Thanh Xuyên

Chương 5




Ta suy nghĩ, phái người đến chỗ phụ thân Minh Hi hỏi xem thái độ của gia tộc hắn. Dù sao nếu việc này xảy ra, thái tử chịu tội khẳng định thê thảm, chuyện này tuy là Lăng Phổ đầu têu nhưng hắn thân phận bất đồng. Nói sau hiện tại Minh Hi đang ở chỗ ta, gì thì gì ta cũng bị lây dính hắc oa này a.

Nhưng sự tình không phải không thể vãn hồi, thái độ của gia tộc Minh Hi trước đó chính là không nghĩ đem sự tình này công khai. Mặc dù mọi người đều biết nhưng ít nhất bên ngoài tuyệt không thừa nhận. Người lan truyền chuyện này hẳn biết nội tình, lại muốn bôi đen người thái tử, hẳn không phải là người nhà Minh Hi, vì vậy họ sẽ không ở trước mặt Hoàng Đế làm chứng.

Còn có, đương kim Hoàng Đế là một người cực độ sĩ diện, tuyệt đối sẽ không để thái tử bị gièm pha. Vốn Minh Hi chỉ có đường chết, nhưng trước mắt bởi toàn bộ kinh thành đều biết cho nên Minh Hi ngược lại không thể chết, miễn cho có lời đồn hoàng gia “giết người diệt khẩu”. Ta nghĩ Hoàng đế sẽ cho người nhà Minh Hi một ít bồi thường, bồi thường cho sai lầm của thái tử. Sau đó, tùy tiện tìm lý do đem chuyện này che lấp. Tình cảnh của ta có chút nguy hiểm, không biết cuối cùng chuyện này như thế nào che lấp qua.

Nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, buổi tối phải nói chuyện này cho tổ phụ.

“Ngươi như thế nào dính phải phiền toái như vậy” tổ phụ nhíu mày không thôi.

“Ngày đó báo cáo công tác, trong phủ thái tử tổ chức cái yến hội loại đó. Thái tử uống nhiều rượu, nhất thời hứng khởi đem người thưởng cho ta. Trường hợp này ta không thể cự tuyệt.”

“Ai, không ngờ vô duyên dính một hồi đại họa.” Tổ phụ thở dài nói.

“Nếu người không ở chỗ ta, thái tử cũng tuyệt không đem Lăng Phỗ giao ra. Những người bên cạnh thái tử, tư lịch của ta tối thiển. Những kẻ nịnh nọt chọc phải phiền toái kia chạy trốn so với ai khác đều nhanh hơn, thái tử cũng biết ta nhanh miệng, tám phần là sẽ đem hắc oa này đẩy qua ta.”

“Vị gia kia làm chuyện này…cũng quá hoang đường a. Trước mắt nên làm thế nào cho phải, trong lòng ngươi đã có tính toán?”

Ta gật gật đầu, “Hoàng Thượng hẳn là biết tình hình thực tế. Chỉ là chuyện này ảnh hưởng rất xấu, trước mắt phải có một người lãnh cái hắc oa này, vãn hồi lại thể diện hoàng gia. Ta dù bị đánh hay bị phạt trong nhà cũng không bị ảnh hưởng. Cùng lắm là một năm rưỡi, Hoàng Thượng có thể cấp nhà ta “ăn lót dạ”.”

“Ngươi đứa nhỏ này, tuy rằng không đọc cái gì thư, tính cũng không so đo, hơn nữa lai thông minh cực đỉnh, điểm ấy giống ta. Đâu giống các đường huynh đường đệ của ngươi, suốt ngày trốn trong thư phòng đọc sách thánh hiền, tối ngày chỉ biết cùng huynh đệ mình tranh đoạt quyền lợi, hỗn không thể tả.”

Ta nhịn không được cười trộm trong lòng, mỗi khi tổ phụ khen ta, lúc nào cũng nói ta giống hắn, thật sự tự kỷ đến cực điểm. “Ta nếu bị đánh bị phạt, Mã Pháp ngài trăm ngàn lần đừng tức giận, lo lắng. Ta tuổi trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh, không có việc gì. Mã Pháp cứ việc buông tâm.”

“Ngươi tiểu tử này, cảm thấy Mã Pháp rất yếu sao? Thời điểm Mã Pháp trải qua mưa gió, ngươi còn không biết ở nơi nào đâu? Hỗn tiểu tử, cút đi, Mã Pháp sẽ giúp ngươi chuẩn bị thuốc trị thương.”

“Trát”, ta cố ý cười rồi đại lễ, tại tổ phụ mắng lui ra ngoài. Ra viện môn không xa gặp được đại bá phụ, ta hướng hắn làm lễ vấn an, “Đại bá phụ.”

Hắn nghiêm túc gật đầu, nhìn ta chằm chằm nói: “Ta nghe được bên ngoài có chút tiếng đồn không tốt, ngươi làm việc cẩn thận, không cần làm hỏng thanh danh gia tộc.”

“Dạ.”

“Vài ca ca của ngươi đều ở tại triều hoặc bên ngoài vì gia tộc dốc sức làm việc, ngươi tuy rằng còn nhỏ, chức quan thấp cũng nên suy nghĩ vì gia tộc. Nếu vì mà gia tộc gặp phải tai họa thì dù có Mã Pháp che chở cũng phải chấp hành gia pháp.”

“Dạ.”

“Ngươi đi đi.”

“Dạ.” Ta hành lễ, chậm rãi rút lui.

Trở lại sân, Tiểu Đào nói Nhan Trát Thị mời ta qua nói là có chuyện muốn nói với ta. Nàng đã sắp sinh, ngồi ở bên giường lau nước mắt, ta đến cũng không quay mặt qua nhìn ta.

Ta tiến đến ngồi bên cạnh nàng, nắm bả vai nàng, “Xảy ra chuyện gì?”

Nàng tựa vào đầu vai ta, khóc nửa ngày nói, mới hôm qua tẩu tử đến xem nàng, nói cho nàng biết bên ngoài đồn đãi ta dưỡng luyến đồng, thân phận không tầm thường, hơn nữa ta đối với hắn sủng ái tận cùng. Nhan Trát Thị liền nhớ đến việc nửa đêm hôm trước ta còn đến biệt viện liền nghi ngờ.

“Không có việc này, ta chưa bao giờ yêu thích nam sắc.”

“Vậy tại sao lại có lời đồn như vậy?

“Ngươi đã sắp sinh, ta nguyên không tính nói cho ngươi sợ ngươi lo lắng. Không nghĩ tới vẫn có người huyên thuyên nói cho ngươi biết. Người nọ nguyên bản là người của thái tử, thân phận quả thât không tầm thường nhưng chuyện này lại để Hoàng Thượng biết, Hoàng Thượng không dung được việc này, thái tử liền đem người thưởng cho ta, nhượng ta lãnh cái hắc oa này. Người kia ta cũng không có chạm qua.”

“A?” Nhan Trát Thị kinh hoảng nói: “Vậy thanh danh của ngươi không phải bị hủy sao?”

“Kia cũng không có cách nào khác, hắn là chủ tử, ta là nô tài. Huống hồ chút chút trách phạt cũng không phải việc lớn.”

“Còn muốn bị phạt? Bọn họ cũng quá không phân rõ phải trái.”

“Này cũng không có gì, chẳng qua là làm cho người khác xem. Nhưng là về sau ngươi phải tin tưởng ta một chút, ta là trượng phu của ngươi, ngươi không tin ta lại đi nghe lời đồn đãi nhảm nhí, nhượng ta phải nghĩ như thế nào?

“Gia, ta sai lầm rồi, ta không bao giờ tin những lời loạn thất bát tao này nữa.” Nhan Trát Thị dựa vào cánh tay ta.

“Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta có chút công việc cần xử lý.” Ta nhu nhu huyệt thái dương.

“Hảo.” Nàng lập tức nằm xuống, ta giúp nàng đắp chăn, gọi người tiến vào hầu hạ rồi mới ly khai.