cảm của Isabella dành cho mình vì họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng lúc này, nàng muốn bộc lộ cảm xúc thật của mình với Isabella.

Làm sao nàng có thể không hiểu những gì Isabella nói, dù chưa từng yêu nhưng nàng vẫn muốn có một mối quan hệ như vậy, một mối quan hệ mà nàng sẽ ở bên một người đến hết cuộc đời và không bao giờ xa nhau. Vào lúc này, nàng thực sự muốn trở thành người sẽ ở bên Isabella mãi mãi, họ có cùng ý tưởng.

Nhưng nàng lại nghĩ đi nghĩ lại, từ bỏ ý định đó, nàng chưa từng ra ngoài xã hội, nàng như một trang giấy trắng, không có năng lực, nàng thậm chí còn không biết rõ về cuộc đời trước đó của Isabella, liệu có dễ dàng để nói "Em yêu chị".