Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 36: Món ăn thứ ba mươi sáu




Nhoáng một cái đã trôi qua ba ngày, trong ba ngày này Tử Tu quả thật được Khang Hy xem như là bảo bối mà hầu hạ. Thuốc thì tự tay đút, ngẫu nhiên còn nếm chút tình thú, dùng chính miệng của mình để mớm thuốc cho Tử Tu khiến cho Tử Tu vừa thẹn lại vừa quẫn. Khang Hy thì rất thản nhiên nói rằng đây là “đồng cam cộng khổ”. Quần áo cũng là do Khang Hy tự tay giúp Tử Tu thay, nói là sợ để người khác làm sẽ làm động đến vết thương của Tử Tu. Đến tối thì cùng nhau ngủ, nói là sợ Tử Tu tỉnh dậy lúc nửa đêm muốn uống nước mà không có ai rót…

Lương Cửu Công đúng là lệ rơi đầy mặt, đây mà là Hoàng đế hả? Là người hầu thì có!

Không thể từ chối được thịnh tình của Khang Hy, Tử Tu tự thuyết phục bản thân cứ hưởng thụ, có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ cấp đế vương này thì e là trong lịch sử chỉ có duy nhất một mình y.

Ba ngày sau, Tử Tu cơ bản đã có thể xuống giường đi lại, Khang Hy đỡ Tử Tu đi vào đại sảnh, Thẩm Diệp Thu thì đã quy củ quỳ ở đó. Kỳ hạn ba ngày đã đến, ngày hôm nay ông ta phải đưa ra câu trả lời của mình.

Khang Hy dìu Tử Tu ngồi xuống, mí mắt của Thẩm Diệp Thu hơi nâng lên nhưng lập tức lại hạ xuống. Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, đây là chân lý ngàn đời.

“Nói đi, quyết định của ngươi là gì?” Khang Hy nhấp một ngụm trà, hỏi Tử Tu có muốn không thì Tử Tu chỉ lắc đầu.

“Vâng, thảo dân đã suy nghĩ cẩn thận. Hoàng thượng là một minh quân, người có thể mang đến hạnh phúc an vui cho dân chúng. Thảo dân sẽ vứt bỏ hết cố chấp trước kia để đi theo Hoàng thượng.” Thẩm Diệp Thu chắp tay, thái độ vô cùng thành khẩn. Ông ngẩng đầu nhìn Khang Hy nói tiếp: “Thảo dân xin thề từ nay về sau sẽ sống chết trung thành với Hoàng thượng, nếu phạm lời thề thì xin thiên lôi giáng xuống!”

“Được, Thẩm tiên sinh đứng đậy đi. Đại Thanh ta rất cần những người tài giỏi như Thẩm tiên sinh. Từ nay về sau, tất cả những chuyện đã xảy ra ở Thẩm viên, trẫm sẽ bỏ qua. Chỉ hy vọng Thẩm tiên sinh đừng giấu tài mà nên truyền lại tài năng của mình thì sẽ tốt hơn.”

Khang Hy đi đến nâng Thẩm Diệp Thu dậy khiến cho ông ta thập phần cảm động.

“Tạ Hoàng thượng, thảo dân nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng. Sau khi trở về thảo dân nhất định sẽ dán bố cáo quảng thu môn đồ.”

“Tốt lắm, trẫm ở đây không ít ngày rồi, ngày mai sẽ khởi hành hồi cung. Thẩm tiên sinh, trẫm sẽ lệnh cho quan phủ hỗ trợ cho Thẩm viên để tránh cho những kẻ có lòng dạ không tốt đến gây chuyện.”

Chiêu này của Khang Hy rất thông minh, bề ngoài thì là cho quan phủ đến hỗ trợ Thẩm viên, bảo hộ Thẩm viên nhưng thực chất chính là để giám thị, tránh cho Thẩm Diệp Thu lại giở trò quỷ.

Thẩm Diệp Thu cũng hiểu điều này, ông biết bây giờ mình vẫn chưa có được sự tin tưởng của Khang Hy. Thật ra thì nếu đổi thành ông thì ông cũng sẽ không thể tin được kẻ ba ngày trước muốn lấy mạng mình lại nhanh như vậy nguyện trung thành. Bất quá không sao cả, dù sao thì ông cũng đã quyết định sẽ không đối nghịch với Đại Thanh nữa.

“Có thể đàm luận trù nghệ với Thẩm lão gia thật là vinh hạnh, hy vọng sau này vẫn còn cơ hội gặp lại Thẩm lão gia.” Sắc mặt của Tử Tu vẫn còn tái nhợt, Thẩm Diệp Thu thấy vậy thì rất hối hận. Ông vô cùng yêu thích tài nghệ của Tử Tu nhưng lại vì thù hận mà suýt chút nữa lại khiến cho thiếu niên trước mắt này mất mạng.

“Có thể quen biết với Tử Tu huynh đệ là vinh hạnh của Thẩm mỗ, Thẩm mỗ cũng rất mong Tử Tu huynh đệ lại đại giá quang lâm Thẩm viên, đến lúc đó Thẩm mỗ nhất định sẽ tự mình xuống bếp chiêu đãi khách quý.”

“Ta nhớ rồi, Thẩm lão gia đừng đổi ý đấy!”

Sâu trong nội tâm Tử Tu vẫn vô cùng kính nể vị lão nhân này, hoặc cũng có thể nói là rất tôn trọng. Trù nghệ của Thẩm Diệp Thu quả thật không tầm thường, chỉ e là sánh ngang với sư phụ của Tử Tu.

“Nhất định.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Diệp Thu mới nở nụ cười từ khi bước chân vàod dây.

Khang Hy nói ngày hôm sau lên đường nhưng vì vết thương của Tử Tu mà trì hoãn thêm mấy ngày. Chuyến đi này trải qua thật nhiều chuyện nhưng thu hoạch cũng không ít. Tử Tu thu được một tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ này thập phần chân thành đối với Tử Tu, khi biết mình sắp được đến Tử Cấm Thành thì lại càng thêm vui vẻ vô cùng.

Tử Tu thấy Trương Tùng Viễn như vậy thì cũng rất cao hứng, Trương Tùng Viễn thiên phú rất cao, được dạy dỗ có bài bản thì tiến bộ rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể khắc được hình phượng hoàng hoàn chỉnh, tuy thời gian vẫn là nhiều hơn Tử Tu gấp ba.

Khang Hy cũng có thu hoạch, giải quyết được một kẻ có dị tâm để giúp cho giang sơn Đại Thanh càng thêm vững chắc. Minh Phong cũng vậy, một lần bộc lộ uy phong để cho Tử Tu thấy được sự lợi hại của hắn, thuận tiện còn được Hoàng đế phong thưởng.

Người không vui nhất chính là Lương Cửu Công, bản thân vì uống nhầm rượu trúng mê dược không thể bảo vệ được Khang Hy khiến cho Khang Hy càng lúc càng lãnh đạm với hắn, càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Lương Cửu Công thường xuyên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ sợ Khang Hy mất hứng thì lôi hắn ra chém. Bất quá cái này thì đúng là hắn quá lo rồi, tuy Khang Hy không còn thích hắn như xưa nhưng chẳng đến mức lôi hắn ra chém đầu.

Đoàn người thuận lợi hồi cung, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu lo, tạm thời không đề cập đến.

Sau khi hồi cung, Khang Hy trực tiếp cho người mang Tử Tu về phòng nghỉ ngơi, còn cho thái y đến xem thương tích cho Tử Tu. Sang ngày hôm sau thì Khang Hy lại ban thưởng cho Tử Tu một tấm kim bài miễn tử. Tấm kim bài vừa đưa ra thì không ít người liền đỏ mắt, thậm chí có đại thần lập tức dị nghị.

Khang Hy chỉ dùng một câu: “Y cứu mạng trẫm.” trực tiếp chặn hết miệng lưỡi của mọi người.

Đương nhiên Minh Phong cũng hộ giá có công, Khang Hy ban cho Minh Phong vô số vàng bạc, quan chức cũng thăng một cấp. Chỉ có Lương Cửu Công thì vẫn tiếp tục làm cái đuôi nho nhỏ theo sau Khang Hy.

Trương Tùng Viễn theo Tử Tu cùng tiến cung, vì để dễ chiếu cố cho nhau nên Tử Tu cho Trương Tùng Viễn cùng ở chung phòng với mình. Nhóm ngự trù biết Trương Tùng Viễn là do Hoàng đế đích thân mang về, lại là đồ đệ của Tử Tu nên không có ai chủ động gây khó dễ cho Trương Tùng Viễn hết.

Vì vết thương của Tử Tu chưa lành nên bảo Trương Tùng Viễn đi theo Đinh Chí Nguyên học tập. Đinh Chí Nguyên là một trù sư giỏi, thái độ làm người càng không tồi nên Tử Tu tin tưởng Đinh Chí Nguyên sẽ không khiến cho đồ đệ của mình chịu ấm ức.

Tháng mười một, thời tiết dần lạnh xuống, vừa mới trung tuần mà đã đổ xuống trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Trong cung nhất thời náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là nương nương của các cung, không ít người đều bắt cung nữ thái giám đắp người tuyết chơi.

Tử Tu không nhàn hạ như vậy nhưng lại ngoài ý muốn mà nhận được một món quà, là một người băng nho nhỏ. Tử Tu hai tay cầm lấy người băng, vừa nhìn là biết ngay do Dung Nhược tặng, cũng may là bỏ trong đồ đựng đặc biệt nên không bị tan ra khi mang đến nơi.

Tử Tu vui thì có vui nhưng không biết làm sao để bảo quản người băng nhỏ này. Người băng tinh xảo đặc sắc, khuôn mặt tròn tròn nhìn rất là đáng yêu.

“Sư phụ, cho con xem đi.” Trương Tùng Viễn trông đợi nhìn chằm chằm người băng nhỏ xíu, rất muốn cầm thử.

Tử Tu hào phóng đưa người băng cho Trương Tùng Viễn, Trương Tùng Viễn hưng phấn nhận lấy, ai ngờ lại bị trượt tay, “choang” một tiếng, người băng rơi xuống đất bể nát.

“Sư phụ, con sai rồi.” Trương Tùng Viễn vội vàng quỳ xuống đất sám hối. “Con không có cố ý, sư phụ.” Trương Tùng Viễn cẩn thận nhìn sắc mặt Tử Tu, Tử Tu không hề tỏ ra tức giận mà chỉ là bất đắc dĩ.

“Thôi, ngươi đứng lên đi, dù sao cũng chỉ là một hình nhân bằng băng, ta còn đang lo làm sao để bảo quản nó đây.”

“A, sư phụ, hay là để con làm tặng người một cái.” Trương Tùng Viễn vẫn rất canh cánh trong lòng, cảm thấy mình đúng là vô dụng.

Tử Tu lắc đầu: “Nếu ngươi rảnh như vậy thì không bằng đi luyện tập trù nghệ thêm đi. Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có thân vương Mông Cổ đến đây, nếu như mấy ngày này ngươi biểu hiện cho tốt thì đến lúc đó ta sẽ cho ngươi theo làm trợ thủ.”

“Thật ạ?” Trương Tùng Viễn nhảy dựng lên, thời gian vừa qua bản thân đều phải đi theo Đinh Chí Nguyên học tập, kỳ thật là chỉ được nhóm lửa vì trình độ quá thấp nên căn bản không ai dám cho Trương Tùng Viễn làm việc gì khác. “Sư phụ, con đi luyện tập ngay!”

“Ha ha!” Tử Tu nhìn Trương Tùng Viễn bỏ chạy, sau đó lấy cây chổi quét đi vụn băng trên sàn, băng đã tan ra không ít, trên mặt đất đọng lại một vũng nước.

Tử Tu thở dài một hơi, nhìn vũng băng tan, trái tim cũng lạnh như băng. Thân vương Mông Cổ lần này đến đây là để gả nữ nhi, nửa năm trước vị phi tử duy nhất là người Mông Cổ đã tạ thế, vì để tăng mạnh quan hệ với Đại Thanh, lần này lại đưa tới một vị cách cách Mông Cổ.

Nữ nhân, Khang Hy vẫn còn có thể có thêm rất nhiều nữ nhân. Không chỉ có người này, sau này Khang Hy sẽ có thêm rất nhiều người nữa cũng như có thêm rất nhiều hài tử, Lâm Tử Tu y, kỳ thật chẳng đáng là gì.

Dù cho đã biết trước kết quả này nhưng Tử Tu không hối hận. Tình ý của Khang Hy dành cho y đã hoàn toàn chinh phục được y, ngoại trừ Khang Hy, chỉ e là cả đời này y sẽ không thể thích ai khác.

Cuối tháng mười một, Hòa Tháp Thân vương Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm Đạt Nhĩ Hãn cùng nữ nhi vào kinh, nàng này tên là Bác Nhĩ Tể Cát Đặc Hà Hương (1). Hà Hương năm nay tròn mười lăm, là một vị cách cách vô cùng cao quý ở Mông Cổ. Nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nữ của Mông Cổ, rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, thạo âm luật, người theo đuổi nàng có thể xếp thành một hàng dài đến tận Tử Cấm Thành.

Nhưng vị cách cách này tâm cao khí ngạo, nàng chướng mắt với tất cả những kẻ cầu hôn mình, cố tình lựa chọn Hoàng đế Khang Hy của Đại Thanh. Mà trùng hợp hậu cung của Đại Thanh đang thiếu một vị phi tử người Mông Cổ cho nên phụ thân của nàng sau khi trưng cầu ý kiến của nàng thì lập tức mang nàng đến đây hòa thân.

Khi nghe tin cách cách Mông Cổ đến hòa thân, người không thể chịu đựng được nhất không phải là Tử Tu, càng không phải là Khang Hy mà lại là phi tần chốn hậu cung.

Đối với Tử Tu mà nói thì Tử Tu vốn là người không hiểu tranh giành tình nhân là gì. Khang Hy có nhiều thêm một nữ nhân hay ít đi một nữ nhân cũng chẳng có gì khác biệt. Đối với Khang Hy mà nói chỉ là hắn phải nuôi thêm một nữ nhân xa lạ, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của hắn.

Nhưng đối với phi tần chốn hậu cung mà nói thì khác hẳn, các nàng sẽ có thêm một đối thủ cạnh tranh, lại còn là một đối thủ trẻ tuổi mỹ mạo lại có thực lực cạnh tranh mạnh mẽ! Trong lúc nhất thời cả hậu cung đều nghị luận về vị cách cách Mông Cổ này, bất quá trên cơ bản đều là nguyền rủa.

Sau khi vết thương của Tử Tu tốt rồi thì lại trở về cuộc sống như trước kia. Từ khi biết rõ lòng của Tử Tu thì Khang Hy càng thêm không kiêng nể gì, mỗi lần đều phải ôm ôm ấp ấp hôn hôn ăn đủ đậu hũ mới bỏ qua.

“Tử Tu ơi là Tử Tu, ngươi như thế nào mà lại… lại…” Khang Hy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được từ gì thích hợp, cuối cùng nói. “Ta vừa thấy ngươi thì đã muốn hôn ngươi, Tử Tu, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ đây?”

Tử Tu bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng, ngày mai cách cách Mông Cổ sẽ nhập kinh, những lời này đừng để cho nàng nghe thấy thì tốt hơn.”

“Ngươi đang ghen? Tuy chuyện kia chẳng đáng gì nhưng mà Tử Tu, ngươi khiến ta thật cao hứng, để cho cái đầu gỗ như ngươi thông suốt thật là không dễ dàng gì.”

Tử Tu câm nín: “…”

“Ngươi yên tâm đi, nữ nhân chốn hậu cung có nhiều hơn đi nữa nhưng Tử Tu chỉ có một. Các nàng có nhiều thêm mấy người cũng chẳng ai quan trọng bằng ngươi.” Khang Hy nghiêm túc nói, vừa là lời thề, vừa là lời khẳng định.

Tử Tu vô cùng cảm động, y cảm thấy mình và Khang Hy cứ như thế này thì thật tốt.

—————-
  1. Tuyên phi Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị (宣妃博尔济吉特氏, ? – 1736), là người Mông Cổ, cháu gái của Điệu phi của Thuận Trị Đế. Không con.


—————-

Ru có chuyện muốn nói: Đây là 1 trong những nguyên nhân Ru thường chỉ edit hiện đại chứ chả bao giờ chọn cổ trang, nhất là chủ đề cung đình. Không chỉ có đam mỹ mà ngay cả ngôn tình Ru cũng rất ít khi đọc cung đình. Ừ thì Ru biết là thời xưa bắt buộc phải tam thê tứ thiếp, nhất là các vị vua thường chọn lấy con gái của các đại thần, các nước lân bang để tăng thêm thế lực cho mình. Nhưng thật sự đọc những truyện này không thể chịu nổi. Không nói đến chuyện cp chính, vì dù sao thì đều là HE bằng cách này hay cách khác thôi.

Nhưng còn những người con gái chốn hậu cung kia thì sao? có nhiều người cả đời cũng chẳng chờ đến ngày gặp được Hoàng đế. Tất nhiên thì bọn đàn ông ở cổ đại vì lợi ích của mình nên hy sinh vài người con gái thì chẳng đáng gì, nhưng mà những cô gái đó thì phải lãng phí cả tuổi thanh xuân của mình vì ích lợi của toàn gia tộc. Thật sự hận chết cái chế độ phong kiến kia. 

Có lần Ru đọc 1 truyện ngôn tình, nữ chính thì tất nhiên là với cá tính mạnh mẽ của mình nên cho nam chính là vua chọn hoặc là mình hoặc là cả hậu cung, rồi sau đó là nhiều truyện cả ngôn lẫn đam cũng vậy, tóm lại là cp chính đều HE nhưng bạn vua bắt buộc phải giải tán cả hậu cung của mình. Tự nhiên đọc đến đó thì cảm thấy chạnh lòng cho những người con gái trong hậu cung, đã từng bị vua “dùng” qua rồi giờ bị đuổi ra khỏi cung, mặc dù có nhiều truyện thì dùng từ hoa mỹ là cho đi lấy chồng khác, nhưng gái đã 1 đời chồng trong thời phong kiến thì có được coi ra gì đâu.

Haiz, chút lời lảm nhảm sau khi edit đến đoạn cái hậu cung của bạn Khang khó chịu vì người mới nên tự dưng thấy thương cho mấy người đó thôi =___