Từ sau vụ hỏi tội, không chỉ thái tử hoảng loạn, ngày càng trở nên ầm trầm táo bạo mà không khí trong nhà cũng ngày càng áp lực. Bá phụ, đường huynh suốt ngày bận rộn ứng phó với các loại công kích cùng ngáng chân, còn phải cẩn cẩn thận thận như bảo vệ bím tóc của mình. Ta mỗi ngày vẫn đi vấn an Mã Pháp, dặn dò Nhan Trát Thị ít lui tới với nhóm thân thích một chút. Ta vốn đề nghị Mã Pháp đi biệt viện ở ngoại ô để giải sầu, miễn nhìn thấy trong nhà chướng khí mù mịt mà phiền lòng mà lão nhân gia không thể làm gì chỉ có thể kêu nhóm bá phụ đến răn dạy một lần, ta ở ngoài nghe, đơn giản là đạo quân thần cùng với việc Thánh Thượng căm hận việc kết bè kết đảng. Những lời này trước kia Mã Pháp từng nói qua, bất quá lúc đó các bá phụ con đường làm quan rộng mở tự nhiên không nghe vào. Trước mắt ta coi hẳn là nghe lọt được vài phần.
“A Mã, sau này vô luận làm cái gì chúng ta cũng không thể thoát khỏi cái danh thái tử đảng a”, đại bá phụ nói.
Mã Pháp gật đầu, “Các ngươi thoát không được nhưng ngươi còn nhi tử, tôn tử. Sớm để mấy tiểu tử kia mau mau học hành có thể khảo khoa cử thì khảo khoa cử, có thể tòng quân thì tòng quân, không để bọn chúng dựa vào gia tộc mà làm việc bằng bản sự đi. Chỉ cần người có bản lĩnh xuất hiện nhà chúng ta liền không suy sụp được. Về phần các ngươi, chỉ cần hảo hảo làm việc cho Thánh Thượng, tương lai không hẳn là không có đường sống. Thật sự không được liền từ quan, ở nhà tu thân dưỡng tính đi.”
Ta âm thầm đồng ý, vẫn là lão nhân gia hảo.
Không biết vì cân bàng hay vì bảo vệ thái tử, Tác Ngạch Đồ cùng bè phái cũng không bị đã kích quá lớn. Chỉ là thái tử đảng đang có ưu thế lại bị vây vào hoàn cảnh xấu. Trừ bỏ trưởng hoàng tử còn có các nhóm tiểu hoàng tử ẩn ẩn có vị trí nhỏ trên triều. Bất quá ta chỉ là quần chúng, không địa vị, hiện tại cùng thái tử thương lượng sự tình đều là những lão thái phó râu trắng. Ta như cũ vẫn là người thủ vệ bên ngoài.
Ngẫu nhiên, thời điểm buổi tối ở biệt viện, Minh Hi sẽ lại đây. Ta có chút giật mình hắn thần thông quảng đại, vì ngày ta đến biệt viện cũng không có quy luật gì chỉ cần đương sai trễ sẽ quay về đây. Ta cũng không biết hắn tại biệt viện của ta sắp đặt người nào, đại khái là hắn có thám tử đi.
Bất quá hắn ngày càng làm càn, thường thường trộm hôn ta, khi ngủ thì giống như bạch tuộc cuốn lấy ta. Ta muốn sinh khí, hắn liền hồng mắt cúi đầu không nói lời nào hoặc là lui vào một góc giường không đắp chăn giống như ta đang khi dễ hắn vậy. Mắng không được, đánh cũng không xông, hiện tại thành ra cái dạng này. “Mộc Thái”, hắn kéo tay ta đặt trên lưng hắn, “Ngươi sờ xem, ta gần đây hơi mập.”
“Ân”.
“Có phải hay không rất béo?” hắn lại kéo tay ta dán trên bụng hắn, “Hình như tiểu phúc cũng có thịt thừa.”
“Không có”.
“Vậy ngươi thích ta béo một chút hay gầy một chút?”
Vì cái gì hỏi ta thích? Bất quá cùng hắn tranh luận luôn là ta thua, cho nên ta đáp: “Béo tốt hơn.”
Hắn cười hì hì, đem đầu gối lên vai ta cọ cọ, một lát sau lại hỏi: “Mộc Thái, ta xinh đẹp hay tức phụ ngươi xinh đẹp?”
Tự nhiên Minh Hi mỹ hơn, bằng không lúc trước cũng không lọt vào mắt thái tử. Chỉ là một nam nhân cùng nữ nhân so sánh làm cái gì? Ta nhíu mày, hỏi: “Minh Hi, vài năm nay ngươi một chút cũng không nghĩ đến nữ nhân?”
“Không nghĩ”, hắn rõ ràng lắc đầu.
“Kia…”, thật sự tưởng, “Nam nhân…”
Hắn thân mình cứng đờ, ngồi dậy nhìn ta, nói ra từng chữ: “Ngươi là không phải cảm thấy ta thích nam nhân liền đặc biệt hạ lưu, cả ngày đều muốn nam nhân, cái dạng nam nhân gì đến thượng ta, ta đều nguyện ý?”, cảm xúc thương tâm chợt lóe trong mắt hắn, hắn đứng dậy mặc quần áo, “Nếu ngươi muốn đem ta giao cho nam nhân khác để thoát khỏi ta, ta liền như ngươi mong muốn.”
Ta ngay lập tức giữ chặt hắn, “Ta không có.”
Hắn sắc bén trừng ta, “Thật sự? Ngươi dám thề chưa bao giờ nghĩ đến?”
“Thật sự, ta thề.”
Hắn nhìn ta một lúc lâu, tựa hồ do dự lưu lại hay là rời đi. Ta thật sự không muốn hắn rời đi lúc này, tính cách hắn phản nghịch lại cực đoan, kiệt ngạo bất tuân, còn trẻ liền phóng túng trong tửu sắc. Những lời khi nãy, hắn nói được liền làm được. Nếu thật sự chỉ vì cùng ta sinh khí lại đi cùng nam nhân khác trên giường, ta còn không hối hận đến chết. Tuy rằng ta không thích hắn thích nam nhân nhưng là khi ta nghĩ đến hình ảnh hắn phóng túng cùng nam nhân khác tron lòng sẽ không thoải mái. Ta không hi vọng hắn trở thành ai cả, thậm chí làm đồ chơi cho một đám người. Có lẽ vì chúng ta ngày càng thân cận, ta đối với hắn có chút ý tứ bảo hộ cùng chiếm hữu.
Ta do dự nửa ngày, vẫn là thân thủ vây quanh hắn, “Là ta nói sai, ngươi đừng sinh khí.”
Hắn liền tiến vào trong lòng ta khóc rống lên, nước mắt lả tả đem vạt áo của ta làm ướt đẫm, miệng than thở “Ta liền thích ngươi, một nam nhân” linh tinh. Ta ngốc ngốc vỗ về hắn, không biết như thế nào, bị hắn khóc như vậy trong lòng có vài phần chua xót.
Rốt cục lại lần nữa nằm xuống, bất đồng với dĩ vãng là lần này ta chủ động ôm hắn. Nhìn hắn khóc đến ánh mắt sưng đỏ, mũi hồng hồng làm ta nghĩ nữ nhân cũng không có như hắn có thể khóc thành như vậy, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ hống qua nữ nhân.