Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 2




Sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, anh ta liếc nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn chọn nhắm mũi nhọn về phía Tằng Hà, người cùng giới.

"Anh là ai?" Một câu mở đầu tầm thường, anh ta cau mày, ra vẻ sẵn sàng gây sự với Tằng Hà.

Tằng Hà nhướng mày, bước đến bên cạnh tôi, không báo trước mà vòng tay ôm lấy tôi.

Tim tôi dường như đập nhanh hơn.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng Tằng Hà cao hơn tôi, từ góc nhìn của tôi chỉ thấy đường viền sắc lạnh của cằm anh.

Góc độ, dường như cũng khá đẹp.

Quả nhiên, người đẹp thì góc nào cũng đẹp, đẹp không góc chết.

Tôi vội vàng dời ánh mắt, kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh của mình, phối hợp dựa sát vào người anh ấy.

Tằng Hà cười khẽ, "Chưa nhìn ra à?"

Dứt lời, giọng anh ấy bỗng trở nên lạnh lùng: "Đã gặp rồi thì tiện cảnh cáo anh một câu, nếu còn dám làm phiền bạn gái tôi, đừng trách tôi không khách sáo."

Tên đàn anh kia rõ ràng bị đơ một lúc. "Bạn trai?"

Anh ta quay lại nhìn tôi, lông mày nhíu chặt, như thể có thể kẹp chết một con ruồi. "Không phải em nói là em độc thân sao?"

"Đúng vậy mà," tôi cười cười, rồi nhón chân hôn nhẹ lên mặt Tằng Hà, sau đó quay lại nhìn anh ta với vẻ vô tội:

"Nhưng sáng nay thì có rồi."

Chậc chậc.

Sắc mặt của tên đó, giống như bầu trời tháng sáu, một giây trước còn trong xanh, giây sau đã u ám.

Tuy nhiên, trước khi anh ta kịp mở miệng hỏi tội, một cô gái hớt hải chạy tới. “Không xong rồi… Thẩm Tuệ đang làm ầm lên đòi tự tử, bọn em không khuyên được, anh nhanh đi dỗ chị ấy đi!"

Thẩm Tuệ, chính là chị khóa trên kiêu căng như bà hoàng đó.

Anh ta sững sờ hai giây, sau đó với vẻ mặt đầy khó chịu, theo cô gái kia chạy đi.

Thế nhưng—

Ánh mắt của anh ta lúc rời đi, nhìn thế nào cũng thấy có chút chột dạ. Tôi đoán, dù không có chuyện Thẩm Tuệ làm ầm lên đòi tự tử kéo anh ta đi, thì anh ta cũng chẳng dám đánh nhau với Tằng Hà.

Tằng Hà rất cao, tôi đoán phải khoảng 1m85. Dáng người tuy không vạm vỡ, nhưng những đường cơ bắp lộ ra trên cánh tay lại săn chắc và mượt mà, rõ ràng là anh ấy thường xuyên tập gym.

Còn nhìn lại tên kia thì cao chừng 1m7, nặng khoảng 60kg, so với Tằng Hà thì trông gầy guộc hơn nhiều.

Rõ ràng là không thể đặt cùng trên một bàn cân.

Nhìn thấy anh ta chạy đi, Tằng Hà thả tay khỏi vai tôi, lùi lại một bước, tạo khoảng cách.

Tôi nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, nhướng mày, "Không tệ đâu, lần này trông đàn ông hơn lần trước đấy."

Tằng Hà cười nhẹ, "Tôi có nguyên tắc, không động tay động chân với con gái."

Chà, thật phong độ.

Tôi vỗ vai anh ấy, nhân tiện cảm nhận cơ bắp dưới lớp áo mỏng, mỉm cười hài lòng: "Vậy tôi đi đây, còn phải vào lớp nữa."

"Được thôi."

Tăng Hà có vẻ là kiểu người ít nói ít cười, lúc nào cũng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh ấy thực sự rất có hồn, to và sáng, khiến người khác khó mà bỏ qua.

Rất ít khi thấy con trai có đôi mắt to như vậy, trông rất khí phách, đầy sức sống.

Sau khi chào tạm biệt Tằng Hà, tôi đi về phía lớp học, nhưng khi bước vào tòa nhà, vừa đi ngang qua cửa một lớp, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt của Tằng Hà phản chiếu trong kính.

Tôi ngạc nhiên quay lại, quả nhiên, Tằng Hà đang đứng ngay sau lưng tôi.

"Cậu không có tiết à?"

"Tôi có."

Tôi khó hiểu, "Vậy sao lại đi theo tôi?"

Tằng Hà mỉm cười nhếch môi, "Tối qua không phải đã nói rồi sao, làm nhiếp ảnh gia riêng cho cô."

???

Anh ấy nghiêm túc thật à? Bỏ cả học chỉ để đi theo tôi?

Sau đó, Tằng Hà thực sự đi theo tôi vào lớp, nhưng ——

Chỉ đến khi nghe giáo viên điểm danh, tôi mới hiểu ra, trời ơi, hóa ra anh ấy là sinh viên lớp bên cạnh.

Khóa của chúng tôi chỉ có hai lớp kế toán, nên phần lớn các tiết học đều học chung.

Thật tình cờ, anh ấy ở lớp một, còn tôi ở lớp hai.

Ngồi cùng bàn cuối lớp, sau khi điểm danh xong, tôi dùng khuỷu tay huých nhẹ vào anh ấy, "Sao trước đây chưa từng thấy cậu?”

Trong lúc huấn luyện quân sự, tôi chưa từng thấy mặt anh ấy, mấy ngày nay bắt đầu đi học, dường như cũng chưa thấy thầy cô nào điểm danh tên anh.

"Trước đây nhà có việc, đã xin phép trường trước rồi, tuần này mới bắt đầu đi học."

Anh ấy trả lời nhẹ nhàng, tôi liền hiểu ra: "Ồ, vậy là cậu thuộc nhóm miễn quân sự?"

Tằng Hà sững sờ một chút. "Không, tôi không tham gia huấn luyện quân sự, vì gia đình có việc."

Nghe anh ấy nhắc đến việc gia đình hai lần, tôi mới nhận ra, liếc nhìn khuôn mặt của Tằng Hà.

Quả nhiên, anh ấy cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn bã.

Tôi không dám hỏi thêm gì nữa, nhìn dáng vẻ này, có lẽ thật sự là nhà có chuyện lớn.



Đến chiều không có tiết đại cương hay chuyên ngành, Tằng Hà rời đi cả buổi, và tôi bị chặn lại.

Lần này, tôi bị chặn trong nhà vệ sinh nữ.

Hơn nữa, để tránh gây chú ý, Thẩm Tuệ đến một mình.

"Mày đùa tao à?" Chị ta bước tới và chất vấn thẳng thừng, gương mặt đầy giận dữ.

Tôi không vội đáp lại, mà ngược lại còn quan sát đối phương từ trên xuống dưới. Trời nóng thế này mà chị ta mặc cả bộ đồ da, có lẽ muốn tạo phong cách gợi cảm, khiến bản thân trông ngầu hơn.

Chẳng có chút nào giống người muốn tự tử.

Chuông học reo lên, lúc này WC nữ vắng tanh, tôi dựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Ý mày là sao?" Ả giơ tay, túm lấy tóc tôi và giật mạnh, ép đầu tôi cúi xuống.

Tôi cau mày, không cần nhìn cũng biết tư thế này chắc chắn rất thảm hại.

"Chị à, có gì từ từ nói, buông tay ra đã." Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ.

"Từ từ nói?" Thẩm Tuệ dường như cực kỳ tức giận, giọng the thé, chói tai vô cùng.

"Mày quyến rũ bạn trai tao, rồi còn quay lén bọn tao, khiến bây giờ tao vừa thất tình vừa bị tấn công trên mạng. Mày nghĩ tao còn có thể từ từ nói chuyện với mày à!" Nói xong, chị ta túm tóc tôi chặt hơn, ép mạnh đầu tôi xuống, như thể muốn nhấn đầu tôi vào bồn cầu.

Hít một hơi sâu, tôi nắm lấy cổ tay chị ta, siết mạnh. Ả đau đớn, lập tức buông tay.

Ngay sau đó——

Một cú quật qua vai, Thẩm Tuệ bị tôi phản đòn và ngã xuống sàn nhà vệ sinh.

Sàn nhà vệ sinh dường như vừa được lau sạch, còn ướt đẫm, dính vào bộ đồ da của chị ta, lấp lánh vệt nước.

"Chị à." Tôi ngồi xổm xuống, vô tội chớp chớp mắt, "Tôi đã nói, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân."

Thẩm Tuệ chẳng còn lòng dạ nào để cãi lại tôi, nằm trên sàn nhăn nhó rên rỉ một lúc, rồi vội vàng bò dậy, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận.

"Mày..."

“Mày vừa làm gì tao?”

Tôi nhìn chị ta với vẻ ngây thơ, “Chị đừng để tâm, tôi chỉ lỡ tay thôi.”

Thẩm Tuệ trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu nhưng không nói được câu nào, cuối cùng chỉ buông ra một câu đe dọa rồi quay người chạy đi.

Tôi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn gương, thật phiền phức, tóc bị kéo rối hết cả lên.

Không biết có phải do cú quật vai không được chuẩn của tôi khiến chị ta sợ hãi không, nhưng nói chung, trong vài ngày tiếp theo, chị ta không đến tìm tôi.

Và tên đàn anh cũng ngoan ngoãn nằm trong danh sách đen của tôi trên WeChat, không lại làm phiền tôi nữa.

Ngược lại, mối quan hệ giữa tôi và Tằng Hà lại phát triển rất nhanh, đặc biệt là tối nay, Tằng Hà mời tôi làm người mẫu riêng của anh ấy, để tôi phối hợp chụp ảnh.

Đương nhiên, là miễn phí.

Còn tôi thì chắc chắn không từ chối, thậm chí tôi còn chủ động đề nghị mời Tằng Hà cùng ăn tối.

Cứ nghĩ đến buổi tối, tôi lại cảm thấy háo hức.

Ban đêm, chụp ảnh, trai đơn gái chiếc.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kích thích.

Nhưng——

Khi tôi chuẩn bị đến gặp Tằng Hà, tình cờ nghe thấy mấy sinh viên đang bàn tán về một tin đồn nhỏ.

Tôi vốn không mấy quan tâm đến những tin đồn này, nhưng khi nghe thấy cái tên "Tằng Hà" tôi chợt tò mò, cái mông đã nâng lên lại nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tôi giả vờ cúi đầu chơi điện thoại, lén nghe một tin đồn về Tằng Hà, không biết thật hay giả, nhưng đủ gây sốc.

Một ngày trước khi khai giảng, có một vụ án hình sự gây chấn động cả nước cuối cùng cũng đã được giải quyết, một người phụ nữ đã g i ế t chồng và phân x á c, rồi giấu x á c trong tủ đông.

Nghe nói, đó là cha mẹ ruột của Tằng Hà.

G i ế t người, phân x á c?

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chỉ thấy trên tin tức, lần đầu tiên xuất hiện ở ngay xung quanh mình.

Tôi có chút hoang mang không thể định hình được.

Đến khi mấy sinh viên đã đi xa, tôi mới miễn cưỡng phản ứng lại.

Đứng dậy, chuẩn bị quay về ký túc xá thay đồ, thì đột nhiên gặp một người.

Tằng Hà.

Anh ấy thẳng tiến về phía tôi, biểu cảm như thường, thậm chí hôm nay còn đeo kính gọng bạc, khiến đôi mắt lớn của anh ấy bị che khuất sau cặp kính.

Giảm đi chút phong độ, nhưng lại thêm phần trí thức.

Nếu là bình thường, có thể tôi sẽ nhìn thêm vài lần rồi thốt lên rằng thật là một anh chàng điển trai.

Tuy nhiên lúc này, trong đầu tôi chỉ toàn những tin đồn vừa nghe thấy.

Cha mẹ của Tằng Hà… g i ế t người, phân x á c…

Tôi vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không thể kiềm chế nổi sự tò mò muốn hỏi, nhưng lại lo sợ chạm vào nỗi đau của anh ấy.

Thậm chí, cho đến khi Tằng Hà bước đến trước mặt tôi, tôi vẫn còn chưa thể hoàn hồn.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Anh ấy đưa cho tôi một cốc trà sữa, giọng nói dịu dàng.

Tôi nhận lấy, nhưng những câu hỏi muốn hỏi lại lập tức bị nuốt xuống, một chàng trai đẹp như vậy, sao tôi có thể nỡ lòng nào xát muối lên vết thương của anh.

“Không có gì.”

Tôi vỗ vai anh ấy, “Đi thôi, không phải đã nói tối nay mời tôi làm người mẫu riêng của cậu sao? Trước tiên hãy mời tôi ăn tối đã.”

“Được thôi.” Tằng Hà đáp lại, nhưng vì câu “người mẫu riêng” mà vành tai anh ấy đã hơi ửng đỏ.

Ra khỏi cổng trường, khi Tằng Hà hỏi tôi muốn ăn gì, tôi bỗng nhớ đến tin đồn đó.

Nếu… nếu tin đồn đó là thật, thì chắc hẳn Tằng Hà rất thiếu tiền?

Cha m ất, mẹ vào t ù, cuộc sống chắc hẳn rất khó khăn.

Não bộ tôi lập tức xoay chuyển, “Gần trường không có gì ngon, vẫn nên đi căn tin thôi.”

Tằng Hà hơi ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn tôi, “Làm người mẫu rất vất vả, không cần phải tiết kiệm cho tôi đâu.”