Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Chương 81




Rõ ràng nghe xong câu này chắc hẳn sẽ thở phào nhẹ nhõm, song Hứa Tĩnh Xu lại chỉ đành trơ mắt nhìn Hứa Uẩn Triết đi mất.

Cậu như bị đánh thức, cảm giác chẳng biết từ bao giờ, mình mới chỉ sống được nửa đời người.

Hứa Tĩnh Xu xoay người bước nhanh về, lần lượt đẩy hai cánh cửa ra, tiếng kẽo kẹt lúc đi qua hàng rào và tiếng chuông đinh đang lúc đi qua cửa tiệm vang rền. Cậu nôn nóng chạy về trước quầy bar, đập tay xuống bàn, đoạn hỏi: “Rốt cuộc tại sao hai người lại đưa ông ngoại Hứa Uẩn Triết vào bệnh viện?”

Có lẽ Hứa Nghiễn Thâm không ngờ cậu sẽ về chất vấn nên quá đỗi sửng sốt, chợt nhíu mày với vẻ không vui.

Thấy ông không đáp, Hứa Tĩnh Xu nhả khớp hàm cắn chặt ra: “Lúc trước cả bố lẫn dì Hứa đều đã từng nói, rằng sự thật không có lợi cho Hứa Uẩn Triết, sẽ chỉ làm cậu ấy đau khổ mà thôi. Nhưng bây giờ cậu ấy đã biết rồi, cũng có thể công bố sự thật rồi chứ? Còn có lí do gì không thể cho con biết nữa?”

Hứa Nghiễn Thâm trầm ngâm giây lát, chợt đáp: “Tĩnh Xu à, đây là chuyện nhà thằng bé.”

“Ồ, nếu đã là chuyện nhà cậu ấy thì bố chen chân vào làm gì?” Hứa Tĩnh Xu cười lạnh.

Đối mặt với thái độ xấc xược của cậu, Hứa Nghiễn Thâm giận tím mặt: “Chuyện bây giờ đã ngã ngũ, con cũng đã ở bên Uẩn Triết rồi. Hãy thông minh hơn đi, đừng giở tính giận dỗi trẻ con đó cùng Uẩn Triết nữa.”

“‘Giận dỗi trẻ con’?” Hứa Tĩnh Xu nheo mắt, “Bố vẫn không chịu nói đúng không? Bố lợi dụng con, còn bảo con là giận dỗi trẻ con. Chuyện đã ngã ngũ, không sai. Một khi đã như vậy, kể cho con nghe thì đã làm sao? Bố biết không? Chính bởi bố đối xử với bọn con như trẻ con nên hành vi của bố mới hết sức nực cười đấy!”

Hứa Nghiễn Thâm trợn mắt, gằn giọng: “Con nói gì? ‘Lợi dụng’ gì?”

“Không phải sao?” Hứa Tĩnh Xu gần như không thể khống chế nổi nét bặm trợn trên cơ mặt mình nữa, “Bố hãy nghĩ lại đi, vì nói ra sự thật sẽ làm Hứa Uẩn Triết đau khổ nên lừa dối cậu ấy, nhưng cậu ấy đã biết rồi mà có thấy đau khổ đâu. Dù vậy, sự thật vẫn không được nói ra, vậy rốt cuộc người sợ hãi và buồn khổ là ai? Là ai không dám đối mặt với sự thật?”

“Là mẹ của thằng bé!” Hứa Nghiễn Thâm cất cao giọng, “Là mẹ thằng bé không muốn nhắc lại nữa. Giờ thì con vừa lòng chưa? Tĩnh Xu, con hãy nhìn cho rõ! Con quen Hứa Uẩn Triết mới được bao lâu? Bố là bố của con! Con nói đúng lắm, con không phải một đứa trẻ. Bây giờ con có thể rời đi vì tình yêu của con như những người trưởng thành có trách nhiệm. Nhưng bố nhắc nhở con, đừng quên bố cũng là một người đàn ông trưởng thành. Con có chuyện con theo đuổi, bố cũng có việc bố muốn kiên trì. Có thể nói toàn bộ sự việc này không hề liên quan đến con, con muốn lên tiếng vì ai là tự do của con, bây giờ bố không cầu xin con phải giúp bố hay đứng về phía lập trường của bố, nhưng con không được bức ép bố phải bán đứng người bố yêu!”

Thái độ nghiêm nghị của Hứa Nghiễn Thâm làm Hứa Tĩnh Xu ngơ ngẩn. Đã rất lâu rồi cậu chưa từng thấy bố mình như vậy, thậm chí cậu còn nghi là mình chưa thấy bao giờ. Khi còn bé, Hứa Tĩnh Xu nghe các bậc trưởng bối trong giới phim ảnh có nói đạo diễn Hứa là một người rất quyết đoán và có tài cáng đáng, song Hứa Tĩnh Xu đã bắt gặp quá nhiều dáng điệu ông cưng chiều người nhà nên chưa từng được chứng kiến vẻ “sấm rền gió cuốn” trong miệng họ. Trong khoảnh khắc đó, Hứa Tĩnh Xu bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt mình vô cùng xa lạ, thậm chí cậu còn nghi ông có phải người bố mình biết hay không.

“Không phải con muốn biết sự thật à? Chẳng phải con đã nói Hứa Uẩn Triết đã biết sự thật ư?” Hứa Nghiễn Thâm chun mũi lại, “Sao con không đi hỏi thằng bé? Con sợ thật ra sự thật đã gây tổn thương cho thằng bé, không muốn thằng bé nhắc lại? Vậy con dựa vào cái gì mà bắt bố phải nói ra? Con muốn bảo vệ thằng bé, bố muốn bảo vệ Vân Uyển, chuyện chỉ đơn giản thế thôi. Nếu con muốn biết thì hãy đi hỏi thằng bé, chúng ta đừng làm khó nhau.”

Cứ thế bị Hứa Nghiễn Thâm nói hết bao suy nghĩ trong lòng, Hứa Tĩnh Xu thẹn quá hóa giận, cầm cốc nước đặt mạnh xuống quầy bar. Giọt nước văng tung tóe, cậu nhìn chằm chằm đầy hung hãn vào gương mặt bị tóe nước của Hứa Nghiễn Thâm, bước nhanh ra ngoài, đoạn đá cửa đi.

Song, Hứa Nghiễn Thâm mới chỉ nói trúng một nửa. Hứa Tĩnh Xu vừa không muốn bắt Hứa Uẩn Triết phải nhắc lại, vừa không dám.

Lời nói của Hứa Uẩn Triết như một tấm bùa chú nguyền rủa, lay tỉnh cậu giữa cơn mơ. Trên đường đi tới “Đình viện Giang Nam”, Hứa Tĩnh Xu luôn cảm thấy có ngàn vạn con kiến đang bò lúc nhúc trên người, cậu không ngừng nổi da gà. Cậu hối hận sao lúc đó mình lại khờ dại và ngu ngốc đến thế, chỉ cần một câu “Tốt cho Hứa Uẩn Triết” là đã không hỏi lại nữa.

Rõ ràng căn bệnh của ông Hứa không hề nghiêm trọng đến mức đó, còn chưa tới nông nỗi phải đi điều trị, nhưng ông ấy đã bị ép trị. Đây là chuyện phạm pháp mà? Bước chân của cậu dừng lại một lát, tạm thời gác vấn đề này lại, tiếp tục đi về đằng trước.

Hiện giờ nghĩ đến những chuyện này đã là công cốc, ông Hứa đã bị ép trị, Hứa Tĩnh Xu còn không dám hỏi tình hình bây giờ của ông ra sao. Cho dù làm như vậy là trái pháp luật thật thì cậu báo án thế nào đây? Sự mệt mỏi ùn ùn kéo đến cơ thể Hứa Tĩnh Xu, trừ việc tự trách bản thân mình nghĩ quá đương nhiên ra thì cũng đành chịu. Cậu cứ tưởng mình có thể bảo vệ Hứa Uẩn Triết, thậm chí còn có thể bảo vệ Hứa Vân Uyển, nhưng không hề. Hứa Uẩn Triết nói rất đúng, cậu là người duy nhất không biết sự thật, nhưng cậu đã làm ra những gì?

Không biết sự thật thì nói bảo vệ gì nữa? Là một kẻ ngoài cuộc thì có thể bảo vệ ai?

Cảm giác cổ họng nghẹn ứ làm Hứa Tĩnh Xu khó thở. Cậu phát hiện ra vào lúc này đây, nghi vấn lớn nhất của mình là: Rốt cuộc mình đã làm gì?

Cậu chẳng làm được cái gì hết, chẳng thốt ra câu nào hết, lại cứ cho là mình đã làm tất tần tật, cho là mình đã bảo vệ Hứa Uẩn Triết một cách kín kẽ.

Đèn lồng đỏ vẫn được treo trước “Đình viện Giang Nam”, ánh màu đỏ sẫm, cứ như người sống trong nhà luôn có niềm vui.

Hứa Tĩnh Xu đẩy cửa bước vào, không thấy bóng dáng khách khứa ở trong sân, cũng chẳng có ai ngồi ngoài sảnh trước. Hứa Tĩnh Xu cất bước đến phòng Hứa Uẩn Triết ngay, song lại phát hiện cửa sổ phòng đen ngòm, bên trong không có ánh đèn.

Thấy thế, Hứa Tĩnh Xu chợt thấy khó thở.

“Tĩnh Xu?” Chẳng biết từ bao giờ, Hứa Vân Uyển đi đến sảnh trước, đứng dưới hành lang nhìn cậu.

Hứa Tĩnh Xu nhíu mày, đi về phía trước. “Dì…” Cậu đắn đo, “Cháu tìm Hứa Uẩn Triết, cậu ấy về chưa ạ?”

Hứa Vân Uyển nhìn cậu bằng vẻ ưu sầu, đoạn lắc đầu.

Vậy hắn sẽ đi đâu? Đối mặt với Hứa Vân Uyển, lòng cậu nặng trĩu.

Có lẽ sau khi nhận thức rõ bao hành vi của bọn họ, một “kẻ ngoài cuộc” như Hứa Tĩnh Xu trở nên tỉnh táo, không còn lấy việc “sẽ làm Hứa Uẩn Triết tổn thương và đau khổ” ra làm cái cớ để cản trở lòng hiếu kì muốn truy tra sự thật của mình nữa. Nhìn bà, cậu kìm lòng không đặng mà nghĩ rốt cuộc bố ruột của bà đã làm sai điều gì mà khiến bà phải căm hận đến mức đó, hận đến nỗi muốn tống ông vào bệnh viện?

Phải biết rằng, trừ khi giết người cướp của, tội ác tày trời, nếu không cho dù mắc phải tội nặng đến mức nào cũng có mức phạt tương xứng, tội phạm vào ngục rồi sẽ có ngày ra tù. Nhưng bệnh viện thì không… Sau khi bố ruột của bà đi vào đó, chưa chắc đến chết đã có thể đi ra. Sao lại có một đứa con gái hận bố mình đến nhường ấy? Tuy bà còn trẻ, nhưng dẫu sao cũng đã sống nhiều năm như vậy, bây giờ Hứa Uẩn Triết đã lớn khôn, bà muốn rời khỏi cái nhà này, muốn kết hôn cũng chẳng khó mấy cơ mà. Hà tất phải làm đến mức này?

Đúng rồi, vì sao trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ tới những điều này nhỉ? Vì sao chỉ nhìn thấy ưu buồn của bà, nghĩ đến chuyện Hứa Uẩn Triết cũng sẽ bị tổn thương nên không muốn biết nguyên nhân nữa?

“Dì không hỏi sao? Hỏi xem cậu ấy đi đâu.” Hệt như lúc cậu bỗng nhiên cảm thấy Hứa Nghiễn Thâm xa lạ, cậu cảm thấy Hứa Vân Uyển cũng vậy.

Hai tay Hứa Vân Uyển đan chéo chặt vào nhau, gắng nhếch miệng: “Bây giờ vẫn chưa khuya mà. Thằng bé đã lớn rồi, muốn đi đâu là tự do của nó.”

Hứa Tĩnh Xu nhìn bà một cách quái gở, chợt hỏi: “Dì, tại sao cháu bỗng dưng cảm thấy dì luôn dành rất nhiều tự do cho Hứa Uẩn Triết?”

Bà sửng sốt, nụ cười càng thêm gượng gạo hơn, đoạn hỏi lại: “Thế không tốt hay sao?”

“Dì hi vọng dì mặc kệ cậu ấy thì cậu ấy cũng đừng quản thúc dì ư?” Hứa Tĩnh Xu không biết tại sao đột nhiên lại nảy lên suy nghĩ này, nhưng nó bùng lên mạnh mẽ như một mồi lửa, tỏa ánh lửa sáng chói trước khi bị nước dập tắt.

Nghe vậy, Hứa Vân Uyển mặt cắt không còn giọt máu.

Một khi đã đổi góc nhìn, thay đổi cách nghĩ thì những gì trông thấy sẽ khác đi. Câu hỏi ngày càng nhiều lên tiếp thêm củi vào ngọn lửa, thế lửa càng lúc càng bùng mạnh. Hứa Tĩnh Xu lấy làm lạ hỏi: “Dì à, dì hận ông đến mức đó thì vì sao ngày xưa không nghĩ tới chuyện đưa ông vào viện luôn đi? Trước khi nhà cháu đến, chắc hẳn tình trạng tinh thần của ông vẫn khi tốt khi xấu nhỉ? Dì đang đợi cái gì? Hay dì chẳng có cách nào?”

Mười ngón tay Hứa Vân Uyển đan vào chặt đơn, gần như sắp thắt thành nút kết. Bà hít sâu một hơi, nụ cười vẫn mất tự nhiên: “Là bố của cháu, ông ấy đã tiếp thêm dũng khí cho dì.”

“Nhưng tại sao trông nụ cười của dì lại không được hạnh phúc?” Rốt cuộc Hứa Tĩnh Xu vẫn không thể tin lời bà một cách dễ dàng được nữa.

Đôi môi đang mím của bà giần giật, nụ cười càng không hoàn chỉnh.

“Bố cháu tiếp thêm dũng khí cho dì, còn dì đã nghĩ gì mới có thể tống ông vào bệnh viện? Dì biết dì Phó có thể giúp dì? Người bình thường sẽ rất khó mà nghĩ ra… “cái cách” đó nhỉ?” Cậu vẫn không nói “cái cách” thành “thủ đoạn”. Nhưng ngay khi vừa hỏi xong, cậu chợt thấy người mình lạnh toát. Người bình thường sẽ rất khó mà nghĩ ra, vậy làm sao Hứa Nghiễn Thâm lại nghĩ ra được?

Hứa Vân Uyển gượng nhắm mắt lại, trong non nửa giọng nói đầy cam chịu là sự khẳng định: “Tĩnh Xu à, việc tống ông ngoại Uẩn Triết vào viện là quyết định của dì. Cho dù nó đã được thực hiện ra sao thì cũng đã xong rồi. Còn về vì sao lại làm thế, trước đó dì không kể cho cháu nghe, hiện tại hay tương lai cũng sẽ không. Cháu nói rất đúng, dì đồng ý cho cháu và Uẩn Triết đến với nhau, đồng ý cho thằng bé đi bất cứ nơi đâu, yêu bất cứ ai là hi vọng nó có thể cho dì những sự tự do tương tự. Suy cho cùng, chuyện của ông ngoại Uẩn Triết có liên quan gì đến cháu đâu? Cháu hoàn toàn có thể không chịu sự ràng buộc của chuyện này mà. Cứ yêu Uẩn Triết cho tốt là được, cần gì phải hỏi nhiều đến thế?”

Nghe xong, Hứa Tĩnh Xu cảm giác trái tim mình rơi vào một cái hố không biết tên, ngay cả tiếng vọng lại phát ra từ nơi đây cũng chẳng hề hay biết. Cậu nở nụ cười tự giễu, bởi cậu không nhịn nổi. Hứa Nghiễn Thâm nói như vậy, bà cũng nói như thế, rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu, vậy cậu được xem là gì? Cậu tự do nhất, song cậu nên đi đâu đây?

Lòng tốt của cậu quá dư dả, nhưng cậu lại ném hàng đống tiền làm chip trong canh bạc vốn chẳng thuộc về cậu, thật nực cười. Hứa Tĩnh Xu gật đầu, cũng là sự gật đầu đầy châm biếm dành bản thân mình: “Vâng, cháu biết rồi.”

Nói đoạn, Hứa Tĩnh Xu xoay người bước đi.

Nhưng cậu chưa đi được mấy bước thì đã không kìm lòng nổi mà quay đầu lại nói với bà: “Dì nói rất đúng, chuyện của ông Hứa chẳng liên quan đến cháu, cho nên lúc cháu biết chuyện này liên quan đến bố cháu, cháu không nên gạt Hứa Uẩn Triết! Cháu sớm nên kể cho cậu ấy hay, rằng mẹ cậu ấy đang qua lại với bố cháu, họ còn cùng nhau lập âm mưu gây ra một chuyện hết sức khủng khiếp nhằm nhổ cái đinh trong mắt bọn họ. Cháu đã sai rồi, ngày nào cháu cũng phải thấp thỏm vì sợ rằng rồi chuyện này sẽ bị Hứa Uẩn Triết phát hiện ra, còn tưởng rằng mai sau bốn người chúng ta cùng chung sống với nhau sẽ hạnh phúc biết nhường nào. Và nó đã không còn hạnh phúc nữa rồi, bởi vì ngay từ đầu hai người đã không định tính thêm cả cháu vào!”