[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 80




Vừa về tới Thái tử phủ Dận Tộ liền đi vào thư phòng, chép hai chương kinh Phật mới dần tỉnh táo lại.

Đặt bút xuống, bước tới trước cửa sổ nhìn đại tuyết như lông ngỗng bên ngoài, cả trời hoa tuyết chợt thong thả chợt gấp rút tung bay giữa thiên không khoáng đạt, cuối cùng rơi xuống đại địa bao la vô thanh vô tức.

Đang nhìn đến nhập tâm, ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm của Vượng Tài: “Chủ tử, Thuận Thiên phủ doãn Thường Dực Thánh, Thường đại nhân cầu kiến.”

“Thỉnh.”

Vượng Tài sửng sốt, nói: “Gặp ở đây sao?” Những nơi như thư phòng thế này, không phải mọi người đều có thể tùy tùy tiện tiện đi vào.

Dận Tộ ừ một tiếng.

Sau thoáng chốc, Thường Dực Thánh vào cửa, trong mắt mơ hồ có vẻ kích động, hành đại lễ thỉnh an xong Vượng Tài lại bước đến đỡ hắn dậy, cười nói: “Thường đại nhân, lời khác không cần nói nhiều, thư phòng này của chủ tử nhà ta cũng không dễ tiến vào hơn Nam thư phòng của Vạn tuế gia bao nhiêu. Đến tận bây giờ, ngoại trừ mấy chủ tử như Ung Thân vương, Thập Tứ gia… Thường đại nhân chính là khách nhân đầu tiên đâu!”

Thường Dực Thánh liền ôm quyền với Dận Tộ, cung kính nói: “Thần sợ hãi, tất không phụ ưu ái của Thái tử điện hạ.”

Trong lòng kích động khôn kể: Ai chẳng biết cổng viện của vị Thái tử gia này là khó nhập nhất? Thật không ngờ bản thân lại có tạo hóa như vậy! Thái tử gia là người trọng tình trọng nghĩa, có thể làm thân tín của ngài, tiền đồ sau này có thể lường được.

Dận Tộ mời hắn ngồi xuống, đợi nô tài dâng trà lên, đuổi những người khác xuống rồi mới nói: “Thường đại nhân tự mình đến đây, là vụ án kia có tiến triển gì?”

Nếu đã nhập môn hạ của Dận Tộ, Thường Dực Thánh cũng không cần che che giấu giấu như trước đó, nói: “Dạ, sau nhiều ngày thần lén phái người tra xét theo sự phân phó của Thái tử điện hạ, đã có tiến triển.”

Hắn lấy một xấp giấy ra khỏi ngực, trình lên: “Đây là danh sách người bị hại, cùng với khẩu cung phạm nhân…”

Dận Tộ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn, ngộ hại đều là nam nữ hài mười mấy tuổi, nguyên là niên hoa mỹ hảo lại dùng phương thức thê lương như vậy chấm dứt. Án tử sớm nhất phát sinh vào hai năm trước, sau đó ngừng ngừng tiếp tiếp, thời gian ngắn thì một tháng hai ba vụ, lúc ít có thể mấy tháng đều yên tĩnh.

Suốt hai năm qua, số người chết cộng lại trước trước sau sau có chừng hơn ba mươi người, mà cả hơn ba mươi người này đều là ký văn tự bán đứt, văn khế thuê chỉ có hai ba người. Thảo nào suốt hai năm nay, nhiều người chết như vậy sự tình còn chưa bạo lộ.

Dận Tộ vừa nhìn vừa nói: “Thi thể đâu?”

“Theo khẩu cung, những người đó cột thi thể vào tảng đá, cho vào bao tải ném xuống sông đào. Hạ quan đã đến địa điểm xem qua, muốn vớt hẳn sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, nhân mấy hôm nay Thành Quận vương hạ lệnh tập trung nhân thủ tra án Du Thân vương bị ám sát, vậy nên hạ quan không dám thiện động,” Thường Dực Thánh nói: “Còn nữa, dựa theo khẩu cung của bọn họ, người hạ thủ là thượng khách Lăng Phổ đưa tới, mỗi lần đều do hắn tự mình tiếp đãi, bọn họ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy… Thế nhưng Lăng Phổ…”

Thân phận của Lăng Phổ, không phải một Thuận Thiên phủ doãn như hắn có thể tùy tiện động tới.

Dận Tộ hít sâu một hơi, chuyện cho tới hiện tại, muốn nói ‘hung thủ’ là ai, trong lòng mọi người đã biết rõ. Hai năm trước khi vụ án phát sinh lần đầu, chính là lúc Khang Hy nhân Dận Nhưng hành hạ cung nữ đến chết mà đem nô tài cùng thị vệ bên cạnh hắn đổi đi một lần, mà thời gian không có người ngộ hại, vừa vặn trùng hợp với Khang Hy Khang Hy tuần du tái ngoại và nam tuần.

Thản nhiên nói: “Lập tức bắt Lăng Phổ, mặt khác triệu tập nhân thủ vớt thi thể.”

“Dạ.” Thường Dực Thánh quả đoán xác nhận, có lời chắc chắn của Dận Tộ, đừng nói là muốn hắn bắt nãi huynh của Du Thân vương, cho dù muốn hắn trực tiếp bắt vị kia, hắn lại có cái gfi không dám?

Dận Tộ lại nói: “Hiện tại trời đông giá rét, người xuống nước được trợ cấp hai mươi lượng. Vượng Tài, lấy một nghìn lượng cho Thường đại nhân.”

Vượng Tài ứng thanh, đi khố phòng lấy tiền.

Thường Dực Thánh vội nói: “Chuyện này sao có thể? Tra án vớt thi vốn là chuyện thuộc bổn phận của đám nô tài, cho dù phải trợ cấp cũng do nha môn đưa kinh phí, sao có thể để Thái tử tiêu pha?”

Dận Tộ nói: “Vậy coi như ta mời các huynh đệ làm việc uống chén rượu ấm áp thân thể.”

Nhấc chung trà lên uống.

Vượng Tài đưa ngân phiếu cho Thường Dực Thánh, cười nói: “Thường đại nhân không cần khách khí cùng chủ tử nhà ta, chủ tử nhà ta thứ khác không có, tiền chính là nhiều.”

Thường Dực Thánh rất hiểu thú nở nụ cười: “Như vậy hạ quan mặt dầy nhận lấy.”

Lại nói: “Nếu Thái tử điện hạ không còn phân phó gì khác, hạ quan liền đi làm việc?”

Dận Tộ buông chung trà xuống, gật đầu nói: “Vượng Tài, thay ta tiễn thường đại nhân.”

Lát sau Vượng Tài trở về, cầm trong tay một lọ thuốc hít phỉ thúy, cười hì hì nói: “Chủ tử, đây là Thường đại nhân cho nô tài… Người xem… Cái kia…”

Dận Tộ liếc mắt một cái, nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm.”

Hôm nay Thường Dực Thánh lên thuyền của y, giao hảo người bên cạnh y là nhất định, đây cũng là lệ cũ. Cho dù là y cũng không ít tặng thưởng đám thái giám bên người Khang Hy —— không cầu những người này năng hỗ trợ cái gì, chỉ cần đừng ở trước mặt Khang Hy tận lực bôi bác y là được.

Đừng thấy những kẻ này không thường lên tiếng, có đôi khi không cần nói lời nào cũng có thể thành sự, càng thêm có thể làm chuyện xấu.

Trước đây y đọc sách, từng thấy ghi chép một chuyện của tiền triều, nói là một con cháu của cựu thần phẩm hạnh có tệ, ỷ vào thế lực ở bên ngoài khinh nam bá nữ, làm xằng làm bậy, kết quả bị Ngự sử buộc tội. Cựu thần sau khi biết tinh lập tức viết một phong tấu chương thỉnh tội, lại dùng nhiều vàng hối lộ thái giám bên cạnh Hoàng đế, vậy nên thái giám liền đem tấu chương của cựu thần rút ra đặt trên tấu chương buộc tội hắn.

Hoàng đế trước hết xem tấu chương thỉnh tội của cựu thần, nhớ tới công tích trước giờ của lão, cảm thấy bất quá chỉ là mấy người con cháu không nên thân còn có thể thành thật thỉnh tội như vậy, thậm chí tự mình đề ra chuyện từ quan, đúng là trung tâm cảnh cảnh. Sau đó đọc phong tấu chương buộc tội kia, lại thấy đám người Ngự sử đúng là thích gây sự, không chịu tha ai… Kết quả có thể nghĩ.

Nếu không có thái giám kia tráo đổi, Hoàng đế trước hết xem sổ con của Ngự sử nhất định sẽ tức giận con cháu cựu thần làm ác, đợi khi nhìn thấy tấu chương thỉnh tội của cựu thần chỉ sợ liền cảm thấy cựu thần là ỷ vào chút công lao trước đây, cậy già lên mặt, thậm chí dùng từ quan uy hiếp.

Tác dụng của nội thị bởi vì có thể thấy được đôi chút, ngoài ra còn vài mánh khóe như chọn lúc chủ tử tâm tình không tốt bẩm tấu, hoặc dụ người phạm vào kiêng kỵ của chủ tử… đa dạng không ngớt.

——

Suốt mùa đông này, bách tính kinh thành trải qua không ít náo nhiệt, lớn có phong Hậu lập Thái tử, ngoại ô hỏa hoạn, Du Thân vương bị hành thích, nhỏ đến tiệm đồng hồ quốc doanh mới mở vừa đẹp lại tiện nghi, học tử Giang Nam viết ra một thiên văn chương《Cầu học 》thật tốt, lưu truyền rộng rãi, cũng khiến mấy dấu chấm câu gì đó vừa xuất hiện đã được người đọc sách truy phủng… Hôm nay mắt thấy sắp tới tết, lại có thêm một chuyện mới mẻ —— Thuận Thiên phủ ở sông đào hộ thành, vớt lên hơn mười cổ thi thể…

Trong lúc nhất thời, những nhà có nhân khẩu mất tích đều hoang mang rối loạn đi nhận thi, chỉ là thi thể có rất nhiều cỗ từ lâu đã hoàn toàn biến dạng, lại trương phình phân hủy, có thể nhận ra thân phận cũng không nhiều lắm.

Việc vớt xác giằng co ba ngày mới kết thúc, ba ngày sau, Dận Tộ lại gặp được Thường Dực Thánh: “Thân phận người chết có thể xác nhận đều xác nhận, không có quá nhiều sai biệt với khẩu cung trước đó. Chỉ là Lăng Phổ vẫn luôn mạnh miệng, đánh chết không khai người hắn mang đến rốt cục là ai, cuối cùng không chịu nổi trọng hình liền trực tiếp nhận là mình làm… Hôm qua Du Thân vương tự mình đến nhà môn Thuận Thiên phủ cầu tình, bị hạ quan uyển cự.”

Dận Tộ lại hỏi chi tiết, trong lúc đang nói chuyện, Vượng Tài báo có người cầu kiến, nói: “Là người của Thuận Thiên phủ, nói trong cung hạ chỉ ý.”

“Có hỏi qua là chuyện gì?”

Những … ý chỉ này chuyển đến nha môn chứ không phải chỉ tên người, vậy nên nếu chủ sự không ở sẽ có quan viên cấp tiếp theo thay mặt tiếp nhận.

Vượng Tài có chút thấp thỏm liếc nhìn Dận Tộ, nói: “Vạn tuế gia truyền, Dương phủ nhất án ảnh hưởng sâu rộng, nếu hung thủ đã nhận tộ liền nhanh chóng kết án, chiếu cáo thiên hạ.”

Hung thủ đã nhận tội…

Nhanh chóng kết án, chiếu cố thiên hạ…

Dận Tộ nhắm mắt, thân hình có chút hoảng hốt.

Thường Dực Thánh nhìn về phía Dận Tộ, bất an nói: “Thái tử điện hạ…”

Dận Tộ phất phất tay, ý bảo bản thân không có việc gì, bình tĩnh nói: “Ấn theo ý chỉ làm là được… Mặt khác, hỏi hắn một chút chuyện ngoại ô hỏa hoạn.”

“Ngoại ô hỏa hoạn?”

Dận Tộ ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Thường đại nhân ở trước mặt ta không cần giả ngu. Ngay cả ta đều có thể nhìn ra na tràng hỏa hoạn kia là nhân họa, lẽ nào Thường đại nhân lại không nhìn ra? Nếu chuyện sát nhân hắn cũng đã nhận, như vậy chuyên phóng hỏa kia hắn cũng không chối cãi, cứ đi hỏi rõ, đem khẩu cung nhất nhất trình cho Hoàng a mã.”

Khu nhà ngầm ngoài thành, tuy rằng khoảng cách giữa mỗi căn không tính là xa thế nhưng cũng không quá mức gần, dù sao là đàu xuống đất, quá gần dễ gây lún sụp, hơn nữa cũng cần phòng hỏa hoạn.

Nếu phòng ở đã không quá gần, hơn nữa còn có đại tuyết bao trùm, hỏa thế thực sự không nên lan nhanh như vậy mới đúng —— sau khi đống lửa thứ nhất phát ra, động tĩnh bên trong hẳn đã đủ kinh động những người xung quanh, báo cho bọn họ đào sinh. Thế nhưng sự thật chính là, phàm những căn hầm bắt lửa, không ai sống sót chạy ra, thế nhưng những khu nhà lân cận, một chút đốm lửa cũng không dính vào…

Thường Dực Thánh cung kính ứng, lui xuống, nha môn còn có thánh chỉ đang chờ hắn đâu.

Ánh mắt của Dận Tộ rơi ra ngoài cửa sổ… Nếu như ba mươi mấy cái nhân mạng chưa đủ phân lượng, như vậy Hoàng a mã, nếu lại thêm một trăm ba mươi cái thì sao?

Không biết qua bao lâu, thanh âm Vượng Tài thận trọng vang lên: “Chủ tử, phải dùng ngọ thiện rồi.”

Dận Tộ ừ một tiếng, đứng dậy trở về phòng —— nếu như y không về phòng ăn, người nào đó sẽ phải chịu đói rồi.

Về đến phòng, phát hiện Trần Chuyết xiêm y chỉnh tề ngồi trên án uống trà, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đây là?”

Trần Chuyết thản nhiên nói: “Ta phải đi.”

Dận Tộ nhíu mày.

Trần Chuyết nói: “Giới nghiêm bên ngoài đã lỏng ra, thương thế của ta cũng tốt hơn phân nửa, cho dù gặp được quan binh cũng không phải không có sức đánh một trận, là lúc cần phải đi —— yên tâm, cho dù ta bị bắt được cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.”

Dận Tộ lặng lẽ một lát rồi nói: “Có thể lại đợi thêm hai ngày?”

Trần Chuyết lắc đầu: “Không cần thiết.”

Lại đợi thêm hai ngày, có thể đợi được cái gì đâu?

Dận Tộ quay đầu nói với Vượng Tài: “Đi trù phòng chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn. Còn nữa, ngươi đi phủ của Tứ ca, nói với hắn thuốc trị thương lần trước hắn cho ta dùng rất tốt, hỏi hắn có còn không, nếu còn lại lấy thêm một lọ.”

Trần Chuyết cau mày nói: “Không cần làm phiền…”

Dận Tộ lắc đầu: “Không phiền phức.”

Rượu và thức ăn rất nhanh đưa tới, Trần Chuyết tránh vào phòng trong, đợi nô tài dọn bàn lần lượt lui xuống mới ra ngoài.

Dận Tộ rót rượu, nói: “Trên người ngươi có thương tích, ta sẽ không khuyên nhiều, uống chung này rồi nghỉ ngơi một chút, qua hai canh giờ nữa ta sẽ tự mình tiễn ngươi ra khỏi thành.”

Trần Chuyết cau mày nói: “Hai canh giờ sau trời liền tối, ngươi lúc đó xuất thành không sợ bọn họ hoài nghi sao?”

Dận Tộ như trước lắc đầu, thản nhiên nói: “Không ngại.”

Hai người cạn ly, Dận Tộ đứng dậy đổi thành trà cho Trần Chuyết, Trần Chuyết ngăn cản nói: “Người trong giang hồ không chú ý nhiều như vậy, uống nhiều chút rượu không chết người.”

Dận Tộ cười cười: “Được, chúng ta không sai không ngừng.”

Bầu không khí cũng không hứng khởi, hai người im miệng yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng chạm cốc, không nói nhiều nửa câu.

Rượu qua ba tuần, Vượng Tài tiến vào, đem hai bình thuốc đặt lên bàn, bẩm: “Ung quận vương nói, trong thuốc này có vài loại nguyên liệu quý hiếm, chỗ của ngài cũng chỉ còn lại hai bình, đều đã đưa tới. Còn nói chờ sau này lại phối thêm sẽ đưa một ít đến.”

Dận Tộ hỏi: “Chỉ nói những lời này?”

Vượng Tài đau đầu nói: “Còn nói ngài đã biết, muốn chủ tử yên tâm và gì đó… Nô tài nghe không quá minh bạch.”

Dận Tộ ừ một tiếng, phân phó: “Phái người đến Du Thân vương phủ nhìn chằm chằm, nếu Hoàng a mã chiêu hắn tiến cung, lập tức hồi báo.”

“Dạ.”

Đợi hắn đi ra ngoài, Dận Tộ nói: “Thuốc này không tệ, ngươi giữ lại dùng. Sau khi Tam ca gặp chuyện, việc tra án liền giao lại cho Tứ ca, hắn đã đáp ứng tạm thời không động đến ngươi. Rời thành rồi ngươi có thể tìm một nơi bí ẩn, dưỡng thương tốt rồi lại rời đi.”

Trần Chuyết khẽ nhíu mày, rốt cuộc vẫn là không nói gì, đem thuốc kia yên lặng cất giữ.

Lại cắm đầu uống vài chén, thấy Dận Tộ dốc rượu còn nhanh hơn mình, hắn đè lại bàn tay đang định rót rượu của người kia: “Ta nhớ ngươi có tâm tật đi?”

Người có tâm tật, uống rượu như vậy có được không?

Dận Tộ hất tay hắn, nói: “Chút rượu như vậy không chết người.”

Lại tiếp tục uống.

Còn dùng lời của hắn đối phó hắn! Trần Chuyết lại nói: “Nếu ngươi uống say, ai sẽ đưa ta xuất thành?”

Dận Tộ đổ một chén xuống bụng: “Vậy ngươi lại ở nhiều thêm vài ngày.”

Trần Chuyết nhíu mày, trực tiếp cướp bầu rượu đi, nói: “Chớ uống!”

Dận Tộ nhìn hắn, không kiên trì nữa, lại miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, cánh tay tỳ vào tay vịn chống đầu nhìn ra cửa sổ, nói: “Trần Chuyết, nếu để cho ngươi chọn, ngươi nguyện ý làm phong hay làm tuyết?”

“Làm phong lại thế nào, làm tuyết lại thế nào?” Trần Chuyết nói: “Chúng ta nhìn thấy là phong thổi tuyết, thế nhưng nào ai biết được phía sau ngọn gió kia liệu còn thứ gì khác đẩy đi? Có một số việc, không phải ngươi có thể khống chế, đừng quá để ý.”

Dận Tộ tự giễu cười: “Ngươi không nhân đêm khuya dứt khoát bóp chết ta, ta đã rất cảm tạ! An ủi thì không cần…”

Trần Chuyết mạnh mẽ nhìn về phía hắn: “Ngươi đã sớm biết ta vì sao muốn ám sát Du Thân vương?”

Dận Tộ có chút đau đầu, dùng tay xoa xoa, nói: “Rất khó đoán sao? Nhiều A ca như vậy ngươi không giết, chỉ nhắm vào Du Thân vương không quá có tiền đồ, chẳng lẽ là chọn trái hồng mềm mà bóp sao? Ngươi sớm không động thủ, trễ không động thủ, cố tình lại chọn sau khi giết Tác Ngạch Đồ mà động thủ, nguyên nhân có thể đoán được.”

Trần Chuyết là bởi vì chuyện Hoàng Hà vỡ đê mà giết Tác Ngạch Đồ, thuận tiện giúp y ép hỏi chuyện ngoại ô hỏa hoạn… Sau đó trong lúc xung động đi hành thích Dận Nhưng. Dận Tộ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Dận Nhưng nhất định có liên quan đến chuyện này.

“Vậy ngươi cũng biết, hắn tại sao muốn phóng ngọn đuốc kia?”

Dận Tộ gật đầu: “Biết.”

Y là biết, tuy rằng mới biết không lâu.

Lý Lộ cầm noãn lô của y đi cầu Thuận Thiên phủ tìm muội muội, người nọ viết thiệp mới có thể bãi bình, hắn giận cá chém thớt, lại lo lắng có y nhúng tay vào việc này, tự nhiên nghĩ đến giết người diệt khẩu. Đây ước chừng là chủ ý của Tác Ngạch Đồ, muốn thuận tiện hại y một lần, vậy nên mới đem thời gian động thủ kéo dài mấy ngày, chọn đúng hôm đại điển sắc phong của y mà thực hành. Lại không ngờ mấy hôm đó huynh đệ Lý Lộ lại đi thanh lâu tìm người, không có ở trong nhà ngầm nên mới trốn được một kiếp.

Trần Chuyết tức giận dâng lên: “Vậy ngươi cũng biết việc Hoàng Hà vỡ đê trước đó, hắn cũng biết được?”

Dận Tộ như trước gật đầu: “Biết.”

Tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh điểm này, nhưng y vẫn là biết.

Trên đời này nào có người vô tư kính dâng như vậy, vì nâng người thượng vị, ngay cả thích vua thí dân đều dám làm lại một chút cũng không cho đối tượng biết —— lão sẽ không sợ sau khi người nọ thượng vị liền lấy cái mạng già của lão tế cáo hương hồn Hoàng a mã trên trời sao?

Thế nhưng biết rồi lại làm sao, y không có chứng cứ gì, mà Khang Hy lại thích gạt mình gạt người, cảm thấy bảo bối nhi tử do ngài một tay nuôi lớn tuyệt đối sẽ không mở to mắt nhìn người khác hại chết ngài mà vẫn thờ ơ…

Trần Chuyết đã giận đến mức tận cùng, cười lạnh nói: “Tốt, tốt, ta vốn cho rằng ngươi không giống bọn họ, nguyên lai cũng là cá mè một lứa!”

Dận Tộ cười khổ.

Trần Chuyết nổi giận nói: “Thái tử điện hạ, Thái tử gia! Ngươi không phải đã nói cho ta biết đương kim Thiên tử là minh quân sao? Ngươi không phải nói cho ta biết, vô luận huynh đệ nào của ngươi thượng vị cũng không hôn bạo đến như thế nào sao? Hoàng Hà vỡ đê có bao nhiêu người chết? Vì sao lúc ta đến đó, Tác Ngạch Đồ còn khỏe mạnh uống rượu ăn thịt, có than tốt để sưởi? Mà vị Du Thân vương kia lại hại chết bao nhiêu người? Vẫn có thể tẫn hưởng vinh hoa phú quý! Còn ngươi, ngươi cái gì cũng biết lại không chịu lên tiếng, lẳng lặng làm một Thái tử gia dưới một người trên vạn người! Đây là minh quân? Hử?”

“Một nhà Ái Tân Giác La các ngươi, rốt cục đem thiên hạ bách tính xem là cái gì? Thiên thiên vạn vạn lê dân chính là súc vậc nhà Ái Tân Giác La các ngươi nuôi sao, muốn giết liền giết, muốn mổ liền mổ?”

Dận Tộ nhìn Trần Chuyết nổi cơn thịnh nộ, vươn tay che mắt lặng lẽ không nói.

Y có biết bao nhiêu hy vọng mình có thể đứng dậy, lớn tiếng chỉ ra chứng cứ, vỗ bàn nói cho hắn biết tất cả đều không phải! Những… việc này không phải là sự thật!

Thế nhưng thực tế, y hầu như ngay cẳ dũng khí đối mặ với Trần Chuyết cũng không có.

Hồi lâu sau, cảm thấy Trần Chuyết đã lại ngồi xuống bắt đầu uống rượu, Dận Tộ mới chậm rãi lên tiếng: “Ta không phải muốn giải thích điều gì, ta chỉ là không biết nên nói những việc này với ai mà thôi…”

Trần Chuyết dừng lại, nhìn y.

“Người Mãn chúng ta là từ thảo nguyên tới,” Dận Tộ nói: “Hoàn toàn khác với văn hiến nghìn năm của Trung Nguyên, bộ lạc thảo nguyên là xã hội nô lệ bán nguyên thủy. Nô lệ trên thảo nguyên chính là tài sản tư hữu, cũng giống như dê bò vậy, thậm chí còn không đáng giá bằng dê bò. Nhân gia ở thảo nguyên khi gã nữ nhi sẽ tính toán đồ cưới có nhiều ít bò, nhiều ít ngựa, nhiều ít nô lệ… Hai quân giao chiến, nhân khẩu bộ lạc thua sẽ trở thành nô lệ; đại quân hành quân, thấy bách tính của bộ lạc khác cũng có thể thuận tiện cướp đoạt, dê bò, nhân khẩu, ai cướp được là của người đó…”

“Năm Sùng Trinh thứ mười một, Thanh quân từ Sơn Đông và khu vực phụ cận bắt đi hơn bốn mươi sáu vạn hai nghìn ba trăm hán Nhân. Năm Sùng Trinh thứ mười lăm, Thanh quân bắt được ba mươi sáu vạn chín nghìn người Hán… những người này đều bị sung làm nô lệ. Còn có sau khi nhập quan cưỡi ngựa đoạt đất[1] đều là những thói quen của thảo nguyên…”

Toàn bộ thiên hạ này đều là do nhà Ái Tân Giác La đánh xuống, như vậy ngoại trừ bộ tộc Ái Tân Giác La… tự nhiên đều là nô lệ…

Ở đời trước, người người đều biết sự phát triển của nhân loại trải qua xã hội nguyên thủy, xã hội nô lệ, xã hội phong kiến… Thế nhưng, nếu một quốc gia theo xã hội phong kiến bị bộ lạc thuộc xã hội nô lệ tiêu diệt sẽ là chuyện như thế nào?

Xã hội thoái hóa, đây là kết quả tất nhiên.

Năm Khang Hy ba mươi bảy, trong chỉ dụ có nói: “Lúc trước, người Mãn đã quen khinh thường phạt giết nô tài, nay trẫm lập Soa đẳng chi phạt, đem thói quen này hạn chế lại “[1].

Mà Soan đẳng chị phạt bất quá chỉ là tăng thuế má, nói thẳng ra chính là phạt tiền……

Vậy nên, y chưa từng thích qua thế giới này, thích cái quốc gia đè nén khiến người không thở nổi này.

———–

1/ Trong đoạn này đã đề cập tới hai chính sách nổi bật của giai đoạn đầu Thanh quân nhập quan là ‘Cưỡi ngựa quyển địa’ và ‘Đấu sung pháp’ (liên quan đến cách nhìn người Hán là nô lệ của người Mãn), bởi vì cá nhân Mèo rất có hứng thú với những vấn đề lịch sử nên tự làm phần chú thích này, nó sẽ rất dài và khá phức tạp,những bạn không có hứng thú với vấn đề này có thể bỏ qua.

Cưỡi ngựa quyển địa

Sau khi Thanh quân nhập quan, vương công quý tộc người Mãn đã dùng cách thi cưỡi ngựa trong một đoạn thời gian xác định, ai cưỡi ngựa được bao xa liền sở hữu bấy nhiêu thổ địa để phân chia đất phong của hoàng thất triều Minh lưu lại. Đến triều Khang Hy, ngài đã chấm dứt hành vi này, thậm chí xóa sổ nó.

Trong thời kỳ cưỡi ngựa quyển địa đầu thời Thanh, người có được nhiều thổ địa nhất chính là ‘Nhiếp chính vương’ của Thuận Trị đế, Đa Nhĩ Cổn, cùng với ‘Cố mệnh đại thần’ những năm đầu triều Khang Hy, Ngao Bái.

Ban đầu chỉ là đất phong của các quý tộc triều Minh bị phân chia, sau đó Bát Kỳ đệ tử tăng lên, đất đai không đủ, người Mãn bắt đầu chiếm đoạt đất của nông dân người Hán. Nông dân mất đi thổ địa không thể duy trì sinh kế, lại còn bị ép trở thành nô lệ trồng trọt trong đất của quý tộc Mãn Thanh. Hậu Thanh triều, triều đình cải biến phương thức này trở thành tổ chức nông trang. Trang phân thành đại trang (420-720 mẫu), bán trang (240-360 mẫu), đem thổ địa chia quyền cho Bát Kỳ vương công, tôn thất, do Nội vụ phủ thống nhất quản lý, đem địa thô thu được phân chho tôn thất. Quant rang sử dụng phương thức thu thuế ruộng cho nông đa thuê, thay đổi tình huống lực lao động chủ yếu là bao y (nô lệ trong tiếng Mãn), Quan trang có thiết lập Trang đầu để quản lý nông dân, trưng thu địa tô. Trang đầu có chức năng gần giống trưởng thôn, bí thư tổ dân phố hiện tại, thế nhưng còn kiêm chức cò đất, phần nhiều là ác bá, trong Hồng Lâu Mộng có một nhân vật là Ô trang đầu, chính là hình tượng nghệ thuật của loại người này.

Trên thực tế, phương thức ‘Cưỡi ngựa quyển địa’ này còn xuất hiện tại Anh quốc, thậm chí nên nói đây mới là sự kiện ‘quyển địa’ có ảnh hưởng lớn nhất đến tiến trình phát triển lịch sử nhân loại, bởi vì nó có tác động trực tiếp đến giai cấp tư sản, tạo nên móng cho Chủ nghĩa tư sản phát triển và tiếm quyền Xã hội phong kiến phân quyền trong tương lai sau này. Vào khoảng thế kỷ 15-16, khi đó tầng lớp tư sản mới nổi và quý tộc mới đã đánh đuổi nông dân trên đất tư hữu, cướp đoạt quyền tư hữu của bọn họ và nhập vào dưới sở hữu của mình. Đây là giai đoạn ngành công nghiệp dệt len của Anh quốc phát triển rầm rộ, rất nhiều tư sản và quý tộc mới đã dùng cách đánh đuổi nông dân này để cướp đoạt đất đai, tạo mục trường chăn cừu, thu hoạch lông. Trong lịch sử Anh quốc, giai đoạn thế kỷ 16 còn từng được gọi là thời kỳ ‘Cừu ăn thịt người’, lượng cừu tăng nhanh trong khi nhân khẩu giảm đi trầm trọng, rất nhiều người đều trở thành kẻ trôi dạt không nhà không đất, đói khổ đến chết. Đến tận thế kỷ 18, quốc hội Anh mới chính thức đưa ra pháp lệnh kết thúc thời kỳ ‘quyển địa’ này.

Nói chung, ‘Quyển địa’ chính là hy sinh lợi ích của nông dân, tích lũy lợi ích cho chủ nghĩa tư bản (Anh quốc), hoặc quý tộc ngoại lai (Mãn Thanh), vì bọn họ cống hiến lực lượng làm thuê giá rẻ và thị trường. Sự kiện này còn tạo nên cơ sở biến Anh Quốc thành cường quốc Tư bản chủ nghĩa trong tương lai.

Đấu sung pháp.

Đây chính là hệ lụy của ‘Cưỡi ngựa quyển địa’ tại Thanh triều, bởi vì rất nhiều thổ địa bị quý tộc chiếm đoạt, cần lượng lớn nhân lực canh tác, năm Thuận trị thứ hai (1654), Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn ban bố Đấu sung pháp, cho phép quan quân Bát Kỳ tuyện nhận bần dân làm lao dịch khai khẩn, trở thành nông hộ có tính chất xấp xỉ nông nô tại Âu Châu. Rất nhiều nông dân sau khi bị chiếm đoạt đất đai gia sản, không thể làm gì khác hơn ‘Đái địa đầu sung’, chấp nhận cày thuê và giao tô thuế cho địa chủ (quý tộc Bát kỳ). Từ đó phát sinh tình huống Bát kỳ binh cưỡng bức Hán nhân đầu sung làm nô.

Đến tháng tư năm thuận trị thứ hai, triều đình phát hiện bách tính có dấu hiệu phản kháng, liền hạ chỉ dụ: “Trước đó chính sách Đầu sung, cho phép bách tính đầu sung làm nô vốn là vì bần dân mở một con đường sống… Nay nghe có người Mãn cưỡng bức lương dân đầu sung, lại có ngu dân hoặc gian tế phản động đặt điều nói rằng triều đình đồ dân, đây hoàn toàn là không có thật.” Sau đó còn khiển trách hành vi cưỡng bức đầu sung, từ đó tạo thành vấn đề nông dân trốn chạy, sinh ra ‘Đào sung pháp’.

Chính sách Đầu sung tạo thành xã hội náo động, phương thức áp bách dã man này kích khởi sự phản kháng của nhân dân, hiện tượng tự sát hoặc chạy trốn không ngừng phát sinh. Sau đó Khang Hy cũng đã từng tự thú: “Trẫm thấy phó tỳ kỳ hạ thường thường phí hoài bản thân, nhảy giếng tự ải, tất do gia chủ trách trị quá nghiêm, khó thể độ nhật, vào đường cùng không còn cách nào mà ra “, “Lúc trước, người Mãn đã quen khinh thường phạt giết nô tài, nay trẫm lập Soa đẳng chi phạt, đem thói quen này hạn chế lại”.

Chủ nô giết chết nô lệ chỉ cần chịu ‘Soa đẳng chi phạt’ là được, mà luật này chẳng qua chỉ là tăng thêm một ít thuế khóa lao dịch mà thôi, đại thể đều không tổn hại. Mà luật này được ban hành cũng không phải do người Mãn lương tâm trỗi dậy, bất quá chỉ vì củng cố thống trị mà thôi.

Bởi vì nô lệ người Hán đại lượng trốn chạy, khiến giai cấp thống trị Mãn Thanh cảm thấy được nguy cơ, lập tức đưa ra ‘Đào sung pháp’. Nội dung chủ yếu chính là nô lệ trốn chạy chỉ bị xử nhẹ, thế nhưng kẻ chứa chấp lại bị sao nhà sung nô, thậm chí liên lụy hương thân, dùng quan niệm ‘kẻ chứa chấp’ nông nô đào vong sẽ liên lụy đông đảo, dẫn phát công phẫn, từ đó cũng cố sự thống trị của Bát kỳ.