4.
Phú Quý nhi mà Lý thị đề cập trước mặt Dận Tộ chính là nãi ca ca (*anh em uống cùng dòng sữa nhưng không có huyết thống) lớn hơn y một tháng. Năm ấy khi Phú Quý nhi còn chưa đầy tháng Lý thị đã vào cung học quy củ, điều dưỡng thân thể, chờ Dận Tộ dựa chín cuống rụng liền trở thành bình sữa di động toàn chức năng giữ ấm giữ tươi của y.
Tuy rằng Dận Tộ đã đổi tim chưa từng uống qua sữa của Lý thị, thế nhưng y đã chiếm thân thể của Dận Tộ, tự nhận có trách nhiệm gánh vác ân oán của nguyên chủ, vì vậy liền khom lưng đỡ Lý thị lên, miệng nói: “Nãi ca ca đã gặp chuyện gì vậy? Là gây sự hay ngã bệnh?”
Lý thị liều mạng lắc đầu, bàn tay bám chặt lấy thân thể nho nhỏ của y như bám lấy cọng rơm cứu mạng, không chịu đứng dậy cũng không chịu nói, chỉ khóc đến vô cùng thê lương tuyệt vọng.
Nàng không chịu đứng dậy, Dận Tộ cũng không đỡ lên nổi, chỉ đàn tiếp tục an ủi: “Ma ma, người dù sao cũng phải nói cho ta biết có chuyện gì ta mới có thể giúp chứ. Là cần tiền? Cần Thái y? Hay muốn ta giúp cầu tình trước mặt ai?”
Thân thể của Lý thị cứng đờ một chốc, lại tiếp tục rơi lệ.
Dận Tộ mờ mịt luống cuống nhìn về phía Dận Chân: Ai có thể nói cho ta biết, làm sao mới có thể giao lưu với một nữ nhân đã mất khống chế?
Lúc Dận Đề bước qua cánh cửa mở rộng tiến vào chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tuy rằng tâm tình của hắn đang rất không tốt, thế nhưng vẫn bị gương mặt ngơ ngác của Dận Tộ chọc cười.
Nhưng chỉ một chớp mắt tiếp theo sắc mặt của hắn lại nghiêm túc, đỡ lấy vai Dận Tộ, một cước đá văng Lý thị.
Dận Đề tuy rằng tuổi thực chỉ vừa mười bốn, thế nhưng từ nhỏ luyện võ, khí lực không thể xem thường, hắn ra chân vô cùng ác độc, trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Lý thị, một cước này vừa ra, trán của Lý thị lập tức đập vào cạnh tủ, máu tươi tuôn trào, gương mặt sưng phù, miệng há to phun ra mấy cái răng còn lẫn máu.
Dận Chân không quá tán thành gọi một tiếng: “Đại ca!”
Mà Dận Tộ lại càng bị biến cố đột nhiên này làm cho hoảng sợ, vừa tỉnh hồn liền bỏ qua tay của Dận Đề tiến đến đỡ Lý thị: “Ma ma!”
Dận Đề trầm giọng nói: “Lão Lục qua đây!”
Dận Tộ cả giận: “Đại ca, đây là thế nào? Cho dù ma ma có phạm sai lầm tày trời gì cũng phải thẩm trước mới định tội, vì sao vừa tiến vào liền đánh người?”
Dận Đề giận đến phì cười: “Vật nhỏ này hóa ra tính tình lại không nhỏ —— đệ biết nàng đã làm gì không mà đứng ra che chở cho nàng?”
Lại nói: “Lý thị, Ngự tiền thị vệ đã chờ bên ngoài, gia sợ làm Dận Tộ kinh hoảng nên mới không đưa vào —— ngươi tự mình đi ra ngoài hay đợi gia gọi người lôi ra?”
Trong mắt Lý thị một mảnh tỉnh mịch, cầm lấy cổ tay Dận Tộ không chịu thả ra, Dận Tộ trong lòng hiểu rõ, biết Dận Đề cũng không đổ oan cho nàng, trầm giọng nói: “Ma ma, nếu người có lời gì tốt nhất lúc này liền nói, Dận Tộ nhìn tình cảm ma ma đã chiếu cố ta vài năm, có thể giúp ma ma phân giải một hai. Nếu ma ma cứ khóc như vậy, chờ ra khỏi cửa này, ma ma có muốn nói cũng không ai nghe được nữa.”
Gương mặt Lý thị hiện ra vẻ mong đợi, ngẩng đầu nhìn Dận Tộ, thê lương nói: “Nô tỳ phạm vào đại sai, không dám tham sống sợ chết, chỉ cầu tiểu chủ tử cứu Phú Quý nhi một mạng. Vô luận thế nào hài tử cũng là vô tội, cầu tiểu chủ tử nhìn vào phân lượng ngày thường nô tỳ hầu hạ cũng coi như dụng tâm nói vài lời hữu ích, cứu Phú Quý nhi một mạng…”
Dận Tộ đến từ hiện đại, nguyên bản không thích cái gọi là tội liên đới, cho rằng vô luận chuyện gì cũng không cần vạ lây hài tử, đang định gật đầu đáp ứng lại bị Dận Chân kéo ra sau lưng.
Dận Chân lạnh lùng nhìn Lý thị, nói: “Muốn cầu người trước hết cũng phải có bộ dạng cầu người đã! Đừng ỷ vào Lão Lục tuổi còn nhỏ liền xem bọn gia như kẻ ngu si mà dỗ dành!”
Sau đó lại hướng về phía Dận Tộ trách mắng: “Ngươi còn chưa biết nàng đã làm ra chuyện gì đã muốn lung tung đáp ứng, ngươi là Hoàng tử a ca, làm sao có thể tùy tiện hứa hẹn chứ? Hồ đồ!”
Dận Tộ trầm mặc không lên tiếng, dõi mắt nhìn về phía Lý thị.
“Tiểu chủ tử, nô tỳ cũng là bị người hiếp bức, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của nô tỳ, thế nhưng Phú Quý nhi lại là vô tội a…”
Nhìn dáng dấp của nàng không giống như đang nói lời thật lòng, Dận Tộ lại nhìn về phía Dận Đề: “Đại ca?”
Dận Đề liếc nhìn Lý thị, nói: “Đại ca không nói là sợ làm bẩn tai ngươi, loại nô tài ăn cây táo rào cây sung này chết một vạn lần cũng không đủ đền tội!”
Dận Tộ nói: “Nàng là ma ma của ta, ta không thể cái gì cũng không biết đã để người khác mang nàng đi. Đại ca.”
Dận Đề liếc nhìn Lý thị: “Là ngươi nói vẫn là đề gia nói thay ngươi.”
Lý thị từ lúc Dận Tộ bị Dận Chân kéo lại đã ngồi bệch dưới đất như người mất hồn, vẻ mặt ngơ ngác, đối với lời nói của Dận Đề không chút phản ứng.
Dận Đề cười khinh một tiếng, hướng về phía Dận Tộ nói: “Lão Lục có biết vì sao chúng ta cùng nhau chủng đậu, mọi người ai cũng không có việc, chỉ có ngươi là dạo qua một vòng quỷ môn quan?”
“Ừ?”
Dận Đề cắn răng nói: “Bởi vì chúng ta là chủng đậu, ngươi lại là thật sự bị dính vào Thiên Hoa! Đám nô tài đáng chết kia dám dùng khăn lụa dính dịch Thiên Hoa lau mặt cho ngươi.”
“Các nàng tự cho là làm được thiên y vô phùng, cho dù ngươi không qua khỏi mọi người cũng sẽ cho rằng do chủng đậu thất bại, thế nhưng không ngờ đến bệnh trạng của chủng đậu và Thiên hoa thật sự lại bất đồng…” Hắn cười lạnh nói: “Ngươi thiếu chút nữa mất mạng, còn dính phải tâm tật, Lưu Hâm không cõng nổi cái nồi lớn như vậy liền nói rõ năm mười trước mặt Hoàng a mã! Hoàng a mã vừa phái người tra xét một vòng liền lột ra không ít nội gián!”
“Ma ma…”
Dận Tộ nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cổ bi ai to lớn, nước mắt không thể khống chế tràn mi, y nhất thời không phân rõ mình rốt cuộc là Lâm Mạt hay Dận Tộ, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn dữ dội.
Y chậm rãi bước tới trước mặt Lý thị, ngồi xổm xuống, thấp giọng gọi: “Ma na…”
Lý thị vốn đã tuyệt vọng, thấy Dận Tộ bước tới trong lòng sinh ra chút cơ may, vùng vẫy nắm lấy tay Dận Tộ: “Chủ tử, là ma ma có lỗi với người, ma ma chết chưa hết tội, chỉ cầu ngài buông tha Phú Quý nhi, hài tử chỉ mới có sáu tuổi a. Van cầu ngài, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, xin tiểu chủ tử thương xót, ma ma kiếp sau làm trâu làm ngựa cho người….”
“Ma ma…” Nước mắt của Dận Tộ nước mắt còn đang rơi, bàn tay lại từ từ rút ra, chậm rãi nói: “Ma ma, mạng của Dận Tộ cũng là mạng…”
Dận Tộ cũng chỉ có sáu tuổi…
Dận Tộ từ lúc sinh ra đã được ma ma ôm, là ma ma cho y bú, dỗ y ngủ, dạy y nói, dạy y bước đi…
Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy…
Ma ma, mạng của Dận Tộ cũng là mạng…
Dận Chân đỡ Dận Tộ dậy, Dận Đề nâng cao giọng quát: “Người đâu, lôi ngàng đi!”
“Ma ma, mạng của Dận Tộ cũng là mạng…”
Lời của Dận Tộ lọt vào tai, Lý thị phảng phất mất đi tất cả sinh cơ, ngay cả nước mắt cũng không tiếp tục rơi xuống, chỉ chậm rãi bò dậy nhìn về phía Dận Tộ: “Tiểu chủ tử.”
Dận Tộ lẳng lặng nhìn nàng, tròng mắt trong trẻo mà lạnh lùng, giống như hàng lệ đang đổ xuống từng giọt kia không phải của mình vậy.
Lý thị nói: “Mạng nô tỳ thiếu ngài, nô tỳ trả lại cho ngài…”
Dận Đề sắc mặt đại biến, quát to: “Ngươi dám!”
Lập tức vọt tới.
Nhưng rốt cục vẫn muộn một bước, Dận Tộ đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy, tuy rằng Dận Chân đã dùng tốc độ nhanh nhất bịt kín mắt y, thế nhưng y vẫn nghe được tiếng vang thật lớn, thấy sắc trắng đỏ đột ngột nở rộ ở nơi gần trong gan tấc, thậm chí còn văng lên vạt áo của y.
Y muốn thét chói tai nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, cũng không nghe được tiếng động gì khác, một mảnh máu tươi vào não người cứ thế không ngừng hoảng động trước mắt y…
“Lão Lục, Lão Lục! Dận Tộ!” Dận Chân chật vật đỡ Dận Tộ, tuy rằng tâm trí của hắn rất cường đại thế nhưng thân xác lại chỉ mới bảy tuổi, miễn cưỡng lắm mới có thể kéo Dận Tộ không để y ngã xuống.
Dận Đề nhanh chóng tiến lên ôm lấy Dận Tộ, Dận Chân nói: “Đệ ở gần, Đại ca đưa Lão Lục đến phòng đệ đi… đệ đi tìm Thái y.”
Dận Đề nói: “Đệ bảo bọn họ nhanh lên một chút!”
Nói rồi nhanh chóng bế Dận Tộ rời đi, vừa ra cửa đã thấy hai gã thị vệ, nghiến răng nói: “Lôi ả ra ngoài cho chó ăn!”
Nguyên lai muốn yên lặng giải quyết, ai ngờ lại phát sinh loại chuyện thế này! Vốn Hoàng a mã lo lắng tâm tật của Dận Tộ, sợ thị vệ lỗ mãng thô ráp bắt người đụng chạm đến y mới gọi hắn đến trấn an người, thế này thì tốt rồi…
Hắn thực sự không trách được Dận Tộ, đối với đám Hoàng tử Hoàng tôn như bọn họ mà nói, ma ma cơ hồ là một tồn tại còn thân cận hơn cả Ngạch nương, một người như vậy đầu tiên là phản bội muốn hại mạng y, sau đó còn chết thảm thiết trước mắt y như vậy. Đừng nói một hài tử năm sáu tuổi, ngay cả người lớn tâm trí hơi yếu chút sợ rằng cũng không chịu nổi, huống chi Lão Lục còn có tâm tật?
Nếu Dận Đề còn có tay nào trống đã sớm giáng cho mình vài cái tát —— quá vô tích sự rồi, quả thực làm thối đến không thể ngửi nổi! Sớm biết như vậy còn không bằng bất chấp tất cả bịt miệng lôi ra ngoài đánh chết cho xong!
Lần này Dận Tộ ngủ ba ngày mới tỉnh, y nhắm mắt lại, đầu đau gần nứt.
Có lẽ là do chịu không nổi đả kích, ý thức của thân thể này lưu lại đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ để lại cho y rất nhiều đoạn ngắn ký ức và tình cảm, khiến cả người y đều có chút hoảng hốt, nhất thời cảm thấy mình là một tia du hồn từ tương lai quay về, nhất thời lại cho rằng mình thật sự là Hoàng tử Dận Tộ, cho mãi tới giờ khắc này mới thanh tỉnh được một ít.
Một màn trước khi hôn mê lại rõ ràng hiện ra trong đầu y, nguyên lai thế giới này là huyết tinh tàn khốc như vậy…
“Kỳ quái, thế nào bị kinh hách đến bực này trái lại tâm tật giống như còn chuyển biến tốt? Không đúng nha…” Dận Tộ nghe được một thanh âm lẩm bẩm bên cạnh, sau đó có người sờ soạng cổ tay trái rồi cổ tay phải của y: “Quái lạ, quái lạ…”
Dận Tộ mở mắt, đây là một căn phòng xa lạ, trong phòng hiện tại ngoài y chỉ còn một lão giả râu bạc và một cung nữ không quen biết.
Dận Tộ nhận ra lão giả chính là Thái y Khang Hy cố ý phái đến trị tâm tật cho mình, họ Đoàn, nghe nói là đại phu có kiến giải nhất trên phương diện tâm tật của Thanh triều.
Hai người thấy Dận Tộ tỉnh lại cũng vô cùng kinh hỷ, cung nữ vội nói: “Nô tỳ đi bẩm báo Tứ a ca.”
Đợi cung nữ đi rồi, Dận Tộ nhìn Đoàn thái y vấn đang nhíu chặt đôi lông mày bạc trắng của mình, hỏi: “Thái y, bệnh của ta có phải rất nặng không?”
Đoàn thái y vuốt râu nói: “Lục a ca không cần lo lắng, theo lão hủ bắt mạch, phát hiện tâm tật của Lục a ca có…”
Mấy chữ chuyển biến tốt đẹp còn chưa thốt ra thần sắc của Đoàn thái y đã đại biến: “Lục a ca, ngài không sao chứ?”
Sau đó liền cuống quýt lấy ra ngân châm, không ngừng hạ châm lên người Dận Tộ.
Qua một lúc, thân thể Dận Tộ mới chậm rãi thư giãn xuống, dùng đôi mắt to tràn ngập sương mù nhìn về phía Đoàn thái y: “Thái y, Dận Tộ có phải sẽ chết hay không…”
Đoạn thái y rút ngân châm một lần nữa bắt mạch, sau đó bắt đầu tràn ngập hoài nghi với y thuật của mình: “Chỉ từ mạch tượng mà nói…”
Nếu thật sự nói theo mạch tượng, cái tâm tật này đích xác giống như đã khỏi hơn phân nửa nha! Thế nào vừa phát tác lại hung mãnh đến thế chứ? Này, này…
Vừa vặn cung nữ lúc nãy nâng cháo tiến vào, thấy Đoàn thái y ấp a ấp úng trong lòng cũng sốt ruột, nói: “Thái y, có phải tâm tật của Lục a ca lại năng thêm không?”
Đoạn thái y cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu thở dài, yên lặng đi qua một bên khai phương thuốc, nói: “Vẫn cần phải dùng ẩm thực điều dưỡng là chính, quan trọng nhất phải bảo trì tâm tình bình thản…”
Thông báo một đám chú ý dài dằng dặc, đứng dậy rời đi, đến cuối cùng cũng chưa nói tâm tật rốt cuộc là đỡ hơn hay là tệ hơn.
Dận Tộ nhìn lão ra cửa, thở phào nhẹ nhàng, may mà Đoàn thái y không nói y đã chuyển biến tốt đẹp, bằng không y thật không ngại cách năm ba ngày lại ‘phát tác’ một lần cho lão xem.
Bất quá, đợi khi cung nữ lau lệ, dùng ánh mắt thương tiếc đút đồ ăn cho y, Dận Tộ phát hiện thủ đoạn của mình thực sự quá thấp —— lão nhân kia rõ ràng không nói gì, lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy tình huống của y rất không ổn, quả là một con cáo già!