3.
Nhờ căn bệnh tim bẩm sinh kia ban tặng, Lâm Mạt chỉ nằm trên giường hai ngày đã bắt đầu tiếp nhận hiện thực.
Cứ coi như y chuyển thế đầu thai lại quên uống canh Mạnh Bà mà thôi, Lâm Mạt ở tại thế giới kia đã kéo dài hơi tàn hơn hai mươi năm, bất luận là chính mình hay những người thân bên cạnh đều đã chuẩn bị tâm lý y có thể rời đi bất cứ lúc nào, hôm nay thật sự đã đi, vị tất không phải một loại giải thoát.
Hiện tại nếu còn sống, như vậy liền phải sống cho thật tốt.
Chỉ đáng tiếc, anh hai và mọi người không biết y trộm được thêm một đoạn nhân sinh, ở nơi này y tìm được thân thể khỏe mạnh mà bản thân đã mong chờ hơn hai mươi năm, hơn nữa ông trời còn bồi thường cho y một tuổi thơ mà đời trước y đã phung phí trên giường bệnh.
Lâm Mạt nghĩ thông suốt rồi liền bắt đầu lên tinh thần quan sát tình cảnh trước mặt.
Y rất may mắn bản thân hiện tại là bệnh nhân, tiết kiệm rất nhiều nghi lễ phiền phức, bằng không chỗ tốt của thân phận Hoàng tử này y còn chưa kịp thể hội đã bị một đống quy củ đánh cho lộ ra nguyên hình.
Y rất nhanh thu thập được khá nhiều thông tin từ miệng của nhũ mẫu chăm sóc bên cạnh.
Dận Tộ, lục nhi tử của Khang Hy, sinh mẫu Đức Phi, trong số các a ca tuổi tác xấp xỉ cũng xem như được sủng ái. Ngày đó vị Tứ a ca y nhìn thấy khi vừa tỉnh lại là ca ca đồng mẫu với y, bất quá được nuôi dưới gối Hoàng quý phi.
Mặc dù đối với Thanh sử hầu như hoàn toàn không biết gì cả, bất quá Lâm Mạt theo bản năng vẫn cảm thấy không ổn.
Tộ, tuy có phúc ý, thế nhưng cũng biểu thị ngôi vị Hoàng đế, nếu nói Khang Hy học phú ngũ xa ngay cả điều này còn không biết, đánh chết y cũng không tin —— dưới gối Khang Hy con nối dòng đông đảo, còn có Đích trưởng Thái tử không những xuất thân cao quý mà còn có thể lực mẫu tộc cường đại, cánh chim sơ khởi… Dưới loại tình huống này, nhi tử của Đức Phi xuất thân nô tài lại có thể dùng ‘Tộ’ vi danh, đây là ngại y chết không đủ nhanh sao?
Cũng may, đoạt vị chi chiến ở Thanh triều cũng coi như tương đối bình thản, không dộng một chút liền thấy ám sát, bức cung, tạo phản, cần vương gì gì đó… Y chỉ cần cẩn thận một chút, an phận một chút, như vậy muốn sống thọ và chết tại nhà hẳn cũng không có vấn đề gì đi?
Hiện tại việc quan trọng nhất là, thừa dịp lúc này còn có thời gian liền lặng lẽ bổ túc các loại quy củ, đỡ cho bị người khác xem như yêu nghiệt dùng một ngọn lửa đốt trụi.
Không thể không nói vận khí của Dận Tộ rất tốt, lúc này y và các Hoàng tử tuổi tác hơi lớn một chút, ngoại trừ Thái tử, đều đang ở Tị đậu sở chủng đậu, các huynh đệ khác đều đã có thể chạy có thể nhảy, chỉ chờ y khỏe lên liền cùng nhau hồi cung.
Bởi vì Dận Tộ là một bệnh nhân, vậy nên phòng của y khó tránh khỏi trở thành chiến trường chính để chư vị Hoàng tử biểu hiện huynh đệ hữu ái, vậy nên suốt vài ngày liên tiếp, Dận Tộ nằm trên giường bệnh âm thầm đem mô thức chung đụng giữa các huynh đệ ghi khắc vào đầu.
Mượn cớ dưỡng bệnh buồn chán, mỗi ngày Dận Tộ đều mời các huynh đệ đến phòng mình ngồi chơi một chốc, nhân đó ‘thuận tiện’ nghe ngóng không ít người và chuyện ở bên ngoài. Tỷ như về Ngự thư phòng, Nội vụ phủ, tỷ như Bát kỳ, tỷ như Tuyển tú. Lại tỷ như trong lúc y còn hôn mê Khang Hy từng đến thăm mấy lượt, thậm chí còn canh giữ suốt một canh giờ bên cạnh giường, tỷ như Khang Hy đối với bọn họ vô cùng quan tâm, bất kỳ tình huống gì xảy ra ở nơi này đều phải báo lại lên Ngự tiền, cho dù tất cả bình an cũng phải bẩm tấu.
Dận Tộ không khỏi có chút ác ý nghĩ, Khang Hy quan tâm tình hình nơi này như vậy, rốt cục là đang khẩn trương đám nhi tử của mình hay là khẩn trương muốn biết phương pháp tiêm chủng đậu mùa rốt cuộc có thành công hay không?
Y ở nơi này ngày tháng thảnh thơi, lại không biết Lưu Hâm – Hữu viện phán của thái y viện đang đầu đầy mồ hôi quỳ mọp trước mặt Khang Hy.
“Là ai hứa hẹn với Trẫm việc này vạn vô nhất thất?! Đây là vạn vô nhất thất của ngươi đấy sao?” Khang Hy nặng nề ném tấu chương xuống trước mặt hắn, giận đến không thể kềm chế: “Lão Lục của Trẫm thiếu chút nữa đã hoăng (*Hoăng: chết, cách nói trang trọng thời cổ dùng cho hoàng gia) trên tay đám lang băm các ngươi rồi!”
Tuy nói chỉ có Dận Tộ gặp chuyện không may, thế nhưng nếu phương pháp chủng đậu này không đáng tin cũng có nghĩa cả đám nhi tử của hắn đều bị đưa vào vòng nguy hiểm, nhớ đến đều có chút ngẫm lại mà kinh.
Lưu Hâm liên tục dập đầu: “Thần đáng chết!”
Khang Hy hừ lạnh nói: “Ngươi đúng là đáng chết, lại dám dùng tính mạng nhi tử của trẫm đến khơi thông quan lộ, tội của ngươi đáng chết vạn lần!”
“Bệ, bệ hạ…” Lưu Hâm run rẩy, lời này của Khang Hy nói được quá nặng, hắn hoàn toàn không đảm đương nổi: “Thần, thần trăm triệu không dám…”
“Không dám?” Khang Hy nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Lui ra đi!”
Lưu Hâm vừa sợ vừa kinh ngạc, trong lòng hãi hùng đến cực điểm, hắn tình nguyện Khang Hy tiếp tục quát mắng trách cứ hắn như vừa rồi cũng không muốn cứ thế rời đi —— lời lẽ tru tâm của Khang Hy vẫn còn vang vọng bên tay, hắn còn chưa kịp biện giải đã bị đuổi về, như vậy cái gì đang chờ đợi hắn bên ngoài chứ?
Thế nhưng nếu Khang Hy đã lên tiếng, hắn cho dù gan lớn bằng trời cũng không dám dây dưa, chỉ có thể từ từ bước lui ra ngoài.
Không, sẽ không!
Hắn chính là công thần, biện pháp này có thể khống chế bệnh đậu mùa, đây chính là công lao khuynh thế, bệ hạ cũng là thiên cổ minh quân, sẽ không bởi vì một chút sai lầm nho nhỏ này mà giết hắn… sẽ không, tuyệt đối sẽ không….
Sẽ không… Sẽ không…
Hắn lung lay lảo đảo nghĩ, lại lung lay lảo đảo đi tới, chợt nghe bên cạnh có người chậm rãi lên tiếng: “Lưu đại nhân, để nô tài tiễn ngài ra ngoài?”
Lưu Hâm chợt giật mình tỉnh lại, chợt thấy hầu cận đắc lực bên người Khang Hy thì sợ hãi nói: “Không dám không dám!”
Lương Cửu Công cười cười: “Lưu đại nhân là người có đại tài, sau này tiền đồ vô lượng, để bọn nô tài tiễn một đoạn cũng là việc nên làm.”
Lưu Hâm luôn cảm thấy nụ cười của Lương Cửu Công có chút đáng sợ, đến mức hắn ngay cả đi chậm lại cũng không dám, chỉ có thể căng thẳng cúi đầu theo sau không hề hé răng lời nào. Lương Cửu Công lại cười cười đòn đả, nói: “Lưu đại nhân đừng quá lo lắng, Bệ hạ rất ái tài, chỉ cần là nhân tài thì cho dù có chút tỳ vết Bệ hạ cũng mỉm cười bỏ qua, cần dùng như thế nào chính là vẫn dùng như vậy.”
Lưu Hâm không biết Lương Cửu Công vì sao lại nói những chuyện này, chỉ đành thưa dạ vâng theo.
Lương Cửu Công lại cười nói: “Giống những người như chúng tiểu nhân, bản lãnh gì cũng không có, chỉ có thể cống hiến trung tâm hầu hạ Bệ hạ, cũng may Bệ hạ không ngại.”
“Công công quá khiêm nhường, ai lại không biết công công là người thấu hiểu tâm tư của Bệ hạ nhất chứ…”
Nụ cười của Lương Cửu Công hơi chút phai nhạt, nói: “Lưu đại nhân nói năng cẩn thận.”
Lưu Hâm vội vàng ngậm miệng, Lương Cửu Công lại cười nói: “Bất quá là tiểu nhân thận trọng mà thôi, cái gì mà hiểu với không hiểu chứ? Kỳ thực những thứ kia đều không đáng nhắc đến, muốn hầu hạ bên cạnh Bệ hạ việc quan trọng nhất là trung thành —— những việc ăn, mặc, ở, đi lại của Bệ hạ đều phải qua tay chúng nô tài, nếu không phải thực sự trung tâm, cho dù tài hoa cái thế Bệ hạ cũng sẽ không dùng, ngài nói có đúng hay không?”
Thân thể Lưu Hâm cứng đờ, hắn tuy rằng không quá thông minh, thế nhưng Lương Cửu Công đã đem lời nói đến rõ ràng như vậy hắn làm sao có thể không hiểu —— Ngươi là Thái y, các chủ tử đều phải uống thuốc ngươi sắc dùng dược ngươi khai, cho dù y thuật của ngươi có tốt hơn đi nữa, phàm có một tia dị tâm thì ai lại dám dùng?
Bệ hạ có thể bỏ qua cho đại thần có chút tâm tư riêng, thế nhưng lại không dung được Thái y có tư tâm!
Lương cửu công thở dài, tiếp tục nói: “Chúng ta cũng cảm thấy vì Lưu đại nhân mà tiếc hận nha, tiêu diệt Thiên Hoa (*cách nói tránh bệnh đậu mùa) là công lao vĩ đại đến nhường nào chứ, chỉ tiếc Lục a ca lại xảy ra việc như vậy… Lục a ca, thực sự quá đáng tiếc mà!”
“Lưu đại nhân là phụ mẫu chi tâm, hẳng là so với chúng ta càng hiểu được tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ đi?” Lương Cửu Công thấp giọng: “Nói lời khó nghe —— tính mạng của người ngoài, cho dù là trăm cái nghìn cái so ra cũng làm sao bằng một ngón tay của nhi tử bảo bối chứ, có đúng không đại nhân?”
“Lưu đại nhân vốn là lập được đại công… đáng tiếc!”
Lương Cửu Công lắc dầu thở dài, chợt thấy Lưu Hâm phịch một tiếng quỳ xuống, gắt gao ôm lấy chân lão: “Công công, công công xin cứu mạng!”
Lương Cửu Công lắc đầu nói: “Nô tài nào có bản lĩnh gì cứu được đại nhân chứ!”
Lưu Hâm tiếp tục cầu khẩn: “Cầu Công công bẩm báo lại cho Vạn tuế gia, hạ quan có chuyện quan trọng bẩm báo! Cầu Công công thông bẩm một tiếng, đại ân đại đức này Lưu Hâm trọn đời khó quên!”
Khóe môi Lương Cửu Công hơi cong lên, ngoài miệng lại than thở: “Mà thôi mà thôi, nô gia liền liều mạng đánh cược bị Vạn tuế gia trách phạt giúp đại nhân một lần, nô gia chính là nhẹ dạ đâu!”
—
Dận Tộ há miệng ngây ngốc nhìn Dận Chân đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, lại nhìn nhìn đám người quỳ mọp trên mặt đất, có chút không rõ trạng huống.
Y không phải chỉ là khó khăn lắm mới được phê chuẩn xuống giường, nhịn không được nhảy nhót hai cái thôi sao, hậu quả thế nào lại nghiêm trọng như vậy…
Dận Chân nhìn gương mặt mờ mịt của Dận Tộ, thở dài, rốt cuộc chỉ là một hài tử, y làm sao biết được một chút tâm tật nho nhỏ này sẽ mang đến thay đổi thế nào trong vận mệnh của mình chứ.
Thấy Dận Chân rốt cục cũng ngừng lại, Dận Tộ vội nói: “Tứ ca không cần lo lắng, Thái y nói bệnh của đệ không nghiêm trọng lắm, chỉ cần điều dưỡng không cho nó chuyển biến xấu liền không nguy hiểm đến tính mạng!”
So với trái tim bị may vá chi chít ở kiếp trước, trái tim này quả thực đã tốt hơn nhiều lắm, thậm chí y còn cho rằng liệu có phải do Thái y chẩn đoán sai lầm hay không, loại cảm giác thần thanh khí sảng, cả người phảng phất nhẹ đi rất nhiều này nào giống có tâm tật?
Dận Chân nhìn Dận Tộ, gương mặt nhỏ nhắn khoái hoạt tìm không ra chút cảm giác miễn cưỡng nào, đôi mắt trong vắt lấp lánh tràn ngập vui sướng, giọng nói của y nhẹ nhàng thậm chí còn có chút cảm giác không quá để tâm, hoàn toàn khiến Dận Chân tin tưởng những lời vừa rồi —— chí ít hiện tại, y thực sự không hề trách hắn.
Chờ y chậm rãi lớn lên, biết lần chủng đậu này rốt cục đã khiến y đánh mất những thứ gì, liệu mọi chuyện có còn được như vậy hay chăng?
Là vẫn tiếp tục cười đến không tim không phổi như trước, hay là giống như Lão Thập Tứ năm đó, kéo rách mặt nạ huynh hữu đệ cung, cùng hắn đấu một trận lưỡng bại câu thương?
“Ca.”
“Ừ?” Dận Chân hơi ngốc, Dận Tộ đây là đang gọi hắn? Hắn nhớ Lão Cửu khi còn nhỏ thỉnh thoảng sẽ gọi Lão Ngũ như vậy, thế nhưng cái xưng hô vô cùng thân thiết này trước giờ chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Đúng rồi, Dận Chân hoảng thần, y và lạnh lùng còn không phải là huynh đệ ruột cùng phụ cùng mẫu sao?
Dận Tộ thấy sắc mặt Dận Chân trở nên không quá dễ nhìn, cái cổ rụt lại, nhấc tay làm ra dáng dấp cầu xin tha thứ, sửa lời gọi: “Tứ ca.”
Dận Tộ cũng không phải cố ý, ở kiếp trước mỗi khi y làm sai chuyện gì đó Lâm Trạch cũng sẽ biểu hiện tương tự, thuyết giáo một tràng vô cùng dài dòng, cuối cùng lại tự mình hờn dỗi, một tiếng ‘Ca’ này của Dận Tộ cũng chỉ là do nhất thời quen miệng.
Dận Chân cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đấp lại một tiếng: “Có chuyện gì?”
Dận Tộ lại có chuyện gì chứ, chỉ là thấy sắc mặt của Dận Chân quá mức dọa người mới vô ý thức gọi một tiếng mà thôi, nghe hắn hỏi thế thì thuận miệng nói: “Tứ ca, chúng ta lúc nào mới có thể hồi cung? Đệ nhớ Ngạch nương!”
Một đại nam nhân lại nói chuyện với ngữ điệu như thế thực sự có chút hiềm nghi bán manh giả tạo, may mà Dận Tộ cũng biết rõ người trước mặt mình tuy rằng có thể xác của đứa trẻ sáu bảy tuổi nhưng bên trong lại là lão yêu quái không biết già cỗi thế nào, vậy nên mới thoáng giải trừ cảm giác thẹn thùng quá mức kia —— bằng không, nếu y thật sự phải dùng ngữ điệu này trò chuyện với một hài tử sáu bảy tuổi, y tình nguyện chết đi cho rồi!
Dận Chân nhìn hài tử trước mặt, cư nhiên nhắc tới Đức phi trước mặt hắn, hài tử đơn thuần thế này làm sao mới có thể nuôi ra được chứ? Cái đứa ngu xuẩn này ở trước mặt Đức phi liệu có thường xuyên cũng nhắc đến hắn không?
Dận Tộ bị Dận Chân nhìn đến suýt khóc, hóa ra xuyên qua thành hài tử cũng khiến chỉ số thông minh của người ta giảm xuống sao? Y rốt cuộc đã nói sai cái gì chứ!
Nhìn gương mặt mờ mịt của Dận Tộ, Dận Chân nhất thời không còn gì để nói, chỉ có thể sờ sờ đầu đối phương: “Thái y đã dâng tấu chương lên rồi, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Dừng một chút, lại nói: “Sau khi trở về cũng phải nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, đệ hiện tại không so được với trước đây, không thể vẫn cứ bướng bỉnh gây sự có biết không?”
Dận Tộ lập tức đáp ứng.
Dận Chân thở dài, cảm thấy việc này quả thực còn mệt mỏi hơn cả nuôi nhi tử, thế nhưng hài tử vốn yểu mệnh này lại do hắn mà sống sót, hơn nữa còn vì hắn mới mắc tâm tật, hắn không có cách nào măc kệ đối phương không màng.
Dận Chân đạng định nói thêm vài câu, bên ngoài chợt vang lên một tiếng động lớn xôn xao, hắn nhíu mày đang định lên tiếng, một thân ảnh yểu điệu chợt phá cửa vọt vào.
Dận Tộ vừa kinh ngạc gọi một tiếng ‘Ma ma’ thì chân đã bị người ta ôm chặt.
Lý thị quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt: “Tiểu chủ tử, tiểu chủ tử… Van cầu ngài cứu vớt Phú Quý nhi, xin hãy cứu Phú Quý nhi… van cầu ngài…”