Có người như Dương Mẫn Hiền ở đây nên Hứa Uẩn Triết chẳng cần cố để tâm cũng có thể biết được tin về Hứa Tĩnh Xu.
Tiết tự học này vẫn chưa kết thúc mà Dương Mẫn Hiền đã có thông tin cá nhân của bạn mới đầy tay. Khi chuông tan học reo, Dương Mẫn Hiền lủi tới bên cạnh Lý Sảng nhanh thoăn thoắt, chen chỗ với cậu ta, bắt đầu chia sẻ thông tin.
“Học sinh chuyển tới từ trường số 3 Mai Dẫn.” Hứa Uẩn Triết nghe Dương Mẫn Hiền kể với Lý Sảng ở hàng ghế sau.
“Đậu mía!” Lý Sảng cực kì ngạc nhiên, “Lúc này chuyển trường làm gì?”
“Vì nhà chuyển đến Thanh Xuyên.”
Lý Sảng đoán mò: “Chắc điểm chác cũng tốt lắm nhỉ? Dù gì cũng là học sinh trường số 3 Mai Dẫn mà.”
“Nói thừa, không thì chắc kèo là nhà giàu. Tưởng vào lớp chọn mà dễ thế á? Vào tận cái thời điểm này cơ mà.” Dương Mẫn Hiền nói đầy chắc chắn.
Nghe vậy, Lý Sảng im một chốc.
Dương Mẫn Hiền bỗng dưng hưng phấn hẳn lên: “Đúng rồi. Cậu ta cũng là ‘Núi Côn Luân’ đó!”
“Má! Chiến tích ra làm sao hả mày? Kết bạn chưa?” Nghe nói Hứa Tĩnh Xu cũng chơi cùng một game, lại cùng một server, Lý Sảng nhất thời thấy hưng phấn.
Dương Mẫn Hiền vẫn giữ bình tĩnh, đoạn đáp: “Vẫn chưa kết bạn, phải hỏi kĩ thêm đã. Lỡ trình gà, không dẫn chơi được thì chẳng phải sẽ ngại lắm à?”
Hai người lại tám một chốc về chuyện sau khi game bản cũ cập nhật, trước khi vào lớp, Dương Mẫn Hiền rời đi.
Hứa Uẩn Triết tìm sách giáo khoa và tập đề thi thử cần thiết trong đống sách cho tiết tiếp theo. Hắn cảm thấy Lý Sảng đang dùng bút chọc lưng mình ở đằng sau bèn ngoái đầu lại.
“Này, thấy chưa?” Lý Sảng chỉ xuống hàng ghế cuối cùng trong lớp.
Từ khi Hứa Tĩnh Xu ngồi trong cái lớp này, Hứa Uẩn Triết đã bắt đầu tránh ngoái đầu lại rồi, giờ bạn thân chỉ hẳn hướng Hứa Tĩnh Xu, Hứa Uẩn Triết đành phải liếc một cái cho có lệ rồi hờ hững hỏi: “Làm sao?”
“Đẹp trai đáo để, không thể không phục.” Lý Sảng nhìn mặt Hứa Uẩn Triết một lượt, “Mày có đối thủ rồi đó.”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết vờ cười.
Lý Sảng tự độc thoại: “Tốt nhất là cậu ta đừng có là một tên học bá nữa, không thì địa vị của mày rất khó giữ.”
Tuy Hứa Uẩn Triết thừa biết điều cậu ta ám chỉ là gì nhưng thực sự chẳng muốn tiếp lời, bèn biết rồi còn hỏi: “Địa vị nào cơ?”
“Hotboy trường chớ sao!” Lý Sảng hếch cằm về phía Hứa Tĩnh Xu, “Mày coi, về tính cách thì rõ là thân thiện hơn mày rất nhiều.”
Tim Hứa Uẩn Triết đập thình thịch, bất đắc dĩ đành phải ngoái nhìn lại nơi Hứa Tĩnh Xu.
Lần này, Hứa Uẩn Triết phát hiện rằng mình gần như chẳng thấy bóng dáng Hứa Tĩnh Xu đâu, bởi vì Hứa Tĩnh Xu đang ngồi tại chỗ, xung quanh là vài bạn quây quần, ai nấy đều đang trò chuyện với cậu.
Hình như cậu có một sức hút đặc biệt khiến mọi người vô thức làm thân. Cũng chẳng biết tại sao mà Hứa Uẩn Triết lại không nhìn ra cậu là một người rất nhiệt tình hay sáng sủa. Có lẽ cậu thực sự giống như cách được hình dung – là một thứ ánh sáng nhè nhẹ và nhàn nhạt.
Hứa Uẩn Triết đương nghĩ vậy thì bỗng dưng từ khe hở giữa người với người, hắn bắt gặp Hứa Tĩnh Xu nhìn mình.
Cả hai mới chạm mắt nhau mà trái tim Hứa Uẩn Triết đã đập dồn dập, còn trên mặt Hứa Tĩnh Xu cũng toát lên vẻ ngạc nhiên.
Hứa Uẩn Triết bối rối, quay người lại, tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp reo lên ngay lúc này.
Thầy chủ nhiệm vắng họp suốt một tiết, tiết thứ hai xuất hiện đúng giờ. Hứa Uẩn Triết thấy vẻ mặt thầy tươi tắn, chẳng biết khi họp đã có chuyện gì vui nữa.
Lên 12, trước khi vào học đã không còn thịnh hành việc học sinh và giáo viên chào hỏi nhau, giáo viên đứng trên bục giảng là đã phải bắt đầu học rồi. Điều này vừa như một kiểu không cần khách sáo sau khi đã quen mặt nhau, vừa như một kiểu giành giật lấy từng giây từng phút.
Nhưng, tuy trước khi bắt đầu tiết học này cũng không có việc chào hỏi nhau, thầy chủ nhiệm lại rõ là không có ý định dạy ngay.
Thầy chủ nhiệm mở đề thi thử trên bàn, mỉm cười hỏi: “Mọi người có phát hiện ra bạn mới đến lớp chúng mình không?”
“Có ạ!” Hồ Thiến Y cao giọng đáp, nhận ra mọi người không hề đồng thanh trả lời bèn đỏ mặt, chôn mặt đằng sau chồng sách.
Thầy chủ nhiệm bật cười với cả lớp rồi nói: “Em học sinh mới ơi, lên bục giảng tự giới thiệu cho các bạn đi!”
Thầy vừa dứt lời, không ít học sinh ngoái đầu lại nhìn hàng ghế cuối của lớp.
Hứa Uẩn Triết không quay đầu. Một lát sau, khóe mắt hắn bắt gặp Hứa Tĩnh Xu đang đi ở lối giữa, đi ngang qua mình. Lúc ngửi thấy mùi hương khác với trước đây, Hứa Uẩn Triết ngẩng đầu theo bản năng thì đã thấy Hứa Tĩnh Xu đi đến bục giảng rồi.
Trước khi Hứa Tĩnh Xu xoay người lại, Hứa Uẩn Triết lại cúi đầu nhìn đề Toán trước mặt mình lần nữa.
“Chào các cậu, tớ tên là Hứa Tĩnh Xu. Trước đây tớ học ở trường số 3 Mai Dẫn, vì nhà chuyển tới Thanh Xuyên nên cũng chuyển trường đến đây luôn. Tớ hi vọng trong thời gian nửa năm sắp tới tớ có thể học cùng các cậu thật vui, cùng nhau tiến bộ.”
“Nửa năm”, khi nghe cụm từ này, Hứa Uẩn Triết nắm chặt cái bút trong tay.
“Này, Hứa Uẩn Triết.” Cát Táp ngồi cách một lối đi với Hứa Uẩn Triết thì thầm, “Bạn mới cứ nhìn cậu mãi thôi.”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết bỗng ngẩng phắt đầu lên, vừa khéo chạm mắt với Hứa Tĩnh Xu. Sao cậu ấy có thể… Tim Hứa Uẩn Triết thắt lại, tức thì cúi đầu thấp hơn nữa.
Cát Táp tò mò: “Các cậu quen nhau à?”
Hứa Uẩn Triết hít sâu, đáp lại một cách hờ hững: “Không quen.”
Ban đầu cứ tưởng là mình có thể đối mặt một cách thong dong, nhưng có khi là bởi Hứa Tĩnh Xu xuất hiện đột ngột quá chăng? Hứa Uẩn Triết nảy sinh cảm giác cự nự từ tận đáy lòng.
Có lẽ Hứa Uẩn Triết là người duy nhất trong lớp bài xích người bạn mới này, ngay cả Cố Tư Dậu còn tám chuyện rôm rả với Hứa Tĩnh Xu nữa là.
Nói theo một cách khác thì là: Nhoáng cái Hứa Tĩnh Xu đã trở thành người được săn đón nhất lớp, bình dị và gần gũi đến nỗi cậu còn bằng lòng trò chuyện với Cố Tư Dậu.
Mà có khi bạn mới vẫn chưa biết thân phận của Cố Tư Dậu nên không kháng cự gì khi Cố Tư Dậu chủ động tiếp cận.
Sau khi hết tiết thứ hai của sáng thứ Hai, đám học sinh rời khỏi phòng học theo tiếng khúc quân hành vận động viên, đi về phía sân vận động để học thể dục giữa giờ.
Hứa Uẩn Triết đi chậm, giữa chừng gặp Lý Sảng với Dương Mẫn Hiền. Họ đang đợi Hứa Uẩn Triết, mới chạm mặt đã như gặp phải chuyện gì lạ kì lắm, bèn lôi Hứa Uẩn Triết và chỉ trỏ đằng trước.
“Cái cậu kia không biết Cố Tư Dậu là gay phải không nhỉ, sao nói chuyện hăng say vậy?” Lý Sảng nhăn mặt nói.
Dương Mẫn Hiền tặc lưỡi: “Đúng là không ngờ bạn mới lại là người đầu tiên chuyện trò với Cố Tư Dậu trong học kì mới đấy.”
Hứa Uẩn Triết chẳng muốn nghe những chủ đề liên quan với Hứa Tĩnh Xu, bèn lạnh lùng đáp: “Nhưng trông mày rất để ý Cố Tư Dậu ấy chứ, còn biết cậu ta nói chuyện với ai nữa là.”
“Ây chà, điều này chả rõ quá còn gì? Trừ mấy cô… hủ nữ lớp mình ra thì còn ai nói chuyện với Cố Tư Dậu lâu đến thế đâu? Tao vừa mới định hỏi bạn mới về vụ game gủng, kết quả thấy hai người họ trò chuyện với nhau. Tính đến giờ ít nhất cũng đã nói năm phút rồi đấy?” Dương Mẫn Hiền sờ cằm, “Bạn mới không phải người bình thường rồi.”
Hứa Uẩn Triết cười nhạt, đoạn nói: “Trông mày hơi giống như định tranh giành tình cảm ấy nhỉ.”
Dương Mẫn Hiền nghe xong bèn cho một ánh mắt lạnh tanh ngay.
“A Triết này, hình như mày không thích bạn mới lắm?” Lý Sảng nói đùa, “Có phải tại cảm thấy áp lực rồi không?”
Đúng là Hứa Uẩn Triết có áp lực thật, cũng thừa biết điều họ nghĩ không cùng một chuyện, bèn bĩu môi, không tranh cãi nữa.
Lý Sảng nhún vai, nhìn Hứa Tĩnh Xu, khoanh tay nói: “Có thể tán gẫu với thằng ẻo lả đó lâu vậy, tao thực sự phục sát đất.”
Thật ra Cố Tư Dậu cũng được xem như là “bạn mới” của lớp.
Hồi trước Cố Tư Dậu đã táy máy tay chân với bạn nam khác trong nhà tắm công cộng, bị đối phương tố cáo gây sóng gió, chủ nhiệm đã nghĩ mọi cách để điều chuyển cậu ta sang lớp khác. Nào ngờ nhà Cố Tư Dậu giàu nứt khố đổ vách, sau khi người nhà “làm việc” xong thì trường vẫn sắp xếp cậu ta vào lớp tốt nhất.
Cố Tư Dậu rời đi rồi lại về. Sau khi cái tin này được công bố trong nhóm lớp vào kì nghỉ đông, ai nấy đều sửng sốt không thôi.
Trải qua chuyện Hề Lôi, Hứa Uẩn Triết ôm một mối cảm xúc phức tạp với “Người đồng tính”, hắn không phân tích ra được chúng là gì.
Nhưng cũng như bọn Lý Sảng, Hứa Uẩn Triết biết rằng mình không thể chủ động bắt chuyện với Cố Tư Dậu cho lắm. Hắn thừa nhận mình không ghét người đồng tính, song không đủ để có thể chấp nhận một học sinh nam đầy nữ tính như Cố Tư Dậu vậy.
Còn Hứa Tĩnh Xu thì sao? Chẳng hiểu vì sao mà Hứa Uẩn Triết có một suy nghĩ kì lạ: Hắn nghĩ có lẽ trên thế giới này không tồn tại một ai mà Hứa Tĩnh Xu không thể tiếp nhận cả. Chính suy nghĩ ấy đã quái gở rồi, việc hắn nảy sinh ra suy nghĩ đó cũng rất quái gở, bởi dầu gì hắn cũng chẳng thân với Hứa Tĩnh Xu chút nào.
Trước đây Hứa Tĩnh Xu làm việc trong gay bar, chắc đã gặp đủ kiểu gay rồi. Hứa Uẩn Triết nghĩ, chắc chắn cậu ấy có thể nhìn ra Cố Tư Dậu là gay.
Còn chính cậu ấy thì sao? Hứa Tĩnh Xu là người đồng tính hay không?
Nương theo tiếng nhạc tập thể dục theo đài, Hứa Uẩn Triết bồn chồn vung tay, trong đầu dùng các cách để thuyết phục bản thân mình thừa nhận việc bạn mới đã đến, nhưng lại từ bé xé ra to mà nảy sinh càng nhiều nghi vấn hơn nữa.
Đó giờ Hứa Uẩn Triết đứng ở hàng cuối cùng lớp, còn vì mới đến nên Hứa Tĩnh Xu đứng ở vị trí chót nhất ở hàng khác.
Khi tập thể dục, Hứa Uẩn Triết cứ cảm thấy có một luồng nhìn đang nhìn mình từ bên cạnh làm hắn cực kì lúng túng. Nhưng hắn không hề nhìn lại, tránh chạm mắt với Hứa Tĩnh Xu.
Sau khi giải tán, Hứa Uẩn Triết đi về tòa nhà dạy học ngay lập tức. Còn chưa kịp đi hai bước, hắn đã nghe tiếng của Hứa Tĩnh Xu.
“Hi.” Hứa Tĩnh Xu đuổi theo hắn.
Hứa Uẩn Triết liếc cậu, đoạn đáp: “Hi.”
Hứa Tĩnh Xu nhìn sườn mặt hắn rồi nói: “Hôm đó tớ…”
“Tôi biết.” Hứa Uẩn Triết căng thẳng đến nỗi cắt phăng lời cậu, cố giữ vẻ bình tĩnh, “Tôi nhớ mà.”
Đôi mắt Hứa Tĩnh Xu sáng rực hẳn lên, nói với vẻ mừng rỡ: “Cậu nhớ hả?”
Da đầu Hứa Uẩn Triết run lên, thở dài trong lòng, đoạn nói: “Hôm ấy cảm ơn cậu vì đã đưa tôi về.”
Cậu cười đáp: “Đừng khách sáo thế.”
“Ừm.” Trước khi cậu mở miệng lần thứ hai, Hứa Uẩn Triết đã cất bước nhanh hơn, kết thúc cuộc đối thoại vẫn có khả năng tiếp tục này.