Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Chương 87




Xưa kia sau mỗi lần cậu chuyện trò hoặc với Hứa Vân Uyển hoặc với Hứa Nghiễn Thâm, đến khi gặp người còn lại, cậu chẳng cần lặp lại nội dung cuộc đối thoại nữa, bởi vì hai người họ nhất định sẽ liên lạc với nhau từ trước.

Nhưng lần này là về chuyện “Rời đi”, Hứa Tĩnh Xu biết sau khi cậu nói cho Hứa Vân Uyển hay, cậu còn phải báo cho Hứa Nghiễn Thâm nữa, đơn giản là vì Hứa Vân Uyển đã ở trong nhà cậu, họ không có dư thời gian để kể nhau nghe.

Hóa ra, sống dưới cùng một mái hiên lại bất tiện đến thế.

Nghĩ đến lời mình sẽ nói với bố, Hứa Tĩnh Xu cầm lòng không đậu mà thấp thỏm. Cậu khác Hứa Uẩn Triết, cậu chưa từng lộ ý định “Rời nhà” với người thân. Bây giờ phải nói ra, Hứa Tĩnh Xu vừa lo Hứa Nghiễn Thâm sẽ chẳng đồng ý, vừa lo ông sẽ đồng ý một cách dễ dàng.

Nhìn Hứa Nghiễn Thâm vừa mới bưng đồ ăn lên cho khách, Hứa Tĩnh Xu hít sâu. Song, cậu còn chưa kịp gọi ông lại thì chợt phát hiện Cát Táp đang mặc tạp dề của nhân viên phục vụ đứng đó, bèn không khỏi ngớ người.

Đúng lúc này, Hứa Nghiễn Thâm trông thấy cậu.

Hứa Tĩnh Xu bối rối, chỉ biết bất chấp ngồi xuống quầy bar, đợi Hứa Nghiễn Thâm quay lại bèn gọi một tiếng Bố.

“Sao con lại về? Không phải đang thi à?” Cũng giống như sau mỗi lần cãi cọ của hai người, lúc gặp lại, Hứa Nghiễn Thâm có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì.

Hứa Tĩnh Xu lại chẳng tài nào xem lần này là bình thường, đáp: “Con về nhìn xem nên mang cái gì đi.”

Nghe vậy, Hứa Nghiễn Thâm im lặng thả chiếc khăn lau mới cầm lên.

Hứa Tĩnh Xu thấy thế, nhất thời sinh lòng do dự, lúc mở lời đề tài đã lệch quỹ đạo: “Cô gái đó… là bạn cùng lớp của con, từng ngồi ngay ghế sau con.”

Hứa Nghiễn Thâm liếc về phía phòng ăn, đoạn đáp: “Bố biết, con bé đã kể với bố rồi.”

Cậu ngạc nhiên, nghĩ đoạn lại nói tiếp: “Bạn ấy đã thôi học cách đây không lâu, bảo là có thi cũng chẳng đậu được trường tốt, còn không bằng ra ngoài kiếm sống. Nhưng con không ngờ bạn ấy lại ở đây. Bạn ấy có kể cho bố biết chuyện thôi học không?”

“Có.” Hứa Nghiễn Thâm khẽ thở dài, “Ra ngoài kiếm sống cũng phải có phí đi đường mà?”

Hứa Tĩnh Xu biết trông ông lông bông vậy thôi chứ thật ra suy nghĩ rất tường tận, cho nên cậu không hỏi kĩ hơn về chuyện vì sao ông giữ Cát Táp ở lại làm việc ở tiệm cơm bar nữa. Cậu nói tiếp: “Con cũng muốn ra ngoài bươn chải.”

Lại quay lại đề tài ban đầu, Hứa Nghiễn Thâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, trong đôi mắt ông ánh lên sự bất ngờ, song không nhiều lắm. Mãi sau ông mới gật đầu, lại hỏi: “Bao giờ đi?”

“Chiều mai, hoặc ngày mốt. Đằng nào thì cũng là sau khi thi xong.” Hứa Tĩnh Xu vẫn mong Hứa Nghiễn Thâm giữ cậu lại, nhưng không hề có – Điều này khiến lòng cậu không vui.

Song, cậu không biểu lộ ra ngoài bởi thế thì quá là bẽ mặt, bèn kể: “Con đi với Uẩn Triết. Bọn con đã bàn xong đâu vào đó rồi, hai đứa sẽ đến Mai Dẫn để làm việc vào kì nghỉ hè để đỡ đần học phí năm đầu và phí ở lại trước đã. Mà cũng chẳng nhiều nhặn gì lắm, cậu ấy có chút tiền để dành, con bán tài khoản game đi, sẽ chẳng chênh lệch nhiều.”

Hứa Nghiễn Thâm trầm ngâm giây lát, nói: “Khá ổn đấy. Trước đây bố cũng rời khỏi nhà sớm như vậy.”

Hứa Tĩnh Xu nói rõ hơn: “Nhưng con sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Nghe xong, ông cười nhạt.

Hứa Tĩnh Xu nhìn ra ý phủ nhận của ông, trong lòng không phục nhưng chẳng hiểu sao lại không dám nhắc lại câu khẳng định của mình nữa.

Hai bên lặng thinh không lâu, Hứa Tĩnh Xu bèn hỏi: “Bây giờ dì chuyển qua đây sống hả bố?”

Ông hơi sửng sốt, lắc đầu đáp: “Không, cô ấy qua ăn cơm tối thôi.”

Vậy đêm nay có ở lại đây không? Trong lòng cậu có thắc mắc đó, song cậu không nói ra. Dù xưa nay mối quan hệ giữa cậu và Hứa Nghiễn Thâm vẫn luôn thoải mái, ông cũng đã từng hỏi cậu một câu y hệt, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể hỏi ông một câu giống vậy.

“Lúc trước con có nghe người trong thị trấn đàm tiếu sau lưng dì.” Hứa Tĩnh Xu chẳng nhìn thấy vẻ bất ngờ hay phẫn nộ trên mặt ông là biết ông đã dự đoán được, “Con nghĩ hai người về Tĩnh An thì tốt hơn, sống trong một thành phố đông dân, chẳng ai biết ai, vừa không có lời đồn đãi mà nói, vừa không có thời gian mà nói.”

Hứa Nghiễn Thâm nở nụ cười đầy mỉa mai, đoạn gật đầu tán thành.

“Con lên nhà nhé, xem có gì mang đi được không.” Hứa Tĩnh Xu dứt lời bèn đứng dậy.

“Không phải vội.” Hứa Nghiễn Thâm bỗng cất lời, “Đi ra ngoài không hề dễ, các con không có mấy đồng, đồ đạc dùng cũ vẫn tốt hơn. Cứ xách mấy thứ cần thiết cái đã, còn những đồ khác đợi khi nào tạm thời ổn định, bố sẽ gửi qua cho con.”

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn, đầu nóng lên, mũi cũng xót, không biết là đang bực dọc, tủi thân hay buồn bã nữa. Cậu nuốt nước bọt, lại ngồi xuống.

Lát sau, Hứa Nghiễn Thâm đặt một cốc nước trước mặt cậu.

Cậu cầm cốc lên uống một hớp, đoạn nhếch môi, nói với vẻ không cam lòng: “Có phải bố đã nghĩ đến chuyện con sẽ đi từ lâu rồi không?”

Nụ cười trên mặt Hứa Nghiễn Thâm rất nhạt, ông nói: “Người làm bố làm mẹ lúc nào cũng nên chuẩn bị tâm lý cho việc con cái sẽ đi.”

“Nhưng…” Hứa Tĩnh Xu chẳng biết phải đối mặt với sự ung dung này ra sao, nó khiến cậu cảm thấy như có cái gì đó đang quấy rối sau lưng mình.

“Bố vẫn luôn hi vọng con sẽ có thể hướng về phía trước mà đi, con cũng biết điều đó mà.” Hứa Nghiễn Thâm thốt lên một câu đầy hàm súc.

Lời nói đầy hàm ý của ông lọt vào tai Hứa Tĩnh Xu đã thành thẳng thắn. Nhìn đăm đăm vào cái cốc trước mặt, lòng Hứa Tĩnh Xu dần rét lạnh, thẫn thờ hỏi: “Có phải từ trước đến giờ vẫn không có nhân cách ‘Nghi Dung’?” Hỏi xong, cậu ngẩng đầu nhìn Hứa Nghiễn Thâm, còn ông thì đang nhìn cậu đầy xót xa, không đáp.

“Nên lúc con còn bé, các người bảo với con tình yêu đồng tính và tình yêu dị tính chẳng khác gì nhau là để rải sẵn đường lui cho mình? Cũng như dì đã nói với Uẩn Triết là cậu ấy có thể yêu bất cứ ai vậy.” Hứa Tĩnh Xu cười khổ, “Người lớn các người nghĩ xa thật đấy.”

Hứa Nghiễn Thâm hiếm khi cúi đầu, dịu giọng nhủ: “Tĩnh Xu à, con phải tin, rằng Vi Hàng yêu con.”

“Yêu con mà bỏ rơi con trên đường cái?” Một cơn tức bỗng bùng lên, Hứa Tĩnh Xu trợn mắt, “Còn đánh con, dùng đầu thuốc lá làm con bỏng, giam con dưới hầm, và nói là mẹ quên mất?”

Ông đành đáp: “Khi đó cô ấy bị bệnh thôi.”

“Ngụy biện.” Hứa Tĩnh Xu hơi run rẩy.

Hứa Nghiễn Thâm nghẹn lời, ông nhìn cậu bằng vẻ khó xử. Mãi sau, ông mới cất lời bằng ngữ điệu thỏa hiệp: “Vậy thì con nhất định phải tin rằng bố yêu con.”

Chẳng hay là do bực bội hay bị kích động, Hứa Tĩnh Xu vô thức run bần bật.

“Bố không thể nói ngay bây giờ được. Nhưng sau này có chuyện gì thì hãy nhớ, con còn có bố.” Hứa Nghiễn Thâm kiên nhẫn nói, “Uẩn Triết là một người rất tốt, có lẽ thằng bé còn tốt hơn tưởng tượng của cả bố và con, cũng có khả năng cáng đáng. Con ở bên thằng bé, bố rất yên tâm. Hai đứa đến với nhau, điều quan trọng không phải là chẳng bao giờ chia lìa, mà là thẳng thắn với nhau. Mong rằng sau khi con đi, mọi chuyện đều được tốt đẹp. Chỉ cần các con vẫn nhìn về tương lai, bước chân ra ngoài, bố tin rằng rồi sẽ tốt.”

Hứa Vân Uyển đã nấu cơm tối xong xuôi, nhưng Hứa Tĩnh Xu vẫn khăng khăng không ăn ở nhà.

Cậu trốn trong phòng sửa soạn đống đồ muốn đưa đi, bụng réo ọt ọt mãi cho đến lúc cậu lấy hộp trang sức ra, trông thấy chiếc khuyên tai ngọc bích Phó Hồng Ưng đã tặng.

Cậu ngồi trên ghế, vuốt cái khuyên tai này mà thẫn thờ, điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông.

Hứa Tĩnh Xu giật thót, cầm điện thoại lên bèn thấy cuộc gọi của Hứa Uẩn Triết, đoạn lật đật nghe máy.

“Em đi đâu rồi?” Hứa Uẩn Triết chẳng quá yên tâm hỏi han, “Đã đến giờ này rồi.”

Hứa Tĩnh Xu nhìn lướt qua thời gian, vừa qua bảy giờ tối.

“Em… về nhà, về nhà dọn đồ đạc, mai mang đi.” Hứa Tĩnh Xu chột dạ đáp.

Hứa Uẩn Triết nghe vậy thì im bặt, mãi sau mới dịu giọng trách cứ: “Sao em vội vàng thế làm gì? Còn hai môn chưa thi nữa đấy.”

Hứa Tĩnh Xu biết hắn đang lo mình về nhà sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, đoạn do dự một lát mới đáp: “Em không sao. Uẩn Triết này, em đã nói với bố thi xong chúng mình sẽ đi rồi. Ông ấy không phản đối.”

Hắn lại im lặng thêm mấy giây, chợt thốt ra: “Ừ, vậy mai thi xong anh sẽ về nói với mẹ anh.”

Hứa Tĩnh Xu nghe tiếng tim mình nghẹn ứ. Cậu kể: “Dì ăn tối ở nhà em.” Kể xong, cậu cẩn thận lắng nghe, nghe thấy tiếng bật cười truyền tới từ đầu dây bên kia, nó rất đỗi khẽ khàng, cậu không biết hắn đang tự giễu hay vui mừng nữa.

Lát sau, Hứa Uẩn Triết đáp: “Cũng hay.”

“Ừ.” Cảm xúc này thật kì lạ. Rõ là bản thân mình muốn đi, vậy mà lại sinh ra cảm giác bị vứt bỏ. Hứa Tĩnh Xu nghĩ có lẽ mình còn cần một thời gian dài mới có thể đối diện với bố mẹ một cách thản nhiên và ung dung như vậy.

“Anh xin nghỉ với thầy chủ nhiệm rồi đi đón em nhé.” Hứa Uẩn Triết chợt cất lời.

Đón? Hứa Tĩnh Xu sửng sốt hai giây, đoạn “Ừ” một tiếng.

Không có tiền mua cái mới nên phải gắng mang hết những đồ cũ đi cùng. Hứa Tĩnh Xu sửa soạn một lúc, cuối cùng cũng soạn thành một cái vali to đùng, những món đồ còn lại phải lấy bằng cách gửi qua bưu điện sau.

Cậu ngồi trên vali, nhìn ngắm căn phòng đã soạn dọn xong xuôi. Cậu thường không hay dọn phòng, toàn đặt bừa đồ ở những nơi mà lúc cần có thể tìm ra nhanh, cho nên trông rất bừa bộn. Nhưng giờ đã dọn sạch, trái lại trông rất quạnh quẽ.

Cậu nghĩ kĩ hơn, vì trọ ở trường nên cậu chẳng ở trong căn phòng này quá lâu. Dù vậy, đây vẫn là một phần trong căn nhà đối với cậu.

Ngẩn người lâu quá, cảm xúc lúc ly biệt càng nặng thêm. Hứa Tĩnh Xu nhìn đồng hồ, nghĩ bụng bây giờ về còn có thể làm một đề thi thử bèn sờ mặt, đứng dậy kéo vali ra ngoài.

Tuy đồ ăn đã được bưng lên bàn hết, nhưng Hứa Nghiễn Thâm và Hứa Vân Uyển vẫn chưa ngồi vào bàn ăn, có ba đôi bát đũa được đặt trên đó. Hứa Vân Uyển ngồi trước tivi thấy Hứa Tĩnh Xu bèn lập tức đứng dậy.

“Dì à, cháu về trường đây.” Hứa Tĩnh Xu đứng ở đầu cầu thang, không biết cậu và Hứa Vân Uyển ai câu nệ hơn ai.

Hứa Vân Uyển hụt hẫng nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, đoạn gật đầu.

Sau khi xoay người, Hứa Tĩnh Xu lại quay đầu nói: “Đúng rồi, dì à, mai thi xong có lẽ Uẩn Triết sẽ về nhà lấy đồ đấy ạ.”

Nghe thế, mặt bà trắng bệch, một nụ cười gượng ép ngập ngừng bên khóe môi, cuối cùng vẫn cười không được vẹn tròn. “Ừ.”

Dù hơi xót xa nhưng Hứa Tĩnh Xu vẫn khẳng khái nhoẻn miệng cười, chợt thốt: “Chào dì ạ.”

Hứa Tĩnh Xu đi dọc qua hành lang đến một cầu thang khác nên không đi qua tiệm cơm bar.

Bỗng dưng lúc đến ngoài cửa nhà, Hứa Tĩnh Xu dừng bước, nhòm qua cánh cửa kính.

Hứa Nghiễn Thâm đang đứng đun cà phê sau quầy bar, chẳng biết ông có phát hiện ra cậu không mà nhìn ra.

Cách một cánh cửa, họ lặng thinh nhìn chằm chằm vào nhau. Mãi sau, Hứa Tĩnh Xu mới nhấc tay lên làm động tác vẫy chào.

Hứa Nghiễn Thâm mỉm cười, nắm tay lại đấm hai cái lên ngực mình, cũng giơ tay tạm biệt.

Thấy thế, bàn tay đang vẫy của Hứa Tĩnh Xu hơi cứng ngắc. Trước khi đặt tay xuống, cậu cũng đấm vào ngực, như lập một lời hứa với bố.

Thanh Xuyên là một thị trấn nhỏ, nhưng danh tiếng vang xa, nơi đây có khách du lịch từ Nam chí Bắc, cũng có những người dân bản xứ suốt đời không đi ra ngoài.

Hứa Tĩnh Xu kéo vali đi trên con đường khách đông nườm nượp, bánh xe lăn trên con đường ghềnh đá phát ra tiếng lộc cộc, nghe vội vàng đến lạ.

Vì là khu cảnh nên cổ trấn có vài cổng ra vào, song đã qua thời gian tan tầm của trung tâm soát vé nên chẳng còn ai soát vé ở tất cả các cổng. Không ít khách du lịch bước vào khu cảnh để dạo chơi phong cảnh ban đêm vào lúc này, vì thế trong những con ngõ nhỏ tối như hũ nút vẫn luôn có khách đi ngang qua.

Tiếng bánh xe quả thật rất chói tai, Hứa Tĩnh Xu muốn đi ra khỏi khu cảnh lát nền đá khắp nơi này bèn đi về phía con ngõ gần nhất, lại gặp thêm một đám khách du lịch xa xứ.

Cậu và vali đều đứng dựa vào tường, đợi những người này đi trước.

Nhìn dòng người đi giữa ánh đèn xán lạn, Hứa Tĩnh Xu thầm thở dài.

Nào ngờ, cậu vừa mới thấy họ đi ra khỏi ngõ thì đã nghe tiếng Hứa Uẩn Triết gọi tên mình.

Hứa Tĩnh Xu mừng rỡ nhìn ra đầu khác của ngõ, quả nhiên đã thấy Hứa Uẩn Triết dừng xe đứng đợi ngoài đó. Cậu lật đật kéo vali bước nhanh ra, nếu không phải tại vali nặng quá thì cậu đã chạy luôn ấy chứ.

“Sao anh biết em đi đường này?” Hứa Tĩnh Xu kích động hỏi.

Hứa Uẩn Triết bĩu môi, đoạn đáp: “Anh có biết đâu, vừa đúng lúc anh đi ngang qua, vốn định đi cổng chính cơ.”

“Ò.” Hóa ra không phải tâm linh tương thông. Hứa Tĩnh Xu không khỏi thất vọng.

Thấy vậy, Hứa Uẩn Triết buồn cười. Song nhìn sang vali, hắn lại thấy cõi lòng mình ngổn ngang. Hắn nghĩ đoạn, lại hỏi: “Em không lái xe à? Anh thấy xe em không ở trong nhà xe.”

Hứa Tĩnh Xu lắc đầu: “Em để lại cho bố dùng rồi, chứ không trong nhà chẳng có phương tiện đi lại, rồi có khi ông ấy sẽ dùng đến. Chiếc Audi của ông ấy ở trong nhà trên Tĩnh An cơ.”

Hứa Uẩn Triết gật đầu ra chiều đã hiểu, đoạn chuyển vali lên xe, kẹt trúng bàn đạp, sau đó mới liếc mắt: “Ngồi lên đi.”

“Chân anh sẽ không sao chứ?” Hứa Tĩnh Xu vịn vai hắn lên xe, lo vali chiếm diện tích lớn quá làm đôi chân dài của hắn không có nơi để chân.

Đặt vali thế này thì tất nhiên chân sẽ chẳng được thoải mái, nhưng Hứa Uẩn Triết không thèm bận tâm: “Không sao. Ngồi vững chưa?”

“Rồi… Gượm đã!” Hứa Tĩnh Xu nắm chặt vai hắn.

Hứa Uẩn Triết lấy làm lạ quay đầu lại.

Cậu lấy chiếc khuyên tai ngọc bích từ trong túi ra, đeo lên lỗ xỏ của hắn, cười tủm tỉm: “Tặng cái khuyên tai này cho anh. Dù là ‘hàng second-hand’ nhưng đối với em, nó rất quan trọng.”

Tuy mới xỏ lỗ tai được một thời gian ngắn nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn luôn không thích đeo trang sức. Bị Hứa Tĩnh Xu tự quyết đeo khuyên lên, Hứa Uẩn Triết nhìn tai mình trong gương chiếu hậu, đoạn kìm lòng không đặng sờ vành tai lần đầu đeo khuyên.

“Thích không?” Hứa Tĩnh Xu tựa cằm lên vai hắn, chợt hỏi.

“Thích.” Hứa Uẩn Triết kề sát vào gương, lại nhìn bèn phát hiện lí do mình thích, “Bỗng dưng cảm thấy tai anh rất giống tai em.”

“Thế hả?” Hứa Tĩnh Xu mừng húm, kéo tai Hứa Uẩn Triết để nhìn kĩ.

Hứa Uẩn Triết tặc lưỡi, quay đầu né tay cậu, lại nghe cậu cười ha ha không ngớt.

“Thôi được rồi, đi thôi, về trường. Mai còn hai môn nữa.” Hứa Uẩn Triết nói xong, đoạn lái xe đi.

Khi xe tiến vào màn đêm, làn đó đêm thổi bay nét u buồn trên gương mặt Hứa Tĩnh Xu. Cậu giang hai tay ôm lấy ngọn gió đầu hạ, chợt hô lên: “Cố lên! Cố lên!”