[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 21




Người tiến vào là Trần Chuyết, nhìn cổ áo hơi rộng mở của Dận Tộ, Trần Chuyết liền vớ lấy tấm áo ngoài Dận Chân vừa rồi giúp y cởi ra ném đến, thản nhiên nói: “Ta không phải huynh đệ của ngươi.”

Dận Tộ tiếp nhận áo ngoài, chậm rì rì mặc vào, lơ đãng nói: “Biết, chỉ có người Hán mới là huynh đệ của ngươi thôi!”

Đôi mắt Trần Chuyết xẹt qua tinh mang như chớp, trầm giọng: “Ngươi nói cái gì?”

Dận Tộ mờ mịt nháy mắt mấy cái: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không phải người Hán?”

Trên mặt y còn vươn chút men say, một đôi mắt sương mù mông lung thoạt nhìn có vài phần ngây thơ mềm mại khiến người ta rất muốn vươn tay ra xoa đầu, chạm chạm vào gương mặt nọ.

Trần Chuyết rũ mắt xuống: “Phải.”

“Phải cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Dận Tộ híp lại, tựa hồ mang theo vài phần tò mò nhìn hắn: “Bạch Liên giáo? Chu tam Thái tử? Thiên Địa hội?”

Cái chớp mắt tiếp theo, Dận Tộ cảm giác được một trận trời xoay đất chuyển, bị Trần Chuyết gắt gao áp ở trên tháp, một tay phong tỏa cổ họng của y.

Dận Tộ uống hơi nhiều rồi, chậm nửa nhịp mới bắt đầu phản kháng, đáng tiếc công phu của y nguyên bản không bì được với Trần Chuyết, lại mất tiên cơ, rất nhanh cả hai tay đều bị khóa lên đỉnh đầu, hai chân cũng bị Trần Chuyết dùng đầu gối ngăn chặn.

Dận Tộ vẫn cười rộ như cũ: “Hóa ra là Thiên Địa hội sao!”

Trong lòng thở dài, không ngờ bản thân thực sự trúng số độc đắc, quả nhiên dùng thân phận A ca này muốn sống yên lặng cũng là một chuyện khó khăn, vừa nói muốn nhận thị vệ, cái gì ngưu quỷ xà thần đều tìm tới cửa.

Trần Chuyết xách cổ áo của y lên, thanh âm trầm nặng nói: “Ngươi muốn chết sao?”

Dận Tộ hỏi lại: “Ngươi dám giết sao?”

Trần Chuyết cười gằn một tiếng: “Ngươi cũng biết ta là người như thế nào rồi, ngươi nghĩ trên đời này còn có chuyện ta không dám làm?”

Vừa mới dứt lời xương sườn đã truyền đến từng trận đau xót, hóa ra hắn cũng quá khinh thường, khí lực của y so với Dận Tộ thì mạnh hơn, thế nhưng muốn dùng một tay khóa lại hai tay Dận Tộ là không thể, vừa rồi hắn mới nới ra một tay bóp cổ liền để đối phương thừa cơ lợi dụng.

Trần Chuyết bị đau nơi trí mạng liền theo phản xạ nghiêng người, Dận Tộ lại có một chân khôi phục tự do, hướng về thắt lưng của hắn hung hăng giáng xuống một cước, không ngờ lần này Trần Chuyết đã sớm có chuẩn bị, cắn răng chịu một đòn, cả người lập tức lật qua lần nữa ép Dận Tộ xuống phía dưới.

Dận Tộ kêu lên một tiếng đau đớn, ngực bị vai của Trần Chuyết mạnh mẽ đập vào, ngã về giường lần nữa, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều giống như rời ra từng mảnh, lập tức nhất chân hướng về phía Trần Chuyết đang gắt gao áp lên người mình lên gối vài cái.

Thân thể của Trần Chuyết như làm bằng sắt vậy, tùy ý để quyền cước của Dận Tộ rơi lên người mình, không rên một tiếng dần dần giam cầm tay chân đối phương.

Giao đấu áp sát như vậy, vốn người yếu sức liền có hại, huống hồ Dận Tộ còn bị đè ở phía dưới,vậy nên không bao lâu lại bị chế trụ.

Dận Tộ thực sự không còn khí lực phản kháng bị ép trên giường đệm thở dốc từng hồi, thầm nghĩ quả nhiên say rượu hỏng việc, lần này quả thực quá lỗ mãng rồi.

Vì muốn chế trụ y, Trần Chuyết cũng tốn không ít sức, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Trần Chuyết khóa yết hầu của Dận Tộ, thấp giọng gắt: “Nói! Ngươi làm sao biết thân phận của ta?”

Dận Tộ thở dài: “Cái này có quan trọng không?”

“Quan hệ đến ngươi có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, ngươi nói có đủ quan trọng?”

Dận Tộ thản nhiên trả lời: “Gia cược ngươi không dám giết.”

Bàn tay Trần Chuyết căng thẳng: “Vậy sao?”

“Ngươi cho là không có tuyệt đối nắm chặt, gia sẽ thẳng mặt chọc thủng thân phận của ngươi? Gia tuy chỉ là một A ca bị phế thế nhưng vẫn rất quý trọng sinh mệnh của mình.” Tuy rằng bị quản chế nhưng Dận Tộ không chút rơi xuống hạ phong, nói: “Trần tráng sĩ, ngươi làm sao vào thành? Ở lại nơi nào? Là ai thay ngươi che giấu thân phận? Là ai giới thiệu ngươi tới phủ của ta đảm nhận thị vệ… Ngươi cho là những việc này gia không tra được? Thân phận của ngươi đã bị tiết lộ, giết ta, đơn giản chỉ là vì hả giận mà thôi, thế nhưng sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội —— Thiên Địa hội dùng hiệp nghĩa giương danh, nói vậy hẳn là sẽ không làm ra chuyện đến bực này đi?”

Trần Chuyết cười nhạt: “Lẽ nào ta không giết ngươi, bọn họ là có thể sống sao?”

Trong mắt hắn sát khí vẫn thịnh, thế nhưng Dận Tộ nhạy bén nhận ra sự do dự của đối phương, cười nhạt nói: “Gia không có việc gì, bọn họ tự nhiên không có việc.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?”

“Ngoại trừ tin tưởng ta, ngươi còn có lựa chọn nào khác sao? Ngươi vì sao không nghĩ thử một chút, nếu gia thực muốn bắt ngươi, đừng nói triệu tập binh mã, chỉ bằng mười mấy thị vệ trong phủ này ngươi cũng khó thoát?”

Trần Chuyết hừ lạnh nói: “Thiên Địa hội ta là tử địch của Thanh đình, ngươi sẽ tốt bụng như vậy?”

“Sai rồi, ” Dận Tộ cười phì một tiếng, nói: “Phải nói Đại Thanh của ta là tử địa của Thiên Địa hội các ngươi, mà Thiên Địa hội đối với Đại Thanh ta mà nói, chỉ là chút phiền phức nhỏ.”

Trần Chuyết quát khẽ: “Ngươi đã chết đến nơi còn muốn tranh hơn thua miệng lưỡi!”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Nếu không phải không đem bọn người để vào mắt, vì sao dưới tình huống đã biết thân phận của ngươi, gia còn đem tin tức Hoàng a mã có thể tới báo cho ngươi biết? ngươi sẽ không cho rằng gia muốn Hoàng a mã chết ngay lúc này chứ?”

Nếu Khang Hy thực sự chết ở đây, đăng cơ tuyệt đối là Thái tử, người đầu tiên gặp xui xẻo chính là Dận Tộ.

Đạo lý này Trần Chuyết cũng minh bạch, chính là bởi vì minh bạch nên trong lòng hắn mới tràn đầy cảm giác thất bại, cả giận nói: “Ngươi cố ý nói cho ta biết Khang Hy có thể sẽ đến, muốn ta đúng lúc thông tri ngươi rốt cục cũng chỉ là một cái bẫy?”

“Tiện thể mà thôi.” Dận Tộ thản nhiên nói: “Ta thực sự phiền người kia, gia không muốn cùng người nọ chơi đùa! Thế nhưng một kẻ thông minh như vậy lại dứt khoát giống như không hiểu tiếng người, mặc kệ ta làm cái gì, nói cái gì ở trong mắt ngài đều là buông tép bắt tôm, đều là già mồm cãi láo! Ngài dựa vào cái gì sau khi đem ta trở thành tốt thí, ta còn con mẹ nó có thể đối với ơn huệ nhỏ của ngài thụ sủng nhược kinh?”

“Chỉ có để ngài chính tai nghe được ta mới có thể cho ngài biết, ta là thật lòng mong ngài đừng… lại làm phiền ta.” Dận Tộ nói: “Về phần ngươi, chỉ là thuận tiện thử xem ngươi có tâm tư hành thích Hoàng đế hay không… Nếu ngươi có, liền trực tiếp biến thành người chết, cũng coi như thiếu đi một cọc hậu hoạn, nếu không có, vừa vặn thay ta chạy chặn một hồi, làm sao cũng …”

Bỗng nhiên biến sắc, giận dữ nói: “Mau lăn xuống cho ta!”

Dận Tộ mặc dù là xử nam thế nhưng dầu gì cũng là nam nhân, tuyệt đối sẽ không xuất hiện hiểu lầm ‘Ca ca để thứ gì trong túi chọc vào ta’.

Hai người vừa nói rõ, Trần Chuyết thực sự không dám giết y, tiếp tục chế trụ cũng không có ý nghĩa gì, nghe vậy liền lui lại hai bước, xoay người sang chỗ khác, nói: “Mặc y phục vào cho tốt.”

Dận Tộ lơ đễnh chỉnh lý áo ngoài, nam nhân nha, cọ cọ quẹt quẹt như vậy ai cũng có thể sinh ra chút phản ứng, dù sao người có sở thích này trên đời cũng là ít, nào có thể tùy tiện liền đụng phải… bất quá, Dận Tộ lại nghi ngờ nghĩ, vừa rồi gia có đụng tới cái bộ vị kia của hắn sao?

Sửa sang y phục xong, lại mang giày vào, Dận Tộ bước đến trước bàn rót cho mình một chung trà đậm.

Trần Chuyết ngồi xuống bên cạnh y, nói: “Tâm tật không thích hợp uống trà đậm.”

Dận Tộ nói: “Rượu đều uống, trà đậm tính cái gì, khó được một lần tùy hứng —— ngươi vì sao còn chưa đi?”

Trần Chuyết nói: “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

Dận Tộ không nhịn được nói: “Gia còn có thể có mục đích gì? Chỉ cần ngươi đừng gây phiền toái cho gia là được! Có phải cảm thấy gia không uy hiếp ngươi làm chút gì đó chính là âm mưu sâu nặng?”

Trần Chuyết cười nhạt: “Không phải sao, lẽ nào ngươi cũng muốn nói mình đồng tình với Thiên Địa hội? Ngươi thân là Đại Thanh…”

Dận Tộ dằn chén trà lên bàn, cả giận nói: “Ngươi có thể không nhắc đến vấn đề này nữa không? Ngươi chẳng phải muốn biết gia vì sao buông tha ngươi à? Gia là sợ đả kích ngươi mới không nói với ngươi, ngươi muốn biết thì gia sẽ nói cho ngươi biết —— trong lòng gia, sự tồn tại của Thiên Địa hội đối với Thanh triều tuy chưa đến mức có lợi vô hại, thế nhưng vẫn là lợi nhiều hại ít.”

Trần Chuyết thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì?”

Dận Tộ hỏi: “Tôn chỉ của Thiên Địa hội rốt cục là cái gì? Phản Thanh phục Minh, còn là trừ bạo an dân?”

Trần Chuyết buồn bực nói: “Hai người đều có.”

Dận Tộ nói: “Ngươi không cảm thấy, hai cái tôn chỉ này rất mâu thuẫn sao?”

“Mâu thuẫn?”

Dận Tộ nói: “Nhìn chung trên lịch sử, muốn thay triều đổi đại phỏng chừng có ba trường hợp, khởi nghĩa, binh biến, ngoại địch. Thiên Địa hội là tổ chức của Hán nhân, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng… nếu đã như vậy hẳn là nên chờ mong triều đình thực thi chính sách tàn bạo, thế nhưng các ngươi lại cố tình muốn trừ bạo an dân.”

Y nhún nhún vai, sau đó lại tiếp tục.

Trần Chuyết nói: “Trừ bạo an dân, bỏ qua vấn đề đạo nghĩa không nói, chí ít có thể nâng cao danh vọng của Thiên Địa hội tại dân gian, từ xưa kẻ có nhân tâm được thiên hạ…”

Dận Tộ nói: “Dưới tình huống triều đình tàn bạo điểm này đương nhiên tốt, từng đốm lửa nhỏ có thể tạo thành trận hỏa hoạn lớn, không chừng còn có thể lập ra một chi đại quân. Thế nhưng hiện tại là thanh bình thịnh thế, từng đốm lửa nhỏ đều là thổi cái liền diệt, ngươi xem mấy năm nay, khắp nơi khởi sự đều không ít, kẻ nào lại có thể chống qua nửa năm?”

Y nở nụ cười: “Hiện nay, nếu như chỗ nào có tham quan, bách tính liền bắt đầu cầu khẩn: Nếu như hảo hán Thiên Địa hội đến một đao giết chết kẻ này…”

Trần Chuyết thấy Dận Tộ không nói hết lời trái lại bắt đầu nghẹn cười thì không vui, hỏi: “Vậy lại có gì sao?”

Dận Tộ lúc này mới tiếp tục nói: “… Triều đình lại phái một thanh quan tới thì tốt rồi! Ha ha ha ha hắc!”

Dận Tộ vỗ án cười to, Trần Chuyết như bị thọc một đao vào ngực, buồn bực rót cho mình một chén rượu uống cạn.

Dận Tộ rốt cục cũng cười xong, nghiêm mặt nói: “Theo cách nhìn của ta, sự tồn tại của Thiên Địa hội thứ nhất có thể thay triều đình trừ khử những khối u ác tính, vừa có thể bảo một phương bá tánh. Ngươi phải biết có vài cỗ thế lực tác quái một phương, thế nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng không có biện pháp nào với bọn họ. Thứ hai, sống khổ cực chết yên vui, có đại địch như Thiên Địa hội ở bên cũng có thể khiến triều đình, khiến Hoàng thượng bảo trì thanh tỉnh, quả thực nhất cử lưỡng tiện. Bất quá đứng từ lập trường của triều đình, Thiên Địa hội đương nhiên vẫn cần phải tiêu diệt, nếu cứ để tùy ý phát triển an toàn cũng là hậu hoạn vô cùng.”

Kỳ thực… mấy cái lý do này bất quá chỉ là mượn cố, Dận Tộ kiếp trước làm người Hán hai mươi lăm năm, kiếp này chỉ làm người Mãn mười ba năm, y làm sao có thể hạ thủ với những người đó được?

Có kẻ sẽ viện cớ Khang Hy là minh quân, bách tính hiện tại sinh hoạt yên ổn tạo phản chính là đẩy bách tính vào nước lửa, lời này theo ý kiến của Dận Tộ chính là đứng nói sẽ không đau lưng! Để y đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu năm đó sau khi bọn Nhật xâm lấn, trắng trợn tàn sát đồng bào rồi lại đưa đến một minh quân thống trị, y có phản hay không? Chỉ sợ trong một trăm có chín mươi chín là muốn phản, về phần một còn lại, không nói cũng được!

Bất quá những lời này Dận Tộ chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, kiếp này của y lập trường đã định, dù thế nào đi nữa cũng không thể thực sự đứng về phía Thiên Địa hội.

Trần Chuyết lúc này đã bực bội đến uống liền ba chén, Dận Tộ nói: “Ta vẫn còn có một biện pháp giúp ngươi đạt thành mong muốn, có nghe không?”

Trần Chuyết làm sao không biết Dận Tộ là đang muốn trêu chọc mình, thế nhưng chỉ đành cắn răng nói: “Ngươi nói xem.”

“Các ngươi có thể đẩy ta lên làm Hoàng đế nha!” Dận Tộ rất nghiêm chỉnh nhấc tay, nói: “Ta phát thệ, đợi sau khi ta làm Hoàng đế rồi nhất định xa hoa dâm dật, hàng năm chinh chiến, hàng năm tăng thuế khiến cho dân chúng lầm than, đói chết khắp nơi…”

Y nói xong ngay cả mình cũng nở nụ cười, vỗ vỗ vai Trần Chuyết, nghiêm mặt nói: “Nếu ta là ngươi nhất định sẽ tích lũy lực lượng, tạo thế sẵn sàng, thu nạp dân tâm, đợi khi nào bách tính chịu không nổi nữa liền vung tay lên khởi nghĩa, còn không phải đạt thành ước muốn sao.”

Nhớ tới sự sỉ nhục đến từ hải ngoại vào trăm năm sau, y chỉ hy vọng khi đó Hoa Hạ có thể tự mình cường hãn lên, bất kể là triều đình hay dân gian đều phải.

Thấy Trần Chuyết dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Dận Tộ nhún vai nói: “Thà làm chó thái bình không làm người loạn thế, đây mới là cách nghĩ của bách tính, tạo minh quân trái lại không có tiền đồ. Đương kim Thiên tử là minh quân, đám huynh đệ kia của ta, nói không khoa trương, mặc kệ là người nào thượng vị, cho dù không phải minh quân tuyệt đối cũng không thể làm hôn quân, về phần lại xuống một đời, ta cảm thấy cho dù là hôn quân, chỉ bằng hai đời này tích lũy cũng đã đủ để hắn tiêu xài rồi… Vậy nên trong vòng một trăm năm các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, về phần một trăm năm sau, dù thế nào đi nữa ta cũng nhìn không thấy, quản hắn hồng thủy ngập trời đâu?”

Giương mắt nhìn Trần Chuyết lại dốc thêm chén rượu giải sầu, cau mày nói: “Hiện tại rượu của gia đều là tự tốn bạc mua về, ngươi đừng xem như nước mà uống có được không?”

Trần Chuyết trầm giọng nói: “Nghe nói Khang Hy lúc đến vùng chịu nạn lụt còn từng đích thân nếm rong mà bách tính dùng để lấp bụng, có thật không?”

“Đây không phải là lý do ngươi không động thủ đi?” Dận Tộ không đợi hắn trả lời, gõ bàn nói: “Tháng hai năm nay, Hoàng thượng tuần thú Ngũ Đài sơn, trên đường đi qua vùng thủy tai, tự mình nếm rong hiểu sự gian khổ của bách tính, sau khi hồi kinh lập tức phái đám người Vu Thành Long, Vương Tân dẫn người thăm dò, trong vòng mười ngày phải xuất phát. Mùng hai tháng ba, nhị vị đại nhân triệu đủ nhân thủ, dựa theo sự chỉ điểm của Hoàng thượng xuất phát. Mười sáu tháng ba, Vu Thành Long hồi kinh hiến đồ thỉnh chỉ, Vạn tuế gia cùng hắn thương thảo tới canh ba, quyết định lại tu mới hai trăm dặm hà đạo, Vạn tuế gia nói hiện tại là mùa đồng án bận rộn, không thể dùng sức của bách tính chỉ có thể dùng tráng đinh Bát kỳ xác định, cần phải đắp đê đào thoát xong trước khi mùa mưa ập đến, khiến thổ địa có thể canh tác, bảo đảm sinh nhai cho lê dân.”

Dận Tộ nói một hơi, hỏi: “Xin hỏi Trần tráng sĩ, sự đến bậc này trong Thiên Địa hội có ai là làm được? Lịch đại Đế vương các đời có ai làm được? Ngài không phải minh quân ai là minh quân? Tạo phản dưới triều của ngài còn khó hơn cả lên trời, ngươi vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ đi!”

Trần Chuyết liếc mắt nhìn y: “Nhưng ngươi vẫn bất mãn trách cứ hắn?”

“Làm quân làm phụ là hai chuyện khác nhau.” Dận Tộ mới vừa nói đến tắm rửa đi ngủ liền cảm thấy người mình cũng khó chịu, liền nói: “Ta phải tắm rửa thay y phục Trần tráng sĩ, sau này gặp lại —— à, sai, không cần gặp lại.”

Nhưng mà đợi y tắm rửa xong trở ra, vị nhân huynh mà y không muốn gặp lại nữa vẫn đoan chính thủ ở bên ngoài, bộ dạng đúng là thị vệ tận trung nhiệm vụ.

Dận Tộ vẫn lui những người khác, cau mày nói: “Ngươi còn ở đây làm gì? Gia không sợ ngươi, ngươi cũng đừng hại gia có được không?”

Trần Chuyết nói: “Ngươi nếu không sợ ta, ta vì sao còn muốn đi? Còn có nơi nào có thể biết rõ hướng đi của người kia hơn bên cạnh ngươi sao?”

Dận Tộ giận đến ngược cườii: “Ngươi chính là tính toán cả gia sao?”

Trần Chuyết than thở: “Ngươi bây giờ không phải cũng không có ai để dùng sao?”

Dận Tộ ngẩn người.

Trần Chuyết nói: “Lần này ngươi muốn ta thay ngươi coi chừng, ngoại trừ muốn thử ta không phải còn vì ngươi đã không có người để dùng sao? Chỗ này của ngươi, ngoại trừ ta, người nào cũng là nội ứng của đám thúc bá huynh đệ ngoài kia, có một số việc ngoại trừ ta ngươi còn dám dùng ai? Nếu đã như vậy, chúng ta liền theo như nhu cầu chẳng phải rất tốt sao?”

Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Tốt, nếu ngươi đã muốn miễn phí làm gã sai vặt của gia, gia cứ thu ngươi lại làm sao? Bất quá lời tục tĩu nói trước, lúc nào gia bỗng dưng mất hứng đem ngươi ném vào thiên lao, ngươi đứng trách gia nói không danh dự.”

“Yên tâm, nếu thật có ngày nào đó, ta nhất định làm thịt ngươi trước.”

Dận Tộ lơ đểnh, đi ra ngoài hai bước, ngay lúc Trần Chuyết cho là y đã không còn hứng thú nói chuyện với mình đối phương lại chợt mở miệng: “Ai đồng tình với Thiên Địa hội?”

Y nhớ rõ, lúc nãy khi nói những lời này Trần Chuyết đã dùng một chữ ‘cũng’.

Trước sửng sốt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm, Dận Tộ vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền gật đầu nói: “Nguyên lai là nữ nhân, còn là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.”

Trần Chuyết hoảng sợ, sau đó cả giận nói: “Ngươi không sợ có ngày nào đó ta nhịn không được trực tiếp giết ngươi?”

Dận Tộ lắc đầu bật cười nói: “Ngươi chẳng lẽ không phải bởi vì không ghét ta mới tha cho ta sao? Nếu đã như vậy ta vì sao còn lo lắng sẽ chọc giận ngươi? Cùng lắm thì ngươi chỉ là bỏ đi, vừa lúc ta đỡ phải phiền phức.”

Trần Chuyết mím môi, không nói gì nữa.

“Là nàng nói cho ngươi biết chuyện Hoàng a mã nếm rong sao?”

Trần Chuyết không đáp, Dận Tộ gật đầu: “Xem ra là phải.”

Trần Chuyết hoảng sợ: “Ngươi…”

“Nhìn mặt đoán ý, kỹ năng cơ bản của A ca mà thôi,” Dận Tộ nói: “Cũng không lợi hại như ngươi nghĩ, chủ yếu là ngươi quá không biết cách ẩn giấu cảm tình.”

Trần Chuyết lại im lặng.

Dận Tộ trêu chọc nhìn hắn: “Xem ra hôm nay ngươi có thể không lỗ mãng hành sự cũng là nhờ một phần công lao của nàng, nếu không ta lại đoán một chút xem nàng đã nói những gì?”

Trần Chuyết không thèm để ý tới y, âm thầm phát thệ sau này cũng sẽ không nói chuyện với đối phương nữa.