Vốn dĩ Hứa Tĩnh Xu chẳng có hứng gì nhiều với việc thi đại học bởi vì bố cậu chẳng yêu cầu gì với điểm chác của cậu cả, còn cậu thì không ôm mong đợi nhiều về mặt này. Nhưng từ khi dự định thi vào cùng một trường với Hứa Uẩn Triết, áp lực của cậu cũng nặng hơn như một lẽ tự nhiên.
Phải biết rằng, Hứa Uẩn Triết nhất định sẽ đậu trường đại học tốt nhất, mà trường đại học tốt nhất đối với Hứa Tĩnh Xu của bây giờ là một mục tiêu xa vời.
Hứa Tĩnh Xu hơi áp lực, lại ngại kể với Hứa Uẩn Triết.
Giờ nghe Hứa Uẩn Triết đồng ý đi tìm mẹ với cậu sau khi thi đại học, cậu bỗng mong chờ kì thi này hơn cả.
Nếu có thể ở bên Hứa Uẩn Triết mãi thì tốt quá. Hứa Uẩn Triết mặt lạnh tim nóng, là tính cách mà Hứa Tĩnh Xu thích nhất.
Bởi vì Hứa Tĩnh Xu luôn có một lòng tin mà chính cậu cũng không rõ mấy – Cậu tin rằng mình có thể dễ dàng nhận ra thiện ý và tình thương của người khác, cho nên cậu biết Hứa Uẩn Triết thích cậu, đối xử tốt với cậu. Song, người khác chưa chắc đã có cái khả năng này, tốt nhất là tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy vẻ mặt vừa trầm lắng vừa lạnh tanh của Hứa Uẩn Triết, không tiếp cận hắn, vậy thì Hứa Uẩn Triết sẽ chỉ ở bên mỗi mình cậu mà thôi.
Nhìn bóng dáng Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu không khỏi đắc ý vì “khả năng” này của mình.
Hứa Uẩn Triết lái xe, thấy cậu bỗng dưng ngâm nga một làn điệu, đoạn hỏi: “Cậu hát bài gì thế?”
“‘Salut d’Amour’, món quà đính hôn mà nhà âm nhạc người Anh Elgar đã tặng cho vị hôn thê của ông ấy. Tên gốc là ‘À Carice’. ‘Carice’ là tên của vị hôn thê của ông ấy.” Hứa Tĩnh Xu kể, “Hồi bé, mẹ tớ thường hay đàn bài này cho tớ nghe. Bà có những nhân cách khác, ‘những kẻ khác đó’ thì không biết đàn. Tớ biết sau khi bà đổ bệnh, nếu muốn biết người ở bên cạnh tớ có phải bà hay không thì cứ hỏi bà có thể đánh bài hát này cho tớ nghe được không.”
Người thân ở chung sớm chiều rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng lại biến thành một kẻ hoàn toàn xa lạ. Ít nhiều gì Hứa Uẩn Triết cũng có thể thấu hiểu cảm giác ấy, song giờ đây nghe Hứa Tĩnh Xu kể lại một cách thoải mái đến thế, Hứa Uẩn Triết thấy quá đỗi khó hiểu, rồi lại hơi kính nể cậu. Hứa Uẩn Triết biết, nếu Hứa Tĩnh Xu không tin mẹ cậu thương cậu một trăm phần trăm thì chắc chắn sẽ chẳng thản nhiên đến vậy.
Sao không tin cho được? Dầu gì bà cũng đã hi sinh mạng sống của mình vì cậu cơ mà.
Hứa Uẩn Triết nghĩ, nếu hắn là Hứa Tĩnh Xu, nhất định hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý tin vào tình yêu thương của mẹ hắn.
Có lẽ, hắn không cần phải là Hứa Tĩnh Xu thì hắn đã tin rồi.
“Vậy cậu biết đánh đàn không?” Hứa Uẩn Triết hỏi.
Cậu gật đầu đầy đương nhiên, đoạn đáp: “Đương nhiên là có. Cả nhà bọn tớ đều biết đàn bài hát này, ngày xưa mẹ tớ đàn piano, bố tớ kéo đàn cello. Bác sĩ của mẹ tớ cũng biết đàn, hồi trước dì ấy hay tới nhà tớ làm khách, bây giờ cũng vẫn là bạn tốt của nhà chúng tớ.”
“Bác sĩ của mẹ cậu?” Hứa Uẩn Triết tò mò.
Hứa Tĩnh Xu giật thót, vờ bình tĩnh đáp: “Ừ, bác sĩ của mẹ, cũng là bạn thân của mẹ.”
“À…” Hứa Uẩn Triết phát hiện ra mình chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, vả lại Hứa Tĩnh Xu cũng không định kể chi tiết, tức là trong đó chẳng có câu chuyện gì đáng nhắc tới, vì vậy hắn không tiếp tục kéo dài đề tài về “bệnh tình” nữa, trái lại còn nói, “Hóa ra cậu biết đánh đàn piano.”
Hứa Tĩnh Xu đáp ngay: “Ừ! Lần sau đàn cho cậu nghe nhé?”
“Được.” Hứa Uẩn Triết nhớ hình như trong “Tinh canh vũ độc” có một cây đàn piano, nghĩ đến chuyện Hứa Tĩnh Xu biết đánh đàn, hắn không khỏi thấy hơi chờ mong.
Sau khi xác nhận rằng Hứa Uẩn Triết sẽ không tò mò về bác sĩ của Tống Vi Hàng nữa, Hứa Tĩnh Xu mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bị Hứa Uẩn Triết biết bác sĩ của Tống Vi Hàng chính là Phó Hồng Ưng đã xuất hiện tại lễ Trưởng thành hôm đó thì hắn sẽ phát hiện ra sự thật là Hứa Trọng Ngôn đã bị tống vào bệnh viện tâm thần ngay. Biết sự thật cũng chẳng quan trọng, không chừng hắn đã biết rồi, điều quan trọng là bị hắn phát hiện trong vụ việc đó có sự can dự của Hứa Nghiễn Thâm.
Nếu vậy, Hứa Uẩn Triết nhất định sẽ tưởng cậu đã hay chuyện mà vẫn gạt hắn, và nếu thế thì họ sẽ chấm dứt!
Không biết có thể giấu đến lúc nào nữa.
Nếu tương lai, họ trở thành người một nhà thật, Hứa Uẩn Triết chắc chắn sẽ biết Phó Hồng Ưng là bác sĩ trước đây của Tống Vi Hàng – Đó là chuyện vốn dĩ không giấu được.
Hứa Tĩnh Xu chẳng nghĩ ra được cách nào, càng nghĩ càng choáng đầu, ngây ngất nằm sấp trên vai Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên liếc gương chiếu hậu thì thấy mắt cậu híp lại, mí mắt như nặng trĩu, chợt hỏi: “Buồn ngủ à?”
“Ừ.” Hứa Tĩnh Xu rầu rĩ đáp, nghĩ đoạn, ôm lấy hắn, “Ôm cậu xíu.”
Hứa Uẩn Triết ngại, nhưng đã đi vào khu cảnh, người đi trên đường không nhiều như trên đường cái, nên chẳng giục cậu thả tay.
Như ngày thường, Hứa Uẩn Triết rẽ sang con đường vắng người để về nhà.
Nhưng, hắn không ngờ vừa mới rẽ thì đã gặp Hứa Nghiễn Thâm ngay trước cửa “Tinh canh vũ độc”.
Hứa Nghiễn Thâm đang tưới hoa, thấy hai người đang ngồi chung trên một chiếc xe đạp điện bèn sững sờ, ống dẫn nước trong tay mất khống chế, ống hướng lên trên, nước xối ào ào lên người hai bọn họ.
Hứa Tĩnh Xu sắp lim dim ngủ thì trời bỗng đổ mưa rào làm cậu choàng tỉnh.
Hứa Uẩn Triết vừa hoảng hốt vừa lúng túng, bị ướt nhẹp người bèn phanh lại ngay.
“Bố làm cái quái gì thế?!” Hứa Tĩnh Xu thấy đó là ống dẫn nước tưới hoa của Hứa Nghiễn Thâm bèn mất mãn gào lên.
Hứa Nghiễn Thâm nhấc tay lên làm động tác an ủi, nước càng hất lên cao hơn. Ông quẳng ống dẫn nước xuống, chạy bình bịch đến chỗ vòi nước để tắt nước đi. Nước trong ống vẫn chưa chảy hết, túa ùng ục xuống đất, mãi sau mới ngừng.
“Bố bị gì hả?” Hứa Tĩnh Xu nhảy xuống xe, chất vấn ông.
Hứa Nghiễn Thâm lật đật nói câu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, đột nhiên thấy hai đứa nên phát hoảng.”
Hứa Uẩn Triết mới hoảng, nghĩ đến cảnh ban nãy Hứa Tĩnh Xu ôm mình bị Hứa Nghiễn Thâm nhìn thấy, hắn xấu hổ đến nỗi ước gì có thể tìm một cái lỗ mà chui. Lúc hai bố con tranh luận, đầu hắn không ngừng tưởng tượng lại hình ảnh Hứa Tĩnh Xu ôm hắn – Ôm có chặt không? Ôm có lố quá không? Nhìn một cái là đã biết không phải mối quan hệ bình thường?
Chỉ một chốc sau, hai bố con đều phát hiện Hứa Uẩn Triết im lặng nên không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Hứa Uẩn Triết vốn đang mong đừng bị họ phát hiện ra, giờ đối mặt với hai luồng ánh mắt lại lúng ta lúng túng chẳng biết nên nói gì cho phải. Xưa nay hắn chưa bao giờ kể với Hứa Tĩnh Xu là hắn đã từng gặp Hứa Nghiễn Thâm, cũng tức là hắn và Hứa Nghiễn Thâm hẳn là không biết nhau. Nhưng, lúc Hứa Tĩnh Xu còn chưa chuyển trường, hắn đã làm quen với Hứa Nghiễn Thâm rồi.
Hứa Tĩnh Xu nhìn Hứa Uẩn Triết rồi lại nhìn sang bố mình, chẳng biết nên giới thiệu hai người ra sao, bởi vì Hứa Nghiễn Thâm đã biết Hứa Uẩn Triết từ lâu, chỉ mỗi Hứa Uẩn Triết là chưa biết Hứa Nghiễn Thâm thôi.
Đương lúc đôi bên đều ôm suy nghĩ tệ hại, lặng ngắt như tờ, Hứa Nghiễn Thâm bỗng mở lời: “Bạn cùng lớp à?”
“Dạ, bạn cùng lớp, bạn cùng phòng.” Hứa Tĩnh Xu nhảy tót về bên Hứa Uẩn Triết, “Bạn trai, Hứa Uẩn Triết. Con kể với bố rồi ấy.”
Nghe vậy, Hứa Nghiễn Thâm và Hứa Uẩn Triết cùng trố mắt, nhìn cậu với vẻ khó tin.
Hứa Tĩnh Xu ra sức đá lông nheo với hắn, nháy mắt một cách điên cuồng.
Hứa Uẩn Triết bị cậu hù tim đập loạn xạ, đối mặt với biểu cảm khó tin của Hứa Nghiễn Thâm, da đầu run lên, khó lắm mới nhếch miệng nở được một nụ cười vừa sượng sạo vừa lễ phép, chào hỏi đàng hoàng: “Cháu chào chú.”
“Chào cháu.” Nụ cười của Hứa Nghiễn Thâm giống y hệt Hứa Tĩnh Xu, lúc mở lời thì kéo thằng con mình về bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, “Đã thành bạn trai rồi cơ à? Con nhanh tay ghê nhỉ?”
“Chả lẽ không? Ngày đầu tiên bố quen con chắc?” Hứa Tĩnh Xu nói xong bèn gạt tay ông sang một bên, đang định leo lên xe lần nữa thì phát hiện áo thể thao của Hứa Uẩn Triết đã ướt sũng hơn nửa, bèn nhíu mày nói, “Đồ của cậu ướt nhẹp cả rồi kìa. Đi lên nhà, tớ tìm một bộ cho cậu thay!”
Hứa Uẩn Triết đang còn ngỡ ngàng trước việc gặp Hứa Nghiễn Thâm với tư cách bạn cùng lớp mà chưa gì đã bị ép come out, ngây ra như phỗng chẳng hoàn hồn lại nổi. Mãi đến khi Hứa Tĩnh Xu kéo cánh tay hắn, hắn mới thốt lên: “Thôi, mau về nhà đi.” Nói xong, Hứa Uẩn Triết không khỏi do dự có nên về nhà với cậu nữa không, lỡ cậu lại tiện thể come out với Hứa Vân Uyển luôn thì chả phải xong phim à?
“Đồ cậu ướt nhẹp thế kia, về biết ăn nói với dì ra sao?” Hứa Tĩnh Xu phất tay giục, “Mau lên nào, thay mỗi một bộ đồ thôi, nhanh lắm.”
Hứa Uẩn Triết sực nhớ đến chuyện mình lái xe của Hứa Tĩnh Xu, nếu muốn đi thì cũng phải bỏ xe lại nên hơi lưỡng lự, lại vừa thấy xấu hổ. Hắn quan sát phản ứng của Hứa Nghiễn Thâm một cách dè chừng, đoạn ngạc nhiên phát hiện ra hình như Hứa Nghiễn Thâm không hề thấy giật mình vì chuyện con trai có bạn trai. Hắn lại nhớ tới lời Hứa Tĩnh Xu đã nói, giờ hắn mới phát hiện thì ra Hứa Tĩnh Xu đã nhắc đến mình với Hứa Nghiễn Thâm từ bảy đời rồi.
Cậu đã kể như thế nào? Phải chăng Hứa Nghiễn Thâm đã biết con mình thích con trai từ lâu, và Hứa Tĩnh Xu đã kể với bố là cậu thích hắn?
Nghĩ đến cảnh không biết mình đã trở thành “đối tượng theo đuổi” tự bao giờ, được Hứa Tĩnh Xu kể cho người nhà nghe, Hứa Uẩn Triết vừa thấy khó lòng tin nổi, vừa thấy dở khóc dở cười. Hai bố con này rất thú vị, so ra thì hắn lại có một gia đình vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc.
Hứa Nghiễn Thâm cũng giục Hứa Uẩn Triết lên nhà thay đồ, hắn đành đẩy xe vào trong sân, cùng lên nhà với Hứa Tĩnh Xu.
Hắn hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như thế này nên luôn có một cảm giác khó thích nghi. Nhưng, khi nghĩ tất cả chúng đều có liên quan đến Hứa Tĩnh Xu, thì hình như không còn quá khó để tiếp thu nữa. Dẫu sao thì từ sau khi Hứa Tĩnh Xu xuất hiện, cuộc sống hắn đã phát sinh hết chuyện li kì này đến chuyện li kì khác, cũng chẳng thiếu chuyện kiểu này.
“Cậu đã kể về tớ với bố cậu?” Đợi đến khi chỉ còn mỗi hai đứa, Hứa Uẩn Triết mới hỏi.
Hứa Tĩnh Xu gật đầu, không dám để lộ nhiều, chỉ nói một phần: “Hồi mới chuyển trường tớ đã kể cho ông ấy hay rồi. Tớ kể con vừa ý hot boy trường con, đang theo đuổi.” Cậu nháy mắt với Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, lại hỏi: “Cậu đã come out với ông ấy từ lâu rồi?”
“Đâu.” Nói xong, thấy Hứa Uẩn Triết sửng sốt, cậu vội giải thích ngay, “Không phải không phải. Tại nhà bọn tớ không có quan niệm come out hay không, bởi vì từ nhỏ họ đã bảo tớ thích con trai hay con gái cũng được, chỉ cần xuất phát từ chân tâm là được.”
Hứa Uẩn Triết sửng sốt: “Thật hay giả thế?”
“Thật mà.” Hứa Tĩnh Xu đẩy cửa phòng ra, giải thích thêm, “Mẹ tớ đã từng quay một bộ phim đồng tính nữ. Lúc bé tớ xem không hiểu, họ đã nói với tớ như vậy.”
Hứa Uẩn Triết rất đỗi ngạc nhiên và hâm mộ, đoạn gật đầu ra chiều đã hiểu.
Nào ngờ, Hứa Tĩnh Xu lại thừa cơ hắn thất thần, đè hắn sau ván cửa.
Hứa Uẩn Triết giật mình cứng người lại, đối diện với nụ cười cận kề của Hứa Tĩnh Xu, chợt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Cởi quần áo giúp cậu.” Hứa Tĩnh Xu nói xong, tay lẻn vào trong vạt áo đã bị xối ướt nhẹp của hắn.