Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 4




Sau khi thừa nhận tình cảm dành cho tôi một cách khá tinh tế, Tằng Hà nhẹ nhàng đẩy tôi vào góc tường, khẽ liếm môi trong sự căng thẳng.

“Vậy… em..”

“Em làm sao?”

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh, mi mắt chớp động, càng khiến anh căng thẳng hơn.

Tằng Hà hít sâu một hơi, thu hết can đảm, hỏi lại lần nữa.

“Em cảm thấy thế nào về anh?”

“Anh đoán?”

Anh ấy lắc đầu, ra hiệu rằng anh không thể đoán được.

Tôi kéo cổ áo anh, nhón chân lên hôn một cái, “Tằng Hà, sao anh giống một con cừu nhỏ thế?”

“Mềm mại và ngoan ngoãn.”

“……”

Hoàng hôn hôm đó, Tằng Hà đè tôi vào góc tường, và tôi nắm cổ áo anh, trao cho anh nụ hôn nồng nàn.

Sau nụ hôn ấy, Tằng Hà chính thức trở thành bạn trai của tôi.

Tuy nhiên...

Không bao lâu sau, một bức ảnh bắt đầu lan truyền khắp vòng bạn bè.

Trong bức ảnh, Tằng Hà đang nằm trên sàn và tôi đang nằm trên người anh ấy, xung quanh là bàn ghế vương vãi, tà váy của tôi hơi nhấc lên. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào camera với vẻ sững sờ.

C h ế t tiệt.

Đó thật sự là một cảnh ngoài ý muốn, nhưng qua cách chụp của chàng trai kia, nó có thể khiến người xem tưởng tượng ra một câu chuyện đầy kịch tính.

Quá đáng quá mức.

Trưa cùng ngày, tôi và Tằng Hà ngồi trong một góc ở căn tin, nhìn bức ảnh và im lặng.

“Sao thế?”

Tôi cắn một miếng kem, ngước lên hỏi anh.

Tằng Hà cau mày, vẻ mặt không vui.

Không phải anh ấy khó chịu vì chuyện bị chụp lén, mà là chúng tôi hoàn toàn không quen biết cậu sinh viên đó, và không biết làm sao để tìm được cậu ta.

“Em có nhớ mặt người đó không?”

Tằng Hà hỏi.

Tôi lắc đầu.

Đùa sao, trong tình huống căng thẳng và đầy kích thích như thế, làm sao tôi nhớ được khuôn mặt của cậu ta chứ.

Tằng Hà thở dài, “Anh cũng không nhớ rõ, nhưng em yên tâm, anh sẽ tìm ra cậu ta.”

Nói rồi, Tằng Hà lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho tôi.

“Không cần đâu.”

Khi anh vừa chạm vào, tôi liền nghịch ngợm liếm nhẹ lên ngón tay anh, khiến Tằng Hà đơ người, nhíu mày bất lực.

“Hứa Hân, đừng trêu anh nữa.”

“Tại sao?”

Tôi thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tằng Hà. Dù anh cao ráo, mạnh mẽ với đôi mắt to và diện mạo đầy vẻ chính trực, nhưng chỉ cần một chút nghịch ngợm là anh sẽ đỏ mặt ngay.

Anh ấy ấp úng: “Anh… sẽ không chịu nổi mất.”

“Không chịu nổi ở đâu?”

Tôi cười tinh nghịch, liếc mắt xuống phía dưới một chút.

Tằng Hà vội nhét lại cây kem vào tay tôi, chuyển chủ đề: “Ăn nhanh đi, kem sắp chảy rồi.”

Tôi không muốn làm khó anh thêm.

Nhưng...

Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, tôi mới phát hiện ra Tằng Hà nói không sai, anh thực sự không chịu nổi sự trêu chọc.

Chỉ là khi tôi cho anh cắn miếng kem, rồi lợi dụng căn tin vắng người, sáp lại gần, liếm đi vết kem dính trên khóe môi anh, Tằng Hà lập tức đỏ mặt.

Anh dường như muốn hôn tôi, nhưng lại ngại đây là chốn đông người, nên cố gắng kiềm chế. Còn tôi nhìn quanh thấy không có ai, liền cắn nhẹ lên môi anh rồi dùng đầu lưỡi trêu chọc.

Tôi thề, đó chỉ là một hành động đơn giản.

Nhưng ngay sau đó, khi tôi liếc nhìn xuống, tôi thấy rõ phản ứng của anh.

Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh, và bật cười:

“Tằng Hà, có phải anh bị nhiệt quá không? Hay là anh uống chút Lục Vị Địa Hoàng Hoàn* đi?”

*Vị thuốc bổ thận

“Hứa Hân!”

Tằng Hà gần như nghiến răng gọi tên tôi.

Nhưng khi nhìn vào mắt tôi, giọng nói của Tằng Hà lại trở nên dịu dàng hơn.

Anh ấy duỗi tay chọc chọc vào trán tôi, giọng điệu cam chịu: “Em có thể đừng trêu anh nữa không, như vậy làm anh thật sự không giữ được bình tĩnh.”

“Không thể.”

Nhân lúc anh lơ đãng, tôi cọ que kem vào khóe miệng của anh, sau đó ngẩng đầu lên, liếm sạch nó, rồi nhìn anh cười.

“Như thế có nghĩa là em rất cuốn hút.”

“……”

Tằng Hà với vẻ mặt bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.

Nhìn thấy anh cố nén d ụ c vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tôi cuối cùng cũng không đành lòng, không trêu chọc anh nữa, mà chuyển sang chủ đề khác.

“Về bức ảnh đó, không cần phải quan tâm.”

“Vì sao?”

Kem bắt đầu tan chảy, dính nhớp trên tay tôi. Tôi vội vàng cắn mấy miếng rồi ăn hết, sau đó chớp chớp mắt nhìn anh, “Nếu không chúng ta kết hôn đi, kết hôn chính là mối quan hệ hợp pháp.”

“Cái gì?”

Cừu non bị tôi trêu chọc đến sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tôi không nhịn được cười ra tiếng, “Trêu anh đấy.”

Khi thấy Tằng Hà lấy khăn ướt ra lau tay cho tôi, tôi nghiêm mặt nói: “Yên tâm, chuyện này không lâu nữa sẽ bị mọi người quên thôi.”

Tằng Hà có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai ngày sau, lời nói của tôi quả nhiên trở thành sự thật.

Bức ảnh của tôi và Tằng Hà vốn chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, sớm đã bị mọi người quên lãng, bởi vì có nhiều tin tức chấn động hơn xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người.

Phó hiệu trưởng trường chúng tôi, người đàn ông trung niên béo phì, bị phát hiện có hành vi q u ấ y r ố i rất nhiều nữ sinh.

Đương nhiên, các cô gái bị q u ấ y r ố i đều giữ kín danh tính, chỉ đưa ra những video và các cuộc trò chuyện có tính chất gây sốc.

Tin đồn này lập tức bùng nổ khắp toàn trường, thậm chí còn lan rộng trên mạng xã hội, khiến chính phủ phải chú ý.

Nghe nói, phó hiệu trưởng đã bị điều tra ngay sau đó.

Thật ra—

Tin tức này là do tôi phát tán.

Đúng vậy, tôi cố ý để phó hiệu trưởng trở thành mục tiêu, di dời sự chú ý khỏi mình, không còn cách nào khác, ai bảo gã đàn ông d â m d ê này cứ q u ấ y r ố i tôi chứ.

Tôi đã thu thập những chứng cứ này từ trước, định công bố nó, nhưng lần trước bận bịu nên bị trì hoãn.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là ý trời.

Những hành vi đáng khinh của người đàn ông béo phì đó lại cứu tôi khỏi tình huống khó xử.

Nói thật.

Mọi người đều nghĩ rằng tôi và Tằng Hà sau đó sẽ khiêm tốn hơn một chút, để mọi người quên đi những bức ảnh đó, nhưng thực tế thì chúng tôi vẫn không thay đổi gì cả.

Tương phản.

Chúng tôi biểu lộ tình yêu giống như những cặp đôi khác, sẽ nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường, cũng sẽ lén lút hôn nhau trong sân thể dục vào ban đêm.

Ảnh đại diện WeChat là hình chụp chung của cả hai, tên trên mạng là viết tắt của nhau.

Đây là yêu cầu của tôi.

Yêu đương, tất nhiên phải mãnh liệt một chút, chứ không phải là hoa quỳnh chỉ nở rộ vào ban đêm, giấu giấu diếm diếm.

Hơn nữa, thực tế là không có nhiều người chú ý tới chúng tôi như vậy.

Tôi và Tằng Hà không phải là nhân vật nổi bật gì, chỉ là tân sinh viên mới vào đại học, bức ảnh có phần hơi ám muội một chút, chúng tôi cũng không làm gì quá đáng, hai ngày sau, mọi chuyện đã nhanh chóng lắng xuống.

Tuy nhiên, cuộc sống vẫn luôn có những bất ngờ nhỏ.

Ví dụ như—

Một buổi sáng nọ, khi Tằng Hà chạy bộ, tôi một mình đi ra cửa sau trường học để mua bánh trứng, thì gặp lại một người quen:

Bà chị Thẩm Tuệ trong bộ đồ đen.

Tại cửa sau của hẻm, thời gian còn sớm, người qua lại không nhiều, chị ta đang chặn một cô gái nhỏ nhắn giống như con cừu non vào góc tường, hùng hổ dọa nạt:

“Này gái, đếch biết giữ khoảng cách với đàn anh đã có bồ à?”

Ôi, lời thoại diễm xưa*.

*Diễm xưa/xưa rồi Diễm ơi: ý chỉ sự việc, lời nói, hành động đã quá cũ, quá quen rồi. Nguyên gốc là bài hát Diễm Xưa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Tôi không khỏi phải nhìn thêm vài lần, cô gái nhỏ trắng trẻo gầy yếu, bộ dạng ngoan ngoãn, bị chị ta dồn vào hẻm nhỏ, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí còn lắp bắp:

“Em... em không cố ý... là anh ấy chủ động kết bạn WeChat, em không biết anh ấy đã có bạn gái…”

Tôi không đi luôn mà bước chậm lại trong giây lát.

Giọng điệu quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, thật thú vị, hai người đó “lò vi sóng” à?

Đúng là “tình yêu đích thực” không thể nghi ngờ.

Rõ ràng, dưới sự đe dọa hung hãn của bà chị, lời giải thích của cô gái càng lúc càng bất lực và yếu ớt. Chị ta được nước lấn tới, chất vấn liên thanh.

Nhưng có lẽ là nhờ sự kiện video bị tung lên lần trước, lần này, chị ta hành động một mình, không còn một đám ô hợp đi cùng.

Dẫu vậy, khuôn mặt nhỏ của cô bé vẫn luôn tái nhợt, không có chút sức lực nào để chống cự.

Tôi khẽ cau mày, vốn định đi đến quầy hàng bán bánh trứng, nhưng bước chân dừng lại, rồi xoay người, đi về hướng con hẻm nhỏ.

“Uây, đàn chị thật là oai phong nhỉ.”

Vừa đi, tôi vừa mở chai sữa chua mang theo uống một ngụm.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi giọng nói tôi cất lên, dường như tôi thấy bóng dáng Thẩm Tuệ hơi khựng lại trong chốc lát.

Ngay sau đó, cả hai chúng tôi gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.

Có thể sau cú quăng vai không mấy bài bản ở nhà vệ sinh lúc trước đã khiến chị ta bị dọa sợ. Vừa thấy tôi, sắc mặt chị ta thay đổi, cuối cùng không nói lời nào, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu, tránh ánh mắt của tôi.

May là Thẩm Tuệ đang lúng túng nên tôi mới châm biếm có vài câu, chị ta đã muốn rời. Nhưng trước khi đi, Thẩm Tuệ vẫn không quên cảnh cáo cô bé kia:

“Nếu còn để tao thấy mày ve vãn bạn trai tao nữa thì...”

Khịt mũi một cái, với dáng vẻ kiêu căng, chị ta xoay gót đi nhanh.

Tôi có phần thất vọng, cứ nghĩ rằng Thẩm Tuệ sẽ nói ra lời gì đó độc ác hơn, nhưng kết quả chỉ là một câu cảnh cáo đầy hời hợt, không đáng sợ chút nào.

Dù sao đi nữa, chị ta chắc hẳn không biết, thực ra tôi chẳng phải là người giỏi võ vẽ gì. Chỉ là do sở thích cá nhân, tôi thường xem các video tán đả linh tinh, còn cú quăng vai lần đó…

Là lần đầu tiên tôi thực sự áp dụng vào thực tế, những lần khác là tập luyện trong sự mường tượng của bản thân mà thôi.

Sau khi xong việc, tôi còn tra cứu thông tin, và nhận ra mình khá may mắn. Với một động tác không chuyên nghiệp như vậy, rất dễ để đầu chị ta đập xuống đất, gây chấn thương nghiêm trọng.

Tìm hiểu xong, tôi không dám làm bừa như trước nữa.

Thu hồi tầm mắt, tôi nhìn về phía cô bé đang co rút ở góc tường, đánh giá kỹ càng một phen, thấy vẻ mặt nhợt nhạt vì sợ hãi của cô ấy, tôi mím môi lại.

Lần đó trong căn tin, tôi đóng giả làm một con cừu non, còn cô bé này, chắc hẳn là cừu non chính hiệu.

“Đàn chị, cảm ơn chị…” Cô bé rụt rè chà xát các ngón tay với nhau, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

“Đàn chị gì chứ.” Tôi bật cười, “Tôi cũng là sinh viên năm nhất thôi mà.”

“Hả?”

Cô bé dường như rất ngạc nhiên, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Đúng rồi, vừa nãy cậu cũng gọi cô ấy là đàn chị, mình lại không để ý.”

Nói xong, cô bé thè lưỡi, trông khá đáng yêu.

“Cậu thật là giỏi, lúc nãy mình sợ muốn c h ế t…”

Lần đầu tiên được một bạn nữ khen ngợi, tôi có chút ngượng ngùng.

Xua xua tay, tôi chuyển ánh mắt nhìn về hướng chị ta vừa rời đi.

“Chị ta chỉ dám b ắ t n ạ t kẻ yếu thôi.”