Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 14




Mặc dù Trác Thế Tuyết đã đoán được Isabella sẽ dẫn nàng đến loại nhà hàng nào, nhưng khi thực sự đến nơi, nàng vẫn có chút choáng váng, nàng đang băn khoăn không biết ba tháng lương của mình có đủ chi trả hay không.

"Có cần tôi bế em lên không?" Isabella khoan thai bước tới một cầu thang rất cao và quay lại nhìn Trác Thế Tuyết.

"Không cần thiết!"

Địa điểm họ ăn là trên tầng thượng của cao ốc Hương Thị, tòa nhà cao nhất thành phố, phía trên có một nhà hàng và quán bar trên sân thượng do Hương Thị điều hành, khi Trác Thế Tuyết đi lên cầu thang, nàng thấy mặt trời sắp lặn.

Bầu trời ngả sang màu cam, xa xa phía chân trời rải rác những tia sáng đỏ tím, không khí trên sân thượng rất trong lành, Trác Thế Tuyết chưa bao giờ đến nơi như thế này. Cô nhìn thấy Isabella đang đi đến giữa sân thượng và cầm điện thoại chụp cảnh quang xung quanh, Isabella đứng dưới sắc cam của bầu trời đang chăm chú nhìn vào điện thoại với khuôn mặt nghiêng sang một bên. Cô ấy trông thật xinh đẹp. Trác Thế Tuyết vô thức nhấc điện thoại lên và chụp lén cô ấy. Cô ấy dáng người mảnh khảnh nên dù không cần dùng đến photoshop, tấm ảnh này đủ tiêu chí để làm ảnh bìa.

"Tiểu Tuyết?"

Trác Thế Tuyết muốn tiếp tục chụp ảnh, nhưng không ngờ Isabella lại quay người nhanh như vậy, Tay nàng đang giơ lên, nên có chút xấu hổ không biết phải thu tay về thế nào.

Isabella đi đến gần Trác Thế Tuyết, tựa hồ muốn nhìn trộm điện thoại di động của nàng, giọng điệu phù phiếm nói: "Em đang chụp lén tôi à?"

"Không! Tôi chỉ chụp ảnh bầu trời thôi."

Bị bắt quả tang như vậy, Trác Thế Tuyết bất mãn trả lời, thầm nghĩ rằng nàng sẽ xóa ảnh khi về nhà, nhưng rồi lại nghĩ Isabella có thể tùy ý điều khiển điện thoại của mình, và có lẽ cô đã biết nàng đã lén chụp ảnh.

Ahhh, tại sao nàng lại làm điều ngu ngốc như vậy.

"Tiểu Tuyết, tới đây ngồi đi."

Isabella ngồi xuống ở giữa sân thượng, từ vị trí này, cô chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn bao quát toàn cảnh bầu trời và thành phố, Trác Thế Tuyết đi tới, có chút miễn cưỡng ngồi xuống, nàng vẫn cho rằng không thể tiêu tiền ở một nơi như vậy được.

"Em muốn ăn gì có thể tự gọi." Isabella chống đầu và dùng ngón tay chỉ vào thực đơn đặt trước mặt Trác Thế Tuyết.

"Bữa ăn này tôi trả tiền, chị muốn ăn gì?" Trác Thế Tuyết vừa mở thực đơn vừa nhìn xem Isabella hỏi.

"Tôi muốn ăn em." Isabella chăm chú nhìn Trác Thế Tuyết.

Isabella nói tiếng Trung trôi chảy, điều này khiến Trác Thế Tuyết thỉnh thoảng quên mất Isabella là người nước ngoài, vì vậy khi đối phương nói chuyện thẳng thắn theo kiểu phương Tây sẽ làm nàng có chút khó xử. Giống như bây giờ, Trác Thế Tuyết bối rối không biết nên phản ứng thế nào.

"À... thôi đừng nói nhảm nữa! Ý tôi là, chị muốn ăn gì?"

"Tôi có thể ngồi cạnh em được không?"


"A cái gì? Không được! Chị không thể ngồi cạnh tôi, hãy ngồi đối diện với tôi."

"Nhưng hai người đọc thực đơn sẽ nhanh hơn." Isabella có chút nghiêm túc nói: "Tiểu Tuyết, tôi cam đoan không làm gì, sao em lại không tin? Ở đây có nhiều người phục vụ vậy, sao tôi có thể làm gì được."

Giọng điệu gần như cầu xin của Isabella, cộng với vẻ mặt ngây thơ vô số tội của cô, Trác Thế Tuyết là loại người ăn mềm không ăn cứng, trong suốt 5 năm bị thao túng, nhiều lần Isabella luôn tỏ ra yếu đuối trước nàng, và cuối cùng nàng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cô.

Trác Thế Tuyết nhớ lại chuyện cũ, muốn từ chối lần nữa nhưng Isabella trực tiếp ngồi xuống.

Ở một mức độ nào đó, Isabella và Trác Thế Tuyết không phải là một cặp đôi tương xứng, Trác Thế Tuyết trông có vẻ ngoài bình thường, nếu bị ném vào biển người, sẽ rất khó tìm thấy nàng, có lẽ một số cô gái sẽ bị thu hút bởi gương mặt thuần khiết của nàng. Ngược lại, Isabella có vẻ ngoài xinh đẹp cộng với khuôn mặt hấp dẫn khác hẳn với gout thẩm mỹ của người châu Á. Ngay cả khi trang điểm, cô ấy vẫn có phong cách Âu Mỹ, có thể thu hút ánh nhìn cùng sự chú ý của cả nam giới và phụ nữ.

Với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngồi bên cạnh, sự thật là sức hút của Isabella đối với nàng vẫn còn đó cho dù bao nhiêu năm đã qua đi chăng nữa, Trác Thế Tuyết không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Isabella.

"Tôi muốn ăn cái này, Tiểu Tuyết."

Isabella chỉ vào một bức ảnh trên thực đơn có ghi "Bánh kếp thủ công Ấn Độ" và nói, Trác Thế Tuyết liếc nhìn giá bên dưới, đồng tử giãn ra, cô tưởng mình đã nhìn nhầm, bức ảnh trên rõ ràng giống với bức ảnh ở các quán đường phố. Những chiếc bánh tự tay bày ở quầy hàng cũng không có gì khác biệt, một chiếc bánh mà một trăm hai mươi tám tệ, đây cái gì?!

"Đừng nhìn đồ ăn nhẹ, chọn món chính đi, nếu không sau đó lại đói."

"Tôi chỉ muốn ăn cái này thôi"

"Tôi nói cho chị biết!" Trác Thế Tuyết vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cái này tôi biết làm, chị tại sao không cho tôi một trăm hai mươi tám tệ, tôi có thể làm cho chị năm mươi hương vị khác nhau? Bán giá như cắt cổ, sao chị không chọn món đặc sản ở đây đi ?"

"Vậy khi nào Tiểu Tuyết sẽ làm cho tôi ăn?"

"Khi có cơ hội."

"Cơ hội là chừng nào?"

"...từ từ rồi tính, mà đừng đến gần tôi quá."

Isabella vừa nói vừa tiến lại gần, Trác Thế Tuyết tránh sang một bên cho đến khi không còn chỗ nào để rút lui, Isabella nghiêng đầu nhìn cô.

"Tiểu Tuyết, em có biết không? Người ta thường nói rằng sẽ không có ngày mai." Khi Isabella nói điều này, giọng điệu của cô có chút buồn bã, cô đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào Trác Thế Tuyết. Khoảnh khắc ngón tay của Isabella chạm vào khuôn mặt của Trác Thế Tuyết. Nàng cảm thấy như trở về quá khứ, quay trở lại thời điểm lần đầu tiên cô gặp Isabella.

Nàng đã hơn một lần tự hỏi, nếu tính cách của Isabella không như thế này, liệu họ có thể tiếp tục yêu nhau được không?

Thực lòng mà nói, nàng đã từng yêu cô ấy và muốn cùng cô đi hết quãng đời còn lại.

"Tôi không muốn cùng em không có ngày mai." Isabella nhìn khuôn mặt của Trác Thế Tuyết, hai người nhìn nhau. Đôi mắt xanh lục sáng của Isabella đã thu hút Trác Thế Tuyết. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt của Isabella, cô sẽ say mê trong vô thức.

"Tiểu Tuyết."

Isabella tiến sát về phía sau, Trác Thế Tuyết giống như con mồi đang bị rắn hổ mang nhìn chằm chằm, không thể nhúc nhích, nàng biết nữ nhân trước mắt nguy hiểm, nếu lại tới gần nàng sẽ bị vỡ thành từng mảnh, nhưng bản chất con người không thể cưỡng lại vẻ đẹp và sự nguy hiểm.

Isabella đưa tay ôm lấy khuôn mặt Trác Thế Tuyết, đưa môi lại gần, Trác Thế Tuyết cảm nhận được đôi môi mềm mại của đối phương, kỳ lạ là nàng có thể ngửi thấy mùi hoa hồng lan tỏa từ khóe miệng cô. Khi nụ hôn dần dần sâu hơn, Isabella đưa lưỡi vào trong miệng để hòa cùng đầu lưỡi của nàng. Vị rất ngọt, kỹ năng hôn của Isabella rất tốt, chỉ cần mấy giây là có thể phát sinh cảm giác, trái tim Trác Thế Tuyết đập thình thịch.

Isabella ôm đầu Trác Sĩ Tuyết, tiếp tục hôn nàng thật sâu, khiến nàng không thở được,nàng muốn đẩy Isabella ra, nhưng thể lực của đối phương rất mạnh, Isabella đè nàng lên tay ghế. Nụ hôn cưỡng bách, Trác Thế Tuyết gần như ngất đi.

Phải rất lâu Isabella mới rời khỏi môi nàng, Trác Thế Tuyết trong đầu có chút choáng váng, nàng lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, nhưng không thể.

"Em vẫn thích tôi phải không?" Isabella đưa tay vuốt ve đùi Trác Thế Tuyết, cô nhếch miệng, vẻ mặt mê hoặc nhìn Trác Thế Tuyết, cười nói: "Sao em có thể không thích tôi chứ? Nếu em nhớ lại khoảng thời gian trước đây chúng ta ở bên nhau, em có thể phủ nhận rằng hiện tại em thực sự không còn tình cảm gì với tôi sao? "

__________________________________________

Editor : Hai chap sau full H, bà con chuẩn bị khăn giấy hoặc skip nếu không thích nhé. Mình có đổi một số từ nhạy cảm hoặc quá thẳng thắn theo kiểu Tây của bà Beo.