Trên đường cầm bánh pudding về phòng, Hứa Uẩn Triết chợt cảm thấy mình hơi buồn cười. Rõ là khi ở nhà Hứa Tĩnh Xu, hắn còn lo Hứa Tĩnh Xu tùy tiện come out với Hứa Vân Uyển mà do dự không đưa cậu tới, kết quả về tới nhà lại thành chính hắn nói cho Hứa Vân Uyển hay.
Nghĩ tới lời mẹ hắn thốt ra, lòng Hứa Uẩn Triết chùng xuống, nhưng đã đến nước này rồi, sau này bớt chút khó khăn, hắn vẫn không khỏi thấy vui.
Nếu kể cho Hứa Tĩnh Xu thì chắc hẳn cậu sẽ mừng nhảy cẫng lên luôn ấy chứ? Nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Hứa Tĩnh Xu, hắn khẽ bật cười.
Nghe tiếng cửa mở, Hứa Tĩnh Xu quay đầu lại thì thấy nụ cười trên mặt Hứa Uẩn Triết, đoạn hỏi: “Chuyện gì mà vui thế?”
“Này.” Hứa Uẩn Triết đưa bánh pudding cho cậu.
Hứa Tĩnh Xu bóc lớp giấy trên bánh pudding, mặt vẫn đầy vẻ tò mò.
Hứa Uẩn Triết đợi cậu ăn một miếng mới hỏi: “Có đắng không?”
Cậu chép miệng, đáp: “Cũng tạm.”
“Cậu chịu đắng giỏi hơn mẹ tớ đấy.” Hứa Uẩn Triết dựa vào bàn học, chợt nói.
“Dì thấy đắng hả?” Hứa Tĩnh Xu không khỏi hối hận. Cậu thấy Hứa Uẩn Triết chỉ ngồi chứ không ăn pudding bèn hỏi: “Cậu cũng thấy đắng à?”
Hắn lắc đầu, đáp: “Tớ vẫn chưa ăn.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy, múc một miếng bánh pudding, giơ tay lên, để trước miệng hắn định đút cho hắn.
Rốt cuộc thì Hứa Uẩn Triết vẫn thấy ngại với sự thân mật như vậy, đoạn lấy thìa ăn bánh pudding rồi mới trả thìa lại cho cậu.
Thấy thế, Hứa Tĩnh Xu lấy làm tiếc, dẫu sao Hứa Uẩn Triết cũng đã bằng lòng dùng chung một cái thìa với cậu là đã tốt lắm rồi. Trước đây, ngay cả gắp thức ăn cho nhau mà hắn còn ngại nữa là. “Đắng không?” Cậu hỏi.
Hứa Uẩn Triết đáp: “Cũng tạm được.”
“Chúng mình đều chịu đắng giỏi hơn dì.” Hứa Tĩnh Xu cười nói, cúi đầu ăn tiếp.
Hứa Uẩn Triết cứ ngắm dáng dấp ăn bánh pudding của cậu mãi, nghĩ đoạn bèn kiềm nén cơn kích động trong lòng, bình tĩnh kể: “Ban nãy tớ vừa mới come out với mẹ, kể cho mẹ nghe chuyện của chúng ta.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu suýt thì nuốt lống luôn miếng bánh pudding vừa cho vào miệng. Cậu bụm miệng, vất vả lắm mới nhuận họng, không phun miếng bánh ra. Cậu ho khan hai tiếng, ứa nước mắt. Cậu dụi mắt, nhìn hắn với vẻ khó lòng tin nổi.
“Mẹ đồng ý rồi.” Hứa Uẩn Triết mỉm cười.
Mắt Hứa Tĩnh Xu trợn to hơn nữa. Cậu đặt tách pudding xuống, nhảy dựng khỏi ghế cái Vèo, ôm chầm lấy Hứa Uẩn Triết: “Thật không? Thật không? Dì đồng ý thật rồi à? Đồng ý một cách thản nhiên hả?”
Hứa Uẩn Triết biết cậu sẽ như vậy bèn gật đầu tỏ vẻ xác nhận, “Ừ, mẹ đã đồng ý, đồng ý mà chẳng do dự gì.”
“Thật tốt quá!” Hứa Tĩnh Xu kích động nhảy cẫng lên, bất cẩn đụng phải bánh pudding trong tách. Cậu kêu Ui cha, đoạn lúi húi tìm khăn giấy.
Hứa Uẩn Triết tìm khăn giấy, rút một tờ đưa cho cậu, ngổm xổm lau bánh pudding bị rơi.
Hứa Tĩnh Xu lau tay, sau khi phản ứng lại bèn cảm thấy sự tiến triển này như đã nằm trong dự đoán.
Thật ra có lẽ Hứa Vân Uyển đã biết chuyện của hai người từ chỗ Hứa Nghiễn Thâm, nếu không thì lần trước dì sẽ không nói sẽ giúp họ làm lành với nhau. Còn cậu sao lại chưa bộc lộ lòng mình dành cho Hứa Uẩn Triết cho Hứa Vân Uyển thấy đâu nào?
Có lẽ từ đầu tới đuôi, người sẽ khổ não vì có chấp nhận hay không, làm sao để chấp nhận chỉ có mỗi một mình Hứa Uẩn Triết mà thôi.
Song, hắn đã thực hiện ý định đó như thế nào? Lúc hắn quyết định thừa nhận với mẹ là hắn đã thích một người con trai ấy. Hứa Tĩnh Xu nhìn bóng dáng hắn vứt khăn giấy vào sọt rác, bỗng cảm thấy mình thích người này quá chừng.
Hứa Uẩn Triết chưa kịp xoay người lại thì Hứa Tĩnh Xu đã bước nhanh đến, ôm lấy hắn từ sau lưng.
Hứa Uẩn Triết sửng sốt, chỉ coi là cậu vui quá bèn mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay cậu.
Hứa Tĩnh Xu không buông hắn ra, cứ dựa trên lưng hắn. Một lát sau, cậu mới hỏi: “Ngày xưa cậu hẹn hò với bạn gái cũ cũng chưa gì đã kể với dì sao?”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết sửng sốt. Trước đây họ rất ít khi nhắc tới Hề Lôi, hơn nữa phản ứng của Hứa Tĩnh Xu cũng khiến Hứa Uẩn Triết tưởng cậu không để bụng cô bạn gái cũ này, sao giờ lại hỏi đột ngột như thế? Hứa Uẩn Triết xấu hổ, lát sau mới “Ừ” một tiếng thừa nhận.
Lòng Hứa Tĩnh Xu xôn xao, đoạn siết chặt tay rồi nói: “Cậu tốt quá!”
Hứa Uẩn Triết nghe thế, tức thì mỉm cười.
Hứa Tĩnh Xu buông tay, đợi hắn xoay người thì hỏi với lòng mong đợi: “Nhưng chúng mình đều là con trai cả, cậu kể cho dì mà không sợ dì sẽ không đồng ý ư?”
“Sợ chứ, nhưng mà…” Hứa Uẩn Triết cười buồn, “Đằng nào cũng phải nói thôi, nói sớm tốt hơn nói muộn. Nếu mẹ không đồng ý thì tớ nghĩ cách là được. Vả lại từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng phản đối tớ chuyện gì, tớ có mong muốn nào, mẹ đều cố gắng để làm tớ hài lòng. Trừ phi…”
Thấy mặt hắn bất chợt rầu rĩ, Hứa Tĩnh Xu dè dặt hỏi: “Trừ phi?”
Hứa Uẩn Triết thu lại nét ưu sầu, mỉm cười đáp: “Trừ phi ông ngoại tớ không đồng ý.”
Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn, chợt thấy nghèn nghẹn. Cậu nghĩ giây lát mới cười nói: “Bố mẹ tớ cũng vậy, họ rất thương tớ, tớ muốn làm cái gì họ cho tớ làm cái đấy. Trừ không đồng ý để tớ đi tìm ‘mẹ’ ra thì bố chưa từng phản đối tớ điều chi. Mà dù bố không đồng ý thì cũng chỉ là không ủng hộ tớ, không cho tớ tiền tiêu thôi. Tớ kiếm tiền tích góp, bố chẳng quản tớ.”
Nghe cậu nói đến là đắc ý, Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy buồn cười. Hắn gật gù.
“Chúng mình có bố mẹ tốt vậy đấy, thực sự là quá tốt! Không phải sao?” Hứa Tĩnh Xu hỏi.
Cậu nói rất đỗi hồn nhiên, song Hứa Uẩn Triết lại chau mày. Hắn đáp với vẻ tiếc nuối: “Bố tớ thì không.”
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt, đoạn nhỏ giọng: “Chưa từng nghe cậu kể về bố bao giờ.”
Hắn phải kể ra làm sao? Có đôi khi Hứa Uẩn Triết cảm thấy mình chẳng hay biết chuyện gì, có khi lại thấy mình biết quá nhiều. Hắn điềm nhiên nhoẻn miệng cười, chợt đáp: “Không nói cũng vậy thôi, chẳng quan trọng lắm.”
Thấy hắn không muốn nhắc tới, Hứa Tĩnh Xu đành thu sự tò mò lại.
Hai người mặt đối mặt, nhất thời lặng thinh.
Hứa Tĩnh Xu hiếm khi chịu trận. Hứa Uẩn Triết nhìn cậu một chốc, đoạn nhấp môi, chần chờ hỏi: “Đêm nay… Cậu có ở đây không? Hay vẫn về?”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu ngẩng phắt đầu lên thì thấy Hứa Uẩn Triết đã dời mắt đi rồi.
Lát sau, Hứa Uẩn Triết lại nhìn cậu với vẻ xấu hổ.
Hứa Tĩnh Xu áy náy đáp: “Tớ đã đồng ý với bố là phải về nhà ngủ rồi.”
Hứa Uẩn Triết nghe đoạn, mặt đỏ bừng. Hắn hắng giọng: “Ừ, thế lát nữa tớ sẽ đưa cậu về. Ngồi thêm tí nữa nhé? Ăn pudding đã.”
“Ừ!” Hứa Tĩnh Xu hưng phấn át cả tâm trạng hồi hộp, vòng về bàn học, cầm tách pudding lên lần nữa, bỗng ngoái đầu lại nói, “Chốc nữa mình đi bộ về không?”
Hứa Uẩn Triết lại gần, nhận cái bánh pudding cậu đưa, gật đầu đáp: “Ừ.”
Ăn bánh pudding xong, hai người lại ngồi chơi trong phòng thêm một chốc rồi Hứa Tĩnh Xu mới bảo muốn chào Hứa Vân Uyển.
Nghe Hứa Uẩn Triết muốn đưa Hứa Tĩnh Xu đi cùng, trên mặt Hứa Vân Uyển xẹt qua sự do dự, song cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu.
Hứa Uẩn Triết và Hứa Tĩnh Xu đều phát hiện ra sự do dự dài một giây đó của bà nên lúc đi không quá yên lòng. Hai người lưỡng lự bước ra khỏi cửa, đi thêm hai bước, Hứa Uẩn Triết vẫn quyết định sẽ đi theo quyết định ban đầu, đi bộ về nhà với cậu.
Hồi bé, tin tức mạng vẫn chưa phát triển như bây giờ, cái danh của cổ trấn vẫn chưa được truyền bá, lượng khách du lịch cũng chẳng nhiều bằng hiện tại.
Thời ấy, thị trấn vào đêm chẳng treo nhiều đèn lồng đỏ đến vậy.
Thuở đó Hứa Uẩn Triết sợ tối, hiếm lắm mới ra ngoài vào đêm hôm. Mà khi hắn đã dám ra ngoài cửa một mình vào ban đêm thì trong thị trấn đã có khách du lịch nhiều khôn kể.
Đêm cuối tuần, đèn lồng treo trước cửa mỗi nhà sáng rực, tiếng rao hàng của các cửa hàng và tiếng chuyện trò xì xồ của khách du lịch khiến những ngọn đèn trông điêu tàn hơn.
Hai người sóng vai đi giữa đám đông, thi thoảng nhìn đồ ăn và trang sức bày trong các cửa hàng, nghiễm nghiên cũng giống như khách du lịch trong thị trấn.
Ngày xưa Hứa Uẩn Triết thấy phiền lòng trước cảnh huyên náo nọ, giờ có Hứa Tĩnh Xu cạnh bên, trái lại còn thấy những thứ mình vẫn khinh thường cũng hơi thú vị.
Sau khi đi ra khỏi đường cái, người trên đường nhỏ thưa thớt dần.
Ánh đèn hắt lên con đường đá đã không còn bóng dáng của khách du lịch, nom tĩnh mịch đến lạ.
Bước dưới ánh đèn, Hứa Uẩn Triết thi thoảng lắng nghe Hứa Tĩnh Xu kể về những trải nghiệm của cậu khi tìm ‘mẹ’, khi thì thấy thú vị, khi lại thấy xót xa vì bao vất vả và lòng chấp nhất của cậu. Hắn cứ nghĩ mãi không ra, tại sao một người cởi mở, một người như chẳng để bụng bất cứ điều gì như Hứa Tĩnh Xu lại có một sự chấp nhất đến nhường ấy. Cậu chấp nhất đến gần như cố chấp.
Mỗi khi nghĩ vậy, Hứa Uẩn Triết bèn ý thức được rằng mình vẫn chưa hiểu cậu đủ sâu.
Nhưng Hứa Tĩnh Xu quả là một người rất đỗi khó lường, chỉ cần hiểu cậu hơn một chút là sẽ thích cậu ngay. Hứa Uẩn Triết không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó, khi hắn đã hiểu cậu hoàn toàn thì sẽ thích cậu đến độ nào nữa đây.
“Bây giờ tớ đã bài trừ ba nhân cách, còn lại ‘Tú Ninh’ và ‘Nghi Dung’ nữa thôi.” Hứa Tĩnh Xu thốt lên bằng giọng hào hứng, “Đợi bao giờ mình thi đại học xong là tớ sẽ có thể đi Tây Bắc để tìm ‘Nghi Dung’ rồi!”
Hứa Uẩn Triết không biết “Nghi Dung” là ai bèn hỏi: “Là một vai diễn trong một bộ phim nào đó hả?”
“Phim ‘Phố Tuyết’, mẹ diễn một người phụ nữ nhà nông, là les. Sau khi bị chồng cưỡng hiếp và mang thai, cô đã làm quen với bác sĩ khoa phụ sản ở bệnh viện, đem lòng yêu cô bác sĩ kia. Nhưng hai người không có kết quả, bác sĩ thường nghe cô giãi bày, muốn giúp đỡ cô, mà lại không biết mình được yêu.” Hứa Tĩnh Xu nhún vai, đoạn than thở, “Là một bi kịch.”
Tâm trạng Hứa Uẩn Triết chùng xuống, chợt hỏi: “Cuối cùng cũng không tỏ tình hả?”
“Không. Cô ấy khó sinh, gia đình thì muốn giữ đứa con.” Cậu lắc đầu, “Cảnh phim cuối là cảnh cô nắm chặt tay bác sĩ trên bàn đẻ.”
Hứa Uẩn Triết nghe đoạn thì im lặng.
“Làm phụ nữ vất vả thật đó…” Hứa Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, cảm khái.
Nghĩ đến mẹ mình, Hứa Uẩn Triết cũng nở nụ cười buồn bã.
Thị trấn không lớn, họ chưa có nhiều cơ hội để tán gẫu nhiều chủ đề khác thì đã đến cửa “Tinh canh vũ độc”.
Cách một cánh cửa sổ to tướng, Hứa Uẩn Triết trông thấy Hứa Nghiễn Thâm đang chào hỏi khách khứa.
“Tớ về đây, mai gặp nhé.” Hứa Tĩnh Xu nói bằng giọng lưu luyến.
Hứa Uẩn Triết gật đầu, thấy cậu nói xong vẫn chưa đi, cũng không giục cậu đi.
Hai người cứ đứng dùng dằng đó mãi, đứng lặng một chốc. Bỗng, Hứa Tĩnh Xu ngẩng đầu hôn hắn, hôn rất hùng hổ, suýt nữa đã va vào răng nanh.
Hứa Uẩn Triết ngơ ngẩn.
Nụ hôn vừa kết thúc, Hứa Tĩnh Xu bèn mỉm cười thầm thì: “Cảm ơn cậu. Ngủ ngon nha.”
Hắn bật cười, gật đầu chúc: “Ngủ ngon nhé.”