Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Chương 47




Vất vả lắm mới tạm biệt thầy chủ nhiệm, Hứa Tĩnh Xu chạy tới khu sinh hoạt, ăn lấp bụng cho qua rồi lại vội vã về phòng ngủ.

Nhưng cậu vẫn chẳng thấy Hứa Uẩn Triết đâu.

Cậu ấy vẫn đang ở thư viện hả? Ha ha, nếu không đi ăn cơm ở căn tin thì căn tin sẽ đóng cửa mất.

Hứa Tĩnh Xu cầm điện thoại, gõ đi gõ lại nội dung tin nhắn vào khung chat trong ứng dụng trò chuyện, tìm sticker thích hợp, song nghĩ đến lời cảnh cáo của Hứa Uẩn Triết với mình thì không dám nhắn tin hỏi dò nữa.

Cứ đổi nội dung mãi, tìm ticker mãi, Hứa Tĩnh Xu chợt bất cẩn gửi cái sticker dành cho người trung niên ghi “Chúc cuộc sống cậu ngọt hơn mật”.

“Đạ mấu.” Hứa Tĩnh Xu luống cuống, gấp gáp muốn rút tin nhắn này, song sau khi cập nhật ứng dụng thì cậu chưa từng thử chức năng rút tin nhắn bao giờ nên đến khi mãi sau mới tìm được nút rút lại thì tin nhắn đã chẳng thể rút lại được nữa.

Cậu ngơ ngác nhìn cô gái nhoẻn miệng cười vừa ngại ngùng lại chẳng mất vẻ thanh lịch trong gói sticker và cả chùm chữ lập lòe như đèn neon to bự, khóe miệng giần giật.

Đợi một lát, Hứa Uẩn Triết vẫn chưa trả lời.

Hứa Tĩnh Xu nhủ thầm, Cũng phải thôi, cậu ấy trả lời mới là lạ đó.

Có khi Hứa Uẩn Triết nhìn cái sticker này sẽ thấy cậu chẳng biết điều hơn cũng nên?

Hứa Tĩnh Xu rầu rĩ vò rối tóc, quyết định không thể để tấm sticker dành cho người trung niên này hủy mình được nên vẫn kiên nhẫn gửi tin nhắn: Xin lỗi, ban nãy tớ trượt tay nên gửi nhầm.

Sau khi tin nhắn này được gửi thành công, cậu lại nghĩ, lại gửi thêm: Tớ xin lỗi. Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa đâu.

Lúc gửi cái tin này, Hứa Tĩnh Xu cực kì không cam lòng. Song cậu biết đây chỉ là kế đối phó tạm thời mà thôi, làm sao cậu có thể không làm phiền Hứa Uẩn Triết cho được? Cứ xem đó như đang cắm một lá cờ cho tương lai vậy.

Hứa Tĩnh Xu lại đợi thêm mười phút nữa nhưng vẫn chẳng thấy Hứa Uẩn Triết về. Cậu buồn ngủ quá nên đành leo lên giường đi ngủ.

Nhưng Hứa Tĩnh Xu mới nằm chưa được lâu, dường như mí mắt vừa khép thì đã nghe tiếng cửa mở.

Cậu ngồi dậy ngay tức thì, im lặng nhìn Hứa Uẩn Triết đang vào phòng.

Hứa Uẩn Triết chẳng hề ngước mắt lên, đặt sách trong tay xuống bàn học xong thì leo lên giường luôn.

Trái tim Hứa Tĩnh Xu đập thình thịch như nổi trống. Cậu đợi một lát vẫn chẳng nghe thấy tiếng động gì ở giường dưới bèn không khỏi rướn người nhìn xuống. Cậu bắt gặp Hứa Uẩn Triết đã nằm, nhắm mắt lại.

Ngủ nhanh vậy à? Hứa Tĩnh Xu nghĩ bụng chắc là chưa đâu, song nếu cậu thốt ra tiếng thì có lẽ hậu quả sẽ khó lường, đành phải dằn nỗi lo và quan tâm, nằm xuống lần nữa.

Chẳng hay Hứa Uẩn Triết có đọc tin nhắn không nhỉ? Cậu ấy nghĩ thế nào?

Hứa Tĩnh Xu không khỏi thấy hãi, lo rằng Hứa Uẩn Triết đã xóa cậu khỏi danh sách bạn bè.

Nhưng cậu đã quậy quá ư nhiều lần rồi, tuy đáy lòng rất sốt sắng, song cậu vẫn gắng nhẫn nhịn.

Chiều đến, tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vẫn chưa reo thì chuông báo thức của Hứa Uẩn Triết đã kêu.

Hứa Tĩnh Xu cũng bị đánh thức bởi âm thanh này. Cậu cầm điện thoại lên thì thấy còn mười phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa, Hứa Uẩn Triết vẫn chưa nằm được hai mươi phút mà đã thức rồi?

Cậu ngớ người mất hai giây mới nhớ ra thầy chủ nhiệm đã nói Hứa Uẩn Triết là một người có mục tiêu, có kế hoạch, lòng nhất thời chùng xuống.

Hứa Tĩnh Xu cẩn thà cẩn thận leo xuống, vừa khéo thấy Hứa Uẩn Triết thức giấc. Rõ là hắn đang để ý đến cái nhìn tò mò của Hứa Tĩnh Xu, lúc đứng dậy cố tình dịch người mới không để đầu hai người chạm vào nhau.

Hứa Tĩnh Xu nghĩ mình còn chưa ra nông nỗi bị Hứa Uẩn Triết xem như không thấy, bèn không khỏi hí hửng. Song cậu chỉ hí hửng chưa đến ba giây đã phát hiện ra Hứa Uẩn Triết vẫn không định liếc cậu lấy một cái.

Hứa Uẩn Triết cầm sách trên bàn lên rồi đi ra ngoài.

Từ khi hắn thức dậy đến lúc ra khỏi cửa, tính thêm cả vụ đi giày và gấp chăn thì vẫn chưa tới ba phút.

Hứa Tĩnh Xu nhớ đến lời Hứa Uẩn Triết nói Tôi không chơi nổi bèn thấy mông lung hơn.

Suy cho cùng thì mình phải làm sao mới phải?

Hứa Tĩnh Xu ngồi thừ người trên giường, buồn héo hon cả người. Mãi đến lúc tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa reo lên, cậu mới giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Mấy ngày sau, tình hình chẳng xoay chuyển sang chiều hướng tốt tí nào.

Tuy Hứa Uẩn Triết ở cùng một phòng kí túc với Hứa Tĩnh Xu nhưng hai người hoàn toàn không có “ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp”. Mỗi lần Hứa Tĩnh Xu chạm mặt hắn là mắt hắn lại vô định, cứ như Hứa Tĩnh Xu chẳng đứng trước mặt hắn.

Hứa Tĩnh Xu cứ tưởng cơn giận lúc đó của Hứa Uẩn Triết rồi sẽ nguôi ngoai, thế mà đợi mấy ngày sau vẫn chẳng thấy chuyển biến tốt. Cậu lại thấy bối rối.

Vả lại, trạng thái lần này của Hứa Uẩn Triết rất đáng sợ – Hắn như trở thành một ngọn núi băng, cả người toát hơi thở “Cấm lại gần”. Không chỉ mỗi Hứa Tĩnh Xu mà ngay cả những bạn cùng lớp chẳng trêu chọc gì hắn cũng không dám nói chuyện hay hỏi bài hắn.

Trước đó thầy chủ nhiệm đã bảo Hứa Uẩn Triết chỉ trầm tính chứ thật ra rất nhiệt tình, vui lòng giúp đỡ các bạn. Hứa Tĩnh Xu nghi sau khi thầy chủ nhiệm biết tình hình hiện giờ của Hứa Uẩn Triết sẽ không nói vậy nữa đâu.

Đêm cùng ngày khi Hứa Tĩnh Xu nảy ra sự nghi ngờ này thì thầy chủ nhiệm đã gọi Hứa Uẩn Triết ra ngoài vào tiết tự học ban đêm.

Hứa Tĩnh Xu nhìn bóng dáng đi ra ngoài lớp của Hứa Uẩn Triết mà nhíu mày lại.

“Cứ như trở thành một người khác ấy.” Hồ Thiến Y nhỏ giọng, “Tuy trước đây cậu ấy cũng chẳng nói gì, chẳng cười gì, nhưng giờ trông thế này còn khủng khiếp hơn. Giống cái kiểu đại học bá băng sơn á.”

Cát Táp ngồi đằng sau cười nói: “Nhưng ngầu hơn mà, đúng không? Oa, đây mới đúng là thiết lập của một nam chính tiểu thuyết! Hoàn toàn là một học bá nghiêm túc, trừ tiểu thuyết với phim truyền hình ra thì hiếm gặp lắm đó!”

Bình tĩnh để suy xét lại thì đúng là Hứa Tĩnh Xu cảm thấy một Hứa Uẩn Triết kiểu này trông cuốn hút khó tả hơn trước kia. Nhưng khi biết nguyên do khiến hắn trở thành như vậy, Hứa Tĩnh Xu chẳng thấy vui tai vui mắt nữa.

“Không biết bây giờ ông ngoại cậu ấy ra sao rồi nhỉ? Các cậu có nghe ngóng gì không? Có tin tức gì không?” Cố Tư Dậu tò mò.

Mọi người liếc nhau, Hồ Thiến Y đáp: “Ai biết? Chẳng ai dám hỏi cậu ấy cả. Giờ tớ còn chẳng dám nói gì với cậu ấy nữa là. Tớ cứ cảm thấy chỉ cần bắt chuyện với cậu ấy là sẽ bị lưỡi dao trong mắt cậu ấy xẻo chết.” Nói đoạn, cô rùng mình.

Lòng Hứa Tĩnh Xu chùng xuống, chẳng hiểu sao lại mong thầy chủ nhiệm có thể khuyên bảo Hứa Uẩn Triết. Nhưng sự hi vọng của cậu chưa kéo dài được một phút thì đã thấy Hứa Uẩn Triết trở về từ hành lang! Từ khi Hứa Uẩn Triết ra cửa đến lúc về vẫn chưa quá ba phút. Hứa Tĩnh Xu sợ điếng người.

“Đệch, cậu ấy quẳng thầy chủ nhiệm lại luôn hả?” Hồ Thiến Y nhìn bóng hình cô đơn của thầy chủ nhiệm ngoài hành lang, đoạn thầm thì.

Hứa Tĩnh Xu nhíu mày, lại nghe Cát Táp ngồi đằng sau thốt lên: “Ngầu bá cháy luôn á…”

Cho đến cuối tuần, tình trạng của Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng xi nhê gì. Hắn không ừ hử tiếng nào suốt cả ngày. Hắn tự học tại lớp, tại phòng kí túc, tại thư viện, và đều ăn bánh quy khô và nước để giải quyết bữa tối.

Mỗi sáng hắn toàn dậy trước khi tiếng chuông báo thức reo lên, đến khu sinh hoạt ăn sáng rồi mới về khu dạy học, ăn xong bữa sáng là về lớp ngay. Mỗi đêm khi hết tiết tự học, hắn sẽ về phòng ngủ tắm táp luôn, sau đó ngồi trước bàn học rất khuya. Mỗi tối Hứa Tĩnh Xu đều nhìn bóng lưng hắn mà đi vào giấc ngủ, nhưng không biết hắn đi ngủ vào lúc nào.

Một ngày hai mươi bốn tiếng, Hứa Uẩn Triết tranh thủ đến từng giây từng phút. Không có một giây nào bị hắn bỏ phí. Cuộc sống hắn chỉ có ba việc: Học tập, nghỉ ngơi, ăn cơm – Và học tập chiếm tỉ lệ lớn nhất.

Đến tận cuối tuần, Hứa Tĩnh Xu sắp về nhà mà vẫn chưa thấy Hứa Uẩn Triết nhìn điện thoại lấy một lần trong mấy ngày qua. Hình như điện thoại hắn chỉ còn mỗi công năng báo thức mà thôi, nếu nó không đổ chuông thì Hứa Tĩnh Xu nghi có khi điện thoại hắn hết pin cũng nên.

Nhưng thật sự sẽ như vậy mãi ư? Tại sao Hứa Uẩn Triết lại lựa chọn biến cuộc sống của mình thành ra thế này? Nhà cậu ấy thì sao?

Sau khi ông ngoại gây chuyện đó, nhà Hứa Uẩn Triết đã thu xếp cho ông ấy như thế nào?

Hứa Uẩn Triết tạo cho Hứa Tĩnh Xu một cảm giác hắn không bao giờ để ý đến sự kiện đó nữa, nhưng sự thay đổi này lại làm Hứa Tĩnh Xu cảm thấy vụ việc đó đã gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Hứa Tĩnh Xu bèn nghĩ: Phải chăng Hứa Uẩn Triết đang hi vọng thời gian trôi nhanh hơn, kì thi đại học đến nhanh hơn? Vậy thì hắn sẽ có thể đi học ở phương Bắc, rời khỏi thị trấn Thanh Xuyên, chẳng gặp bất cứ ai nhớ đến chuyện xảy ra ở lễ Trưởng thành nữa? Hứa Uẩn Triết nghĩ như vậy ư?

Kể từ thứ Hai sau khi cãi nhau với Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu đã chẳng hề nói lấy một câu với hắn suốt một tuần. Nếu là trước đây thì đúng là chẳng mường tượng nổi.

Nhưng cậu đã có cơ hội tìm Hứa Uẩn Triết để nói chuyện rất nhanh, bởi xe điện của hắn hãy còn ở trong nhà cậu.

Về đến nhà, nhìn chiếc xe đạp điện dựng trong phòng, Hứa Tĩnh Xu do dự, nghĩ xem có nên mua bình ắc-quy mới rồi bỏ vào, trả xe lại cho Hứa Uẩn Triết không. Nếu cuối tuần này cậu có trả xe không thì cậu vẫn có thể tìm cớ để nói đôi câu với hắn, tiếp tục kì kèo.

Cậu nghĩ về xe đạp điện rất lâu, cuối cùng mới quyết định thể nào cũng cứ mua bình ắc-quy về cái đã, còn có trả xe hay không thì tính sau.

“Con thừ người ra với một cái xe làm gì?” Bỗng, giọng Hứa Nghiễn Thâm cất lên ngay đằng sau Hứa Tĩnh Xu.

Hứa Tĩnh Xu phát hoảng, quay đầu lại, chạm phải đôi mắt toát lên vẻ khó hiểu của bố mình bèn nhanh chóng nhớ đến chuyện của Phó Hồng Ưng.

Nếu người trong video không giống Phó Hồng Ưng lắm thì Hứa Tĩnh Xu nghĩ mình sẽ ôm một tâm trạng hoàn toàn khác về chuyện ông ngoại Hứa Uẩn Triết gây rối ở lễ Trưởng thành rồi.

Cậu đã rất hối hận vì trước đó chẳng hỏi thẳng, giờ không do dự nữa: “Bố này, có phải dạo gần đây bố đã liên lạc lại với người bên ‘Đình viện Giang Nam’ không?”

Có lẽ Hứa Nghiễn Thâm không ngờ câu nói đầu tiên sau khi con trai về nhà là cái này, đoạn ngớ người.

“Dạo này bố có liên lạc với mẹ của Hứa Uẩn Triết phải không?” Hứa Tĩnh Xu thấy ông chẳng trả lời ngay bèn hỏi tiếp.

Một lúc sau, ông bật cười, đoạn đáp: “Sao đột nhiên lại đi hỏi chuyện này?”

Thấy ông không trả lời thẳng vấn đề, lòng Hứa Tĩnh Xu chùng xuống, đã xác định đáp án, ngoài miệng lại nói: “Có phải dạo này bố đã liên lạc với dì Hứa Vân Uyển không?”

Hứa Nghiễn Thâm nhíu mày hỏi: “Tĩnh Xu, con đang chất vấn bố?”

“Trả lời con đi!” Hứa Tĩnh Xu lớn tiếng.

Ông vẫn không đáp, chỉ hỏi một cách nghiêm túc: “Hứa Uẩn Triết đã kể con nghe mẹ cậu ấy tên là gì rồi à?”

Bố vẫn trốn tránh câu hỏi, Hứa Tĩnh Xu vốn không để bụng đến tính nghiêm trọng của câu hỏi, nhưng thái độ của ông khiến Hứa Tĩnh Xu có dự cảm chắc chắn rằng vụ việc không hề đơn giản như mình đã nghĩ.

“Không, là ở trong quyển nhật kí của mẹ. Bố quên rồi.” Hứa Tĩnh Xu nói với vẻ thất vọng, “Mẹ đã viết trong nhật kí rằng nam chủ nhân của gia đình đó tên là Hứa Trọng Ngôn, vợ ông ấy đã rời nhà bỏ trốn, ông ấy sống với con gái ông ấy, Hứa Vân Uyển.”

Hứa Nghiễn Thâm trả lời sâu xa: “Tĩnh Xu à, mẹ con đã qua đời lâu lắm rồi.”

“Thì sao?!” Hứa Tĩnh Xu trừng ông, “Mẹ đã từng dặn chúng ta không được dối gạt nhau. Bố có nhớ, cho nên bố vẫn không trả lời câu hỏi của con, bởi vì bố không muốn nói thật với con!”

Môi Hứa Nghiễn Thâm mím thành một đường thẳng, lặng im nhìn cậu.

Hứa Tĩnh Xu đợi một lát mà vẫn chẳng thấy ông có ý định kể nên bực bội đá một cú làm xe điện đổ sầm, nổi cơn tam bành đi lên nhà.