Khi thầy chủ nhiệm nhấn mạnh phải hoàn thành đề thi thử trước tối thứ Hai lần nữa, không ít học sinh nghe ra “ý ngoài lời” nên đã hiểu được tầm quan trọng của tập đề này.
Nhưng với những người vẫn si mê với game trong khoảng thời gian này thì việc gấp rút không phải hiểu sự quan trọng của tập đề này mà là hoàn thành chúng trước khi thầy kiểm tra.
Đây không phải chuyện giải quyết trong chốc lát, bởi vì tập đề thi thử này được chính tổ bộ môn của trường biên soạn nên không có đáp án. Người hồi trước không làm, đến sát giờ làm thì thậm chí đến cả đáp án cũng chẳng có.
Dương Mẫn Hiền bảo cậu ta là kẻ xui xẻo nhất trên thế giới bởi vì đến tận chiều thứ Hai cậu ta mới phát hiện hóa ra đề thi thử không có đáp án!
Tuy cậu ta không tụ tập với đám Tiền Trình nhưng từ khi trận chung kết của CFT được tổ chức, cậu ta không bỏ lỡ một buổi livestream nào, cũng hay ra ngoài lên mạng chơi game một mình.
Cậu ta tự cho rằng một buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối là chắc chắn có thể tự mình hoàn thành toàn bộ bài tập. Nếu không chắc chắn hoàn thành được thì chi bằng đi đường tắt khác, vì vậy sau khi tiết đầu của buổi chiều kết thúc, cậu ta hí hửng chạy tới trước mặt Lý Sảng để cầu cứu.
“Tao còn hơn ba mươi bài chưa làm đây này!” Lý Sảng mất kiên nhẫn đẩy cậu ta.
Dương Mẫn Hiền như đã dính chặt vào ghế cậu ta, đẩy cũng không ra, cứ kì kèo: “Thì mày đưa tao chép phần đầu ấy!”
“Chép thế nào được? Cả tập đề đấy bố! Mày còn bao nhiêu bài chưa làm? Tự làm trước đi!” Lý Sảng vội vùi đầu làm bài cho kịp, cực kì bực mình.
“Tao chưa viết cái quái gì cả! Tiết cuối đêm nay là thầy kiểm tra rồi, tự làm thì có khác gì chờ chết không?” Dương Mẫn Hiền nói như lẽ đương nhiên, cứ như Lý Sảng là người không biết lí lẽ.
Lý Sảng tặc lưỡi, đoạn nói: “Ai bảo mày lên mạng xem livestream? Suốt cả một tuần mà mày chả làm bài nào, trách ai?”
Dương Mẫn Hiền trơ mặt cười rồi nói: “Trách tao, trách tao. Mày mau đưa tao chép tí với.”
“Chẳng phải tao đã bảo là chưa làm xong à?!” Lý Sảng quát.
Hứa Uẩn Triết bị giật mình bởi tiếng quát của Lý Sảng, quay đầu lại thì thấy Dương Mẫn Hiền đương ngơ ngác nhìn Lý Sảng đang cúi đầu làm bài.
Một lúc lâu sau, Dương Mẫn Hiền trợn trắng mắt, đoạn nói: “Chậc, thế thôi vậy. Tao đi chép bài của Tiểu Xu. Xem mày keo kiệt thế nào kìa!”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên nhìn về Hứa Tĩnh Xu ngồi hàng sau của lớp thì phát hiện Hứa Tĩnh Xu đang cúi đầu, vóc người cao gầy gần như bị che lấp bởi đống sách vở đằng trước mặt. Hắn thấy khuỷu tay phải của Hứa Tĩnh Xu thi thoảng dịch khỏi mặt bàn, rõ là đang viết chữ.
Nghe xong lời Dương Mẫn Hiền, Lý Sảng cũng bất ngờ, đoạn hỏi: “Cậu ta làm xong rồi à? Chả phải cậu ta chơi bời lêu lổng với bọn Tiền Trình suốt ngày sao?”
“Tiểu Xu nhà người ta là thần!” Dương Mẫn Hiền chẳng hiểu sao mà thấy đắc ý, “Sáng nay tao thấy cậu ta mới bắt đầu làm nên không nỡ quấy rầy. Mày nhìn đi, chốc nữa là cậu ta làm xong hết rồi!”
Lý Sảng cười khẩy, căn bản chẳng tin: “Vì để làm cái đống bài điên khùng này mà A Triết đã tốn hết bốn tiết tự học, Hứa Tĩnh Xu mà làm xong trong một ngày cơ á? Không phải ban ngày còn phải lên lớp nữa à?”
Dương Mẫn Hiền trưng vẻ mặt mày thích tin thì tin.
Hứa Uẩn Triết nhìn Hứa Tĩnh Xu với vẻ khó tin, thi thoảng thấy cậu ngẩng đầu lên, dưới tóc mái rối bời là vầng trán xinh đẹp.
Lúc này xung quanh Hứa Tĩnh Xu đang là tiếng tranh cãi ỏm tỏi, chắc là bọn Tiền Trình không lo cho việc hoàn thành bài tập chút nào, vẫn ngồi nói chuyện riêng thoải mái ngay trong lớp. Hứa Tĩnh Xu như không hề bị quấy rầy, tuy đặt mình trong môi trường đó nhưng lại không giống như ở cùng một không gian.
Cậu sẽ nhíu mày.
Hứa Uẩn Triết thấy đôi mày cậu hơi nhíu lại như có như không, trên gương mặt không chút biểu cảm bộc lộ một cảm giác tập trung sâu trong sự lặng thinh.
Bỗng, Hứa Tĩnh Xu ngồi thẳng người dậy, ném bút lên bàn, hô lên: “Đã xong!”
“Cứu tinh ới ời, cho tao mượn chép tí với!” Dương Mẫn Hiền nghe vậy là chạy đến chỗ Hứa Tĩnh Xu ngay tức thì, tiếc là nhoáng cái quyển vở đặt trên bàn của Hứa Tĩnh Xu đã bị Tiền Trình cầm trong tay mất rồi.
“Chép chép chép, mau mau.” Tiền Trình đặt mông ngồi xuống ghế, hô hào đám anh em rồi khen lấy khen để, “Nên tao đã bảo mà, Tiểu Xu hợp nhất là đánh phụ trợ! Tính phụ trợ cực mạnh đúng không?”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thì bật cười, đứng dậy duỗi eo ra hết cỡ rồi lại kéo đốt ngón tay của mình.
Mấy tên chép bài tập quây thành một vòng tròn lấy Tiền Trình làm trung tâm. Hứa Tĩnh Xu nhìn họ, mặt trưng biểu cảm dở khóc dở cười, nhưng ý cười rõ là nhiều hơn cả.
Hứa Uẩn Triết không biết rốt cuộc có gì buồn cười, lẽ nào Hứa Tĩnh Xu xem đây là “Giúp người làm niềm vui” ư? Đương lúc Hứa Uẩn Triết toan dời mắt đi thì bị Hứa Tĩnh Xu phát hiện.
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt, chớp mắt.
Dường như có dự cảm là sẽ thấy cậu cười, Hứa Uẩn Triết đổi sang cái nhìn lạnh lùng trước khi việc đó xảy ra rồi xoay người lại.
Bởi vì có “Sự phụ trợ cực mạnh” này của Hứa Tĩnh Xu nên Dương Mẫn Hiền đã chép hết cả đề thi thử trước tiết tự học ban đêm, lại có thể chuyên tâm cắm đầu xem trận đấu nữa rồi.
Hứa Uẩn Triết chẳng biết tại sao Dương Mẫn Hiền lại tin tưởng Hứa Tĩnh Xu đến nhường ấy. Chẳng lẽ thành tích lúc trước khi Hứa Tĩnh Xu ở trường số 3 Mai Dẫn tốt lắm sao? Tuy đề thi thử rất mỏng nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn ôm lòng nghi ngờ với việc Hứa Tĩnh Xu có thể làm xong hết cả tập đề trong một ngày.
Rốt cuộc Hứa Tĩnh Xu có thực sự hoàn thành xong lượng bài tập lớn chừng đó hay không thì chỉ đành đợi lúc thầy chủ nhiệm kiểm tra bài tập mới biết được.
Nhưng trước đó, chính Hứa Uẩn Triết đã chẳng để tâm vụ đề thi thử cho lắm, hắn quan tâm đến việc “ý ngoài lời” của thầy chủ nhiệm là thật hay giả, và muốn biết trong kì thi học kì giai đoạn một sẽ có bao nhiêu bài tương tự xuất hiện trên đề thi.
Để các học sinh quen dần với bầu không khí thi đại học nên ngay từ năm lớp 10, vào mỗi lần thi học kì, nhà trường sẽ sắp chỗ ngồi ngẫu nhiên cho mỗi một học sinh.
Điều này có nghĩa là trước khi danh sách chỗ ngồi thi được công bố thì chẳng ai biết mình sẽ thi ở phòng nào cả.
Để bố trí giống một địa điểm thi nên trước khi thi, học sinh phải chuyển hết đống sách vở chất đầy bàn đi, hoặc đặt bên cạnh bục giảng phòng học, hoặc chuyển về phòng ngủ.
Tuy việc này phiền phức nhưng trải qua nhiều lần nên ai nấy cũng quen cả rồi.
Tiết tự học ban đêm cuối cùng, thầy chủ nhiệm cầm tờ danh sách chỗ ngồi thi học kì vào lớp, bảo Lỗ Tiểu Văn dán nó ở bên phải bảng, sau đó yêu cầu mọi người lấy đề thi thử đã phát trước đó ra, tự giác mở ra, đợi thầy kiểm tra.
“Thầy đã đăng bản mềm danh sách chỗ ngồi ở trong nhóm lớp. Các em có thể lấy điện thoại ra xem sau khi tan học.” Thầy chủ nhiệm vừa kiểm tra bài tập của học sinh vừa nói, “Cũng có thể lên cạnh bảng nhìn sau khi tan học.”
Dù thừa biết đám học sinh mình không có chuyện chỉ sử dụng điện thoại sau khi tan học như nhà trường đã quy định nhưng thầy chủ nhiệm vẫn nói như vậy.
Hứa Uẩn Triết thấy vẫn còn một khoảng thời gian ngắn nữa thì thấy chủ nhiệm mới kiểm tra đến mình nên lén lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu dưới bàn tìm tập tin trong nhóm lớp, bấm mở danh sách chỗ ngồi mới nhất.
Số 54 lớp 11/1? Hứa Uẩn Triết lục lọi vị trí lớp 11/1 trong trí nhớ, trừ việc biết nó ở tòa nhà B ra thì vẫn chẳng biết là ở đâu. Hắn vuốt danh sách xuống cuối cùng, nhìn thoáng qua địa điểm thi của Hứa Tĩnh Xu – Số 36 lớp 11/16, cũng ở tòa B.
“Đây toàn là bài em làm cả à?”
Nghe thấy tiếng thầy chủ nhiệm truyền tới từ sau lưng, Hứa Uẩn Triết vội đút điện thoại vào túi. Lòng hắn hãy còn rùng mình, ngoái đầu lại thì thấy thầy chủ nhiệm đang kiểm tra bài tập của Dương Mẫn Hiền.
Dương Mẫn Hiền giơ thẳng ba ngón tay lên thề thốt với trời: “Hoàn toàn chính xác ạ.”
Thầy chủ nhiệm nhìn cậu ta với vẻ nửa tin nửa ngờ, trầm ngâm một lát rồi nói bâng quơ: “Tiến bộ nhiều lắm đấy. Thầy đã kiểm tra hết một lượt về hai bài cuối cùng nhưng chẳng mấy ai làm đúng hết đâu.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dương Mẫn Hiền sượng ngắt, trái lại còn gãi đầu đầy ngại ngùng.
Thầy chủ nhiệm không nói thêm gì, trả vở bài tập lại cho Dương Mẫn Hiền rồi cầm vở bài tập của bạn cùng bàn của cậu ta.
Vì biết Dương Mẫn Hiền chép vở của Hứa Tĩnh Xu nên khi nghe thầy nói vậy, Hứa Uẩn Triết không khỏi ngạc nhiên.
Lý Sảng cũng phát hiện ra vụ này nên ngoái đầu nhìn Dương Mẫn Hiền với vẻ khó tin.
Dương Mẫn Hiền bày mặt quỷ đầy đắc ý với Lý Sảng ngay sau lưng thầy chủ nhiệm. Lý Sảng khinh khỉnh, lẩm bà lẩm bẩm: “Thằng này bị thần kinh chắc? Đã là lúc nào rồi mà còn chả biết tự làm bài tập của mình. Đắc ý cái quần gì?”
Hứa Uẩn Triết âm thầm thở dài, thấy thầy đi đến chỗ bọn hắn bèn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, xoay người mở đề thi thử của mình đặt lên chồng sách, sau đó cúi đầu chỉnh lại những chỗ chưa viết gọn gẽ.
Trong tầm nửa tiết, thầy chủ nhiệm đã kiểm tra xong hết đề thi thử của cả lớp. Trừ đám học sinh cực cá biệt ra thì ai nấy đều hoàn thành bài tập hết cả, thầy vẫn chưa công bố sẽ đưa đáp án tập đề bao giờ mà chỉ hi vọng các học trò có thể nghiên cứu thêm về các dạng đề có trong tập đề trong hai ngày tới.
“Đây là những đề mà các thầy cô tổ bộ môn đã tỉ mỉ soạn ra, các em hãy đọc lại kĩ hơn, nó sẽ giúp các em đấy.” Thầy chủ nhiệm nhún vai theo thói quen, “Cuối tuần này sẽ tổ chức thi học kì giai đoạn một, các em hãy chuẩn bị nghiêm túc vào nhé, nhưng không phải căng thẳng quá đâu!”
Lời dặn dò này thường không có tác dụng cho lắm bởi vì mỗi một người sẽ có cách học và thời gian biểu của riêng mình.
Hứa Uẩn Triết đã ôn đến giai đoạn hai từ trước, nên ngày thi học kì gần kề không khiến hắn thấy căng thẳng. Hắn cứ làm theo như thói quen học tập mình thường có, tối về phòng ngủ, tắm táp xong thì xem video trận đấu một lát để thả lỏng, xem xong mới làm đề. Nếu hắn bất cẩn xem đến khi muộn quá thì đi ngủ luôn.
Bạn cùng phòng của hắn – Đàm Học Tùng – thì không như vậy.
Tinh thần của Đàm Học Tùng càng lúc càng căng thẳng hơn, đêm nào cũng chong đèn thức khuya học bài là bình thường. Ngày nào trước khi ngủ Hứa Uẩn Triết cũng thấy cậu ta vùi đầu trước bàn học. Hứa Uẩn Triết vẫn mãi không biết cậu ta đi ngủ lúc mấy giờ, và khi tiếng chuông báo thức reo lên, Hứa Uẩn Triết lại thấy cậu ta đã ngồi trước bàn học rồi.
Nhìn tinh thần tranh thủ từng giây từng phút của bạn cùng phòng mà đôi khi Hứa Uẩn Triết thấy ngay cả việc mình xem video cũng là lãng phí thời gian, thấy thẹn trong lòng. Nhưng đồng thời, hắn cũng biết rằng mình không tài nào làm được như bạn cùng phòng của mình cả. Nếu bây giờ mà đã bắt đầu ôn với cường độ cao đến vậy thì Hứa Uẩn Triết không chắc sau đó có bị đẩy đến cực hạn của bản thân mình hay không, cho nên bây giờ vẫn cứ tuần tự cái đã, dần dần điều chỉnh thì tốt hơn nhiều.
Tuy thầy chủ nhiệm đã dặn mọi người phải ôn kĩ nhưng vẫn có khối người xem lời thầy như gió thoảng qua tai.
Từ khi tiến trình giải đấu CFT đẩy mạnh lên, tinh thần đu giải đấu của bọn Tiền Trình càng phô trương hơn nữa. Đêm trước ngày thi học kì giai đoạn một là vòng bán kết của CFT, bọn Tiền Trình đã hẹn nhau đi ra quán net tụ tập xem trận đấu từ khướt, và Dương Mẫn Hiền cũng đấu tranh nội tâm.
Cậu ta tìm Hứa Uẩn Triết và Lý Sảng để than khổ nhưng lại bị Lý Sảng mỉa mấy câu, cuối cùng cậu ta mới cắn răng hạ quyết tâm sẽ không đi.
Buổi chiều sau khi tan học, rất nhiều học sinh trong lớp chuyển sách vở về phòng ngủ, dọn sạch bàn, vệ sinh phòng thi. Vì Hứa Uẩn Triết sống gần đó và vì không gian cá nhân trong phòng cũng khá lớn nên gần nửa số sách vở thường hay để lại trong phòng ngủ luôn. Số sách còn lại không quá nhiều, hắn định học xong tiết tự học ban đêm mới đưa đi.
Đến tận khi bạn bè về khu sinh hoạt để ăn cơm rồi về phòng để học, Hứa Uẩn Triết mới đứng dậy rời khỏi chỗ mình.
Hắn đi đến cửa sau của lớp, lúc đi ngang qua cạnh bàn của Hứa Tĩnh Xu lại thấy bộ tài liệu ôn tập mới tinh này. Trong số đó, quyển tài liệu ôn tập tổng hợp được đặt trên mặt bàn, bìa sách màu tím thoạt trông sáng rỡ đến lạ.
Quyển tài liệu ôn tập tổng hợp của Hứa Uẩn Triết đã bìa một nơi gáy một nơi từ lâu. Hắn đang định đi thì quay đầu thấy Hứa Tĩnh Xu ôm bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại quay trở lại.
Hứa Tĩnh Xu nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ tò mò.
Hứa Uẩn Triết xấu hổ, cụp mắt đi về phía trước, nào ngờ lại bị Hứa Tĩnh Xu chặn đường. Lòng hắn hơi ngạc nhiên nhưng không hề ngẩng đầu lên, định đi sang phía khác thì Hứa Tĩnh Xu lại dịch sang hướng đó, rõ là cố tình cản đường hắn.
Thấy vậy, Hứa Uẩn Triết lạnh lùng ngước mắt lên.
Hứa Tĩnh Xu nhịn cười, cầm quyển tài liệu ôn tập trên bàn lên, đoạn hỏi: “Thầy à, thầy định kiểm tra bài tập hả?”
Nghe thế, trên mặt Hứa Uẩn Triết như có kim châm, “Cậu bị điên à.” Hắn lạnh lùng nói xong thì phát hiện ra bên cạnh có bạn cùng lớp đang nhìn họ với ánh nhìn khác thường bèn vòng qua người Hứa Tĩnh Xu để đi ngay.
Lúc đi qua cửa lớp, Hứa Uẩn Triết gặp Tiền Trình, đoán rằng cậu ta quay lại tìm Hứa Tĩnh Xu.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Hứa Uẩn Triết đã nghe Tiền Trình gọi: “Tiểu Xu, mau lên!”