Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 18




Sau cuộc gặp gỡ đó, Trác Thế Tuyết không bao giờ nhìn thấy Isabella nữa, nàng đều đến phòng tư vấn tâm lý sau giờ học mỗi ngày để xem liệu Isabella có trùng hợp gặp như vậy hay không, nhưng lần nào Isabella cũng không có ở đó, nàng lặng lẽ lưu lại số điện thoại được viết trong danh bạ điện thoại di động, nhưng nàng chưa bao giờ có dũng khí gọi điện vì bấm số xong không biết nói gì, sợ làm phiền đối phương.

Thấy thuốc đã gần hết, Trác Thế Tuyết không bao giờ nghĩ đến việc đến phòng tư vấn tâm lý nữa vì Isabella không có ở đó, nàng chỉ hy vọng Isabella sẽ là bác sĩ chăm sóc cho mình.

Nàng thực sự muốn gặp lại Isabella, khuôn mặt phong cách châu Âu, mái tóc bạch kim xinh đẹp, nước hoa thơm tho và giọng nói dịu dàng đều khiến trái tim nàng rung động.

Một hôm sau giờ học, Trác Thế Tuyết cùng các bạn cùng lớp ăn tối ở căng tin, mọi người đang bàn bạc xem Tết Nguyên đán sẽ về nhà như thế nào. Nàng chợt nhớ ra sắp đến ngày nghỉ tết mà nàng bắt buộc phải trở về.

Nàng vẫn rất sợ hãi vì phải về nhà và đối mặt với ba mẹ, khi nhớ ra việc mình đã chọn trường đại học này là trái với mệnh lệnh của ba mẹ, nàng đặc biệt sợ về nhà, nàng sợ phải đối mặt với những lời buộc tội và những lời lăng mạ ba mẹ.

"Tiểu Tuyết, cậu có định về nhà nghỉ lễ phải không?" Nhan Chiêu Đệ vừa ăn chân gà vừa nói, "Cậu định về nhà bằng cách nào? Bằng máy bay hay tàu tốc hành?"

"A, tớ không biết, tớ còn chưa nghĩ tới."

Trác Thế Tuyết im lặng nhìn số dư thẻ ngân hàng trên điện thoại di động, ba mẹ ghét nàng đến trường này nên chi phí sinh hoạt cho nàng cũng không quá nhiều, nàng hầu như không đủ chi tiêu, nếu chỉ cần có ba các bữa ăn trong ngày tại nhà ăn, thì cũng tạm ổn.

Nàng thật sự không muốn xin tiền ba mẹ nên chỉ đợi họ tự đưa tiền, nàng nhớ lại tháng trước khi không cho đủ tiền tiêu, nàng đã gọi điện cho mẹ thì mẹ nàng bảo vì lý do này nọ và lãng sang chuyện khác. lại thêm chuyện học hành, đêm đó nàng đã khóc rất nhiều, uống thuốc theo chỉ định của Isabella cũng không ngủ được, và nàng lại bị mất ngủ cho đến tận bình minh.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, đã đến lúc mọi người nghỉ đông, Trác Thế Tuyết vui vẻ hẹn với các bạn cùng phòng gặp lại vào năm mới, vì vấn đề tiền bạc nên nàng phải ngồi 3 tiếng đi tàu tốc hành. Vừa về đến nhà nàng, nàng mệt mỏi mở của và phát hiện không ai ở nhà.

"Hở?"

Giờ đã muộn rồi, hơn sáu giờ, không lẽ ba mẹ không ở nhà ăn tối sao? Nàng vội vàng gọi điện cho mẹ.

"A? Hôm nay con về à? Chúng ta đều tưởng là ngày mai." Mẹ nói trong điện thoại: "Tối nay chúng ta không nấu ăn ở nhà. Ba con có việc ở bên ngoài, mẹ sẽ đi cùng ông ấy."

"Nhưng...... Tối nay con ăn gì? Con phải ra ngoài mua đồ ăn sao? "

Trác Thế Tuyết đột nhiên cảm thấy rất cô đơn. Tại sao ba mẹ lại không nhớ khi nào nàng sẽ về nhà? Nàng đã nhắn trên WeChat trước đây.

"Sao con không qua đây? Chúng ta còn chưa bắt đầu ăn mà." Mẹ bỗng nhiên thả lỏng, "Ở nhà hàng Phượng Hoàng, phòng 505. Lại đây đi."

Bởi vì Trác Thế Tuyết vừa vặn đi học về nên nàng đặt vali trở lại phòng ngủ, không thay quần áo đi ra ngoài.

Ba của Trác Thế Tuyết là một biên tập viên tạp chí, ông có nhiều mối quan hệ xã giao quanh năm, bởi vì ông phải ăn uống và giao tiếp với nhiều loại người nổi tiếng khác nhau, sau đó viết chuyên mục cho họ hoặc các bản tin cá nhân.

Cho nên Trác Thế Tuyết khi nghe được ông mở tiệc cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cảm thấy tham dự một bữa tiệc không liên quan gì đến mình như vậy sẽ khiến nàng khó chịu, nhưng nàng vẫn đi vì sợ phải ăn một mình.

"Xin chào, phòng 505 ở đâu?" Trác Thế Tuyết vừa vào nhà hàng liền hỏi người phục vụ.

"A, xin hãy đi với tôi."

Người phục vụ dẫn nàng đi qua một hành lang dài, sau đó dừng lại trước một cánh cửa màu đỏ son, tiếng trò chuyện bên trong rất sôi nổi, chỉ cần nghe âm thanh, Trác Thế Tuyết có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong như thế nào.

Khi người phục vụ mở cửa, người đầu tiên Trác Thế Tuyết nhìn thấy chính là ba mình, người đang ngồi đối diện bàn ăn, đã có chút say, mặt đỏ như Quan Công, đồ ăn trên bàn cũng chưa được động vào.

Thứ hai, nàng nhìn thấy bốn chàng trai ăn mặc giống dân IT, có lẽ đều ở độ tuổi hai mươi, chưa già nhưng tóc tai trông đáng lo ngại, uống hơi nhiều và nói chuyện rất to, hào hứng.

Nhưng người thứ ba, nàng nhìn thấy có chút sửng sốt, ngồi ở một góc khuất, đó là một người phụ nữ đang cầm ly rượu, thần thái vẫn tỉnh táo, mặt không đỏ, hình như chưa uống với ba nàng. Mái tóc bạch kim của cô ấy thật rực rỡ.

"Tôi sẽ thêm một ghế cho tiểu thư, tôi nên thêm chỗ nào đây?" Người phục vụ kéo một chiếc ghế vào, vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tiểu Tuyết, con đến rồi sao?" Ba uống quá nhiều, giọng rất cao, "Mau ngồi xuống."

Trác Thế Tuyết nhìn thấy người phụ nữ nó quay đầu lại nhìn mình, Trác Thế Tuyết cảm giác như đang nằm mơ, làm sao có thể nhìn thấy chị ấy ở quê nhà, làm sao có thể ăn uống cùng ba mình?

"Hãy để cô ấy ngồi cạnh tôi, người phục vụ." Isabella mỉm cười và vẫy tay với người phục vụ, "Họ đều hơi say."

"Được rồi."

Trác Thế Tuyết đành phải ngồi giữa Isabella và một nhân viên IT khác, Isabella rất vui khi nhìn thấy nàng và nắm tay nàng ngồi xuống, nàng cũng rất mừng rỡ, không ngờ rằng nàng vẫn luôn muốn gặp cô ấy theo cách này, trong lúc gặp ba mẹ để ăn tối?

Vả lại tại sao Isabella lại không có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng?

"Hahaha, Tiểu Tuyết, để ta giới thiệu với con nhé." Ba nàng đã quá say, ông vỗ nhẹ vào vai Isabella, "Đây là phó giám đốc Viện Tâm lý học trực thuộc Trung tâm Y tế Dietrich. Tại sao vậy ta ? Xin lỗi ta nói năng có hơi lộn xộn. Dù là phụ nữ nhưng cô ấy vẫn còn rất trẻ và có triển vọng. " Mẹ của Trác Thế Tuyết luôn nắm tay ông. Rõ ràng là khi ba nàng uống rượu, ông ấy thường nói rất nhiều thứ linh tinh, nhưng Trác Thế Tuyết quan sát vẻ mặt của Isabella, lại phát hiện cô cũng không có gì không vui.

"Chúng ta ăn chút đồ ăn đi." Isabella không có trực tiếp đáp lại của lời ba Trá Thế Tuyết, mà là đưa cho nàng một miếng cá chiên giòn, "Cá chiên ở đây rất giòn và ngon, tôi đã ăn bốn miếng."

"Sao chị lại ở đây?" Tiểu Tuyết thấp giọng hỏi, vấn đề này gần như tra tấn cô, "Sao chị biết ba em?"

Nhà và trường học của nàng cách nhau ba giờ đi tàu tốc hành, chẳng lẽ cô từ trên trời rơi xuống?

"À?" Isabella nhấp một ngụm rượu và cười, khi nói có mùi rượu nồng nặc, "Ba em không nói với em à?"

"Không......"

"Haha." Isabella nắm tay nàng ở dưới gầm bàn, hơi gần nàng nói: "Vậy nói cho tôi biết, em có cảm thấy ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ này không?"