Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 12




Khi hai người lái xe đến nhà của người đàn ông giàu có Trần Quan Tông ở thành phố Z, ngay khi bước xuống xe, họ đã rất ngạc nhiên vì thế giới của người giàu có hào ngoáng đến mức nào, ngay cả những cái cây lá cũng được bọc vàng. Cả khu vườn rộng đến mức khó có thể tưởng tượng, sau đi đỗ xe trước cửa, phải đi xe trung chuyển mới đến được trung tâm nhà.

"Thật xin lỗi, không biết tiếp tân phục vụ có kém hay không." Trần phu nhân rất trẻ tuổi xinh đẹp đón tiếp bọn họ, trên bàn phòng khách có đồ uống giải khát, "Xin hãy tự nhiên."

"Không sao đâu, Trần phu nhân. Chúng tôi chỉ đến đây để hỏi một số vấn đề về chồng bà. Xin bà đừng lo lắng." Chu Bách Hàn nói lời này thay cho Thiệu Hinh Ngôn, vì cô thậm chí còn không thể xuất trình thẻ cảnh sát, nên nói ít lại thì tốt hơn.

"À, tôi hiểu rồi, nhưng tôi không biết hai người muốn biết điều gì" Trần phu nhân do dự một chút, vẻ mặt có chút buồn bã, "Nguyên nhân chính là do ông xã của tôi qua đời quá đột ngột." , và nhiều thứ thậm chí còn không rõ ràng. Tôi đã nói rõ rằng tôi thực sự không thể chấp nhận việc một người bơi giỏi như vậy lại có thể chết đuối ."

Chu Bách Hàn và Thiệu Hinh Ngôn nhìn nhau với sự ăn ý, cơ bản có thể kết luận Trần Quan Tông chết đuối không phải do tai nạn.

"Chúng tôi muốn biết liệu ông Trần có nói gì với bà về bữa tiệc kinh doanh mà ông ấy đã tham dự trước đó không? Ví dụ như ông ấy có kể về mục đích của bữa tiệc?"

"Tiệc kinh doanh sao?" Trần phu nhân cau mày, khó hiểu nhìn bọn họ, "Tôi không nghĩ mình từng nghe nói đến chuyện này."

"Hội thảo về y học do Quỹ Y tế và Tài chính Hoa Cường tổ chức."

"À, tôi nhớ ra rồi." Ánh mắt Trần phu nhân sáng lên như thể nhớ ra điều gì đó, "Ông ấy từng nói với tôi rằng 'tham dự bữa tiệc này đồng nghĩa với việc đi chơi với một đám nhà giàu thất học'."

"Và ông ấy đã rất tức giận khi đến đó vào ngày sau, vì ông ấy nói rằng họ chỉ muốn anh ấy tiêu tiền vào đầu tư chứ không quan tâm đến rủi ro."

"Rủi ro gì?"

"Tôi không biết về điều này, ông ấy không đi sâu vào chi tiết."

"Ông ấy có nói cho bà biết đó là dự án đầu tư gì không?" Chu Bách Hàn sờ cằm tiếp tục hỏi.

"Thật xin lỗi... Đối với những chuyện này trí nhớ của tôi không tốt lắm. Trước khi cưới ông ấy, tôi chỉ là giáo viên dạy múa, tôi không có kiến ​​thức sâu rộng như ông ấy." Trần phu nhân nói với vẻ thiếu tự tin. Bà dùng tay xoa xoa váy, cảm thấy hơi xấu hổ.

"Không sao đâu, cứ từ từ nhớ lại và nói cho chúng tôi biết."

"Ừm... Hình như là về một những người khuyết tật nào đó. Dự án đó tên là... Để tôi nghĩ xem, nó... ôi..." Trần phu nhân ráng nhớ nhưng sau đó thất vọng và nói: "Tôi thực sự không thể nhớ được. Nó có tên y học."

"Người khuyết tật? Kiểu bị chấn thương vật lý?" Phản ứng đầu tiên của Thiệu Hinh Ngôn chính là loại người khuyết tật sau tai nạn bị cụt chân, hắn không nhịn được buột miệng hỏi.

"Không, nó giống như trạng thái sống thực vật. Tôi chỉ không nhớ đến thế." Trần phu nhân vô thức nghịch nghịch những sợi tóc tơ trên tai và thái dương, rồi nói: "Loại bệnh nhân đó toàn thân không thể cử động được, chỉ cử động được mắt. Dự án đầu tư đó họ chỉ mong có kinh phí hỗ trợ từ lý thuyết thành thực tế và cho phép những bệnh nhân như vậy trở lại thành người bình thường".

"Nghe có vẻ là một dự án y học rất hay." Chu Bách Hàn trầm ngâm, liếc nhìn Thiệu Hinh Ngôn, hạ giọng nói: "Nếu chuyện này là thật thì hình như có chút khác biệt với phương hướng điều tra của chúng ta. Không biết có nhần lẫn gì không?"

Thiệu Hinh Ngôn ra hiệu ngăn anh ta nói chuyện và hỏi Trần phu nhân:

"Bà có đến bữa tiệc kinh doanh đó không?"

"Tôi không tham gia. Hôm đó tôi tình cờ đi chơi với bạn thân của mình."

"Vậy... ông ấy có để lại lời trăn trối nào không? Như thư tuyệt mệnh chẳng hạn."

"Ừm... hình như không có. Lúc trước tôi đến phòng làm việc của ông ấy dọn dẹp, nhưng cũng không có gì cả. Khi cô nhắc đến chuyện đó, tôi lại nhớ đến tin nhắn ông ấy gửi cho tôi trước khi đi nghỉ. "

"Tin nhắn SMS? Nội dung là gì?"

Trần phu nhân lấy điện thoại di động ra, bấm vào màn hình rồi đưa cho Thiệu Hinh Ngôn, Chu Bách Hàn cũng đi tới xem, hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, biểu tình của Thiệu Hinh Ngôn càng thêm phần kinh ngạc.

"Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy luôn nhớ tôi và mong tôi có thể đến với cô ấy. Yêu cô ấy là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi".

"Cái này..." Chu Bách Hàn nhìn Thiệu Hinh Ngôn, trên trán đổ mồ hôi lạnh, "Cái này 'Cô ấy' lại xuất hiện."

"Bà biêt ông ấy có người tình hay không?" Thiệu Hinh Ngôn hỏi.

"Có quỷ mới biết, chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, chưa từng xảy ra chuyện tin đồn xấu gì, nhưng nếu đàn ông đáng tin thì heo nái cũng có thể leo cây !"

"Bà không hỏi cô ta là ai sao? Người với nhân xưng 'cô ấy'."

"Tôi hỏi nhưng không có câu trả lời... Sau đêm đó ông ấy đã chết đuối, cô biết điều đó mà..." Lời nói của Trần phu nhân càng ngày càng nhẹ nhàng hơn.

Thiệu Hinh Ngôn xoa tay sau đầu, trầm mặc không nói.

"Cô đang nghĩ gì vậy? Hinh Ngôn." Chu Bách Hàn chạm vào cánh tay của Thiệu Hinh Ngôn, và Thiệu Hinh Ngôn đã lấy lại ý thức.

"Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi." Thiệu Hinh Ngôn gật đầu với Chu Bách Hàn, sau đó nói với Trần phu nhân: "Cảm ơn bà rất nhiều vì đã hợp tác điều tra với chúng tôi."

"Không, tôi chỉ nói những gì tôi biết thôi." Trần phu nhân đứng lên nói với vẻ mặt vẫn kiềm chế: "Cảm ơn cô đã đi một chuyến."

Trên xe trở về, Thiệu Hinh Ngôn không nói lời nào.

"Đang suy nghĩ cái gì? Cô cứ im lặng nãy giờ." Chu Bách Hàn lúc lái xe chú ý tới biểu tình trên mặt Thiệu Hinh Ngôn.

Cô bị câu hỏi của Chu Bách Hàn cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Này, tôi chỉ đang tự hỏi liệu tin nhắn đó có liên quan đến lá thư tuyệt mệnh do Liêu Tử Long để lại, rồi còn dự án đầu tư y tế mà Trần phu nhân đề cập hay không ?" Thiệu Hinh Ngôn đau đầu nhíu mày "Thật là một mớ hỗn độn, có quá nhiều chi tiếc khó hiểu."

"Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên..."

Chu Bách Hàn còn muốn nói cái gì, hắn đang ở khúc cua trên đường cao tốc, đang muốn đạp phanh giảm tốc độ, nhưng đột nhiên phát hiện phanh không hoạt động!

"Chết tiệt."

"Sao vậy? Bách Hàn?"

"Hệ thống phanh bị hỏng, tôi không thể giảm tốc độ của xe!"

"Cái gì?!"

Mặc dù với kỹ năng láy xe tương đối an toàn Chu Bách Hàn đã vượt qua khúc cua vừa rồi, nhưng họ đang phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn, vẫn còn một con dốc đang chờ họ.

"Làm sao bây giờ! Phía trước có đoạn đường xuống dốc gấp, xe không thể giảm tốc độ, có thế đạt tối đa 140km/h!"

Hơn nữa, trước họ còn có vài chiếc xe tư nhân.

"Bình tĩnh, bình tĩnh trước đã!"

Dù nói như vậy, người vốn quen bình tĩnh suy nghĩ khi đối mặt với mọi chuyện như Thiệu Hinh Ngôn, giờ phút này lại đang hoảng sợ, chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó, suýt chút nữa đã tông vào chiếc hơi phía trước. Chu Bách Hàn kiên định đánh tay lái, xe lách qua bên hông, nhưng điều này cũng đủ khiến Chu Bách Hàn sợ đến toát mồ hôi lạnh, hai xe quá sát nhau, khoảng cách chỉ hai ba centimet.

Vì không có phanh nên khi lao xuống dốc đột ngột, Chu Bách Hàn và Thiệu Hinh Ngôn cảm nhận rõ ràng chiếc xe đang mất kiểm soát, phía trước vẫn có lượng xe cộ tương đối.

"Làm sao bây giờ! Chúng ta không thể tông vào những chiếc xe khác, sẽ giết chết người!" Chu Bách Hàn cầm lái thúc giục: "Hinh Ngôn!"

"Lái xe vào làn đường khẩn cấp! Phanh sát làn đường khẩn cấp!"

"Ah?!"

"Nhanh! Làm như tôi nói!"

"Nhưng cô đang ngồi ở ghế hành khách!"

"Đừng lo cho tôi! Phía trước có một chiếc BMW. Anh có muốn tông vào nó không? Làm đi!"

Trước sự thúc giục của Thiệu Hinh Ngôn, Chu Bách Hàn đánh tay lái, chiếc xe tông vào bức tường đá cạnh làn đường khẩn cấp với tốc độ nhanh chóng mặt, lực ma sát sinh ra khiến chiếc xe mất kiểm soát làm giảm tốc độ từ từ, nhưng do tốc độ quá cao, lốp xe cũng bị cọ xát và bóp chặt, cả chiếc đã bị lật trước khi xuống dốc.

Mấy phút sau, cô cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, Thiệu Hinh Ngôn xuống xe, đầu đầy máu, hai tay không cử động được, như là bị gãy, cô thở hổn hển, quay đầu nhìn lại chiếc xe. Xe đang cháy, cô chỉ có thể lê bàn tay gãy của mình, dùng sức mạnh lớn nhất của mình để kéo Chu Bách Hàn ra khỏi xe.

"Chết tiệt..."

Thiệu Hinh Ngôn dùng tay lau vết máu trên trán, cô cảm thấy hơi choáng váng, lúc này, điện thoại di động rơi cách đó không xa vang lên, cô do dự một lúc, bò tới, nhìn thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ "Người gọi không xác định".

Cô ấy ban đầu không muốn trả lời cuộc gọi, nhưng sao đó cũng bắt máy.

"Xin chào?"

"Hello" Giọng nói bên kia rất nhanh nhẹn, có thể nghe thấy là giọng nữ, có chút hơi trầm pha chút kim, "Cô không sao chứ? Tôi đang rất lo lắng đó."

Thiệu Hi Ngôn nghe vậy, toàn thân dựng tóc gáy, đối phương làm sao biết mình gặp tai nạn xe cộ?

"Tôi nhìn thấy trên màn hình, đầu cô bị đập và chảy máu, máu đỏ tươi, trông bắt mắt."

Trong lúc đối phương đang nói chuyện, Thiệu Hinh Ngôn vẫn có thể nghe thấy trong đó có tiếng cười khúc khích, cô vô thức tìm kiếm màn hình mà đối phương đang nói đến, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc camera chất lượng cao cách đó không xa, đang hướng thẳng về phía cô.

Thiệu Hinh Ngôn nín thở, không dám thở ra.

"Mặc dù Trung Quốc quả thực rất an toàn, nhưng bắt cóc hai người cũng không khó, sau đó tôi có thể làm thêm những chuyện thú vị khác"

"Cô biết tôi muốn làm gì không?"

Thiệu Hinh Ngôn nắm chặt tay khi nghe, nhưng cơn giận dữ trong lòng cô đã bị nỗi sợ hãi che đậy, cô đang run rẩy.

"Ở biên giới Mỹ, Mexico hay Trung Đông có một số người giàu có hoặc xã hội đen rất thích người châu Á và cũng thích giam giữ cả nam lẫn nữ làm nô lệ tình dục. Nếu đưa hai người đến đó, họ sẽ quay lại quá trình đào tạo vào gửi chúng lại cho tôi."

Châu Á.

Thiệu Hinh Ngôn nghe câu nói này cau mày, tại sao đối phương lại gọi người Trung Quốc là người châu Á? Cô ấy không phải là người châu Á sao?

Bởi vì Thiệu Hinh Ngôn đang suy nghĩ vấn đề này nên cô vẫn im lặng, nói tiếp ở đầu bên kia điện thoại:

"Cô có hiểu ý tôi không? Tiểu Ngôn."

Biệt danh trìu mến như vậy khiến Thiệu Hinh Ngôn càng khó chịu hơn, cô miễn cưỡng nói: "Tôi hiểu."

"Họ cũng trao đổi nô lệ tình dục cho nhau. Tất nhiên, việc vứt bị vứt bỏ khi họ đã chán là bình thường. Những nơi đó không an toàn như ở Trung Quốc. Bóng tối vượt quá sức tưởng tượng của cô. Cô không muốn bị xâm hại đến khi chết chứ?"

Tay cầm điện thoại của Thiệu Hinh Ngôn càng lúc càng chặt, các khớp xương phồng lên,lòng ngực cô tức giận muốn nổ tung, từ trước đến nay chưa có ai dám nói chuyện với cô như vậy.

"Tôi không muốn." Thiệu Hinh Ngôn bức bối trả lời.

"Thật tốt." Thanh âm phù phiếm của đối phương thực sự rất khó chịu, mang theo tiếng cười cực kỳ đáng ghét, đặc biệt chói tai, "Mặc dù nhìn mỹ nữ bị đ* rất vui, nhưng đưa cô đến những nơi đó, tôi vẫn có chút không thoải mái." Hãy cẩn thân, nếu cô không phá hỏng việc tốt của tôi, tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Sau đó một tiếng "bíp" bên kia đã cúp máy.

"Hộc hộc..."

Thiệu Hinh Ngôn liều mạng cố gắng bình phục lửa giận trong lòng, cô nhìn xung quanh những chiếc ô tô bỏ hoang đang bốc khói, Chu Bách Hàn vẫn còn hôn mê, xương cốt cũng bị gãy, lúc này cô cảm thấy tia nắng chói chang đến mức cô ấy không thể mở mắt được.

Chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

_______________________________________________

Editor : chương này dài hơn 2400 chữ, mình dịch với tâm trạng như xem phim hành động. Qua các chương điều tra mới thấy độ ác của chị Beo, chứ mấy chương với Tuyết chỉ thấy biến thái. Cá nhân mình thấy bả bỏ qua cho Ngôn rất nhiều lần trong suốt truyện có lẽ vì Ngôn là bạn thân của Tuyết, cũng là người thật sự tốt với Tuyết.

Nhưng tôi vẫn sợ bà nha bà Beo.