[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 46




Lúc thấy Thái tử rồi Dận Tộ không khỏi thầm cười chính mình quá tiểu nhân, bởi vì Dận Nhưng thích đối địch với mình nên bất kỳ việc gì đều âm mưu hóa, kỳ thực người ăn ngũ cốc hoa màu nào có ai không sinh bệnh? Người tốt phải sinh bệnh, như vậy người xấu cũng sẽ sinh bệnh.

Thoạt nhìn cơn bệnh lần này của Dận Nhưng đủ lợi hại, cả người đều gầy một vòng lớn, hốc mắt hãm sâu, môi cũng thâm lại, người tiều tụy hư thoát, vừa nói vừa thở dốc.

Dận Tộ nhìn ra được Khang Hy đây là đang mềm lòng, nhất là khi nghe Dận Nhưng cười héo hon nhắc lại chuyện bệnh đậu mùa khi còn bé, sự thương tiếc trong mắt Khang Hy đều sắp tràn ra tới.

Năm đó Dận Tộ còn chưa sinh ra, thế nhưng y cũng nghe người khác nhắn đến. Nghe nói khi ấy Khang Hy không chỉ không lên triều mà ngay cả tấu chương cũng không xem, trực tiếp đưa cho Nội các xử lý, bản thân toàn tâm toàn ý canh giữ bên cạnh Dận Nhưng mười ngày mười đêm, mãi đến khi hắn vượt qua giai đoạn nguy kịch.

Đến lúc Dận Nhưng khỏi hẳn, Khang Hy còn đặc biệt đến Hoàng lăng, Thái miếu, đạo quan tạ thần, còn chiếu cáo tin vui này với thiên hạ.

Nếu đổi thành một người khác, đối với việc này Dận Tộ có lẽ còn bị thâm tình của phụ tử bọn họ cảm động, nhưng giờ khắc này y chỉ cảm thấy ghê tởm, buông chung trà đang giả vờ giả vịt thưởng thức trong tay xuống, thản nhiên nói: “Cũng tiếc là Thái tử điện hạ sinh sớm vài năm, bằng không đợi phương pháp chủng đậu được phát hiện, điện hạ cũng không đến nỗi hung hiểm như vậy.”

Y tận lực nhấn trọng âm vào hai chữ ‘Hung hiểm’ —— không phải muốn hồi ức quá khứ sao? Như vậy không ngại hồi ức nhiều một chút đi, rốt cuộc là ai từng dùng bệnh đậu mùa đến hại người? Rốt cuộc là ai mới chân chính thiếu chút nữa đã chết vì bệnh đậu mùa?

Bầu không khí trong phòng nháy mắt cứng lại, Dận Tộ không đợi hai người đáp lời đã đứng dậy: “Hoàng a mã, nhi tử chạy bên ngoài đã nhiều ngày, hiện tại mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.”

Xoay người lập tức rời khỏi phòng Dận Nhưng, lưu lại hai người tâm tình vô cùng phức tạp.

Dận Tộ đích thực là mệt mỏi, mấy hôm nay vì muốn bắt kịp hành trình của Khang Hy, hội họp đúng lúc, hai người Dận Tộ và Lý Quang Địa ngày đêm kiêm trình, hoặc cưỡi ngựa hoặc đi bộ, còn phải thăm dò địa hình, vẽ dư đồ, suốt cả dọc đường hầu như chưa từng nghỉ ngơi. Y thật sự mệt đến chết rồi.

Y cực cực khổ khổ chạy tới, cũng không phải đến xem hai người kia biểu diễn phụ tử tình thâm.

Ra cửa tìm nô tài dẫn đường đến phòng mình, tắm rửa thay y phục sau đó ngả đầu ngủ say, giấc ngủ này trực tiếp kéo đến giữa trưa ngày hôm sau.

Khi vừa tỉnh lại không chút ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt tròn trịa của Vượng Tài, Vượng Tài lại tỏ ra kinh hỷ: “Chủ tử cuối cùng cũng chịu dậy, trước hết đi tắm một cái, nô tài ra ngoài chuẩn bị thức ăn —— ngài ngủ một giấc lâu như vậy, ngay cả cơm tối cũng bỏ lỡ, hẳn là đã đói bụng lắm?”

Dận Tộ ừ một tiếng, Vượng Tài lập tức mang nước rửa mặt đến, đợi y sửa sang xong Vượng Tài cũng bưng thức ăn nóng hổi tiến vào, nói: “Không biết chủ tử lúc nào thức dậy vậy nên nồi cháo này vẫn được đặt lên bếp lò ủ nóng, nếu đã sắp lạnh sẽ được thêm lửa hâm lại, hiện tại còn rất nóng, chủ tử mau ăn một chút.”

Dận Tộ cau mày nói: “Gia cũng không chú ý như vậy, chỉ cần sạch sẽ, cho dù nguội lạnh hâm lại cũng được, lần sau đừng lãng phí như thế.”

“Là Vạn tuế gia phân phó.” Vượng Tài vội vã kêu oan, lại nói, “Nói đến chuyện này, nô tài cũng cảm thấy ấm ức thay ngài. Người bên ngoài đều nói chủ tử là kẻ xa xỉ nhất Đại Thanh, còn loan truyền một bữa ăn của người tiêu tốn hết hai trăm lượng bạc, ăn một quả cả cũng phải dùng nước canh hầm từ ba mươi con gà đến thêm vị!”

Gã lại đếm đếm ngón tay, nói: “Ai có thể ngờ được, những gì người ăn kỳ thực cũng không quý giá hơn nô tài chỗ nào, y phục đều là do Nội vụ phủ án theo thông lệ và Đức phi nương nương đích thân làm, tần lâu sở quán (*thanh lâu, nơi trụy lạc) chưa bao giờ ghé, ngay cả ở bên ngoài nhiều lắm cũng là vào tửu lầu gọi vài món, đi nghe chút hý kịch, ngay cả để thừa mấy món đồ ăn cũng cho rằng lãng phí. Thế nào lại là Đại Thanh đệ nhất xa xỉ?”

Bên này Dận Tộ đã bắt đầu ăn, y quả thực rất đói bụng, vừa ăn vừa nói: “Ngươi để ý làm gì, bị bọn họ nói còn có thể rơi mất miếng thịt nào sao? Có đói bụng không? Đói bụng thì cùng gia ăn một chén.”

Vượng Tài ha hả cười nói: “Khi nãy lúc ngài còn ngủ nô tài đã sớm ăn no, chủ tử yên tâm, thức ăn người lui xuống một ngụm cũng chưa từng lãng phí, đều bị nô tài và Hồng Phúc tiêu diệt. Hồng Phúc hiện tại ăn còn nhiều hơn cả nô tài đâu.”

Dận Tộ cau mày nói: “Hồng Phúc dầu gì cũng là Tàng ngao, có thể ăn loạn như vậy sao”

Vượng Tài nói: “Tàng ngao thì cũng là chó nha, ở quê quán của nô tài, chó đều là ăn thức ăn thừa của chủ nhân. Tàng ngao nô tài không rõ, dù sao đi nữa Hồng Phúc ăn cũng là không có việc gì —— nếu không, chủ tử nói cho nô tài biết Tàng ngao nên ăn uống thế nào?”

Dận Tộ quả thực không có kiến thức trên phương diện này, quỷ mới biết Tàng ngao ăn uống ra sao.

Coi như xong, nếu không xảy ra việc gì thì cứ mặc kệ đi, Hồng Phúc nếu đã chịu ăn thì phỏng chừng, hẳn là, có khả năng… không vấn đề gì đâu?

Quên đi, dù sao mặc kệ Tàng ngào sẽ ăn cái gì, y tuyệt đối sẽ không để Hồng Phúc ăn thịt sống.

Vượng Tài lại liên miên càm ràm: “Chủ tử, tối hôm qua Vạn tuế gia có đến xem ngài, bất quá thấy ngài đang ngủ say liền không để nô tài gọi, sáng sớm hôm nay còn ghé một lần. Vốn thánh giá sáng sớm phải khởi hành, thế nhưng vì ngài chưa tỉnh nên Vạn tuế gia liền hạ lệnh dời lại, nói khi nào ngài thu thập xong khi đó liền rời đi. Những thứ của chủ tử nô tài đều đã dời hết lên thuyền, vừa rồi nô tài cũng đã bảo người đến thông tri Lương công công nói ngài đã tỉnh.”

Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào tiếp tục dùng cơm: Có như vậy đã muốn lấy lòng y, hừ!

Kỳ thực chỉ cần không tận mắt thấy Dận Tộ vẫn là có thể lý giải Khang Hy, dù sao cũng là hài tử do ngài đích thân nuôi lớn, cho dù có thất vọng hơn nữa, nhìn hắn bị bệnh thành bộ dạng này, làm sao có thể không đau lòng?

Cũng giống như phụ huynh của những hài tử phạm sai lầm lớn ở hiện đại, có đánh, có mắng cũng có la hét nói muốn đuổi ra khỏi nhà, kỳ thực có bao nhiêu người có thể hạ quyết tâm không nhìn đến nữa?

Giống nhau đều là nhi tử của ngài, Dận Tộ cũng không trông cậy Khang Hy chỉ yêu thương một mình y chứ?

Bất quá, lý trí có thể lý giải là một chuyện, trên tình cảm lại là một chuyện khác, muốn y không tức giận với người cha bất công kia là không thể nào!

Không nhanh không chậm dùng cơm xong, Dận Tộ lại đi tìm Khang Hy đưa tin, sau đó lại cùng nhau cáo biệt với Thái hậu, cuối cùng trong cái nhìn quyến luyến của nhóm Dận Đề, Dận Tự lên thuyền rời đi.

Lúc ra bến tàu, ngay cả Dận Nhưng cũng kéo thân thể bệnh hoạn đến đưa tiễn, chúc bọn họ một đường thuận lợi, đừng nên quá mệt nhọc gì đó. Hẳn là có thể hiện tại đang ở trước mặt mọi người, Dận Tộ vì mặt mũi của Khang Hy cũng sẽ không khiến hắn quá khó xử, vậy nên còn căn dặn Dận Tộ phải chiếu cố Khang Hy thế nào, Dận Tộ chỉ nhàn nhạt đáp ứng.

Bởi vì phía đường bộ có một Thái hậu tuổi cao cần phụng dưỡng, có một Thái tử sinh bệnh phải chiếu cố, còn có hai tiểu A ca phải trông chừng, vậy nên Khang Hy lần này chỉ dẫn theo một người, đem Dận Đề và Dận Tự đều lưu lại chiếu khán Thái hậu cùng Thái tử, còn an bày hành trình xong hết. Theo kế hoạch, bọn họ còn phải lưu lại tại đây hai ngày, chờ tình huống của Dận Nhưng tốt lên mới bắt đầu rời đi.

Nhân Lý Quang Địa đã dẫn một nhóm nhân mã quay lại Chương thủy, những quan viên có phẩm cấp hiện tại chỉ còn một mình Vu Thành Long, Khang Hy liền tinh giản nhân thủ đi theo, chỉ ngồi một chiếc thuyền, ngày đêm kiêm trình kiểm tra đê điều ở mạn nam Hoàng hà.

Ngài làm việc không ngừng nghỉ cũng kéo theo Dận Tộ bận đến chân không chạm đất, liên tục tra xét, đo lường, tính toán, chỉ qua vài ngày đã gầy đi rất nhiều.

Dọc theo đường đi, thưởng thưởng phạt phạt, thăng thăng giáng giáng, thấy rất nhiều đại quan vốn không ai bì nổi đều bởi vì một câu của Khang Hy, hoặc thăng nhập thiên đường hoặc rơi xuống địa ngục, Dận Tộ cũng thân thiết cảm nhận được mị lực của quyền lợi.

Miệng vàng lời ngọc, lời nói là vương pháp, loại cảm giác này quả thực khiến người say mê —— bất quá cho dù nói vậy Dận Tộ cũng rất thanh tỉnh hiểu được đạo lý, quyền lợi càng cao trách nhiệm càng lớn, vậy nên tuy rằng có ước ao nhưng vẫn cảm thấy trách nhiệm của một hậu phương vững chắc sẽ thích hợp với mình hơn.

Chạng vạng, Dận Tộ bưng nước chanh vừa ép xong vào khoang, bởi vì lúc ngồi thuyền việc bổ sung vitamin là rất quan trọng, thế nhưng Khang Hy lại bận đến mức ngay cả thời gian ăn hoa quả cũng không có, vậy nên cách này là nhanh nhất.

Dận Tộ đem nước trái cây phân cho Khang Hy và Vu Thành Long mỗi người một chén, còn lại một chén là phần của chính mình: “Người đã đưa đi?”

Vừa rồi Khang Hy đã triệu một vài ngư dân địa phương lên thuyền hỏi chuyện, Dận Tộ phải đi trắc lượng mực nước nên không theo cùng nghe chuyện.

“Đã đi.” Chung đụng lâu ngày, Vu Thành Long cũng có chút tùy ý, uống một ngụm nước chanh, ngũ quan nhăn lại thành cụm: “Chua.”

Dận Tộ cười hì hì nói: “Chua mới có thể nâng cao tinh thần chứ!”

Liếc mắt nhìn sắc mặt của Khang Hy, lặng lẽ hỏi: “Vừa rồi những ngư dân kia đã nói gì đó không tốt?”

Y mặc dù là hạ giọng hỏi Vu Thành Long, thế nhưng Khang Hy ngồi gần y còn hơn Vu Thành Long, làm sao có thể không nghe được?

Biết Dận Tộ là đang gián tiếp hỏi mình, Khang Hy hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Dận Tộ, ngươi biết bọn họ nói cái gì sao? Bọn họ nói, ‘dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, đê không vỡ sao có thể tu, không tu đê làm sao kiếm bạc?’ quả thực buồn cười! Ngươi xem một chút, đây chính là quan chức của Đại Thanh ta! Đại Thanh ta nếu dựa vào đám quan viên như vậy thì làm sao bá tánh có thể an cư lạc nghiệp? Lam sao có thể khiến thiên hạ thái bình?”

Thấy Khang Hy tức giận Dận Tộ cũng không hoảng sợ, đồng tử đảo một vòng, nói: “Trước kia nhi tử từng nghe một đoạn hý kịch, tên không nhớ rõ thế nhưng có vài câu hát vẫn cảm thấy thú vị, Hoàng a mã, để nhi tử hát cho người nghe…”

Y đứng vậy, rũ tay áo xuống, hữu mô hữu dạng hát: “Nghe nói lão Bao phải xuất kinh, Đông cung Tây cung cùng làm việc xấu. Đông cung nương nương nướng bánh lớn, Tây cung nương nương lột hành tây….”

“Phụt!” Vu Thành Long khẩn cấp giơ cánh tay lên, đem ngụm nước trái cây vừa phun ra ngăn cản lại, cuối cùng cũng không đến nỗi thất nghi trước ngự tiền.

Khang Hy cũng buồn cười, nói: “Học cái thứ ngổn ngang kia ở đâu đấy!”

Dận Tộ cười nói: “Không cần biết nhi tử học ở đâu, tóm lại cũng không phải do tự nhi tử biên ra… cho dù muốn biên nhi tử cũng không có bản lĩnh này nha, đây không phải những thứ nhi tử có thể nghĩ ra được.”

Vu Thành Long vội vàng thanh lý tay áo, còn nói: “Còn không phải vậy sao? Sợ rằng đời này Hòa Quận vương còn chưa nhìn thấy bánh nướng cuộn hành đâu… sao có thể viết ra cái này?”

“Nhi tử cả đời đều chưa thấy qua bánh nướng cuộn hành, thế nhưng trong mắt mọi người chỉ sợ nhi tử bữa bữa đều ăn thứ đó!” Dận Tộ nói: “Cho nên mới nói, bách tính cũng không nhất định sẽ luôn đúng, bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính (*Không ở vị trí đó không lo lắng công việc đó) đại đa số bách tính cả đời gặp được quan lớn nhất cũng chỉ là thư lại, người làm quan phải làm gì bọn họ làm sao biết để nói? Hoàng a mã nếu hỏi bọn họ sống được thế nào, quan phủ có tự tiện cắt xén gì đó hay không, cái này bọn họ tự nhiên có một nói một có hai nói hai, thế nhưng nếu hỏi bọn họ Tổng đốc đường thủy có tận chức trách, Tuần phủ Giang Chiết có được thanh liêm… bọn họ chỉ sợ sẽ mê tín nói bậy.”

Khang Hy cười mắng một câu: “Ngươi chỉ ngụy biện là giỏi.”

Tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn nhiều, nói: “Không có lửa làm sao có khói, cũng không phải không có nguyên nhân, chuyến đi này tốt nhất phải tra xét rõ một chút! Nếu thật có người dám nhân chuyện tư đê tham ô phi nghĩa, trẫm tuyệt đối không tha nhẹ”

Uống thêm vài hớp nước trái cây, tâm tình hơi thư giãn xuống, than thở: “Lại trị hiện tại là phải chỉnh đốn, đừng thấy những quan lại hạt mè như Huyện thừa, Huyện lệnh mà xem thường, thế nhưng bọn họ chính là người gần gũi dân chúng nhất! Cái gì làm giả danh mục, sưu cao thuế nặng, việc công sách nhiễu, thủ đoạn một người cao hơn một người! Ví dụ như một cuộc tranh cãi nho nhỏ, vốn không liên lụy đến quá nhiều người, nếu không vớt được chút chỗ tốt sẽ không kết án! Dân chúng nói, cổng lớn nha môn ở hướng nam, có lý không lý đừng tiến vào, đây cũng không phải chỉ là tùy tiện nói! Ngươi nói xem bọn họ vớt số tiền kia làm gì? Ngoại trừ lấp đầy túi riêng chính là hiếu kính thượng quan!”

“Mà đám Tuần phủ, Đô đốc rõ ràng biết được những việc này cũng không hạch tội, trái lại ai hiếu kính bạc nhiều liền tiến cử kẻ đó, trên dưới một giuộc cấu kết làm việc xấu! Cứ như vậy triều đình Đại Thanh ta chẳng phải sẽ bị những tham quan kia bá chiếm hết!”

Dận Tộ an ủi: “Triều đình là có tham quan như vậy, thế nhưng trên đời làm gì có thanh quan không chịu được một hạt cát, tình huống nào nghiêm trọng như Hoàng a mã nói vậy? Hơn nữa nếu Hoàng a mã đều biết rõ lề thói của bọn họ, muốn thu thập không phải liền dễ dàng sao? Không đáng vì bọn họ tức giận.”

Lại nói: “Chỉ cần Hoàng a mã tuệ nhãn thức anh tài, ưu tiên phân công thanh quan đi giám sát, thanh quan tự nhiên chỉ biết đề bạt thanh quan, tiếp tục như vậy trên dưới triều đình chẳng phải là một mảnh thanh minh?”

Khang Hy lắc đầu bật cười, nói: “Thống trị quốc gia nào có dễ như ngươi nói vậy?”

Dận Tộ cười nói: “Dù sao nhi tử cũng không có quốc gia nào cần thống trị, dù khó khăn hơn nữa cũng không khó lên đầu nhi tử. Hoàng a mã người tiếp tục đau đầu đi thôi, nhi tử nhân lúc này không có việc gì đi câu vài con cá lên nấu canh uống. Không hiểu vì sao, cá mình tự câu lên ăn đặc biệt ngon.”

Sau đó liền cầm lấy cần đi câu cá dưới ánh mắt căm tức của Khang Hy, bất quá với tài nghệ của y, có thể câu được cá lên không còn phải xem lại.

Đến tối bất luận Dận Tộ có câu được cá hay không đều sẽ có canh cá uống, trên thực tế bọn họ mỗi ngày đều sẽ uống canh cá —— hết cách rồi, ai bảo bọn họ là đang ngồi thuyền đâu?

Buổi tối, Vượng Tài vừa giúp y thu dọn giường chiếu vừa oán giận: “Cá cá cá cá cá, cá nướng, cá hấp, cá chưng, cá chiên, mỗi bữa đều là cá, nhất là canh cá, quả thực càng ngày càng… khó uống. Đừng nói là người, ngay cả Hồng Phúc cũng ngán ngẩm rồi, tối hôm nay nó một ngụm canh cá cũng không chịu uống.”

“Được rồi, đừng oán trách nữa, thức ăn của gia vẫn tốt hơn ngươi, ngày mai thưởng cho ngươi hai đĩa.”

Vượng Tài ngượng ngùng vò đầu: “Chủ tử, nô tài không phải ý tứ này.”

Dận Tộ ngáp một cái, đá giày ra khỏi chân, leo lên giường ngủ: “Biết, ngươi chính là oán giận theo thói quen mà thôi!”

Vượng Tài giúp y xếp giày quy củ, lại xếp tốt góc chăn, nói: “Chủ tử, người ngủ cho ngon giấc, nô tài cũng đi ngủ đây, chỉ ngay tại gian ngoài thôi, có việc người cứ gọi.”

Mười mấy năm qua, gã đã sớm quen việc chủ tử nhà mình không thích có người gác đêm.

Dận Tộ mờ mịt ừ một tiếng, xoay người ngủ mất.

Dận Tộ có cảm giác ngủ được rất say, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được xung quanh vô cùng náo nhiệt, bôm bốp ầm ầm, có tiếng người còn có tiếng chó sủa, tựa hồ ngay sát bên tai.

“Súc sinh chết tiệt! Đáng chết!”

“Ngao ô…”

Dận Tộ tựa hồ nghe được tiếng bình phong ngã xuống đất còn có thanh âm Hồng Phúc nức nở, thế nhưng cả người uể oải đến tột cùng, đôi mắt cũng giống như bị cao su dán chặt, làm thế nào cũng không thể mở ra.

Bất chợt, Dận Tộ phảng phất cảm giác được cả người giống như bị ngâm vào nước đá, tóc gáy dựng thẳng, trong đầu điên cuồng lóe ra tín hiệu nguy hiểm. Dận Tộ mở choàng mắt, liền thấy một thanh côn gỗ cấp tốc phóng đại trước mắt.

Y giật mình, mạnh mẽ lăn qua một bên, chớp mắt tiếp theo thanh côn gỗ kia liền nện xuống gối đầu của y, gãy thành hai đoạn.

Dận Tộ còn chưa kịp may mắn vừa rồi đã tìm được đường sống trong chỗ chết, thích khách đang cầm trong tay hai chân ghế đã vọt tới, dùng phần chân ghế còn mang theo đoạn gãy sắc bén hung hăng đâm vào bụng Dận Tộ.

Lúc này Dận Tộ còn nằm trên giường, không gian xung quanh rất hẹp, lập tức theo phản xạ đạp một cước ra ngoài.

Một cước vừa đạp ra, Dận Tộ đã trước đổi sắc mặt, một thân khí lực của y nhiều lắm chỉ còn lại nửa thành, một cước đó mềm nhũn vô lực, cho dù đá trúng người phỏng chừng cũng không khác gì gãi ngứa. Huống hồ còn không đợi đá trúng y liền phải bị xiên qua rồi…

Dận Tộ cười khổ, chỉ đành ngã người hết sức về phía sau né tránh: Thật không ngờ đời này y cơ thể khỏe mạnh, thân phận tộn quý, cư nhiên còn đoản mệnh hơn cả đời trước.

Nếu như Tứ ca có thể tìm ra hung thủ thay y báo thù thì tốt rồi, kiểu chết này thật sự có chút quá mức thê thảm.

Trong khi còn đang lâm vào suy nghĩ mê man trước khi chết, cơn đau như dự tính không đến, một đạo hắc ảnh từ bên hông cấp tốc vọt tới đem hai thích khách xô ngã xuống đất, lăn lộn dây dưa, khiến Dận Tộ lần thứ hai tìm đường đường sống trong chỗ chết.

Hồng Phúc mặc dù là Tàng ngao đại danh đỉnh đỉnh, thế nhưng nó rốt cuộc mới có năm tháng, làm sao có thể là đối thủ của thích khách đã được huấn luyện, chỉ có thể dựa vào một cỗ ngoan cố gắt gao cắn chặt cánh tay đối phương không nhả.

Mắt thấy Hồng Phúc bị ném hai cái sắp khó giữ tính mạng, Dận Tộ quát to: “Hồng Phúc mau tránh ra.”

Hồng Phúc nghe lời thả lỏng, lăn qua một bên, thích khách kia từ sớm liền cảm thấy con chó này chính là uy hiếp lớn nhất, biết một hồi nhất định sẽ tới quấy rối liền hừ lạnh một tiếng, lần nữa cầm mộc côn lên hướng về phía Hồng Phúc.

Vừa đi hai bước chợt nghe ‘đoàng’ một tiếng thật lớn, thích khách khó thể tin tưởng quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thoáng qua thứ đang bốc khói trên tay Dận Tộ, sau đó ngã ầm xuống đất.

“Biết gia là làm cái gì qua ngày không? Lại dám chọc đến gia.”

Dận Tộ cầm theo súng ngắn, nỗ lực xuống giường, vừa rồi y bị kích thích chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cư nhiên khôi phục đôi chút khí lực.

Trước hết kiểm tra Hồng Phúc, phát hiện không có trở ngại, lại xông tới gian ngoài liếc thấy Vượng Tài đang ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này y lại quay trở về vạch khăn che mặt của thích khách —— lại là thị vệ bên người Khang Hy!

Thị vệ bên người Khang Hy?

Hoàng a mã? Hoàng a mã!

Dận Tộ trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, tay chân nhũn ra, té nhoài chạy về phía căn phòng của Khang Hy.

Phòng Khang Hy chỉ cách vách phòng ngủ của y, bên ngoài im lặng, bên trong cũng yên lặng.

Lương Cửu Công im lặng nằm ở gian ngoài, bên trong, Khang Hy ngủ đến an tường.

Dận Tộ đứng yên một hồi mới dám đến trước giường Khang Hy, quỳ một chân trên đất, vươn tay run run đặt lên chóp mũi của ngài.

Một giây…

Hai giây…

Hơi nóng ấm áp lướt qua ngón tay Dận Tộ, lúc này y mới cảm giác được trái tim đùng đùng đập loạn, y run rẩy cầm lấy bàn tay to ấm áp của Khang Hy: “Hoàng a mã, Hoàng a mã…”

May là phòng của y cách phòng thị vệ gần hơn…

May mà thích khách quyết định trước tiên giết y…

May là, người còn sống…

Y đặt mông ngồi dưới đất, bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Bỗng nhiên, sàn nhà đung đưa kịch liệt một chút.

Dận Tộ mạnh mẽ ngẩng đầu, rốt cục khôi phục năng lực suy nghĩ.

Thích khách là thị vệ bên cạnh Khang Hy, trên người có đao vì sao phải dùng ghế tập kích?

Chỉ có thể là vì ngụy trang nguyên nhân chết…

Ngụy trang nguyên nhân chết!

Sàn nhà lại đung đưa kịch liệt một chút, trong lòng Dận Tộ dâng lên dự cảm bất tường.