Bách tính thời đại này thuần phác, thiện lương cũng có chút thông minh vặt, thích khoe khoang, thích nhiều chuyện.
Hiển nhiên có thể tiếp xúc gần gũi một lần cùng Hoàng tử Đại Thanh đã đủ để trở thành đề tai câu chuyện cả đời của bọn họ, mà những chi tiết quanh co trong đó lại đặc sắc chẳng khác gì thoại bản (cách gọi tiểu thuyết thời đó) hay hý kịch, vậy nên những chuyện bọn họ nói vĩnh viễn sẽ không thiếu người nghe. Cho nên, những chuyện phát sinh trước cửa hàng bán guồng quay hôm đó đã dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trình độ phổ cập còn vượt qua cả lời đồn ‘phá đê’ trước kia.
Bọn họ nói Lục a ca đã dùng vài câu nói khiến đám người kia chủ động thay đổi quan điểm như thế nào, nói ngài làm sao ngài làm sao đem bản vẽ trân quý của guồng quay tặng ra ngoài, nói ngài có bao nhiêu không màng danh lợi chỉ hy vọng tạo phúc cho bách tính, nói cuối cùng lúc ngài bộc lộ thân phận mọi người mới biết được hóa ra đối mặt bọn họ chính là Hoàng tử Đại Thanh, hơn nữa đường đường là Hoàng tử Đại Thanh còn chính miệng nói tạ lỗi với bọn họ thậm chí cùng bọn họ đùa vui… Những lời khen ngợi tới tấp đó, nếu Dận Tộ có thể chính tai nghe thấy tuyệt đối sẽ cần tìm một cái lỗ để chui vào —— đương nhiên, giữa những lời kia cũng không quên tuyên truyền công tích vĩ đại của Khang Hy một chút.
Lúc này, nếu lại có người nhắc đến những lời đồn trước kia, nhất định sẽ gặp sự vây công của mọi người:
“Nói bậy, Lục a ca căn bản không phải người như vậy!”
“Mật thất phủ Tứ a ca ngươi đã thấy qua sao? Lúc bọn họ nói chuyện ngươi đã ở bên cạnh nghe tận tai?”
“Ta xem đê Hoàng Hà là do ngươi phá nổ, nếu không vì sao giữa đêm như vậy ngươi ngay cả trên cằm hung đồ có nốt ruồi cũng biết được rõ ràng?”
“Không phải nói trên thuyền chì có một mình Lục a ca còn tỉnh sao? Như vậy ngươi làm sao biết ngài đã cho nổ thuyền như thế nào?”
“…”
Người nói chuyện khóc không ra nước mắt… Mật thất gì đó, nốt ruồi gì đó căn bản không phải phiên bản hắn nói có được không…Đến cùng là kẻ ngu xuẩn nào ngay cả bịa chuyện cũng không làm được như vậy chứ! Dù cho định đem cốt truyện làm cho tỉ mỉ cũng không cần đem giả giống thật đến vậy chứ?
Hắn lại ba hoa lung tung vài câu sau đó xám xịt rời đi, chuẩn bị tìm một nơi khác để tiếp tục, lại không biết phía sau đã bị người lặng lẽ theo đuôi.
Cơ hồ chỉ trong một đêm, tất cả những lời đồn bất lợi với Khang Hy và triều đình đều đã bị nghịch chuyển hoàn toàn.
Có đôi khi, khống chế dư luận chính là việc đơn giản như vậy.
Dận Tộ sáng sớm thức dậy luyện xong một bộ quyền, tắm rửa sạch sẽ bước ra lại không nhìn thấy những món điểm tâm quen thuộc, nhìn qua Vượng Tài đã cầm sẵn áo khoác chờ đợi: “Chủ tử, Vạn tuế gia truyền ngài qua đó dùng điểm tâm sáng.”
“Thế nào?” Dận Tộ mặc áo khoác vào: “Bên kia có ai dâng thức ăn ngon đến?”
Vượng Tài nói: “Đại khái là vậy đi, nghe tiểu thái giám truyền lời nói, Chức tạo (Quan chuyên quản việc dệt may và thủ công nghiệp) Tô Châu – Lý Hi diện thánh, nói không chừng còn dâng lên món gì ngon miệng?”
“Như vậy thật tốt!” Dận Tộ nói: “Đi Hồng Phúc, đến chỗ Hoàng a mã cọ cơm —— Vượng Tài cũng không cần chảy nước miếng, nếu có nhiều gia sẽ thay ngươi xin một chút trở về.”
Vượng Tài bất mãn, nói: “Nô tài đâu chảy nước miếng chứ? Nô tài hiện tại cũng là eo lưng bạc vạn, còn hiếm lạ một chút cái ăn như vậy sao?”
Dận Tộ cười ha ha một tiếng, xoay người ra cửa.
Đến viện của Khang Hy, Dận Tộ vừa vào liền phát hiện không hợp, cười nói: “Hoàng a mã đây là có chuyện thế nào? Vừa sáng sớm ai không có mắt chọc người không hài lòng?”
Phải biết rằng từ hôm qua sau khi Khang Hy thay thường phục đi dạo trên đường một vòng, lắng nghe ‘dân ý’ trở về thì tâm tình rất không tệ, hiện tại vì sao lại đen mặt rồi?
Khang Hy vẫy tay bảo y qua ngồi cùng, mà Lý Hi nguyên bản ngồi ghế dưới ngay cạnh Khang Hy từ lúc Dận Tộ bước vào đã đứng dậy hành lễ, đợi sau khi y ngồi xuống mới bước tới cúi đầu thật sâu, trong tay còn dâng lên hai cái tráp, nói: “Lục a ca, đây là lễ bồi tội của hạ quan, hy vọng người vui lòng nhận cho.”
Dận Tộ liếc nhìn Khang Hy, vươn tay tiếp nhận —— tuy rằng y còn không biết vị Chức tạo Tô Châu này rốt cuộc đã đắc tội y thế nào, bất quá nếu Khang Hy đã gọi y đến đây, nói thế nào cũng phải cho chút thể diện, trước thu lễ rồi hẳn nói.
“《Bình an thiếp》của Vương Hy Chi, thứ tốt nha!” Dận Tộ tán thưởng một tiếng, mở ra cái tráp còn lại: “Phỉ thúy cải trắng[1]? Không tệ nha, quả thực rất giống —— ta còn đang lo không biết đem cái gì về làm quà cho tiểu chất nhi, cái này thật tốt.”
Khang Hy trừng mắt liếc nhìn y, nói: “Hài tử mới được mấy tháng chứ? Thứ này đưa đến vừa quay lưng sẽ ném ngay xuống đất thôi.”
Dận Tộ lơ đễnh cười: “Ngoạn vật nha, ngoạn thế nào không phải ngoạn? Bảo bối nhi thích ném đồ chính là thích nghe tiếng động, vậy có gì không tốt?”
Lý Hi có chút bận tâm nhìn Khang Hy, với tính nết của ngài, nghe được loại ngôn luận này của Dận Tộ sợ là phải nổi giận rồi?
Chợt thấy Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi có nhiều chất nhi như vậy, sao không thấy ngươi để bụng với những đứa khác?” Đúng là một chút cũng không thèm để ý.
Khang Hy đã sớm quen với sự cổ quái của nhi tử, trong lòng đứa con trai này, chỉ sợ phỉ thúy cải trắng hoàn toàn không đáng giá bằng một búp cải trắng thật.
Dận Tộ hoàn toàn thất vọng: “Cảm tình đều là xây dựng mà có, Đại ca bọn họ che chở tiểu chất nhi đến nghiêm nghiêm mật mật, gặp cũng không cho nhi tử gặp vài lần… mà tiểu bảo bối nhi, nhi tử cách vài ngày là có thể ôm lên đùa giỡn một chút.”
Lại nói: “Được rồi Hoàng a mã, ngài lúc nào mới định đặt cho bảo bối nhi một cái đại danh[2], hiện tại đều dùng tiểu danh để nói chuyện.”
Khang Hy tức giận nói: “Khiến Lão tử của hắn tự đặt!”
Chuyện Đông Giai thị đã đủ khiến ngài tức giận, đến tận bây giờ Dận Chân không chịu thú kế phi càng làm ngài bực mình, đối với hài tử của hai vị này đúng là không hề hảo cảm.
Dận Tộ khinh bỉ liếc nhìn Khang Hy, nói: “Hoàng a mã, tiêu chuẩn đặt tên của ngài vốn không được tốt lắm, ta và Tứ ca thương lượng là được rồi! Hắc, không bằng gọi Hoằng Vận? Còn rất xứng đôi với Hồng Phúc đâu!”
Khang Hy đầu tiên là giận đến té ngửa, nghe được nửa câu sau liền vui vẻ, nói: “Ngươi cứ trực tiếp nói ra lời này trước mặt Tứ ca của ngươi, nhìn xem hắn có lột da của ngươi ra không!”
Làm trò nói trước mặt Dận Chân đương nhiên là không dám, Dận Tộ kéo Hồng Phúc nghe tên mình vừa được nhắc tới nên lao thẳng lên đùi chủ nhân xuống, giả vờ không nghe được Khang Hy nói, xoay đầu hỏi Lý Hi đã bị bọn họ bỏ quên hồi lâu, nói: “Lý đại nhân tiêu pha nhiều như vậy, không biết việc bồi tội mà ngài nói rốt cục là chuyện gì?”
Lý Hi nhìn tình huống chung đụng giữa hai người, sâu sắc cảm giác lễ vật của mình quá nhẹ, cười khổ nói: “Là tiểu cữu tử (cậu em/anh vợ) của hạ quan, y có mở một phường sợi, mướn trên dưới một trăm phụ nhân chuyên môn kéo sợi kiếm tiền. Sau đó tiệm bán guồng quay kiểu mới của Lục a ca khai trương, y vốn cũng không coi ra gì, thế nhưng chờ y biết có chút không đúng thì cho dù mỗi ngày đều phái người tranh mua cũng không tranh được mấy cái. Y trong lòng không cam chỉ muốn độc chiếm chỗ tốt, dưới tình huống lợi dục huân tâm đã phái người giật dây bách tính nháo sự, định bức ngài chuyển nhượng cửa hàng cho y…”
Vốn tưởng có thể trực tiếp đoạt lấy, thế nhưng nào ngờ phía sau căn tiệm kia cũng có người nên dĩ nhiên không thể đắc thủ, bất đắc dĩ mới dùng thủ đoạn quanh co này bức người ra khỏi Tô Châu, tìm cơ hội tiếp nhận cửa tiệm.
Dận Tộ lơ đãng cười, nói: “Vị thân thích kia của Lý đại nhân quả có bản lĩnh, bách tính trung thực như vậy cũng có vài trăm người bị y cổ động đến nháo sự.”
Lý Hi thầm rùng mình, loại bản lĩnh này có được cũng không phải chuyện tốt gì, nói tới nói lui bọn họ cũng là muốn đuổi người ra khỏi địa bàn, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy… vội vàng cúi đầu: “Cũng do hạ quan sơ sẩy, hiện tại người đã bị hạ quan đưa đến phủ nha, nên xử trí thế nào, hạ quan tuyệt đối không thiên vị.”
Dận Tộ ồ lên một tiếng, nói: “Lý đại nhân tặng mấy thứ này cho ta, không phải muốn cầu tình giúp vị thân thích kia?”
Lý Hi cười khổ nói: “Hạ quan hổ làm Chức tạo Tô Châu, chức hộ (hộ làm nghề dệt) Giang Nam nháo sự hạ quan vốn cần phải gánh chịu trách nhiệm, huống chi…”
Huống chi bọn họ còn là ỷ vào thế lực của hắn.
Cậy thế bức bách một thương gia, loại việc này thực sự không coi là gì, trước đây Lý Hi mặc dù có nghe đến nhưng cơ bản không để trong lòng, đợi đến khi bọn họ biết đối tượng mình đang bức bách là Dận Tộ… chuyện đã sớm không còn khả năng vãn hồi, chỉ có thể tới cửa xin lỗi.
Dận Tộ cười cười nói: “Nếu Lý đại nhân đã có thành ý như vậy, bổn vương nếu không nhận mấy thứ này liền áy náy rồi. Lại nói tiếp, cũng phải đa tạ thân thích của ngài tụ tập được nhiều người như vậy bổn vương mới có nơi mà ca diễn.”
Lý Hi nghe đến không hiểu thế nào, chỉ xem như đối phương là đang nói mát, mỉm cười làm lành: “Không dám, không dám.”
Khang Hy lại hiểu được ý của Dận Tộ, ngày ấy Dận Tộ đứng ra bên ngoài giống như giải quyết chuyện chức hộ kia, kỳ thực là vì phá lời đồn nổ đê.
Trước lập uy lại thi ân, đương khi ngươi thành lập được quyền uy trong lòng mọi người lại đem chuyện nổ đê ra nói, dùng một loại ngữ điệu đang nói chuyện bông đùa mà diễn tả, những người nghe đang mang tâm lý sùng kính kia tự nhiên cũng sẽ dùng thái độ khinh thường mà nhìn những lời đồn này. Đợi đến khi loại thái độ đó truyền bá ra, lực ảnh hưởng của lời đồn tự nhiên sẽ tan biến trong vô hình.
Ngay cả Khang Hy cũng không thể không thừa nhận, đứa nhi tử này của ngài mặc dù có đôi khi tính tình lớn một chút, người lại kiều khí một chút, thế nhưng xét trên phương diện năng lực lại không kém hơn bất kỳ huynh đệ nào đã nhận ban sai, chỉ là không thích ôm chuyện để làm, bất quá những chuyện do y phụ trách tất cả đều được giải quyết tốt đẹp —— Nói ví dụ như chuyện lời đồn này, cho dù đổi thành ngài đi làm cũng chưa chắc có thể giải quyết lưu loát dứt khoát lại không lưu chút tai họa ngầm nào như vậy.
Dận Tộ tuy đã đạt được hai kiện vật hiếm lạ thế nhưng cũng không hứng thú gì với bữa sáng, kiên quyết từ chối món sữa dê Khang Hy để cử, chỉ ăn một chén cháo, vài khối đồ cuốn và bánh trái liền xem như đã giải quyết xong bữa điểm tâm, cười cười nói: “Hoàng a mã ngài bận rộn, nhi tử đi tìm Tứ ca bàn chuyện đặt tên cho bảo bối nhi.”
Dận Tộ đi tìm Dận Chân tự nhiên không phải thật là vì chuyện đặt tên cho hài tử, sau khi đem chuyện Lý Hi kể ra cho Dận Chân, y hỏi: “Tứ ca nói xem, chuyện này có phải thật là do chúng ta đã suy nghĩ nhiều?”
Nếu là người ngoài cũng thôi, Tào Dần và Lý Hi đều là thân tín của Khang Hy, tuy rằng chức quan không phải quá cao thế nhưng vinh sủng và tín nhiệm vượt hẳn người thường. Vả lại Khang Hy hiện tại chính trực thịnh niên, bọn họ hoàn toàn không có lý do gì bỏ qua Khang Hy đi tìm ô dù khác.
Dận Chân thản nhiên nói: “Có phải đã nghĩ nhiều không ta không biết, thế nhưng chuyện này ta tạm thời chính là tra không nổi nữa —— kỳ thực ngay ngày hôm trước ta đã tra được trên đầu hắn, dựa vào mặt nổi mà nhìn, chuyện này là do tiểu cửu tử của Lý Hi gây ra, thế nhưng người giật dây chủ đạo lại là một phụ tá. Ta đã phái người âm thầm theo dõi, định nhìn xem có thể câu ra cá lớn hay không, chẳng ngờ ngay tối hôm qua đối phương đã tự sát.”
“Tự sát?”
Dận Chân gật đầu: “Đích thật là tự sát, còn để lại cả di thư, nói là bởi vì vô tình trêu chọc Lục a ca, chiêu tai cho chủ nhân nên không mặt mũi nào lại sống cẩu thả trên đời, vậy nên lấy cái chết tạ tội.”
Nếu Dận Chân đã nói như vậy, có thể thấy được kết quả điều tra từ sớm đã loại đi khả năng giết người diệt khẩu, Dận Tộ gật đầu không nói.
Dận Chân tiếp tục: “Tên tiểu cữu tử kia nguyên tưởng rằng chuyện này cứ như vậy là xong, mãi đến khi phụ tá chết mới cảm thấy luống cuống, biết việc đã lớn rồi, nếu bị tra được nhất định phải chết. Vậy nên lập tức giữa đêm đi tìm Lý Hi xin giúp đỡ, do vậy mới có chuyện sáng nay —— nghe nói y cũng vì chuyện bị Lý Hi tống vào thiên lao mà vô cùng bất mãn, khi ở trong ngục còn hùng hùng hổ hổ nói Lý gia vong ân bội nghĩa gì gì đó.”
Dận Tộ cười khảy: “Ngu xuẩn thành cái dạng này, nói không chừng gã còn chẳng biết có kẻ hạ thủ sau lưng.”
Tuy rằng lúc tặng lễ Lý Hi đã nói rõ không muốn xin tha cho tiểu cữu tử, thế nhưng thực ra chỉ cần hắn cầu được Dận Tộ hứa không truy cứu chuyện này nữa, những việc còn lại liền… có thể co giãn —— trói tiến vào lao gì đó, nói trắng ra bất quá chỉ là hướng Dận Tộ bày tỏ tư thái mà thôi.
Dựa nặng mà nói, đây là cố ý kích động bách tính nháo sự, muốn lấy đầu cũng đủ. Thế nhưng nếu dựa nhẹ mà nói, chỉ là sự cạnh tranh của tương nhân, phải nhìn xem người thụ lý có bao nhiêu tích cực.
Dận Tộ không để ý sinh tử của gã, chỉ tiếc đầu mối vất vả lắm mới tìm được kia lại bởi vì cái chết của phụ tá mà cắt đứt, than thở: “Ta biết có người hiển nhiên nghe được chút phong thanh, đáng tiếc với thân phận của hắn lại không thể bắt về thẩm vấn.”
Dận Chân vừa nghe liền hiểu: “Tri phủ Tô Châu?”
Dận Tộ gật đầu nói: “Làm Tri phủ một châu, loại chuyện phá tiệm kia tuy rằng nhỏ thế nhưng cũng chứng tỏ trị hạ không an, đổi thành người khác che còn che không kịp, hắn lại cố tình đem chuyện thọc đến trước mặt Hoàng a mã. Nếu hắn thật sự là một hảo quan sốt ruột sinh kế của bách tính thường cũng thôi, thế nhưng ta từng chính tai nghe được hắn hạ lệnh sát nhân, nói hắn coi rẻ nhân mạng cũng không quá đáng.”
“Cái này dễ, ” Dận Chân thản nhiên nói: “Vài hôm nữa tùy tiện tìm một lý do bãi quan hắn là được.”
Dận Tộ hồ nghi nhìn Dận Chân: Nói dễ như vậy!
Dận Chân cũng không nhắc lại việc này, nói tiếp: “Chuyện lời đồn, cũng có manh mối.”
Dận Tộ kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Dận Chân ừ một tiếng, nói: “Lúc trước lời đồn truyền quá rộng, muốn tra đầu mối không dễ dàng, thế nhưng hiện tại hướng gió đổi chiều, dưới tình huống như vậy nếu còn người kiên trì thuyết pháp cũ sẽ rất chói mắt.”
Lại nói: “Người của ta đã bắt đầu lần dây mò gốc, bất quá còn chưa tìm được người chủ sự, hiện tại chỉ biết đối phương hẳn là từ kinh thành tới, đợi vài hôm nữa hẳn là có kết quả.”
Thế nhưng còn chưa chờ được kết quả bọn họ đã phải rời khỏi nơi này rồi.
Hiện tại những việc ở Tô Châu đã xong, bởi vì chuyện xảy ra quá nhiều nên Khang Hy đối với nơi này không có chút hứng thú gì, đến ngày thứ năm liền ki giá Giang Ninh, tạm ngụ trong phủ Chức tạo Giang Ninh – Tào Dần, chuẩn bị tế lăng Minh Thái Tổ.
Không cần Dận Tộ nhắc nhở Khang Hy cũng biết chuyến này chỉ sợ có hung hiểm, thế nhưng cũng không vì bọn… đạo chích kia cải biến kế hoạch, chỉ là trên phương diện phòng vệ càng thêm dụng công mà thôi.