Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

Chương 99: Chương 99





Mẫn Phương Kiều ngồi phía trên, cây bút bị cô ta hành hạ trong tay sắp gãy đến nơi.

Gương mặt cau có khó chịu không giấu đi đâu cho được, nghiến răng tự nhủ bản thân phải chịu đựng như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục viết bài nhưng viết được vài chữ liền bực bội nhấn mạnh ngòi bút xuống trang giấy trắng ra sức nghệch ngoạc lên thành một mớ hỗn độn như phá tiết cơn thịnh nộ của bản thân.

Tức giận hậm hực đem cặp xách hung hăng bước đi ra ngoài.

Trước khi đi còn bỏ lại một câu giọng không mấy lọt tai: "Phó học tập, giúp tôi xin thầy nghỉ, tôi thấy trong người không khoẻ"
Cô bỏ cặp sách xuống, tay vẫn ôm lấy hộp sữa đậu nành nóng hổi, gương mắt nhìn bàn trên khều khều tay hỏi Dương Tề Vương đang chú tâm chơi game phía trên: "Cậu có thấy Anh ấy ở đâu không"
Dương Tề Vương đang đánh con game vô cùng hăng say, chỉ chăm chú vào màn hình không nghe rõ lời cô nói, miệng thì hỏi đi hỏi lại, vài giây thì luyên thuyên nói về nhân vật trong game: "Hả hả, cậu nói gì cơ, Anh nào....tao đánh mày, mày dám đánh lén lão tử hả...Củ cải trắng cậu hỏi ai thế"
"Vũ!" Cô nói.

"À à Anh ấy...tao đánh chết mày...Anh ấy đem sữa lên cho cậu thì về công ty rồi"
"Khốn kiếp cái tên Tề Vương kia, sao cậu không trợ giúp mình, mình bị kẹp trong rừng nè, trời ơiiii cứu tôi" Dật Hoàng bức xúc đập điện thoại xuống bàn, la hét vang trời.

"Aaaaaa chết rồi, hiuhiu Củ cải trắng làm mình phân vân con game của mình chết rồi" Dương Tề Vương trưng cái bản mặt vô tội nhìn Dật Hoàng.

Dật Hoàng: "Vô tội cái rắm"
Dương Tề Vương cười nịnh hót lấy lòng: "Hihi Hoàng đại ca, chơi một ván nữa thôi, nhá.

Hứa, lần này đệ đệ sẽ bảo hộ đại ca"
Dật Hoàng lườm nguýt: "Bảo hộ cái quỷ, đi theo mà cậu toàn núp dưới váy mình, mình bị đánh te tua cậu thì lành lặn không tốn máu.

Chơi chung mà cậu chơi điếm thúi toàn đợi mình đánh gần chết rồi lên cướp.

Chơi như cậu thì về rủ ba má cậu chơi đi"
"Hoàng đại...."

"CÚT"
Dương Tề Vương ngồi một góc, tủi thân co chân ôm trái tim đầy tổn thương khóc ròng.

Về công ty sao, cô còn cố ý mang cháo lên, tưởng Anh sẽ đến trường nhưng không ngờ Anh lại không có ở đây.

Làm sao đây...!
Aaa có rồi!
"Viên Viên, mình thấy đau bụng quá mình về sớm cậu xin thầy giùm mình nhé"
Lưu Ý Viên lo lắng hỏi: "Đau lắm không, ừm vậy cậu về đi lát mình báo cáo với thầy"
Vừa ra khỏi trường, cô liền đi bộ ra giao lộ vẩy tay bắt lấy một chiếc taxi, ngồi vào chỗ bác tài xế liền hỏi: "Cháu gái, cháu muốn đến nơi nào"
Cô mím môi.

Vốn dĩ không biết công ty của Anh ở đâu, cô ngập ngừng nhìn vị tài xế kia, khó khăn mở miệng nói: "Cháu...cháu không biết địa chỉ ạ"
Bác tài nhìn cô ngẩn người ra.

Đi đâu mà bản thân lại không biết, có bệnh sao?
Không vội đuổi cô xuống, bác tài lại từ tốn hỏi lần nữa: "Vậy cháu nói cho bác biết cháu muốn đến nơi nào đi"
"Ngao thị ạ"
"Ngao thị có rất nhiều chi nhánh, cháu muốn đến trụ sở chính hay sao"
Cô thầm nghĩ, Anh ấy là giám đốc chắc chắn sẽ không đến những chi nhanh nhỏ rồi.

Nhưng muốn vào trụ sở chính cũng cần phải có gì đó làm minh chứng mới vào được, lúc cô vào công ty của Thượng gia cũng vậy, phải cần có người xác nhận hoặc là một thứ chứng minh mới vào được.

Nghiên Phần chỉ là một công ty vừa vừa không quá lớn nhưng vẫn quy củ như vậy, mà giờ Ngao Thị lại là công ty có tầm ảnh hưởng cũng như vị trí vững chắc trên thương trường thì làm sao cô vào được đây...!
"Dạ, trụ sở chính ạ" cô liều thôi, mong là gặp được Anh.

Cô mang theo hy vọng ngồi thấp thỏm trên taxi không ngừng hy vọng và mong cầu.


Chiếc taxi nhanh chóng lăn bánh, nhưng đi chưa được bao lâu lại bị kẹt xe.

Cô ngồi rầu rĩ, ôm hộp giữ nhiệt trong tay luôn luôn sợ đồ ăn trong hộp sẽ bị nguội, nếu nguội ăn vào sẽ đau bụng đó.

Cô gái nhỏ ngồi trên xe cứ lóng ngóng nhìn ra cửa, một hàng xe xếp dài như vậy bao giờ mới đến nơi đây.

Càng nhìn càng nôn nóng, nếu biết đường có lẽ cô sẽ xuống đi bộ cho nhanh nhưng không được trụ sở của Ngao thị hình như rất xa nhà cô, cho nên vạn lần không thể đi một mình đặc biệt hơn là cô là người mù địa lý không thể rời xa bác tài xế.

Thấy cô cứ nhìn ra cửa, bác tài cười cười nhẹ giọng hỏi: "Cháu gấp thế, có phải mang cơm cho bạn trai không?"
"Hả" Cô phản ứng chậm, mới đầu nghe không rõ, lát sau mới kịp hiểu liền cúi đầu mặt ửng hồng rồi đỏ đến tận mang tai.

"Hahaha không cần ngại, vợ của chú lúc trẻ cũng giống như cháu vậy" bác tài phóng khoáng tự nhiên nói.

Cô nhỏ giọng đáp: "Kh...không, chỉ là bạn bình thường thôi ạ"
Cô không dám, thực sự không dám bởi vì Anh còn vị hôn thê của mình còn sự nghiệp, còn cô còn có chuyện chưa giải quyết xong, bản thân mình và Vân Ngạn kia vẫn còn dây dưa không hồi kết.

Nhắc đến Vân Ngạn, cô lại càng não nề hơn, hắn cứ bám lấy cô mặc cho cô đuổi như thế nào vẫn cứ không tha.

Bên này Mẫn Phương Kiều ngồi trên chiếc xe đắt đỏ, khoanh tay chéo chân ung dung tựa đầu vào thành ghế nhắm mắt an tĩnh.

Phương Sánh ngồi cạnh đưa tay lung lay cánh tay cô ta nói: "Chúng ta đến trụ sở Ngao thị"
Nghe vậy, Mẫn Phương Kiều liền mở mắt vẻ mặt vừa vui vẻ vừa nôn nóng: "Đến đó làm gì vậy mẹ"
Mẫn Thiên Tứ lái xe phía trước, bình thản đáp: "Ba đến đó họp, dù sao ba cũng là cổ đông lớn của Ngao thị mà, sẵn dẫn con đến đó để mọi người biết đến con là bà chủ tương lai của Ngao thị.


Chúng ta đã làm như vậy để xem xem cái tên Trạch Vũ kia còn dám chối bỏ hôn ước định sẵn này hay không"
"Đúng vậy, nó thân là giám đốc một công ty lớn có tiếng trong nước lẫn ngoài nước, nó mà dám đứng trước hàng trăm nhân viên và các cổ đông khác nói lời thất hứa sao" giọng nói của Phương Sánh chứa đầy sự căm ghét.

Mẫn Phương Kiều nghe đến việc được ra mắt mình là bà chủ tương lai liền không nhịn được vui vẻ trong lòng, bao nhiêu buồn bực trong lòng lúc ở phòng học liền tan biến.

Lấy hộp phấn, son trong giỏ xách chỉnh chu lại một lượt, phải thật xinh đẹp khi đứng trước hôn phu của mình.

Nghĩ đến Ngao Trạch Vũ lòng của Mẫn Phương Kiều không nhịn được mà cười thầm ngọt ngào.

Bước chân vào Ngao thị cao lớn, toà trụ sở cao nhất thành phố với 62 tầng làm người khác phải loá mắt.

Càng nhìn càng khiến người khác hâm mộ Thượng Khiết My vai mang balo tay ôm hộp đồ ăn ngước nhìn lên toà nhà liền cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, toà nhà cao đồ sộ to gấp x lần Nghiên Phần của Thượng gia cô.

Gia phong của Ngao gia thật sự khủng bố.

Bị kẹt xe mất tận 30 phút, may mắn là đựng hộp giữ nhiệt cho nên đồ ăn vẫn còn nóng hổi thơm ngon, đi vào trụ sở cô rụt rè nhìn trái nhìn phải định mở miệng hỏi nhưng chỉ thấy những người bận rộn cúi đầu làm việc, luôn nhìn đồng hồ cho kịp tiến độ công việc và rồi những bước đi vội vã.

Thương Khiết My đứng trơ trọi giữa một đám người, cảm giác lạc lõng không ngừng bao vây cô lúc này.

Cách đó xa xa, Mẫn Phương Kiều ung dung ngồi trên ghế sofa được nhân viên phục vụ tận tình rót nước bưng trà không khác gì bà chủ đích thực, vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc đến gai mắt liền bỏ quyển tạp chí trên tay xuống, nhíu mày *sao con nhỏ đáng ghét đó lại đến đây*, Phương Sánh thấy con gái mình nhìn xa xăm hiếu kỳ hỏi: "Con nhìn gì vậy"
"Không có gì, à không phải mẹ muốn đi xem đá quý sao, kế bên trụ sở là cửa hàng đá quý của Ngao gia đó"
Phương Sánh vui vẻ: "Vậy sao, con muốn đi với mẹ không"
Cô ta lắc đầu, thế là Phương Sánh cầm theo túi xách của mình thong thả bước đi.

Sau khi thấy bóng dáng của mẹ mình dần khuất xa, cô ta đứng dậy đi đến quầy lễ tân gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói cao quý của một tiểu thư đúng chất vang lên: "Nè, một lát con nhỏ cầm theo hộp đồ đó đến đây muốn gặp giám đốc thì nói là giám đốc bận họp, còn cô ta muốn gửi lời đến giám đốc thì không cần.

Còn nữa, nếu cô ta một mực đòi đợi thì tống cổ cô ta ra ngoài không thể cho đứng nơi này, thật bẩn" cô ta vừa nói vừa chỉ tay về phía cô.

Giọng nói tàn nhẫn cùng ánh mắt ghen ghét liếc nhìn đến khinh thường.

Sao con nhỏ đó lại đáng ghét đến như vậy, bề ngoài chẳng có gì hút mắt lại làm cho Anh ấy si mê.


Đúng là hồ ly tinh!
Lễ tân khó xử nhỏ giọng trả lời: "Thưa tiểu thư nhưng vẫn phải báo cho giám đốc một tiếng ạ, vì đây là quy định của công ty, không được tự ý phán xét.

Xi...xin tiểu thư..."
Lời còn chưa nói xong liền bị sắc mặt dữ tợn của cô ta doạ cho sợ, lời nói chuẩn bị thốt ra lại bị nghẹn ở cổ không thể nào nói tiếp.

Mẫn Phương Kiều tức giận gầm gừ, bàn tay siết chặt giọng nói cọc cằn rõ rệt: "Nói cho cô biết, tôi là hôn thê của giám đốc cô, cũng chính là bà chủ nơi này, quyết định và lời nói của tôi cũng chính là lệnh.

Nghe rõ chưa!"
Lễ tân run rẩy vai, liên tục gật đầu dạ dạ vâng vâng.

Lòng thì liên tục bất mãn *Vừa nảy không phải rất cao quý sao? Sao bây giờ lại hoá thành sư tử thế này.

Bà chủ tương lai ở rạp kịch chắc luôn, biến hoá như thần*
Lễ tân rùng mình một cái, lén nhìn lên thấy Mẫn Phương Kiều dậm chân bỏ đi thì thở ra hơi, nhẹ nhõm rồi, doạ mình sợ muốn chết.

Chẳng mấy chốc, cô đi về phía quầy lễ tân.

Mỉm cười một cái, giọng nói thỏ thẻ: "Chị ơi, cho em hỏi Vũ...à Giám đốc có ở đây không ạ"
Nghe giọng nói này làm trái tim của chị gái lễ tân muốn tan chảy, lại nhớ đến giọng nói chanh chua vừa nảy...rùng mình...muốn cho một phát đấm vào mồm.

Nhưng không thể làm trái ý của người kia, chị gái lễ tân cười e ngại trong lòng tràn đầy áy náy không nói nên lời.

Thôi đành làm theo chỉ thị vậy, mình đi làm cũng vì miếng cơm manh áo không thể vì một chút dễ thương này mà chọc giận người kia.

Em gái nhỏ, thật có lỗi.

"Ờm em gái nhỏ à, giám đốc đang có cuộc họp không thể gặp".