Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 1




Sau nửa tháng khai giảng năm nhất, tại sân thể dục, tôi bị một anh khóa trên có ngoại hình bình thường đến làm quen và xin thông tin liên lạc. Anh ấy nói chuyện rất chân thành, tôi không tiện từ chối nên đã kết bạn WeChat.

Ai ngờ, buổi tối "chị dâu" cùng một nhóm người tìm đến, luôn miệng nói tôi quyến rũ bạn trai của cô ấy.

Trong góc căn tin, tôi bị một nhóm các chị khóa trên vây quanh, cầm đầu là bạn gái của đàn anh hôm trước.

Cô ấy đi giày cao gót mà còn thấp hơn tôi vài cm, mặc đồ đen, dáng vẻ rất mạnh mẽ, giống với một đàn chị nổi tiếng gần đây.

"Cô bé," chị chỉ vào vai tôi và nói, "bố mẹ cô không dạy cô là nên giữ khoảng cách với bạn trai của người khác sao?"

Đứng thật gần, tôi hơi nhíu mày.

Ừm... Miệng cô ấy có mùi..

Giơ tay phủi phủi vai áo bị chạm vào, tôi kiên nhẫn giải thích: "Tôi không biết anh ấy có bạn gái, và sau khi kết bạn WeChat, tôi chỉ nói với anh ấy vài câu." Thực ra, tôi chỉ trả lời bằng những từ như "Ừ", "Vâng" và vài từ đơn giản khác.

"Câm miệng!" Chị ta một tay chống lên hông, dáng vẻ nổi giận giống hệt một con gà mái già. "Có biết phép tắc không? Tao cho phép mày nói à?"

"..."

Tôi hít một hơi thật sâu, khá là bực bội. Nhưng trước khi tôi nổi giận, ánh mắt vô tình liếc qua bóng người đứng ở góc cầu thang bên trái phía trước.

Một tên con trai cầm máy ảnh, dường như đang quay video.

Hừm, xem ra có một phóng viên miễn phí.

Tôi lập tức dịu giọng, ngập ngừng nói: "Chị ơi, không phải như chị nghĩ đâu, em..."

Quả nhiên, lại bị một tiếng quát làm gián đoạn: "Có cho phép mày nói không?" Ừm, tôi ngoan ngoãn im miệng.

May thay, hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng có cổ búp bê, tóc buộc nửa, lúc này đứng đó với vẻ mặt tủi thân, chắc hẳn trông như một "con cừu non" yếu đuối dễ bị bắt nạt.

"Vừa vào đại học không hiểu chuyện cũng không sao, hôm nay chị sẽ dạy cho mày một bài học, sau này, phải giữ khoảng cách với bạn trai của người khác, hiểu không?"

"Học chút quy tắc, sau này thấy chị thì nhớ vâng lời."

"Đừng nghĩ mình có chút nhan sắc thì có thể thoải mái quyến rũ con trai, nếu không, sớm muộn gì cũng có ngày mày phải hối hận!"

Tôi chỉ gật đầu đáp: "Chị nói đúng."

Có lẽ do tôi quá ngoan ngoãn, nên những đàn chị này như một quyền đấm vào bông, không còn chỗ nào để phát huy, cuối cùng chỉ dừng lại ở những lời lẽ sỉ nhục và đẩy tôi vài cái rồi thôi.

Tất nhiên, trong đó cũng có một số lời nói khó nghe, phần nào có tính xúc phạm nhân cách, nhưng tôi đã tự động bỏ qua.

Trong khi đó, tôi luôn âm thầm nhìn chàng trai trên cầu thang.

Khi buổi "chỉ dạy" kết thúc, tôi tiễn các đàn chị rời đi, rồi trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của chàng trai, tôi từng bước đi lên cầu thang, dừng lại trước mặt cậu ấy.

Nghiêng đầu nhìn một chút, tôi đưa tay ra, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn.

Chàng trai hơi ngơ ngác một chút, nhưng cũng lanh lẹ đưa camera cho tôi.

Nhận lấy máy ảnh, tôi tự giác không lật lung tung, mà trực tiếp nhấn vào video vừa quay.

Lướt toàn bộ từ đầu đến cuối, tôi đề ra một chút nhận xét không chuyên nghiệp: “Cậu này, lần sau nếu có cơ hội thì tốt nhất quay từ góc này nhé."

Nói xong, tôi hơi nghiêng người, cho cậu ấy nhìn góc nghiêng nửa mặt phía bên trái. "Mặt bên này của tôi nhìn đẹp hơn."

"......"

Anh chàng im lặng một lát nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Xem hết video, tôi trả lại máy ảnh: "Kết bạn WeChat đi, gửi video cho tôi nhé." Dứt lời, tôi lập tức móc điện thoại ra, mở mã QR và đưa đến trước mặt cậu ấy.

Kết bạn xong xuôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng trai.

Quan sát cẩn thận hơn, cậu ta thực sự rất đẹp trai, vẻ ngoài đầy nam tính, lông mày rậm và đôi mắt to. Nhìn kỹ còn có chút giống một ngôi sao trong làng giải trí.

Tôi đang chăm chú nhìn thì điện thoại bỗng rung lên, nhận được một tin nhắn:

"Trông đẹp không?"

Đẹp không?

Nhìn một chút vào ảnh đại diện và tên, lúc này tôi mới phản ứng lại, người trước mặt là một anh chàng đẹp trai đầy khí chất.

Tôi cất điện thoại và khẽ cười: "Cũng khá đẹp trai đấy."

Nói xong, tôi lắc điện thoại về hướng cậu ấy: "Đừng quên gửi video cho tôi nhé, cảm ơn!"

Tôi vẫy tay chào, cầm điện thoại chạy ra khỏi nhà ăn.

Đằng sau hoàn toàn im lặng.

......

Buổi tối.

Tôi vừa tắm rửa xong, leo lên giường thì "nhiếp ảnh gia" kia gửi video đến.

Nhìn qua cái tên Tằng Hà, nghe có vẻ là tên thật.

Nhận được video, tôi cảm ơn một câu, rồi liền chuyển tab, đăng tải video lên mạng.

Hơn nữa, trên các nền tảng của trường học, tôi không bỏ qua bất kỳ cái nào, còn đặc biệt tag thêm một số tài khoản có tiếng tăm trong trường.

Rất khó để không nổi lên.

Như dự đoán của tôi, video vừa đăng không lâu thì bắt đầu lan truyền, dần dần thu hút sự chú ý của các bạn học.

Cùng lúc đó, tôi nhắn tin cho tên đàn anh có diện mạo bình thường.

Đã bị mắng là thảo mai, nếu như không làm gì thì thật có lỗi với danh hiệu đó.

Mở ra khung chat với anh ta, tôi gửi một emoji đáng yêu tỏ vẻ tội nghiệp, rồi nhanh chóng gõ tin nhắn:

"Anh ơi, anh có bạn gái rồi sao? /khóc/"

"Hôm nay chị ấy dẫn rất nhiều người đến tìm em, còn mắng em vô liêm sỉ."

"Em bị hiểu nhầm cũng không sao nhưng bạn gái anh cứ bảo em quyến rũ anh, mấy người xung quanh đã nghe thấy, em lo điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh…"

Anh ta nhắn lại rất nhanh:

"Xin lỗi em, anh đã chia tay với cô ấy từ trước rồi, không ngờ cô ấy lại làm ầm lên như vậy, gây phiền phức cho em /khóc thút thít/."

"Đừng lo, anh sẽ đi gặp cô ấy ngay."

Tôi ngó qua điện thoại, nhấp một ngụm cà phê hòa tan rồi cười gõ thêm:

"Anh đừng khó chịu với chị ấy, có lẽ chị chỉ là quá quan tâm đến anh thôi, sợ em sẽ cướp anh đi mất."

Lần này, anh ta lại thẳng thắn bộc lộ tình cảm: "Thật ra anh hy vọng em có thể cướp anh đi mất."

Ọe.

Tôi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, gửi lại một sticker, rồi chẳng nói gì nữa.

Đừng chia tay, nhất định đừng chia tay.

Hai người họ bên nhau là vừa đẹp, đừng làm hại người khác.

Trai có bạn gái rồi mà còn kết bạn WeChat với người con gái khác, hỏi han ân cần; Gái thì thích thể hiện, không quản được bạn trai lại đi kiếm chuyện với đàn em vô tội.

Chẳng ai là người tốt cả.

Nhưng tôi cũng chẳng phải dạng vừa.

Tôi vứt điện thoại sang bên, đắp một miếng mặt nạ.

Bỗng điện thoại rung lên, tôi tựa vào giường, tiện tay bấm sáng màn hình.

Là chàng nhiếp ảnh gia mắt to đó.

Tằng Hà: "Lá gan cũng lớn đấy, gửi video đi, không sợ bị trả thù à?"

Tôi: "Thì cậu làm nhiếp ảnh gia riêng của tôi luôn, binh đến tướng chặn, tới một lần thì đăng thêm một lần."

Tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng mà—

Không ngờ cậu ấy thực sự đồng ý.

Tằng Hà: "Được thôi. Sáng mai tôi đợi cậu ở ký túc xá.”

Chậc, tích cực ghê.

Tôi nhìn vào gương, soi trái soi phải, nghĩ thầm, phải chăng gần đây skincare tốt, nên vận đào hoa cứ thế mà tăng?

Tính cách tôi vốn không phải dễ gần, bình thường đều cô độc một mình, nhưng có thêm một anh chàng đẹp trai mắt to đi cùng, tất nhiên tôi sẽ không từ chối.

Vì vậy, tôi cũng trả lời rất thẳng thắn.

Chúng tôi lại tán gẫu thêm vài câu, cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện bằng “chúc ngủ ngon”.

Vứt điện thoại xuống, định gỡ mặt nạ thì tôi mới phát hiện, khóe miệng của tôi trong gương đang khẽ cong lên.

Tôi ngẩn người một lúc, tháo mặt nạ ra, lặng lẽ nhìn người trong gương ——

Má ửng hồng, đôi mắt ngập tràn xuân sắc.

Đây chẳng phải là dấu hiệu tốt, e rằng, là điềm báo của việc động lòng.

Trước khi đi ngủ, tin nhắn của tên đàn anh kia đột nhiên lại đến.

Tôi chui vào trong chăn, lướt qua một lượt, đó là một bài văn dài lê thê.

Theo kinh nghiệm, những thứ như thế này chỉ cần đọc câu cuối là đủ, còn phía trước, hầu hết toàn là lời thừa thãi.

Quả nhiên.

Câu cuối mới là trọng tâm của bài "văn" này.

Anh ta đong đầy tình cảm hỏi tôi: “Bé ơi, bây giờ anh đang độc thân, anh có thể theo đuổi bé không?"

Câu nói đầy văn vẻ này khiến tôi bật cười.

Tôi không vội vàng mà từ từ gõ hai chữ: "Không thể."

Anh ta gần như trả lời ngay lập tức, "Tại sao?"

"Tại vì, em mắc hội chứng yêu đơn phương."

Tên đàn anh không nhắn lại nữa, bởi vì, ngay sau khi tôi gửi tin nhắn đó đi, anh ta đã yên vị trong danh sách đen của tôi.

Sáng hôm sau, hiếm khi tôi dậy sớm.

Cẩn thận không làm phiền bạn cùng phòng, tôi rời giường, thay quần áo và trang điểm nhẹ.

Nói thật, tôi vẫn có chút mong chờ khi đi cùng anh nhiếp ảnh gia mắt to.

À, đúng rồi.

Tên thật của nhiếp ảnh gia là Tằng Hà, người thì đẹp, mà tên cũng hay.

Sau khi chỉnh trang kỹ lưỡng, tôi soi gương một lần nữa, rồi xuống lầu đúng giờ.

Tuy nhiên, khi đến trước ký túc xá, tôi không thấy nhiếp ảnh gia, mà lại gặp tên đàn anh kia.

Anh ta mặc một bộ đồ đen, râu ria lởm chởm, nếu không nhìn kỹ thì trông giống hệt như bộ đồ của "chị dâu" hôm qua, cứ như là đồ đôi vậy.

"Hứa Hân."

Anh ta gọi tên tôi, bước nhanh về phía tôi.

"Tối qua anh đã tra rồi, hội chứng yêu đơn phương là chỉ những người nảy sinh tình cảm với người khác nhưng không mong đợi sự đáp lại từ đối phương."

Anh ta hít một hơi sâu, ngừng lại một chút, rồi nói, "Vậy nghĩa là, ban đầu em thích anh đúng không? Đơn giản thôi, chúng ta có thể làm bạn mà, ai bảo bạn bè thì không thể có những tiếp xúc thân mật chứ?"

Nói xong, anh ta còn định nắm tay tôi.

Tôi:???

Anh ta có vấn đề về khả năng nghe hiểu đúng không?

Hơn nữa, câu nói cuối cùng cũng rất đáng ngờ, ý là, anh ta có thể làm những chuyện của các cặp đôi với tôi, mà anh ta lại chẳng cần phải chịu trách nhiệm.

Buồn nôn quá.

Tôi tránh bàn tay đang đưa ra của tên đó, lùi lại một bước nhỏ, nghiêng đầu nhìn anh ta.

"Anh à, hình như não anh có vấn đề rồi." Xem ra, tên này không chỉ lăng nhăng, mà còn cực kỳ tự luyến.

Nghe thấy vậy, tên đàn anh nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc, dường như vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng rằng tôi thích anh ta, não bộ tạm thời đình trệ, "Em nói gì?"

Tôi còn chưa kịp đáp, thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau anh ta: "Cô ấy nói não anh có vấn đề."

Tôi nghiêng đầu nhìn qua ——

Ừm, là nhiếp ảnh gia riêng của tôi. Tôi nheo mắt nhìn, đôi mắt của Tằng Hà dường như to gấp đôi so với anh ta.

So sánh như vậy, trông thật buồn cười.

Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.