Hứa Uẩn Triết vốn định về phòng để học nhưng bóng dáng ông ngoại đốt sổ hộ khẩu trong phòng khắc rất sâu vào đầu Hứa Uẩn Triết như một dấu ấn khó phai mờ, làm tinh thần hắn không yên.
Mẹ có biết việc ông đốt sổ hộ khẩu không? Hay là vì bắt gặp nên hai người mới cãi nhau? Lúc đó suýt chút nữa Hứa Uẩn Triết đã đẩy cửa vào can ngăn, nhưng thấy đã đốt gần hết, lại chẳng thể đoán được nếu đối mặt với ông ngoại thì sẽ xảy ra chuyện gì nên cuối cùng vẫn chọn việc yên lặng rời đi.
Hồi đó khi lên cấp ba, ông ngoại không cho hắn điền trường Mai Dẫn, mẹ cũng chẳng khuyên giúp nên Hứa Uẩn Triết vẫn nghĩ mẹ cũng không muốn hắn đi nơi khác như ông ngoại vậy.
Thế nhưng giờ hắn đã biết hóa ra mẹ bằng lòng cho hắn đi, song ông ngoại lại nói không một ai trong họ được đi.
Đốt sổ hộ khẩu là không đi được nữa ư? Ngay cả Hứa Uẩn Triết cũng thừa biết là không phải vậy. Ông ngoại đã sống cả một đời người, không thể không hiểu cả việc này được. Ông chỉ đang lên cơn điên mà thôi.
Cứ vậy thì ông ngoại sẽ ra sao?
Hứa Uẩn Triết tâm phiền ý loạn, không nghĩ ra nổi tại sao ông ngoại lại ôm nỗi cố chấp nhường ấy. Ông ngoại lên cơn điên, nhưng đầu óc mẹ hắn thì vẫn tỉnh táo chứ. Mẹ bảo ông trói bà cả đời nghĩa là sao?
Hứa Uẩn Triết ngồi trong phòng, đối mặt là sách vở mà chẳng đọc nổi một chữ nào. Hắn đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng.
Hắn vào phòng bếp đằng sau gian giữa, vén rèm cửa, bắt gặp bóng hình Hứa Vân Uyển đương bận bịu bên trong.
Trên bàn cơm nhỏ là một rổ đậu Hà Lan. Hứa Uẩn Triết đi vào bếp để nhặt rau giúp mẹ.
Hứa Vân Uyển thấy hắn bèn mỉm cười đầy hân hoan, đoạn nói: “Con đi học đi, mẹ nấu xong sẽ gọi con.”
Hứa Uẩn Triết đáp “Dạ”, song chẳng rời đi. Hắn lựa hai cây đậu, dè dặt hỏi: “Mẹ à, mẹ có định đưa ông đến bệnh viện không?” Hỏi xong, hắn nhìn Hứa Vân Uyển.
Chỉ thấy động tác cầm muôi của Hứa Vân Uyển khựng lại một lúc. Bà múc tôm nõn bóc vỏ đã xào xong vào trong bát, đoạn đáp: “Không bệnh gì thì sao phải đưa vào bệnh viện hả con? Vả lại…” Trước khi Hứa Uẩn Triết mở lời, bà trách cứ, “Đưa vào như thế nào đây?”
Hứa Uẩn Triết bị chẹn họng, không trả lời được. Một người ông như vậy không có khả năng sẽ ngoan ngoãn đi bệnh viện. Nếu ông không đi bệnh viện khám thì làm gì có bác sĩ nào chẩn đoán ông có bệnh được?
Rất lâu sau khi con trai im lặng, Hứa Vân Uyển dịu giọng nhủ: “Con cứ học đi đã, đậu đại học tốt đi đã. Đến lúc đó hãy ra ngoài tỉnh, đừng bao giờ về đây nữa.”
Hứa Uẩn Triết nghe mà thấy tim mình thắt lại, cũng nhíu chặt mày.
“Đi ôn bài đi, nấu xong sẽ gọi con.” Hứa Vân Uyển dịu dàng thúc giục.
Hắn nhìn nụ cười hơi đắng cay của mẹ mà khẽ gật đầu, buông cây đậu trong tay xuống.
Hứa Uẩn Triết biết mẹ đã sinh ra hắn khi chỉ mới mười tám tuổi, vì để nuôi nấng hắn mà mẹ không học đại học. Kể từ đó, Hứa Vân Uyển đã trở thành bà chủ, cùng quản lí khách sạn này với Hứa Trọng Ngôn.
Từ thuở còn thơ, nhà Hứa Uẩn Triết vẫn chỉ có ba người. Lúc bé, hắn từng hỏi mẹ rằng Bố đang ở đâu, rằng Tại sao các bạn khác đều có bố mà con không có. Hứa Vân Uyển kể cho hắn nghe, rằng Con có bố chứ, song những câu khác, bà không đáp nổi.
Hứa Uẩn Triết rất muốn biết câu trả lời, nhưng dù hắn có hỏi như thế nào thì mẹ cũng không chịu nói. Bà thường hay bật khóc, chỉ cần Hứa Uẩn Triết hỏi chuyện liên quan đến bố là bà sẽ khóc.
Ông ngoại thấy mẹ khóc thì sẽ trách móc, đánh chửi Hứa Uẩn Triết. Vì để ít chịu mắng chịu đòn nên dần dà Hứa Uẩn Triết không còn hỏi nữa. Dần dần, hắn tiếp nhận sự thật mình không có bố, nhưng hắn có bố – Đây là câu trả lời duy nhất mà Hứa Vân Uyển có thể cho hắn biết.
Đến khi hiểu chuyện hơn nhiều, Hứa Uẩn Triết biết được rằng giữa bố và mẹ có ràng buộc hôn nhân thì bắt đầu thấy lạ là tại sao Hứa Vân Uyển vẫn không tìm người khác. Chẳng lẽ bố chỉ đi thôi, và họ không hề ly hôn? Nhưng đã đi nhiều năm đến nhường ấy rồi, chỉ cần cho là ông ấy sẽ không quay về nữa thì Hứa Vân Uyển hoàn toàn có thể ly hôn cơ mà.
Cũng có một cách nói – Đây là cách nói rỉ tai nhau lúc nhàn nhã tám chuyện giữa hàng xóm với nhau, rằng Hứa Vân Uyển vốn chưa từng kết hôn, Hứa Uẩn Triết là một đứa con riêng.
Với cách nói này, dĩ nhiên một Hứa Uẩn Triết hồi còn bé sẽ không nghe lọt tai cho nổi, và âm thầm nổi cáu với những người hàng xóm huyên thuyên sau lưng. Nhưng sau này, đó lại trở thành lời Hứa Uẩn Triết tin nhất, bởi dù gì thì Hứa Vân Uyển cũng đã sinh ra hắn khi chỉ mới vỏn vẹn có mười tám tuổi, khi ấy bà không thể nào kết hôn được.
Sau khi tin rằng mình là một đứa con riêng, Hứa Uẩn Triết chẳng bao giờ truy tra việc bố mình là ai nữa. Hứa Vân Uyển là người mẹ dịu dàng nhất thế gian, Hứa Uẩn Triết chỉ cần mỗi mẹ là đủ.
Cho nên khi Hứa Vân Uyển bảo hắn đậu đại học tốt, rời khỏi nhà, không bao giờ quay lại nữa, trong lòng Hứa Uẩn Triết có gánh nặng và nỗi buồn khó nói thành lời. Hắn cứ cho rằng nếu mình muốn đi thì sẽ không có bất cứ một nỗi vương vấn nào cả.
Nghe lời mẹ nói, Hứa Uẩn Triết học bài một lát trong phòng. Qua tầm nửa tiếng sau, hắn nghe tiếng Hứa Vân Uyển gọi mình ra ăn cơm bèn vội đáp, buông bút đi ra gian chính.
Thấy Hứa Trọng Ngôn đã ngồi bên bàn ăn, Hứa Uẩn Triết hơi sững người. Hắn cố giữ bình tĩnh mà đi đến bên bàn ăn, hai tay đón bát cơm Hứa Vân Uyển đưa.
“Ngồi xuống, ăn cơm đi.” Hứa Trọng Ngôn bảo.
Hắn nhìn Hứa Vân Uyển đang bình tĩnh, ngồi xuống.
“Học kì cuối, học hành trong trường vất vả lắm nhỉ?” Đang ăn cơm, Hứa Trọng Ngôn hỏi han.
Hứa Uẩn Triết gật đầu, thấp giọng đáp: “Cũng vừa vừa ạ.”
“Ăn nhiều món hơn đi. Cháu nhìn cháu mà xem, nói năng chẳng đanh thép chút nào cả.” Hứa Trọng Ngôn dứt lời bèn múc một muôi canh cá cho hắn, “Sắp thi đại học rồi, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng lên.”
Hứa Uẩn Triết vội bưng bát nhận canh cá ông ngoại múc cho mình. Hắn không khỏi nhìn Hứa Vân Uyển thì thấy bà vẫn cười nhạt với mình như thường.
Hứa Uẩn Triết đã quên mất mình phát hiện thi thoảng ông ngoại sẽ không bình thường cho lắm từ bao giờ rồi. Ông ngoại trong ấn tượng của hắn vẫn luôn là một người rất đỗi cố chấp. Có lẽ là bởi tính cố chấp này càng rõ mồn một hơn khi tuổi tác lớn dần nên ngay từ đầu Hứa Uẩn Triết đã không để ý.
Tính cố chấp của ông ngoại thường chỉ biểu hiện trước mặt Hứa Vân Uyển, còn trước mặt Hứa Uẩn Triết thì ông vẫn luôn là một bậc cha chú vừa từ ái vừa nghiêm cẩn. Hứa Uẩn Triết chưa từng tận mắt trông thấy dáng vẻ điên khùng như trước bữa cơm tối của ông ngoại bao giờ.
Thỉnh thoảng một hai lần Hứa Uẩn Triết có trông thấy ông thốt ra mấy lời điên rồ lớn tiếng với Hứa Vân Uyển, và không khỏi nghi ngờ ông có phát điên hay chăng. Nhưng khi đối mặt với Hứa Uẩn Triết, ông lại cực kì bình thường làm Hứa Uẩn Triết chẳng tài nào hiểu nổi.
Ông vừa như đã phát điên, vừa như không điên. Hứa Uẩn Triết không biết phải phán đoán thế nào nữa.
Nếu ông không điên thì có nên tin lời ông không? Ông nói “Tên súc sinh đó” đã quay trở lại, rốt cuộc là ai?
Khách sạn ngừng kinh doanh một ngày lại mở vào chủ nhật, đơn đặt phòng trên mạng bay tới như bông tuyết, sáng vừa mở cửa ra đã đón bảy người khách, thoắt cái đã lấp đầy các căn phòng.
Hứa Uẩn Triết hỗ trợ chuyển hành lí của khách vào từng phòng của họ, thấy ông ngoại và mẹ bận tối tăm mặt mũi bèn tự đi chợ mua thức ăn. Khách đặt cơm trưa vào ngày hôm đó, vì ông ngoại nấu nên Hứa Uẩn Triết mua cả một xe đẩy đầy ắp nguyên liệu nấu ăn tươi rói dựa theo thực đơn ông ngoại giao cho.
Lo rằng ông ngoại ở một mình trong bếp sẽ không làm kịp nên buổi trưa Hứa Uẩn Triết vẫn chưa về trường. Qua bữa trưa, Hứa Uẩn Triết mới ngả lưng xuống giường lại nghe thấy có người nói tiếng Anh trong sân. Hắn bèn ngồi dậy nhìn ra ngoài thì thấy Hứa Vân Uyển đang đón một người khách Tây ba-lô vào, nói chuyện kiểu ông nói gà bà nói vịt, thế là hắn rời giường đi giày, ra ngoài giúp.
Hứa Vân Uyển thấy con mình đi ra là như trút được gánh nặng.
“Hoan nghênh quý khách.” Hứa Uẩn Triết bước tới, chào người khách nước ngoài này, dẫn cô vào gian chính, “Xin hỏi chị đã đặt trên mạng trước chưa ạ?”
Đối phương lắc đầu, hỏi căn phòng tiện nghi nhất khách sạn là loại nào, một phòng bao nhiêu tiền.
Hứa Uẩn Triết nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, đoạn đáp: “Chỗ bọn em có phòng giường lớn và phòng tiêu chuẩn, phòng tiêu chuẩn là hai giường, nhưng không thể tách ra để dùng được.”
“Không có giường tầng đơn à?” Cô sửng sốt.
Thấy vẻ bất ngờ của cô, Hứa Uẩn Triết đoán chắc là cô đã hiểu lầm, bèn nói: “Ở đây không có đâu ạ. Xin hỏi là chị muốn ở căn phòng kiểu giường tầng đơn phải không? Youth hostel*?”
(*Youth hostel là kiểu nhà nghỉ tập thể thường được ưa thích bởi thanh niên hay đi phượt vì giá rẻ. Thường trong một phòng sẽ là giường tầng, dùng chung phòng tắm,… Hình như mô hình này phổ biến ở Đà Lạt nước mình. Tạm thời tôi không tìm ra được từ tiếng Việt nào thay thế nên để tiếng Anh vậy.)
Cô gật đầu liên tục.
Hứa Uẩn Triết hiểu ra, giải thích chuyện này với Hứa Vân Uyển rồi nói với khách: “Xin lỗi, chỗ bọn em không phải youth hostel nên không có phòng chị cần rồi.” Hắn rút một tờ giấy in ra khỏi máy in, vẽ một cái bản đồ đơn giản ghi rõ vị trí của hai hostel trong thị trấn, “Chị có thể tìm được hostel của thị trấn bọn em dựa theo tấm bản đồ này. Ở thị trấn có hai chỗ đấy ạ.”
Cô nhận tấm bản đồ, nở nụ cười cảm kích, đoạn nói với tiếng Trung sứt sẹo: “Cảm ơn em nhé.”
“Không có gì ạ.” Hứa Uẩn Triết mỉm cười, trả lời bằng tiếng Trung rồi lại nói bằng tiếng Anh, “Để em tiễn chị ra ngoài nhé.”
Hắn tiễn vị khách đường xa mà đến tới cửa khách sạn, chỉ con đường đi về phía trước rồi lại chỉ tấm bản đồ mình tự vẽ, đoạn chỉ phương hướng cho cô lần nữa. Hứa Uẩn Triết vẫy tay tạm biệt trong lời cảm ơn của đối phương.
“Hóa ra là tưởng lầm.” Đợi con về, Hứa Vân Uyển thở phào, nói một cách thư thái, “Thật ra mẹ không muốn cô kia vào ở đây lắm đâu, tại con không ở nhà nên bọn mẹ sẽ chẳng tiện giao tiếp với nhau. Lỡ có nhu cầu gì thì sợ là không giúp được.”
Hứa Uẩn Triết mỉm cười, thấy trán bà lấm tấm mồ hôi bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời, đoạn hỏi: “Mẹ vẫn chưa nghỉ trưa ạ?”
“Đi ngay đây.” Hứa Vân Uyển gọi đứa con trai toan vào phòng, “Chắc chiều nay không có chuyện gì đâu. Nếu con ngại nhà mình ồn ào thì cứ đến trường trước đi.”
Hứa Uẩn Triết ngẫm nghĩ, đoạn đáp: “Để con xem đã, lỡ có ai đến thì sao? Mấy người đặt phòng có đặt trước bữa tối không mẹ?”
Bà gật đầu rồi trả lời: “Tối phải làm năm, sáu món.”
“Thế chiều con dậy rồi đi mua thức ăn cho.” Hứa Uẩn Triết nói xong bèn đi về phòng.
“Ôi, không cần đâu, mẹ đi mua là được. Con cứ về trường đi đã, nắm bắt thì giờ mà ôn bài.” Hứa Vân Uyển đề nghị.
Hứa Uẩn Triết ngẩng đầu nhìn mặt trời lần nữa, đoạn nói: “Không sao đâu ạ, chậm mấy đâu? Mẹ cứ ngồi nhà thôi. Mẹ đi ngủ đi, đừng làm việc nữa.”
Sau trưa, Hứa Uẩn Triết lái xe điện đến chợ khu cảnh để mua nguyên liệu nấu ăn mà khách dùng cho bữa tối.
Về nhà chẳng được bao lâu, ông ngoại nhận một cú điện thoại bảo là có một người khách đã đến lối vào khu cảnh, hi vọng khách sạn có thể đi ra ngoài để đón.
Hứa Uẩn Triết ngắt sạc điện mới cắm vào của xe, ra ngoài đón khách về khách sạn.
Tới gần chạng vạng, Hứa Uẩn Triết phải về trường để học tiết tự học.
Nhà chủ khách sạn bận chuẩn bị bữa tối cho khách trong bếp nên chưa có cơm ăn. Hứa Uẩn Triết tắm, múc một bát cơm thừa đã được hâm nóng lại trong bếp, trộn cơm với tương ăn qua loa rồi cấp tốc đến trường.
Cả ngày này Hứa Uẩn Triết chạy ra chạy vào những ba bốn lần, đến trưa cũng chẳng được nghỉ bao nhiêu, lúc lái xe giữa hoàng hôn bèn thấy mệt rã rời.
Vừa mới đi ra khỏi cổng chính khu cảnh thì Hứa Uẩn Triết gặp ngay đèn đỏ, bèn dừng xe ngáp một cái. Bỗng, có một chiếc xe đạp điện màu trắng dừng ngay bên cạnh hắn. Hứa Uẩn Triết lơ đãng quay đầu sang thì thấy Hứa Tĩnh Xu, vậy nên không khỏi sửng sốt giây lát.
Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn, đoạn cười nói: “Ủa? Cậu cũng sống trong khu cảnh hả?”
Nghe vậy, cổ họng Hứa Uẩn Triết siết lại. Trước đó vì để không đi cùng đường với Hứa Tĩnh Xu nên hắn đã rẽ hướng khác ở ngã tư, nào ngờ giờ lại gặp nhau ngay ngoài cổng chính. Nhìn dáng dấp Hứa Tĩnh Xu, Hứa Uẩn Triết chẳng biết mình đã bị bóc trần hay chưa, bèn “Ừ” một tiếng ngài ngại.
Hứa Tĩnh Xu quay đầu nhìn thoáng qua cổng chính cách đó không xa, đoạn hỏi: “Hôm qua tớ thấy cậu không đi đường này nên tưởng cậu sống ở ngoài cơ. Cậu ăn tối chưa? Tớ có mang cơm nắm đi, bố tớ làm cho đấy.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Thấy cậu đưa túi xách tiện lợi treo trên xe qua, Hứa Uẩn Triết nói ngay.
“À…” Hứa Tĩnh Xu đưa được nửa chừng lại bị từ chối nên đành phải treo túi tiện lợi về xe mình lần nữa.
Hứa Uẩn Triết thấy đèn đi thẳng đã chuyển sang màu xanh bèn không đợi Hứa Tĩnh Xu treo cho xong túi tiện lợi của mình mà đã lái xe đi trước.
Lượng xe cộ vào lúc chập tối vốn đã nhiều, Hứa Uẩn Triết lái xe lách qua những kẽ hở giữa dòng xe, sau đó nhìn vào gương thì thấy Hứa Tĩnh Xu đã bị hắn bỏ lại đằng sau rất xa rồi.
Rất nhanh sau, vì khoảng cách quá xa nên Hứa Uẩn Triết chẳng thấy cậu đâu nữa. Không biết tại sao mà Hứa Uẩn Triết lại không thấy thoải mái hơn vì chuyện đó, trái lại trong lòng chẳng thấy vui vẻ gì, cứ thấy sai sai ở đâu đó.
Vì chần chừ nên tốc độ xe của Hứa Uẩn Triết dần chậm lại. Thế nhưng hắn không thể lái chậm quá, nếu không sẽ đến muộn tiết tự học ban đêm.
Cho đến khi Hứa Uẩn Triết đến trường, hắn vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tĩnh Xu đâu. Chạng vạng chủ nhật, đúng là xe cộ trên đường rất nhiều nhưng lí nào lại lái xe chậm đến mức đó? Hứa Uẩn Triết không khỏi nghi ngờ.
Hắn ôm tâm sự đi vào lớp. Mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì chuông vào học đã reo lên.
Hứa Tĩnh Xu mới chuyển đến Thanh Xuyên không lâu, xe trên đường lại nhiều như thế, cậu ấy sẽ không đi lòng vòng rồi lạc đường chứ? Hứa Uẩn Triết mở sách vở trước mặt ra thì thấy một lá thư nặc danh trong đó. Nhìn nét chữ quá quen thuộc trên lá thư, Hứa Uẩn Triết tiện tay bỏ thư vào ngăn bàn.
Sẽ chẳng thể nào xảy ra chuyện gì trên đường chứ? Hứa Uẩn Triết không yên tâm cho nổi, ngoái đầu nhìn vài lần nhưng chỗ ngồi của Hứa Tĩnh Xu vẫn trống.
Nếu ban nãy đợi thêm một lát thì tốt hơn. Hứa Uẩn Triết hồi tưởng chi tiết, chợt nhận ra xe cộ đi trên đường vào chạng vạng hôm nay nhiều khôn kể.
Hắn giở hai trang sách, lấy bút trong hộp bút ra, làm ba bài trắc nghiệm rồi lại bỏ bút vào hộp. Hắn nhìn chiếc bút chì trong hộp, hình như nên gọt rồi, thế là tìm con dao nhỏ, đi đến khu dọn vệ sinh ở một góc đằng sau lớp và gọt bút chì cạnh thùng rác.
Đương lúc gọt than chì của bút, Hứa Uẩn Triết liếc sang chỗ ngồi trống trơn của Hứa Tĩnh Xu. Chỗ của cậu ngăn nắp, sách trên bàn rất ít.
Thấy hộp kính trên mặt bàn, Hứa Uẩn Triết thầm thấy ngạc nhiên, giờ mới biết hóa ra Hứa Tĩnh Xu bị cận. Nhưng bình thường cậu không đeo kính nên chắc độ cận không cao lắm. Hứa Uẩn Triết cúi đầu, gọt nhọn đầu bút chì, hoàn toàn không tài nào mường tượng nổi dáng dấp Hứa Tĩnh Xu khi đeo kính, cũng chẳng biết đó là cặp kính mắt trông như thế nào.
Bỗng, Hứa Uẩn Triết nghe thấy tiếng bước chân đằng sau mình, ngoái đầu lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đang vội vàng chạy vào lớp, vừa bất cẩn cái là suýt nữa con dao nhỏ đã cắt trúng tay.
Hứa Tĩnh Xu thấy hắn bèn quá đỗi kinh ngạc. Cậu thở hồng hộc, nhìn chằm chằm Hứa Uẩn Triết với vẻ khó tin, đẩy ghế ngồi xuống.
“Sao đến muộn thế?” Cố Tư Dậu ngồi hàng trước quan tâm hỏi han.
“À, không có gì đâu. Xe hết điện trên đường nên tao sạc mười phút mới tới được.” Hứa Tĩnh Xu cởi cặp sách xuống, cười nói, “Tiện thể ăn tối luôn.”
Cố Tư Dậu ngạc nhiên: “Ăn tối trong mười phút á?!”
“Cơm nắm bố tao làm.” Hứa Tĩnh Xu nhướn mày. Nói xong, cậu quay đầu nhìn Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết vội dời mắt đi, rút con dao nhỏ về, cầm chiếc bút chì đã gọt xong xuôi về chỗ ngồi.
“Này, Hứa Uẩn Triết ơi!” Hứa Tĩnh Xu đột ngột gọi hắn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tĩnh Xu gọi tên hắn, Hứa Uẩn Triết nghe mà người mình cứng đờ, ngoái đầu lại nhìn cậu, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Mắt Hứa Tĩnh Xu ánh lên như đang cười. Cậu lấy một hộp giấy ướt đã mở trong ngăn bàn ra rồi đưa về phía Hứa Uẩn Triết, đoạn bảo: “Tay bẩn kia kìa? Mới gọt bút chì xong mà.”
Hứa Uẩn Triết nghe vậy thì lúng túng, song biểu cảm vẫn chẳng thay đổi. Hắn nhìn ngón tay bị dính than chì vì gọt ngòi bút ban nãy, rút một tờ giấy ướt và đáp: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Hứa Tĩnh Xu lấy hộp giấy về, lại tám chuyện với Cố Tư Dậu.
Hứa Uẩn Triết về chỗ ngồi, bỏ bút chì và dao nhỏ vào hộp bút. Hắn cúi đầu, dùng giấy ướt để lau sạch đầu ngón tay.