Dận Tộ nói nói một hồi, toàn bộ quan viên đều trầm mặt hắng giọng, không ai dám ngẩng đầu nói chuyện, người nguyên bản đã đứng dậy cũng lại quỳ xuống lần nữa.
Bọn họ có thể nói cái gì? Đã làm đến chức vị có thể thượng triều mỗi ngày, nhà nào không có nô tài hầu hạ? Hộ vệ, nha đầu, tiểu tư, kiệu phu, gác cổng, đầu bếp… nhiều như chim trong rừng, trên dưới một trăm có tính là nhiều không? Hơn nữa, ngoại trừ số ít một vài ‘ngoại tộc’, nhà ai không thê thiếp thành đàn? Một thiếp thị ít nhất cũng phải phối hai ba nha đầu đi?
Nhưng như vậy thì sao? Bọn họ không chột dạ! Từ xưa đến nay đọc sách làm quan không phải là vì những thứ này sao?
Phú gia bất dụng mãi lương điền, thư trung tự hữu thiên chung túc. An cư bất dụng giá cao lâu, thư trung tự hữu hoàng kim ốc. Thú thê mạc hận vô lương môi, thư trung tự hữu nhan như ngọc. Xuất môn mạc hận vô nhân tùy, thư trung xa mã đa như thốc[1]… Đây chính là thơ của Tống Chân Tông Triệu Hằng!
Ngay cả Hoàng đế cũng nói như vậy, bọn họ hưởng thụ không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?
Về phần nhân tình vãng lai —— hắc, Hòa Quận vương ngài bản lãnh lớn, nếu như có thể đè xuống cổ phong trào này chúng ta liền cảm tạ ngài! Quan viên địa phương không phải đều dựa vào cái này, mỗi năm làm tiệc thọ cho lão cha lão nương, thất di nương, bát di thái… bạc chính là từng rương từng rương thu vào, thế nhưng kinh quan bọn họ thì sao? Trong kinh Vương gia, A ca, tôn thất, quý tước… đếm không đếm xuể, ai dám hiếu kính ít một chút? Quay đầu lại bị người làm khó cũng không biết vì sao!
Làm kinh quan, bọn họ trước giờ vẫn là vào ít ra nhiều! Thật sự không muốn tặng quà, thử hỏi một chút các vị thúc bá huynh đệ của ngài xem có đáp ứng hay không nha!
Còn cả quan địa phương nữa —— bọn họ nguyên bản quan chức cao hơn đám người kia, học vẫn tốt hơn đám người kia, quan hệ cũng cứng rắn hơn đám người kia, thế nhưng kết quả ngay cả một tri huyện địa phương nho nhỏ cũng có tiền hơn bọn họ, sinh sống thoải mái hơn bọn họ! Cái này là công bằng sao? Bọn họ có rất nhiều tiền có thể vớt còn chúng ta thì sao? Chỉ có hằng năm người dưới hiếu kính chút băng ngày hè, than ngày đông, được bao nhiêu tiền chứ?
Đương nhiên, những lời này chỉ dám lưu chuyển qua lại trong đầu, chẳng ai can đảm nói thẳng ra ngoài —— toàn lời vô ích, kẻ nào lại dám nói ta làm quan chính là vì vớt tiền? Đều là vì tạo phúc cho bách tính a!
Khang Hy nhìn đám triều thần quỳ trên mặt đất giận mà không dám nói gì, đột nhiên cảm thấy vô cùng hả hê: Không phải muốn buộc trẫm ngừng thanh nợ Hộ bộ sao? Hiện tại ai lại dám nói việc này? không phải khóc than sao? Tiếp tục khóc đi! Khóc nói cho trẫm ngươi rốt cục có bao nhiêu thê thiếp, hay là nịnh bợ thượng quan làm quá sức, thậm chí là đỏ mắt quan địa phương có tiền?
Đều cho rằng những chuyện này là mọi người đều biết mà không dám nói đúng không? Cố tình hôm nay trên triều đường lại có một Tiểu Lục nhi không sợ trời không sợ đất!
“Nói còn rất có mô có dạng,” Khang Hy tâm tình cực tốt, cười nói: “Thế nhưng nói cái này có ích lợi gì? Có biện pháp giải quyết sao?”
Ánh mắt Dận Tộ tà tà đảo qua đám triều thần dang quỳ dưới chân, bất chợt rút đi sự lười nhác vừa rồi, nói: “Có.”
Khang Hy hơi sửng sờ, nói: “Nói nghe một chút.”
Dận Tộ hiện tại đã bất chấp tất cả, nói: “Thứ nhất, mỗi vị quan viên trước khi nhậm chức phải đem toàn bộ tài sản của bản thân, tông tộc, phụ mẫu thê thiếp đăng ký. Sau khi kết thúc ba năm đương nhiệm, nếu như tài sản trong nhà có chênh lệch quá lớn, viễn siêu bổng lộc, bất kể là được biếu tặng của là gì khác đều quy thành tham ô hối lộ —— cách chức, sao nhà.”
Trước hết là tội danh tài sản bất minh.
“Thứ hai, mỗi vị quan viên trong nhà đều phải có sổ sách chi tiêu, dùng để thẩm tra đối chiếu, nếu như bổng lộc và thu nhập sản nghiệp mỗi tháng chỉ có mười lượng thế nhưng chi tiêu lại chừng hai mươi lượng, hoặc đi Túy Nguyệt lâu hai lần —— cách chức. Niên bổng tám mươi lượng lại dùng tám trăm lượng mua thị thiếp, hoặc hiếu kính thượng quan thọ lễ trên trăm lượng —— cách chức.”
Tiếp đến là tội tham ô hủ bại.
“Thứ ba, cho quan viên cấp thấp một cơ hội cáo buộc thượng quan, giống như thu nhận quà biếu đồ cổ vài trăm lượng, mượn danh đầy tớ mua mấy cái thôn trang vân vân, thậm chí lợi dụng cho vay cắt xén của công —— nếu kiểm tra đối chiếu đều là sự thật, ngươi tố cáo ai ngươi liền ngồi vào vị trí kẻ đó!”
Sau đó chính là lớn tiếng tố cáo —— phần thưởng chính là, trực tiếp thăng chức!
“Thứ tư, quan lại địa phương tầng chót như Tri huyện, Huyện thừa đều có chính phó hai chức, chính vị chưởng quản tất cả, phó chức chỉ có quyền giám sát, không được tham gia bất luận quyết sách gì. Bất quá mỗi tháng phải trình báo cáo cho Lại bộ, nếu như chính vị không làm tròn trách nhiệm hoặc có cử chỉ ăn hối lộ, đợi Lại bộ kiểm tra chứng minh là thật, chính vị cách chức, phó vị nhận nhiệm.”
Đây coi như bước đầu của —— đa nguyên đa đảng?
“Thứ năm, mỗi năm các địa phương đều tổ chức cho bách tính bỏ phiếu kín, do người trong kinh đến chủ trì, từ chính phó Tri huyện chọn ra Tri huyện năm tiếp theo, người lạc tuyển làm phó chức. Hằng năm chức vị Huyện Thừa, Bộ đầu đều phải chịu một lần bỏ phiếu xác định độ thỏa mãn của bách tính, nếu có trên bốn thành bách tính bất mãn —— cách chức.”
Cuối cùng chính là khảo hạch cuối năm! Hoàn tất!
Mọi người vốn tưởng rằng vị Lục a ca này lại muốn châm chọc khiêu khích hoặc càng quấy có lệ, nào ngờ lại nghe được một phen ngôn ngữ như vậy, nhất thời kinh hãi đến không thốt nên lời, ngay cả Khang Hy cũng có đôi chút hoảng hốt.
Thật lâu mới có người run rẩy nói: “Sai lầm! Quả thực sai lầm! Hành sự như vậy… như vậy, còn cần Lại bộ để làm gì?”
Dận Tộ chậc lưỡi hai tiếng, xoay đầu về phía người nọ nói: “Vị đại nhân này, ngài ra cửa không mang theo đầu óc sao? Người có đầu óc đều có thể nghe ra được, công tác của Lại bộ rõ ràng càng thêm nặng nề rồi, cái câu ‘Cần Lại bộ để làm gì’ kia rốt cuộc làm thế nào nói ra được?”
“Ngài…”
“Ngài cái gì?” Dận Tộ cười nhạo nói: “Gia hiểu ý của đại nhân ngài, không phải muốn nói tuy rằng công việc của Lại bộ nhiều hơn nhưng quyền lực thì nhỏ lại sao? Đây đúng là… tác dụng của Lại bộ không phải là tuyển ra những quan viên có lợi nhất với bách tính và triều đình à? Vị nào làm Tri huyện sẽ tốt cho bách tính là việc các ngài cao cao tại thượng biết rõ hay bách tính biết rõ? Vẫn là nói, những quan viên kia nhận hay đuổi nên do ngài định đoạt?”
“Ngài…. ngài… ngài…”
“Vạn tuế!” Trần Trạng nguyên trực tiếp đứng dậy, trầm thống nói: “Vạn tuế gia! Nếu triều đình quả thực hà khắc đến mức này, thần chỉ sợ… chỉ sợ người đọc sách trong thiên hạ lại không nguyện ý vì Vạn tuế mà làm quan!”
Khang Hy còn chưa kịp lên tiếng chợt nghe mấy tiếng vỗ tay vang dội, người dám làm càn giữa sân rồng như vậy ngoại trừ Dận Tộ còn có ai?
Dận Tộ thả tay xuống, lắc lư đến bên cạnh Trần trạng nguyên, nói: “Thừa Trần đại nhân chúc lành, bổn vương thay bách tính thiên hạ cảm tạ ngài! Thiếu đi những người làm quan vì thiên chung túc, nhan như ngọc kia, trên dưới triều định không phải liền một mảnh thanh minh sao?”
“Ngươi!”
Dận Tộ đối với sự phẫn nộ của lão làm như không thấy, cười hì hì nói: “Trần đại nhân, ngài rốt cục vì cái gì mà làm quan chứ? Nếu ngại làm quan không thể kiếm tiềm chẳng bằng về nhà bán khoai lang a!”
“Ngươi! Ngươi… Ách…”
“Trần đại nhân! Trần đại nhân!”
“Trần đại nhân! Ngài tỉnh tỉnh!”
“Vạn tuế gia! Trần đại nhân đã hôn mê rồi!”
“…”
“Đi gọi thái y.” Khang Hy xoa xoa cái trán, ngoắc tay nói: “Dận Tộ, ngươi qua đây.”
Dận Tộ đi tới trước mặt Khang Hy, vô tội phân bua: “Hoàng a mã, nhi tử có tâm tật còn chưa ngất đi đâu!”
Là tố chất tâm lý của lão nhân kia quá kém, chuyện này không liên quan đến ta nha!
Khang Hy đưa tay, Lương Cửu Công dâng lên một mâm quả cam, ngài cầm lấy nhét vào lòng Dận Tộ, nói: “Ngươi thích ăn cam nhất, ra sau bảo đám nô tài lột cho ngươi ăn. Ngoan! Đi thôi đi thôi!”
Dận Tộ qua hồi lâu mới phản ứng được, lập tức hắc tuyến: Con mẹ nó! Khang Hy đây là muốn dỗ trẻ con sao!
Ngoan cái rắm chứ ngoan!
Gia năm nay cũng đã mười chín rồi! Mười chín rồi!
Thở phì phì cầm mâm cam đi ra hậu điện.
Dỗ Hỗn thể ma vương đi rồi, đại thần dưới điện nhất thời cảm thấy không khí cũng mát mẻ hơn nhiều —— vẫn là Vạn tuế gia có biện pháp nha!
Khang Hy cười nói: “Tiểu Lục nhi này của trẫm cái gì cũng tốt, chỉ là tỳ khí quá thịnh (* dễ giận dỗi), chư vị ái khanh đa đa lượng thứ.”
Chư vị ái khanh: “Ha hả…”
Muốn không lượng thứ cũng không được nha…
“Hết cách rồi,” Khang Hy than thở: “Mỗi nhà có một quyển kinh khó niệm! Trẫm nhi nữ đông đảo, người người đều nhu thuận nghe lời, thế nhưng trẫm chính là không có cách nào với y… Từ nhỏ đã được trẫm nuông chiều, mắng không mắng được, phạt không phạt được. Còn không phải sao, mấy hôm trước muốn ngồi cái khí cầu gì đó bay lên trời, trẫm sợ đến tay cũng mềm nhũn, dưới cơn nóng giận vừa đánh mấy gậy, kết quả y dỗi đến hơn mười ngày không chịu nói chuyện với trẫm, còn tuyên bố muốn đem nội kho của trẫm bại quang… Ai! Trẫm có cách gì đâu?”
“Ha hả…”
Chúng ta đều là lòng hiểu mà không nói có được không…
“Chư vị ái khanh yên tâm, lần này nếu không phải là có người đem chuyện khấu lên đầu y trẫm cũng sẽ không để y lên triều hồ đồ…”
Xoạch một tiếng, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào người Lưu đại nhân vừa tố cáo Dận Tộ —— mẹ nó ngu xuẩn, A ca đã dám la hét nói muốn bại quang nội khố của Hoàng đế, ngươi còn chạy tới tố y xa xỉ vô độ? Đầu óc nước vào sao?
Lưu đại nhân khóc không ra nước mắt: Không nên nhìn ta, ta thật không phải là cố ý chọc đến vị Hỗn thế ma vương này nha, ta mới là kẻ oan uổng nhất có được không…
“Vậy…” Có một cựu thần lấy can đảm hỏi: “Vạn tuế gia, những chuyện Hòa Quận vương nói…”
Khang Hy vung tay lên, cười cười: “Lời hồ đồ của tiểu hài tử, há có thể coi là thật? À đúng rồi, vừa nãy các vị ái khanh đã nói đến đâu? Bị tiểu tử kia phá rối một trận, trẫm cái gì cũng đã quên?”
Triều thần nhìn Trần Trạng nguyên đã ngất xỉu, lại nhìn về phía hậu điện —— Vị tiểu tổ tông kia còn ở bên trong ăn cam đâu!
Vội ho một tiếng, nói: “Bọn thần nói là, việc Hộ bộ thanh nợ tuyệt đối ích nước lợi dân, bọn thần nhất định toàn lực chi trì… toàn lực chi trì…”
“Chính thị! Chính thị!”
“Nợ của Hộ bộ phải thanh đến sạch sẽ, tuyệt không nuông chiều!”
“…”
Trên dưới triều thần nhất thời một mảnh hài hòa.
Dận Tộ nào có thành thật chờ ở hậu điện, y đã tung tăng mang theo mâm cam ngự ban đi hiếu kính Đức phi —— những lời vừa rồi y nói ngoài điện bất quá chỉ là cho sướng miệng mà thôi, đừng nói Khang Hy không coi là thật, ngay cả y cũng không cảm thấy có thể thành thật.
Vui đùa sao, ngay cả thời đại của y còn không làm được những chuyện này, ở Thanh triều sao có thể làm ra được chứ? Cũng chỉ có người không phải Hoàng đế, không phải Thái tử thậm chí còn không tham gia triều chính như y mới dám đem ra nói lung tung như vậy.
Đức phi hiện tại rất bận rộn, Dận Chân lại muốn thú thê, mặc dù chỉ là trắc phúc tấn nhưng cũng không thể quá sơ sót có phải không? Còn phải chọn mấy cung nữ đưa ra, nhanh nhanh khai chi tán diệp, bảo bối nhi chỉ có một mình quá tịch mịch, sau này ngay cả một người giúp đỡ cũng không có…
Dận Tộ từ lâu đã thất sủng trước mặt Đức phi, một bên lột cam một bên nghe Đức phi lải nhải, khó khăn lắm mới đợi được đối phương nghỉ ngơi lấy hơi, oán giận nói: “Ngạch nương, trong mắt ngài hiện tại cũng chỉ có một mình bảo bối nhi, nhi tử đã bao lâu không ăn được điểm tâm do người làm rồi? Tứ ca nếu lại sinh thêm vài hài tử, chỉ sợ ngay cả vị trí của nhi tử trong cung của người cũng bị đoạt mất!”
Đức phi trợn trắng mắt, nói: “Đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn ghen tỵ với hài tử…”
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng nhi tử hiếm lạ nàng trong lòng nàng cũng cảm thấy ngọt ngào, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngạch nương làm cho ngươi ăn! Là muốn ăn quế hoa cao hay hạt dẻ cao?”
“Hạt dẻ cao!” Dận Tộ tươi tắn cười nói: “Ngạch nương người cứ yên tâm đi làm đồ ngon cho nhi tử, nhi tử sẽ giúp ngài trông bảo bối nhi! Tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì!”
“Được rồi!” Đức phi nói: “Ngươi là một đại nam nhân, làm sao biết trông nom hài tử? Ngươi đừng thêm phiền chọc hài tử khóc lên ngạch nương đã cảm ơn trời đất!”
Thu thập đứng dậy đi làm điểm tâm cho nhi tử, lại than thở: “Kỳ thực ngẫm lại, Dận Chân hiện tại không thú phúc tấn cũng tốt, bằng không bảo bối nhi còn nhỏ như vậy, lại chiếm vị trí đích tử, còn không phải Thế tử… Ai ôi!”
Thở dài một hơi.
Dận Tộ ôm lấy bảo bối nhi đang bò tới bò lui trên tháp, điểm nhẹ cái mũi nhỏ, nói: “Bảo bối nhi, bởi vì ngươi mà không chỉ Lục thúc thất sủng, ngay cả a mã của ngươi cũng thất sủng. Ôi chao.. đi, Lục thúc mang ngươi đi chơi bay bay!”
Trước đây chỉ lo nhi tử không có lão bà, hiện tại lại lo tôn tử bị khi dễ… đúng là lòng dạ nữ nhân!
Dận Chân từ xa đã nghe tiếng cười sang sảng của Dận Tộ và bảo bối nhi, vào cửa quả nhiên thấy Dận Tộ đang ôm bảo bối nhi tung tăng xoay tròn, hai gương mặt một lớn một nhỏ cười đến vô ưu vô lự.
Dận Chân đứng ở cửa hồi lâu, chờ Dận Tộ phát hiện mới bước vào, tiếp nhận bảo bối nhi, nói: “Lại chơi như vậy, cẩn thận ngạch nương biết được sẽ nhéo rơi lỗ tai của ngươi!”
Dận Tộ còn chưa kịp trả lời bảo bối nhi đã tạo phản trước, đẩy đẩy cổ của a mã nhà mình chạy ra ngoài, chỉ muốn nhào tới trong lòng Dận Tộ tiếp tục bay bay.
Dận Tộ cười ha ha.
Dận Chân đen mặt giao bảo bối nhi cho nhũ ma ma, đi vào trong phòng.
Dận Tộ cười vang đi theo sau hắn.
“Tứ ca, ngươi đã nghĩ được đại danh cho bảo bối nhi chưa?”
Dận Chân hơi chần chờ một chút mới nói: “… Hoằng Huy, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Huy, cũng có nghĩa là quang, quang huy hậu thế, quang huy vạn vật…” Dận Tộ cười nói: “Đương nhiên là tên rất hay.”
Gọi cái gì cũng tốt, nghìn vạn lần đứng gọi là Hoằng Lịch liền được!
Y không có dã tâm gì quá lớn với việc cải biến lịch sử, thế nhưng y tuyệt đối không muốn nhìn thấy kẻ tên Hoàng Lịch kia trèo lên ngôi vị Hoàng đế —— nói đùa sao, ngươi thích cái người tên Hòa Thân kia thì cứ nuôi bên cạnh, đùa giỡn pha trò hát tiểu khúc, cho dù làm cơ hữu cũng được, thế nhưng đã biết rõ người này tham lam thành tính còn đem đại quyền giao ra khiến trên dưới triều đình một mảnh đen kịt. Ngươi đây là đem giang sơn của lão tổ tông đánh xuống đi nuôi sủng vật sao?
Ta là người làm thúc thúc đều không nhìn được! Còn may cha ngươi không biết, bằng không cho dù chết cũng muốn tức đến sống lại!
Dận Chân thở dài, vậy Hoàng Huy đi!
Tuy rằng Hoàng Huy này không phải Hoàng Huy kia, thế nhưng Dận Chân cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp như vậy hoài niệm một chút trưởng tử mất sớm của mình kiếp trước.
“Đợi Hoàng Huy tròn tuổi ta dự định thỉnh lập Thế tử, khi đó ngươi phải nói tốt cho ta trước mặt Hoàng a mã.”
Dận Chân thở dài: Đời này a mã đối với hắn còn được, lại không thích nhi tử của hắn… là tương phản sao[2]?
“Đây là tự nhiên.” Hai người bọn họ ở phương diện này không có gì cần khách khí, Dận Tộ nói: “Được rồi, ngươi cưới trắc phúc tấn, bảo bối… à không, Hoằng Huy, có phải cũng nên đón về nuôi?”
“Ngạch nương không đồng ý.” Dận Chân thản nhiên nói: “Nói Lưu thị tâm tư bất chính, sợ nàng đem Hoàng Huy nuôi sai lệch. Bất quá ta định chờ qua năm lại đón hài tử về —— lòng của nữ nhân có chính hay không, há là tùy tiện nhìn ra được? Ta lười đánh cược tâm tư kẻ khác, trực tiếp nói với Lưu thị, nếu Hoằng Huy dạy không tốt, hoặc chỉ cần nàng hoài thượng ta liền thú phúc tấn.”
Dận Tộ ngẩn ra: Như vậy chẳng phải rất không công bằng với Lưu thị sao?
Lời còn chưa nói ra miệng y đã tự thu về —— là chính nàng vội vàng đi làm thiếp cho kẻ khác, còn nói cái gì công chính hay không? Hơn nữa Dận Chân cũng không có cấm nàng sinh con có phải không?
Nếu nghĩ từ một phương diện khác, lời này của Dận Chân coi như hứa hẹn: Nếu dạy dỗ Hoàng Huy cho tốt, cũng không cần hài tử, ngươi chính là phúc tấn.
Bất quá để một nữ nhân đứng trước lựa chọn lưỡng nan như vậy, thực sự có chút tàn nhẫn.
Dận Chân thản nhiên nói: “Ngươi không cần vì các nàng lo lắng, tâm tư của các nàng so với tưởng tượng của ngươi thì cứng cỏi hơn nhiều lắm.”
Dận Tộ cười cười, nói: “Ta muốn quan tâm cũng là quan tâm bảo bối nhi, những người khác lại có liên quan gì đến ta đâu!”
Chê cười, cho dù thân huynh đệ cũng không thừa nhận được việc ta lo lắng cho nữ nhân của ngươi, hơn nữa y cũng xác thực không quá để trong lòng, chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Lại nói: “Tứ ca, vở tuồng ngày hôm nay thật giống như đã định ra trước vậy… là Thái tử muốn nháo ra ngoài?”
Dận Chân lắc đầu nói: “Nợ của Thái tử đã trả sạch từ hôm qua.”
“A?”
Dận Chân vỗ vỗ vai y, thản nhiên nói: “Không cần phải lo lắng, cứ chờ xem là được.”
Có Dận Chân ở đây, Dận Tộ vốn cũng không cần lo lắng chuyện gì, chỉ cười xùy một tiếng nói: “Hôm nay thượng triều một lần cũng coi như tăng kiến thức… Nói thật, nếu không phải biết Thái tử thượng vị xong sẽ không buông tha chúng ta, cái cục diện rối rắm này, người nào muốn gánh cứ gánh.”
Lại hỏi: “Sau khi ta đi rồi, những người kia có tiếp tục ồn ào không? “
Dận Chân nói: “Trước đó từng nghe Lưu thị phân tích, Hán nhân chịu tư tưởng nho gia hun đúc, rất thích điều hòa chiết trung. Nói ví dụ như ngươi bảo căn nhà này quá tối, muốn trổ cửa sổ, mọi người nhất định không cho phép. Thế nhưng nếu ngươi nói muốn dỡ nóc nhà xuống, bọn họ sẽ điều hòa, nguyện ý trổ cửa sổ. Không thể không nói, những lời của Lưu thị vẫn là có chút đạo lý.”
Dận Tộ âm thầm bĩu môi: Do Lỗ Tấn đại đại nói ra, có thể không đủ đạo lý sao?
Lại nghe Dận Chân tiếp tục nói: “Hôm nay ngươi nào chỉ muốn dỡ nóc nhà, quả thực ngay cả phòng ở cũng muốn hủy đi, bọn họ làm sao dám không trổ cửa?”
Dận Tộ lười nhác cười cười, đối với một triều định như vậy, y quả thực không lên tinh thần nổi.
Dận Chân không biết tâm tình của y, than thở: “Thống trị một quốc gia nào đơn giản như ngươi đã nghĩ, ai không muốn đem đám tham quan ô lại kia quét sạch đâu? Chỉ tiếc cho dù là Hoàng a mã cũng có rất nhiều việc nan vi. Tham quan là đáng chết thế nhưng bách tính là vô tội, cho dù phiền lòng đến đâu đi nữa cũng không thể nhắm mắt làm ngơ! Phải nghĩ thoáng một chút, thế đạo này còn không phải càng đổi càng tốt sao?”
Đúng vậy, thế đạo này luôn là càng đổi càng tốt.
Dận Tộ cười cười: “Nói thế nào cũng được, không phải còn có Tứ ca sao? Chỉ cần Tứ ca chớ nhắm mắt làm ngơ là được.”
Y luôn cảm thấy vị Tứ ca này của mình cũng không kém hơn Ung Chính trong lịch sử chút nào.
Dận Chân cười cười không nói: “Sao ta đã tới một hồi rồi cũng không thấy ngạch nương?”
Dận Tộ dương dương đắc ý: “Đã đi làm hạt dẻ cao cho ta! Tứ ca, ngươi đã lâu không có cái đãi ngộ này đúng không?”
Dận Chân trợn trắng mắt, khinh thường nói: “Đại a ca nhà ta mỗi ngày đều có thể ăn canh trứng gà ngạch nương nấu…”
——
Nguyên bản việc thanh nợ Hộ bộ lần này có hơn phân nửa là muốn túm bím tóc của Dận Nhưng, thế nhưng nhìn tình trạng quan trường hôm nay, Dận Tộ trái lại có chút không lên được tinh thần, thẳng thắng vùi đầu vào làm chuyện của mình.
Trước hết đem những lối đi ngoài tiền điện đều sửa thành đường xi măng, y vốn định để lại hai dặm đường đất từ Tây Uyển môn đến Cần Chính, mặc đám đại thần kia tiếp tục dẫm bùn mà đi, bất quá nhìn thế nào cũng không vừa mắt nha, cuối cùng vẫn là vung tay lên: Tiện nghi các ngươi, sửa thôi!
Sau tiền điện là hậu cung, bởi vì thiên tư nên Dận Tộ trước hết đem mấy con đường phía trước Vĩnh Hòa cung của Đức phi sửa xong mới nói những chỗ khác.
Dận Tộ nhìn chằm chằm bản vẽ, suy tính xem nơi nào nên sửa chữa ra sao, kết quả còn chưa sửa xong đã có người cầm bạc tìm tới cửa.
Vậy nên, Dận Tộ cũng bắt đầu hủ bại rồi, cho bạc liền sửa, ai đưa bạc trước liền sửa trước —— dù sao cuối cùng cũng sẽ sửa hết không phải sao? Vừa lúc kiếm chút bạc bù đắp cho mấy lò luyện thiết, thuận tiện đem đường lớn của kinh thành cũng sửa sửa.
Nói cho cùng Dận Tộ chính là thiên hạ đệ nhất hoàn khố, hối lộ quá ít tiền làm sao cầm được ra tay? Chỗ của mọi người đều sửa xong ngươi còn không sửa, như vậy Vạn tuế gia sẽ đến cung của ngươi sao? Đương nhiên là đi theo đường xi măng bằng phẳng sạch sẽ đến cung của người khác rồi! Vậy nên không chỉ phải sửa, còn muốn sửa cho đẹp, cho cá tính!
Chờ sau khi hậu cung đã sửa không sai biệt lắm, Dận Tộ quay nhìn đầy phòng đồ vật cảm thán: Nữ nhân của cha y quả thực quá có tiền!
Một khoản này làm xong, không những không tố bao nhiêu bạc trái lại còn kiếm lời một khoản.
Vung tay lên gọi thuộc hạ Nội vụ phủ tới, nói: “Tìm một cửa hàng trên đường lớn, mở một chỗ ban sự… nói cho đám thương gia kia, Lục gia ta chỉ nhận bạc không nhận người, yết giá rõ ràng, ai cấp bạc liền sửa đường của kẻ đó!”
“Như vậy nếu có con đường không ai trả tiền thì sao?”
Dận Tộ nói: “Cũng sửa, bất quá chờ sửa hết những kẻ trả thù lao rồi mới sửa đến.”
“Nếu nói như vậy, nô tài sợ rằng không ai chịu ra tiền nha…”
“Ngốc!” Dận Tộ vung một cái tát lên trán đối phương: “Con đường nào có người trả thù lao, con đường nào không ai trả, ngươi đem liệt kê ra hết?”
Người nọ cười hắc hắc đi ra ngoài làm việc, Dận Tộ cũng chuẩn bị một chút rồi về phủ, nào ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Vượng Tài đụng đến lảo đảo.
Dận Tộ đỡ khung cửa đứng vững, tiện thể cũng kéo Vượng Tài lại một chút, nói: “Đây là thế nào? Vội vội vàng vàng?”
“Chủ, chủ tử…” Vượng Tài thở phì phò, nói: “Chủ tử, việc lớn không tốt… Không, nhầm rồi, là chuyện rất tốt!”
“Làm sao vậy?”
“Vạn tuế gia muốn phế Thái tử nha!”
Này?
Tin tức đến có chút quá đột nhiên.
“Chẳng phải nợ của Thái tử đều đã trả sạch sao? Hoàng a mã thế nào còn muốn phế Thái tử? Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
“Nô… nô tài không biết…” Vượng Tài còn đang thở dốc, nói: “Chỉ biết Vạn tuế gia đang xem tấu chương trong Càn Thanh cung bỗng nhiên giận dữ, nói Thái tử bất kham làm vi nhân quân…”
“Còn không phải tùy tiện nói một chút sao?”
Khang Hy cũng đều giống như mọi người, lúc tức giận lên sẽ nói vài câu không quá thuận tai, sau đó liền giả như bản thân chưa từng nói, điểm này Dận Tộ tràn đầy thể hội.
“Không… cũng không phải!” Vượng Tài lắc đầu nói: “Lần này là thực sự! Vạn tuế gia đã phái người đi triệu tập bá quan rồi… nếu không chủ tử cho rằng nô tài làm sao biết được chứ?”
“Nha…” Dận Tộ lập tức quẹo phải: “Ta đây đi xem náo nhiệt.”
Vượng Tài vội vàng kéo y lại: “Chủ tử! Chủ tử, ngài hiện tại không phải nên giả vờ không biết sao?”
“Ngu như heo!” Dận Tộ vỗ đầu hắn: “Văn võ cả triều đều biết, gia lại giả không biết… đây là muốn lừa ai đâu?”
—————-
1/ Như đã nói, những câu này xuất phát từ một bài thơ của Tống Chân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:
Phú gia bất dụng mãi lương điền,
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất dụng giá cao lâu,
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Thú thê mạc hận vô lương môi,
Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
Thư trung xa mã đa như thốc;
Nam nhi dục toại bình sinh chí,
Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh
Nói tóm lại chẳng cần quan tâm cái éo gì, chỉ cần đọc sách cho tốt là được. Đây cũng là do phân cấp sỹ, nông, công, thương ở thời đó, vạn sự đều hèn mọn, chỉ có đọc sách cao, đọc sách làm quan xong rồi tự có thóc gạo, tự có nhà đẹp và mỹ nhân, muôn người hiếu kính, vậy thì ai mà không ham chứ.
2/ Theo vài ghi chép lịch sử, Khang Hy không quá thích Ung Chính nhưng lại rất thích Càn Long khi đó còn là a ca Hoằng Lịch. Ông truyền ngôi cho Ung Chính với điều kiện sau này Ung Chính phải truyền ngôi cho Càn Long.