[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 71




Hệ thống sưởi trong phòng đốt rất đủ, Dận Tộ ngồi một chốc trên người cũng ấm áp lên hẳn, liền đem áo khoác của Dận Chân trên vai ném qua một bên, thở dài.

Ý tứ của Dận Chân, y không phải không hiểu, chỉ là y vẫn cảm thấy nếu là do Dận Chân thượng vị y sẽ không có chuyện.

Suy nghĩ của y quả nhiên vẫn là quá đơn giản, tuy rằng Dận Chân từ nhỏ đã sủng nịch y, hiện tại vẫn là như vậy, thế nhưng nếu đến một ngày hắn ngồi lên vị trí cao cao tại thượng kia, hắn sẽ còn vô điều kiện sủng nịch một vị đệ đệ bốc đồng lại có đủ năng lực uy hiếp địa vị của mình sao? Ngay cả Dận Chân cũng không có tự tin đó…

Hoặc là cả đời bị nhốt trong lồng, hoặc là che mắt bịt tai, đối với những bách tính ăn không đủ no, mặc không đủ ấm kia coi như không thấy, của là…

Âm hưởng ngoài cửa khiến Dận Tộ giật mình tỉnh lại, y đen mặt nhìn phần dưới cánh cửa bị đẩy ra một ngách nhỏ, sau đó người bên ngoài đẩy hộp thức ăn vào, chỉ nghe Tô Bồi Thịnh cười nói: “Hòa Quận vương, ngọ thiện đã tới, phiền ngài tự mình mang vào một chút…”

Dận Tộ cả giận nói: “Ngươi đây là thật là xem gia như tù phạm sao!”

Tóc bạch kim cười theo, nói: “Hòa Quận vương thứ tội, nô tài nếu mở cửa, ngài nhất quyết muốn ra nô tài cũng không ngăn được, hơn nữa cũng không dám ngăn… Đợi một hồi chủ tử nhà ta trở về, ngài cho dù muốn đi dạo phố cũng đều…”

Dận Tộ không nhịn được ngắt lời: “Nếu gia muốn đi nhà xí thì sao?”

Tô Bồi Thịnh nói: “Vậy không phải có bồn cầu tự hoại à? Còn có vòi nước nóng… thùng thắm đều là mới, Hòa Quận vương cứ yên tâm dùng!”

Dận Tộ nghẹn lại, đây là muốn nói, dù tắm rửa vệ sinh cũng sẽ không cần mở cửa?

Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Có vậy chứ! Nếu sớm biết y sẽ không làm một đám đồ bừa bộn kia ra!

Dận Chân không ở đây, nói chuyện với hạ nhân cũng không ích lợi gì, Dận Tộ liền im lặng tự mình động thủ lấy hộp thức ăn, vừa dọn ra bàn chợt thấy không đúng: “Không phải nói là vì gia lớn tiếng ở Càn Thanh cung một câu mới giam gia sao? Như vậy cái cửa kia là có chuyện gì chứ?”

Cái ngách này còn không phải đặc biệt dùng đưa cơm sao? Không phải nói làm là làm được, còn có cửa sổ… y cũng đã thử qua, rắn chắc đến kỳ cục.

Tô Bồi Thịnh ha hả cười gượng, nói: “Đây không phải là phòng ngừa chu đáo sao…”

Dận Tộ giận dữ: Còn nói cái gì muốn y tự trách bản thân chứ! Căn bản là sớm có dự mưu!

Tô Bồi Thịnh ở trước cửa nói: “Chủ tử nói, nếu ngài không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa, dù sao ngài nghĩ gì cũng là vô ích, phí công phí sức… Phòng này, ngay cả cửa sổ và mái ngói đều là đặc chế, ngài cứ yên tâm ở đi, đừng có giằng co.”

Lại nói: “Hòa Quận vương, ngài có muốn uống một chung rượu không? Chủ tử nhà chúng ta gần đây nhận được mấy vò rượu ngon, là từ Giang Nam vậm tới, cực kỳ hương thuần…”

“Không uống!” Muốn y quá chén, không có cửa đâu!

Nói xong liền hối hận, không say cũng có thể giả say nha! Đúng là thất sách!

Tô Bồi Thịnh có chút đáng tiếc, nếu vị gia này uống say, không phải là bớt việc sao?

Lại nghe Dận Tộ nói: “Vượng Tài lúc này hẳn cũng sắp đến rồi, hắn còn không biết có chuyện gì đâu, ngươi phái người nói với hắn một tiếng, bảo hắn an tâm về phủ chở ta trở lại.”

“Này…”

Dận Tộ vừa nghe liền biết không thích hợp, nói: “Làm sao vậy?”

“Vượng Tài công công…” Tô Bồi Thịnh do dự một chút, cười khan nói: “Vượng Tài công công đã sớm tới, lúc này đang ở ngoài phủ chúng ta nháo loạn, còn nói muốn đi cáo ngự trạng đâu!”

Đã sớm tới như vậy, tám phần mười là không ngồi xe theo lời của y mà tự mình cưỡi ngựa, lúc này khẳng định lạnh đến chết rồi, Dận Tộ nói: “Các ngươi không sai biệt lắm là được nha! Nếu không để hắn tiến vào hầu hạ gia, vẫn không được nữa thì tìm người khiêng hắn trở về.”

Để mặc hắn nháo loạn bên ngoài, là sợ người khác không biết y đang bị nhốt sao!

Tô Bồi Thịnh cung kính nói: “Nô tài liền đi an bày.”

Dận Tộ nghe tiếng bước chân của hắn rời xa mới bắt đầu ăn, ăn xong cũng lười thu dọn bàn, đi vào trong giường đắp chăn ngủ.

Lúc y ăn cơm, các đại thần quỳ trước Càn Thanh cung rốt cục cũng chờ được phản ứng của Khang Hy, vô cùng cao hứng về nhà thu thập ‘tội chứng’ của Hòa Quận vương, chuẩn bị ngày mai làm lớn một hồi —— không phải là lý luận vì cái gì Hòa Quận vương không thể làm Thái tử sao? Gã hoàn khố tử kia, muốn tìm lỗi của y còn không phải dễ dàng?

Tư chất ngu dốt, không triển vọng?

Cái này gạch bỏ! Khắp Đại Thanh có mấy người dám cùng y so đầu óc?

Khi nam bá nữ, hoang dâm vô độ?

Vị gia này nếu thật có thể hoang dâm, Vạn tuế gia nằm mơ cũng phải cười tỉnh! Cái này cũng xóa!

Tư lợi tùy hứng, bóc lột bách tính?

Này… Vị gia này đúng là tùy tiện một chút, thế nhưng tư lợi đúng là không có, Lục gia sạn có thể dò giếng, còn có guồng quay Lục gia, máy dệt Lục gia, ngay cả Lục gia ổ đều là cử chỉ huệ dân, bóc lột bách tính càng là không cần nói đến…

Bạo ngược vô đạo, tàn dân hại vật?

Cũng không tính ba? Bình thường ở kinh thành, lão nhân gia y tuy rằng cũng thích đánh nhau nháo sự, thế nhưng khi dễ bách tính lại tuyệt đối không có —— muốn khi dễ cũng là khi dễ kẻ có quyền thế…

Đúng là đau đầu…

——

Dận Tộ ngủ một giấc đến xế chiều, Dận Chân rốt cục hồi phủ, thuận tiện dẫn theo một thái y đến bắt mạch, phát hiện Dận Tộ có chút nhiễm lạnh vậy nên liền mở phương thuốc, Dận Chân giám sát y uống xong mới ra ngoài khóa cửa.

Đợi đến tối, Dận Chân lại ghé qua bồi Dận Tộ dùng cơm, lại nhìn y uống thuốc, Dận Tộ ủ rũ: “Tứ ca chuẩn bị lúc nào thả ta ra ngoài?”

Dận Chân nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Ngày mai.”

“Ngày mai?” Dận Tộ cả giận nói: “Ngươi không phải nói để ta suy nghĩ kỹ sao?”

Ngày mai liền thành định cục, còn muốn y nghĩ cái rắm a!

Dận Chân thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ của ngươi, ta làm của ta.”

“…” Y muốn chửi mẹ hắn có được không? Không được nha, mẹ hắn cũng là mẹ y…

Dận Tộ lộ ra nụ cười: “Tứ ca…”

“Ừ?” Dận Chân vừa lên tiếng, trên mắt lại trúng một quyền, nhất thời đen mặt: “Lão Lục!”

Đáp lại y chính là một quyền của Dận Tộ! Ăn uống no đủ, ngủ cũng đẫy giấc, vừa vặn có thể đánh người!

Dận Chân bất ngờ không kịp đề phòng trúng hết mấy đấm mới thoát thân được, lui người hai bước, rốt cục có không gian hoạt động, sau đó bắt đầu hoàn thủ.

Hai người, một hạ bàn vững chắc, quyền cước hữu lực, một thân thủ mẫn tiệp, linh hoạt nhạy bén, trong nhất thời đánh đến ngang tay.

Dận Chân khí lực lớn hơn Dận Tộ, tuy rằng Dận Tộ chiếm trước tiên cơ thế nhưng Dận Chân cũng đã chịu mấy quyền, muốn chế phục đối phương vẫn là kém xa —— dù sao thể lực chên lệch thật lớn, đánh tới cuối cùng ai chế phục ai vẫn là khó nói.

Bất quá, ý của túy ông không tại rượu, Dận Tộ sau khi thành công ép Dận Chân tới góc phòng, đạp một cước liền xoay người chạy…

Nháy mắt liền ra đến cửa —— chỉ cần ra khỏi phòng này, hừ!

Vươn tay lôi kéo. Ậy? Không mở…

Lại lôi kéo, vẫn là không mở…

Dận Chân chỉnh tề ung dung đứng dậy, chỉnh lý xiêm y, thản nhiên nói: “Còn đánh nữa hay thôi?”

Quá giảo hoạt! bản thân đang ở trong cũng khóa cửa!

Dận Tộ tức giận liếc mắt nhìn hắn: Cửa đều khóa, còn đánh cái gì?

Quay lại ngồi trên ghế, rót trà cho cả hai, cứng không được thì mềm, thở dài nói: “Tứ ca, ta biết ngươi là nuốn tốt cho ta, thế nhưng chuyện của ta vẫn nên để ta tự quyết định đi.”

Dận Chân cúi đầu uống trà, không nói.

Dận Tộ lặng lẽ một hồi, nói: “Tứ ca, ta hy vọng vạn nhất có một ngày ngay cả bản thân ta cũng chán ghét chính mình, ta sẽ nhớ đến đây đều do ta lựa chọn chứ không phải sẽ oán hận sự lừa gạt bức bách ngày hôm nay của ngươi và Hoàng a mã —— ngươi hiểu chưa?”

“Tứ ca, ngươi đã giải thích đủ mặt lợi hại, việc nên làm ngươi đều đã làm, quyết định sau cùng để ta tự mình đưa ra có được không?”

“Không sao cả,” Dận Chân buông chung trà, thản nhiên nói: “Nếu quả như thật có một ngày như vậy, ngươi cho dù có oán hận ta… cũng không sao cả.”

“Tứ ca!”

Dận Chân đứng dậy đi ra cửa, phân phó nô tài mở khóa, quay đầu lại nói: “Cánh cửa này chỉ có ta trở về mới có thể mở, ngươi không nên uổng phí khí lực, cũng chớ suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Xoay người bước ra, lại lần nữa khóa chặt.

——

Cả đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, trong Càn Thanh cung phi thường náo nhiệt.

Bảo vệ: Vu Thành Long, Lý Quang Địa, Tào Dần, Khoa Đa.

Phản biện: Tất cả đại thần trừ bên bảo vệ.

Luận đề: Lục hoàng tử Dận Tộ rốt cuộc có tư cách trở thành Thái tử Đại Thanh hay không.

Phe phản biện trước hết đưa ra lý do Dận Tộ ngôn ngữ hoang đường, không làm việc đàng hoàng, nỗ lực chứng minh Dận Tộ không xứng làm Thái tử. Mà Lý Quang Địa và Vu Thành Long lại dùng kinh nghiệm thực tế của bản thân, vô cùng có sức thuyết phục chứng minh lúc Đới Tử cùng bọn họ thăm dò hà đạo thì thái độ vô cùng đoan chính, không sợ chịu khổ, năng lực xuất chúng… Cuối cùng là những kẻ chưa từng có kinh nghiệm làm việc với Dận Tộ không thể trưng ra bằng cớ xác thực, không thể phản kích.

Sau đó phe phản biện lại đưa ra Dận Tộ xa xỉ vô độ, tùy ý tiêu xài. Lần này chứng cứ đầy đủ, chó sáu vạn lương, hải đông thanh mười vạn lượng, còn có hai lâm viên tại Giang Nam, bảy tám gánh hát, lâm viên kinh thành, thôn trang này nọ… cuối cùng còn đưa ra nghi vấn: Ngoại trừ những thứ này, Lục a ca còn từng thay Tào Dần trả nợ năm mươi vạn lương… Y lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Có phải là thu nhập không hợp pháp gì đó? Hay là y còn làm ra những chuyện tày đình hơn phế Thái tử trước đó?

Lần này cho dù Khang Hy có muốn gánh trách nhiệm cũng không được —— Nếu Dận Tộ chỉ là một A ca bình thường, ngài muốn sủng thế nào cứ sủng thế đó, y muốn hoang phí thế nào cứ hoang phí thế đó… chỉ cần y có bạc để hoang. Thế nhưng nếu đã làm Thái tử rồi vẫn cứ như vậy, bại chính là quốc khố!

Vậy nên tổng quản Nội vụ phủ Khoa Đa xuất mã, đưa ra sổ sách chi tiêu của Dận Tộ từ nhỏ đến lớn.

Dận Tộ dùng ít tiền sao? Ăn là tốt nhất, mặc là tốt nhất, ở cũng là tốt nhất, thấy được đồ cổ tranh chữ hài lòng, ngoạn vật Tây Dương, bao nhiêu tiền cũng mua về nhà… y làm sao có thể tiêu xài ít?

Bất quá, y ăn tuy tốt nhưng lại không lãng phí, ăn bao nhiêu làm bao nhiêu, hắn mặc tuy tốt lại không thích mặt y phục mới, một năm bốn mùa chỉ bằng phân lệ của Nội vụ phủ và Đức phi ban cho đã đủ hắn mặc, hắn ở tốt nhất nhưng đều là nhà của triều đình… Hắn tuy rằng thích mua cái này mua cái kia, nhưng đến khi hết hứng thú liền mang ra tặng người, vậy nên rất nhiều nhân tình lai vãng đều là ở đây.

Vậy nên, tuy rằng Dận Tộ tiêu dùng không ít nhưng cũng không coi là nhiều, Khoa Đa vừa đem chi tiêu của y đặt cùng với phế Thái tử Dận Nhưng… tất cả mọi người không khỏi im lặng.

Phải biết rằng, dưới sự dung túng của Khang Hy và Tác Ngạch Đồ, chi tiêu của phế Thái tử Dận Nhưng thế nhưng so với Khang Hy còn nhiều hơn.

Nếu như tiêu dùng của Dận Tộ đã xem như xa xỉ vô độ, như vậy phế Thái tử Dận Nhưng nên gọi là gì?

Thậm chí còn có người âm thầm líu lưỡi: May là đem hắn phế đi…

Về phần tiền của Dận Tộ từ đầu đến, Tào Dần đứng ra chứng minh lâm viên và gánh hát Dận Tộ mua ở Giang Nam đều đã qua tay bán lại, sau đó Khoa Đa lại lấy sổ sách mấy tháng gần đây của Nội vụ phủ ra cho các Đại Thanh nhìn. Từ lúc Dận Tộ chấp chưởng Nội vụ phủ tới nay, giúp Nội vụ phủ kiếm nhiều ít bạc, cuối cùng tổng kết —— Chỉ bằng bản lĩnh vừa đi một vòng Giang Nam là có thể đem giá vải vóc cả Đại Thanh giảm xuống ba thành của Hòa Quận vương, y muốn có bao nhiêu tiền lại kiếm không được chứ?

Vậy nên liền tới quan điểm tiếp theo…

Ở bên này triều đình loạn thành một đoàn, chỗ Dận Tộ cũng không quá thanh tịnh, y có khách tới.

“Tiểu Tứ tẩu, ” Dận Tộ ngẩng đầu nhìn một chút, nhíu mày: “Nam nữ hữu biệt, tẩu cứ tùy tùy tiện tiện đến như vậy không tốt lắm đâu?”

“Không sao cả, ” Lưu thị cười nói: “Là Tứ gia bảo ta tới, ngài nói sợ người buồn chán nên bào ta tới bồi người trò chuyện.”

Dận Tộ cười cười đặt bút xuống: “Nói cái gì?”

“Ngài đang viết gìì?” Lưu thị tiến lên cầm trang giấy y đang viết dỡ, nói: “Đây là ròng rọc?”

Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Là trước đây Nam sư phó dạy.”

“Đây là ròng rọc cố định, còn có ròng rọc chạy không biết ngài đã thấy chưa?”

Dận Tộ nhìn Lưu thị: Chị hai, với một chút kiến thức vật lý trung học của chị, đừng ở trước mặt em út giả vờ có được không?

Lưu thị xấu hổ cười cười, nhất thời không còn gì để nói, ánh mắt đặt về phía sau, rơi lên cánh cửa rộng mở.

Vừa quay đầu lại đã thấy Dận Tộ cầm bút muốn bắt đầu viết chữ, vội ho một tiếng: “Tứ gia nói, Hòa Quận vương rất có hứng thú với chuyện gia hương của ta, vậy nên…”

Dận Tộ hỏi: “Gia hương của tiểu Tứ tẩu có tư thục?” Trước hết đem chuyện trường học dọn ra, sau đó mới có thể quang minh chính đại mở trường kỹ thuật.

“Có, bất quá không gọi tư thục, gọi trường học…” Lưu thị thật cao hứng Dận Tộ rốt cục chủ động nói chuyện với mình, đem quy chế trường học ở đời sau giới thiệu sơ lược, cười nói: “Ta có một biểu tỷ là theo nghề giáo, trường học của bọn họ lưu truyền một câu nói như vậy ‘Trong trường này, người biết dạy học thì dạy học, không biết dạy học thì đi nấu cơm, nếu ngay cả nấu cơm cũng không biết thì làm thế nào? Vậy thì đi làm quan nha!’ ha ha ha…”

Dận Tộ an tĩnh nhìn lưu thị, chờ nàng cười xong rồi mới hỏi: “Ở chỗ kia của các người, địa vị phu tử rất cao sao?”

Lưu thị lắc đầu, làm sao có thể?

Dận Tộ ồ một tiếng, thản nhiên nói: “Hóa ra chỉ là lời toan hủ của văn nhân.”

Lưu thị nghẹn lại một chút, lại xốc tinh thần nói về một ích kiến thiết công ích ở quê nhà, chậm rãi nhắc tới bệnh viện, than thở: “Ba ba ta, ồ, chính là phụ thân, người công tác trong bệnh viện, người đều nói có rất nhiều bác sỹ giỏi trong bệnh viện đều đã bị điều đến cương vị hành chính… cũng là đi làm quan, sau đó bình thường đều là không khám bệnh cho người khác, chỉ khi nào có đại nhân vật có tiền có thế tới mới chịu ra mặt, thật sự đáng tiếc. Hiện tại suy nghĩ một chút, chẳng bằng giống như biểu tỷ nói, biết dạy học liền chuyên tâm dạy học, biết chữa bệnh thì chuyên tâm chữa bệnh! Hòa Quận vương, ngài cảm thấy thế nào?”

Dận Tộ nói: “Nếu để những người có y thuật tốt đi chữa bệnh, y thuật không tốt đi làm quan, như vậy sau này làm sao có người nghiên cứu y thuật?” Để người có y thuật tốt đi làm quan quả thật là một tệ đoan, là lãng phí tài nguyên, thế nhưng nếu như y thuật tốt trái lại cũng không có đãi ngộ tốt, đây chẳng phải là khiến người người không chuyên tâm chữa bệnh, trái lại một lòng đi luồn cúi sao? Nói tới nói lui, vẫn là do địa vị của người làm hành chính được nâng quá cao…

Lưu thị có chút ngạc nhiên.

Dận Tộ than thở: “Lưu thị, lẽ nào ngày tháng trong lãnh cung ở Tử cấm thành lại tốt hơn cuộc sống hiện tại của ngươi sao?”

Lưu thị sửng sốt, môi đóng mở vài lần lại không thốt ra được nửa chữ.

Dận Tộ than thở: “Lưu thị, ngươi thực sự không phải người thông minh, vậy nên những việc tiểu thông minh như vậy… sau này đừng mãi đùa bỡn.”

Sự thực chứng minh, biết làm ăn chưa chắc sẽ hiểu trạch đấu, bằng không cũng sẽ không bị người xui khiến làm ra chuyện như vậy.

Lưu thị vội nói: “Hòa Quận vương, ngài hiểu lầm, ta chẳng qua chỉ cảm thấy với tài năng của ngài, đi làm Thái tử không khói có chút quá, quá ….”

Quá ủy khuất? Lời này ngay cả nang cũng nói không ra miệng, như vậy nàng thực cảm thấy để ‘nhà phát minh’ như Dận Tộ đi tham chính là quá đáng tiếc sao?

“Ta nghĩ như thế nào không trọng yếu, trọng yếu là… Tứ ca nghĩ như thế nào.” Dận Tộ nói: “Mặc kệ ra sao, lần này ta cảm ơn ngươi, vậy nên ta sẽ thay ngươi cầu tình với Tứ ca, thế nhưng lần này cũng là một lần cuối cùng.”

Sau đó, chuyện của vị này y sẽ không bao giờ quản nữa, cũng không quản được nữa.

Đứng dậy đi ra ngoài.

“Chờ, chờ một chút!”

“Thế nào?”

“Ngài…” Lưu thị lắp bắp nói: “Ngài có thể…”

“Có thể đem ngươi đánh ngất không?” Dận Tộ thở dài, nói: “Ngươi có biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi?”

Dận Chân không ở đây, chỉ cần cửa mở ra, y muốn đi liền không ai cản được, vì sao phải đánh ngất Lưu thị? Huống chi Lưu thị còn là nữ nhân của Dận Chân, với tính cách của y làm sao có thể ra tay đánh ngất nàng? Có một lổ thủng lớn như vậy, cho dù y nói với Dận Chân là mình lừa Lưu thị mở cửa, sau đó đem nàng đánh ngất xỉu, Dận Chân cũng không có khả năng tin tưởng đi?

Chỉ số thông minh của nữ nhân này thực sự là…

Lưu thị trong nháy mắt sắc mặt trắng bệnh, đôi mắt long lanh ngấn nước.

Nàng cho rằng chỉ cần thuyết phục được Dận Tộ, lại đem Dận Tộ thả ra ngoài, người này tự nhiên sẽ giúp nàng che lấp, thế nhưng hiện tại…

Đợi khi Dận Chân trở về phải làm sao bây giờ?

Dận Tộ nào có tâm tư để ý đến nàng, khẽ lắc đầu, cầm áo khoác ra khỏi cửa.

——

Càn Thanh cung, tuy rằng khắc khẩu vẫn còn tiếp tục, thế nhưng thanh âm phản đối đã nhỏ rất nhiều, vẫn còn hai việc không thể phản bác: Đệ nhất, Dận Tộ vô thê vô tử, đệ nhị, Dận Tộ bản thân không muốn làm Thái tử!

Dận Chân rốt cục đỉnh một vành mắt bầm đen bước ra khỏi hàng, đối với tiếng xì xào bàn tán xung quanh coi như không nghe, vừa mở miệng liền nói một chuyện không chút liên quan: “Hoàng a mã, Lục đệ có tấu chương nhờ nhi thần trình lên.”

Lúc này trình tấu chương?

Khang Hy gật đầu nói: “Trình lên.”

Mở qua đọc lướt, lại ngẩng đầu nhìn Dận Chân —— ngươi là thay mặt trình lên vẫn là thay mặt viết giúp đâu?

Khép tấu chương lại, bảo: “Dận Chân, ngươi tới nói.”

Dận Chân lên tiếng: “Bổng lộc quan viên Đại Thanh nguyên là căn theo tiêu chuẩn của《 Đại Minh hội điển 》mà định ra, như Tri huyện nguyệt bổng ba lượng, niên bổng bốn mươi lăm lượng. Như vậy tính ra ẩm thực một ngày của cả gia đình, kiêm cả ngựa xe gia súc cũng chỉ có năm sáu quan, lương tháng ba lượng làm sao có thể độ nhật? Hòa Quận vương lại tỉ mỉ tra qua Đại Minh hội điển, phát hiện trên đó ghi chép, ‘Chính thất phẩm, tuế cai bổng chín mươi thạch, nội bản sắc bổng… Chiết quyên bổng thất thạch’, cuối cùng cộng lại một năm ước chừng lĩnh gạo hơn hai ngàn cân, hai bảy lượng ngũ tiền hiện ngân cùng gần ba trăm sáu mươi quan tiền giấy, hơn nữa mệnh phụ cũng có niên bổng của riêng mình, quan viên địa phương hành chính, nhân sự, hỏa thực đều có triều đình phụ trách, hơn nữa thất phẩm ưu miễn điền thuế tám mươi mẫu, miễn khổ dịch tám người… Cứ như vậy, kỳ thực bổng lộc của quan viên Đại Minh hơn xa Đại Thanh ta…”

Từ lúc Dận Chân nhắc tới hai chữ bổng lộc thì toàn bộ quan viên đều nín thở nghe ngóng, chỉ sợ bỏ lỡ một chữ, càng nghe càng liên tục gật đầu, cuối cùng nghe được “Vậy nên Hòa Quận vương đề nghị, đề cao bổng lộc quan lại, ít nhất phải ngang bằng cùng Đại Minh” thì… hầu như người người rời lệ cảm động.

Bổng lộc của Đại Thanh thật sự quá thấp, tuy rằng nếu bọn họ chịu kham khổ rau dưa coi như cũng có thể sống được, thế nhưng bọn họ tốt xấu cũng là quan nha! Một thất phẩm quan nhi mỗi tháng chỉ có ba lượng bạc, phải biết rằng nha đầu nhất đẳng của đại hộ nhân gia mỗi tháng cũng có một lượng bạc tiêu vặt, thậm chí có khi còn là hai lượng đâu!

Dận Chân cúi thấp đầu, không thèm nhìn phản ứng của đám người kia, bổng lộc của Đại Thanh đúng là thấp, thế nhưng thu nhập thực sự của đám người này… một chút cũng không thấp!

Cục diện hiện tại cơ hồ chính là vô quan bất tham, bọn họ tham ô còn có thể nói năng lý lẽ hùng hồn —— thật không sống nổi a! Muốn trị tham, trước hết phải đem lý do bọn họ tham ô đè xuống, kiếp trước là hắn sai rồi, nghìn vạn lần không nên định ra cái chính sách gì ‘Dưỡng liêm ngân’[1], không chỉ không thể áp chế tham hủ trái lại càng khiến quan địa phương có thể công khai cướp đoạt, đem hiện ngân và đủ thứ tài bảo đút vào túi của mình!

Bên này hắn vừa dứt lời, các quan viên bên dưới đã ồn ào tán thành, Khang Hy ngồi yên lặng không nói một lời.

Hồi lâu sau, đợi mọi người yên tĩnh lại Vu Thành Long cười khổ nỏi một câu: “Tứ a ca nói rất có đạo lý, chỉ là… bạc kia từ đâu ra?”

Đúng vậy, bạc từ đâu ra?

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, quốc khô hiện tại là bộ dạng gì không ai rõ ràng hơn bọn họ, hiện tại đã là thu không đủ chi, nào còn có bạc tăng bổng lộc chứ?

Chỉ nghe Dận Chân thản nhiên nói: “Quốc doanh bộ ra.”

—————

1/ Dưỡng liêm ngân: Là một chế độ trong quy trình chống tham hoạn của Ung Chính, nói ra thì rất phức tạp thế nhưng có thể tóm gọn trong những điểm như sau. Bởi vì bổng lộc quá thấp, triều đình không có bạc để tăng bổng cho quan lại nên Ung Chính cho phép quan viên ‘kiếm thêm’ trong vòng kiểm soát. Những vị quan nào làm tốt sứ mệnh thu thuế đầy đủ cho triều đình, trong thời gian cai trị không xảy ra thiên tai nhân họa gì sẽ được ngạch dưỡng liêm cao hơn những vị quan khác, thế nhưng thấp nhất sẽ là gấp một trăm lần bổng lộc, nhiều nhất có thể đến năm trăm lần. Ví dụ như lương của Tri huyện một năm là bốn mươi lăm lượng, như vậy được quyền ‘kiếm thêm’ ít nhất bốn trăm lượng và nhiều nhất là hai nghìn lượng tùy theo công trạng.

Dưỡng liêm ngân theo một cách nói khác là công khai thu nhập của quan viên, cho phép tham hủ ở một mức độ nhất định, vượt qua liền là tội chết.