Thanh Xuân

Chương 42: Lạnh lùng kiêu ngạo




Edit: August97

Không có ai biết, rốt cuộc trong lòng Hứa Nghiêu Thực đang suy nghĩ điều gì.

Có lẽ, ngay cả anh cũng không biết mình đang định làm gì.

Ngày đó, anh mơ màng gọi cuộc điện thoại kia, sau khi đặt điện thoại xuống, ngơ ngác đứng rất lâu trong phòng khách, cho đến khi bên tai có người khẽ gọi anh – "Thiếu gia!"

"… Ừm?" Mặc dù đã nghe xưng hô này hơn một năm, duy trì mấy lễ nghi cấp bậc xưa cũ này, anh vẫn không quen.

Nhưng thứ anh muốn, chẳng phải là những thứ này sao? Khi nó chân chính trở lại trên tay anh, sao lại thành ra không quen rồi?

Nữ giúp việc là một người quen từ lúc nhỏ, anh cố ý vào nội thành tìm về.

Đã trở lại, thế nhưng anh lại không quen, thật là châm chọc nhường nào.

"Thiếu gia, đồ ăn đã nguội rồi." Thím Trương cúi đầu khiêm nhường, vị thiếu chủ này đã một tháng không về nhà rồi, vất vả đến giờ, trong lòng bà rất vui mừng, muốn chăm sóc cậu ấy thật tốt.

"Được rồi, tôi đến đây."

Hứa Nghiêu Thực lên tiếng, bàn tay vẫn cầm chặt điện thoại chậm rãi buông ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã hiện đầy mồ hôi lạnh.

Đối mặt với quá khứ của mình, đối mặt với toàn bộ hay một phần chân tình của con người, trong lòng anh không khỏi có mấy phần sợ hãi.

Đó là cái gai trong lòng anh, cái gai đã cắm rễ, từng chút từng chút ngưng tụ thành băng, tạo nên một con người lạnh lùng kiêu ngạo, lại không biết tới cùng sẽ khiến người nào tổn thương.

Lâm Phi Cương, khi còn bé, anh đã từng nói chuyện mấy câu, một tháng làm bạn, cậu ấy đã đồng ý yêu cầu kỳ quái của anh.

Yêu cầu, mà không phải là thỉnh cầu.

Trong giọng nói đối phương có sự thương hại, sao anh lại không hiểu chứ? Sao anh lại không hiểu được chứ?

Đơn giản là như vậy, cho tới bây giờ, anh vẫn như vậy, chỉ có thể chịu sự bố thí, thương hại của người khác, cho dù anh đã bọc mình bằng lớp bề ngoài giả dối kiêu ngạo kia, cho dù anh đã dùng tất cả nỗ lực của bản thân, từng bước từng bước đạt đến thành tựu hôm nay.

Anh nở nụ cười ảm đạm, dường như trước mắt hiện ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Tại sao? Tại sao?

Anh ngồi trước bàn ăn, cô độc một mình, dĩ nhiên, một bên còn có thím Trương lẳng lặng đứng nghiêm.

Trong mấy lão già kia, anh chỉ gọi thím Trương về, thím Trương đã chăm sóc anh từ nhỏ.

Thím Trương là thật lòng đối tốt với anh, nhưng đó là tình cảm người làm đối với chủ của mình, hoặc là có thể gọi là "Ngu trung"? Anh thật muốn chê cười bản thân mình.

Mà những người phụ nữ kia, có người nào là chân chính yêu bản thân anh? Người nào, thật lòng đối tốt với anh?

Không đúng, không đúng! Ngay cả con người thật anh cũng chưa từng biểu hiện ra, tại sao có thể oán giận họ chỉ nhìn nhận cái vỏ đẹp đẽ bên ngoài của anh?

Một vài tháng trước khi gặp Tống Hàng Hàng, cuối cùng anh cũng đoạt lại được tất cả những gì vốn thuộc về cha anh ở thành phố K.

Ban ngày anh làm quân tử, ban đêm hóa thân thành cậu ấm nhà giàu áo quần bảnh bao dạo chơi hộp đêm, hành vi phóng đãng, những ngày ngập trong vàng son khiến anh thiếu chút nữa quên đi ý định trả thù!

Cho đến khi anh gặp Tống Hàng Hàng, anh vốn là đã sớm quên ba chữ "Tống Hàng Hàng" này, thấy bộ dáng bộ dáng khiếp sợ kia mới nhớ lại, a, đây không phải là bạn gái nhỏ của ai đó sao?

Anh liếc mắt nhìn về phía cô, quả quyết quyết định, anh muốn, cô trở thành con mồi của anh, tựa như con dã miêu có bộ lông đỏ như lửa trước kia, ngoan ngoãn thần phục anh.

Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, thím Trương bước nhỏ đi tới, muốn đóng cửa sổ.

Anh híp lại cặp mắt xếch xinh đẹp, "Thím Trương, mở cửa sổ ra đi."

"Mở, mở ra? Thiếu gia, gió lớn… Được rồi…"

Gió "Vù" một tiếng quét vào, quanh quẩn lượn vòng trong phòng khách trống trải, tàn sát bừa bãi.

Thím Trương co người lại, nhưng anh lại đứng lên, châm một điếu thuốc.

Tàn thuốc cháy sáng trong gió.

Anh nhớ tới khi cô mới bắt đầu cự tuyệt, một cô gái bề ngoài nhu nhược lại kháng cự mười phần…? Một con cọp khoác áo da mèo?

Hứa Nghiêu Thực bị liên tưởng của mình gây cười, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện.

Nhưng ai nói không phải đây? Anh đã sai lầm khi cho rằng cô chỉ là một kẻ nông cạn, cố ý lộ ra hình thượng cậu ấm nhà giàu trước mặt cô, cô lại lờ đi, cũng không có phản ứng gì.

Anh thấy cô kiên quyết cự tuyệt “Tiêu Dao công tử” – kẻ tự cho là phong lưu kia, mặc dù chính anh cũng không tốt đẹp hơn người ta là bao.

Sau đó, anh kịp thời giúp đỡ, thật ra cũng không nhất định, để cô rơi vào trong tay trên bỉ ổi kia, không phải anh đã có thể đạt được một phần mục đích sao? Nhưng, không ngờ anh lại vươn tay giúp đỡ cô.

Ngay lúc đó anh tự nói với mình thế nào nhỉ? Anh cẩn thận nhớ lại, à, lúc đó, anh muốn tự tay trả thù, anh không cần mượn tay bất kỳ kẻ nào.

Lúc ấy đã nghĩ như vậy đi? Lúc ấy đã nghĩ như vậy ư?

Hứa Nghiêu Thực gõ gõ tàn thuốc, anh nghĩ tới hôm đưa cô trở về, cô thì thầm nói:

"…Mẹ".

Anh thừa nhận, chính trong giây phút đó, trái tim anh đột nhiên run lên, giống như có ai đó bóp chặt lấy sự sống nơi ngực trái của anh, anh đã cho rằng mình không biết động lòng.

Anh không tự chủ được cúi đầu nhìn dung nhan của cô, chân mày nho nhỏ khẽ nhíu, cái mũi nhỏ nhăn lại, bật ra tiếng khóc lóc.

Cô đang suy nghĩ gì đó? Hứa Nghiêu Thực thật sự muốn biết, cô đang nằm mơ sao? Cô nằm mơ thấy mẹ cô sao? Cô, rất nhớ mẹ của cô?

Thật tốt, cô có một người mẹ yêu thương cô. Cho nên, cô mới có thể nhớ đến bà.

Ngay sau đó, cô mở to hai mắt, giống như đã tỉnh, lôi kéo lấy tay áo anh chết sống không để cho anh đi.

Nhưng câu chữ cô nói ra lại thay đổi.

Cô gọi anh là "Cậu nhóc chết tiệt". Cô bắt lấy tay anh, gọi tên người kia, cô gọi… Tiểu Lâm.

Một năm kia, Hứa Nghiêu Thực mười ba tuổi, mới vừa lên cao trung, mà Cố Ngự Lâm, cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc bốn tuổi, trẻ con không hiểu sự đời.

Anh theo tới một thành phố khác, được nhận nuôi ở nơi đó, anh có một ngôi nhà của mình.

Mẹ Tiểu Lâm, một người phụ nữ dịu dàng mỹ lệ, không nhìn ra được bà ấy đã là một người phụ nữ đã lập gia đình, muốn anh gọi bà ấy là "Chị gái", gọi người bên cạnh bà là “Anh rể”.

Hứa Nghiêu Thực rất biết nghe lời nhu thuận gọi, thấy người phụ nữ trước mắt không giấu được sự vui vẻ, trên gương mặt anh cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Anh cũng biết ngoại hình của mình rất đẹp.

Người phụ nữ đó nhìn đến ngây người, một lúc lâu sau, ngồi xổm xuống vươn tay ra, muốn xoa xoa đầu anh.

Vừa lúc đó, một đứa bé phấn điêu ngọc trác chợt chạy ra từ trong phòng, tiếp đó liền hô to "Mẹ", nhào tới phía bọn họ.

Tay của người phụ nữ kia chợt đổi hướng, tiếp nhận đứa bé bỗng xuất hiện kia, sau đó đứng lên.

Anh chờ mong bàn tay dịu dàng kia, nhưng nó lại không đặt lên xoa xoa đầu anh.

Bé trai kia sà vào lòng mẹ mình một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn xuống phía anh.

Lúc đó, anh đang cố gắng ngước đầu, không muốn để nước mắt rơi xuống.

Anh nghĩ, thời điểm đó, nhất định nét mặt của anh khó coi chết đi được, nhưng không sao, không có vấn đề gì, bởi vì ánh mắt của bà ấy cũng không ở chỗ này, không ở chỗ này.

Nhưng bé trai lại thấy được, sau đó đưa một tay xuống phía dưới chỉ vào anh, đôi mắt long lanh.

Cậu nói:

"Ca ca! Anh thật là xinh đẹp!"

Anh nhớ tới khuôn mặt trắng nõn tươi cười kia, mấy chục năm sau cũng không xua tan được nụ cười đó.

Một năm kia, Tiểu Lâm bốn tuổi, anh mười ba tuổi, một tươi sáng sáng rỡ, một tối tăm ưu thương.

Hứa Nghiêu Thực sẽ càng không quên, câu nói bật thốt của bé trai lúc ấy "Ca ca! Anh thật xinh đẹp!". Trong nháy mắt, người phụ nữ hơi ngẩn ra, sau đó lấy tay "Bốp" một cái đánh vào mông bé trai…

"Tiểu Lâm, không lễ phép!"

Dĩ nhiên không dùng nhiều lực, bé trai chu môi, không cãi lại, cũng không mở miệng khóc lớn.

Người phụ nữ nghiêng đầu cười xấu hổ với anh, "A Thực, em đừng để ý đến nó, trẻ con ăn nói lung tung."

"Không sao," anh lắc đầu, nụ cười vẫn đọng lại nơi khóe miệng, chưa từng tiêu tán.

Người phụ nữ lại quay đầu, "Bẹp" một tiếng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai, "Ngoan! Tiểu Lâm, gọi cậu nhỏ."

Bé trai mấp máy cái môi nhỏ nhắn, nghiêng đầu, "Cậu nhỏ là cái gì? cậu nhỏ xinh đẹp hơn ca ca sao?"

Dừng lại! Dừng lại!

Hứa Nghiêu Thực hít mạnh một hơi thuốc, thở ra về phía hướng gió, khói bay lên, bị anh thổi ra, lại bị gió quất trở lại, tứ tán trên mặt anh, tạo nên một bức màn mê hoặc.

Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Anh muốn cười, vì vậy liền cười. Sau đó không phải như vậy sao, ba năm sau, Tiểu Lâm trở thành cái đuôi của anh, người phụ nữ đó thường nhìn hai bọn họ chơi đùa, trên khuôn mặt là nụ cười hiền hòa tốt đẹp.

Đúng vậy, hiền hòa tốt đẹp, chính là từ này.

Người phụ nữ đó rất đẹp, vẫn rất đẹp. Khi bà nở nụ cười đó, chính là đẹp nhất.

Mặc dù, anh không thích nhìn.

Sau đó…

Hứa Nghiêu Thực mặc cho thím Trương ngăn trở, chậm rãi thong thả bước đến cửa sổ phía trước, cố gắng mở to hai mắt của mình, nhìn về bầu trời hắc ám ngoài cửa sổ.

Năm đó anh mười ba tuổi, được người phụ nữ kia thu xếp, vào cao trung Trường Thanh, học ba năm, sau đó lại được thu xếp, đến Đại học A ở thành phố K, sau đó, mặc cho người phụ nữ kia ngăn trở, anh ra nước ngoài, sau đó nữa, bỗng nhiên lại ngoài dự liệu của người phụ nữ kia, một thân nghèo túng về nước, chủ động đòi hỏi một vị trí chủ nhiệm giáo vụ thanh nhàn không thu hút ở trường cao trung Trường Thanh.

Hứa gia không còn cái gì dùng được, sau lại nghe nói là thu dưỡng, mới giống như người tài tiên tri gật đầu vuốt cằm: Không trách được! Không trách được!

Tiếp theo thì sao? Tiểu Lâm tốt nghiệp, vừa vặn đã đến lúc anh thu lưới thành phố K.

Như thế, anh liền trở lại thôi.

Dọn dẹp hành lý, không cần phải chào hỏi bất kỳ ai, anh yên lặng rời đi.

Đầu ngón tay chợt bỏng, anh cúi đầu, thấy tàn thuốc lúc sáng lúc tắt sắp hết rồi.

Cô gái kia? Cô gái có tên "Tống Hàng Hàng" kia, rốt cuộc anh phải làm gì với cô mới tốt?

Sự thông minh của cô, nghị lực của cô, yếu đuối của cô, cô… Như Tiểu Lâm đã từng, tươi sáng và tốt đẹp như vậy…

Cô chân thật như vậy, giống như ánh mặt trời, khiến anh không có chỗ nào che giấu.

Nhưng lại không nhịn được mà đến gần.

Mỗi một bước đến gần, lại càng phát hiện cột băng trong lòng anh, đã chậm rãi bị cô hòa tan.

Tại sao cô không thể là của anh, tại sao?

Anh chỉ muốn đòi lại những gì thuộc về anh, không lấy về được, sẽ dùng cái khác tới đổi!

Khói đã tắt.

Anh, trong bầu trời đêm, nở một nụ cười mỹ lệ, vô cùng đẹp đẽ.