Thượng Khiết My sau khi thoát khỏi trò đùa của Anh liền đi lên lầu 4 tìm thầy chủ nhiệm - Lý Minh.
Nhưng tìm kiếm 15 phút vẫn chưa thấy bóng dáng của thầy.
Thân hình nhỏ nhắn đứng lấp ló ở phòng nghỉ ngơi của giáo viên, thân ảnh chần chừ như muốn tiến vào nhưng lại không vào.
Đầu nhỏ thò vào lại thấy có một bạn học sinh đi ra từ đó, Cô bất giác cong mắt nhìn bạn nữ sinh đang cầm sấp tài liệu dày trên tay.
"Chào cậu, cậu có thể cho mình hỏi là Thầy Lý Minh có ở trong đó không ý"
Nữ sinh: "Ờ cậu tìm thầy sao, thầy vừa rồi đã đi đến kho lưu trữ tài liệu cũ của trường rồi"
Cô chớp mắt: "Ả? Đến kho của trường sao.
Thầy đi đến đó để làm gì ah, kho lưu trữ? Nằm ở đâu vậy ta"
Nữ sinh lắc đầu: "Thầy chỉ nói đi đến đó, tớ không biết thầy đi đến đó làm gì, chắc thầy kiếm một vài tài liệu thôi.
À kho của trường nằm ở cạnh căn tin khu A, cậu đi qua vườn trúc có hẻm đi vào, cậu chỉ cần men theo lối đó là đến nhà kho thôi"
Cô cười tươi cám ơn, nữ sinh sau khi chỉ đường Cô xong, cô ta quay người đi, môi nhếch lên ánh mắt mưu mô nham hiểm loé lên khác với dáng vẻ thân thiện vừa rồi.
Cô đi theo sự chỉ dẫn của nữ sinh vừa rồi, đúng như lời cô ấy nói qua rừng trúc đi thêm một chút có một căn nhà kho tuy hơi cũ nhưng cũng không quá mức cũ.
Cô không hề nghi ngờ đều gì, trực tiếp đi vào trong căn nhà kho.
Trong đó, một ánh sáng rọi vào cũng không có, tay chân Cô bất đầu run rẩy, cả người căng thẳng mồ hôi trên trán và lưng rịa ra một tầng.
Giọng Cô run rẩy kịch liệt, cố gắng phát ra tiếng nói: "T...thầy ơi, thầy c...có ở....đây không ạ", giọng Cô lặp lại vài lần vẫn không có hồi đáp, Cô trở nên căng thẳng lùi về sau thật nhanh nhưng còn chưa kịp quay đầu đã nghe một tiếng đóng cửa thật vang.
Cô giật mình nhìn cánh cửa đóng chặt không có khe sáng chiếu vào, tay chân bủn rủn bám vào cửa cố gắng dùng sức đẩy cánh cửa cứng nhắc kia ra.
Cô sợ bóng tối, tâm trí rối loạn một phen không biết phải làm gì, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân phải thật tỉnh táo, lò mò xuống túi quần, thật may chiếc điện thoại vẫn luôn mang theo bên mình.
Cô mở đèn lên, thoáng chốc căn phòng có ánh sáng toả lên, Thượng Khiết My thả lỏng người thở phào một hơi.
Cô do căng thẳng tâm trí chưa ổn định vội bấm gọi vào số điện thoại gần nhất.
Đưa điện thoại sát bên tai, môi còn đang run rẩy cắn chặt, giống như sự đau đớn này sẽ giúp cô tỉnh táo.
"Aloo, Tiểu Khiết cậu sa...o"
"Viên Viên, mình đang bị nhốt ở nhà kho cạnh căn tin khu A.
Mình...rất sợ, mình sợ bóng tối...Viên..." Giọng của Lưu Ý Viên truyền đến, còn chưa nói xong giọng run rẩy của Cô đã hối hả ngắt ngang.
Lưu Ý Viên bàng hoàng mắt mở to, lo lắng trấn an: "Tiểu Khiết nghe mình nói, không sao không sao cậu bình tĩnh, sẽ không việc gì mình sẽ tìm người, cậu đợi mình"
"NGAO CA"
Vừa bắt gặp thân ảnh của Ngạo Trạch Vũ cùng đám người Dật Hoàng đi tới, Lưu Ý Viên đã lớn giọng hét toáng lên, lời nói kèm theo sự run rẩy.
Ngao Trạch Vũ còn chưa hiểu chuyện gì, đã nghe Lưu ý Viên nói tiếp: "Alo alo Tiểu Khiết cậu nghe mình nói không, alo alo..."
Sau đó một tiếng "Rụp" vang lên, màn hình Lưu ý Viên tối đi.
Ahh chết tiệt sao hết pin vào lúc này.
Lưu Ý Viên lo sợ chuyện không hay xảy ra, nôn nóng thúc giục: "Ngao ca mau đến nhà kho cạnh căn tin Khu A, Tiểu Khiết bị nhốt ở đó rồi"
Vừa nghe xong, thần kinh của Anh trấn động, vứt đi những mẫu tài liệu xuống bàn rồi chạy vụt đi.
Đám Dật Hoàng cũng lo lắng chạy theo sau Anh.
.
ngôn tình ngược
"Vù vù vù"
Sau khi điện thoại của Lưu Ý Viên tự nhiên cúp ngang, Cô sợ hãi dùng lý trí còn sót lại suy nghĩ cách thoát thân.
Lúc này không phải là lúc Cô gục ngã.
Đưa tay đến bên môi dùng sức cắn mạnh xuống, mạnh đến mức mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng xộc thẳng lên mũi Cô.
Tỉnh táo rồi, chỉ cần đau đớn là Cô sẽ không gục ngã.
Thượng Khiết My sờ soạng cả người, bất giác đưa tay lên đầu phát hiện cây kẹp tăm, Cô nhanh chóng tháo xuống dùng cây kẹp tăm cố gắng dùng nó cạy khoá cửa ra, bàn tay Cô ứa ra mồ hôi lạnh trên trán, cổ và cả người đều thấm một mảnh lớn mồ hôi, tay chân run rẩy dùng sức phá cửa.
Bên cửa sổ vang lên tiếng gió vi vu từ rừng trúc thổi vào nghe thôi đã ớn lạnh, đã thế còn có tiếng tán cây đập vào cửa không ngừng, không khí quái dị rợn người cả người Cô bắt đầu sởn gai óc, bên ngoài còn lác đác hạt mưa rơi, và rồi mưa rơi xuống càng lớn hơn.
Cô nuốt một ngụm lớn, bàn tay không ngừng run rẩy, chỉ cần lúc nào Cô sợ hãi Cô sẽ cắn lên tay mình để tìm kiếm sự tỉnh táo.
Mấy chốc cánh tay vốn trắng nõn giờ đây lại đầy rẫy dấu răng nhìn thôi đã sót đã rùng mình.
Bên này Ngao Trạch Vũ chạy như điên trong mưa đến Khu A, vừa vẹo vào cái hẻm đã thấy cánh cửa kia mở toang ra.
Thượng Khiết My dùng sức ghim vào ổ khoá, Cô cố gắng dùng sức đến độ đầu móng tay be bét máu.
Vừa nghe tiếng ổ khoá kêu Cô đã vui mừng muốn phát khóc.
Bởi vì quỳ gối quá lâu chân Cô tê cứng đi, đứng dậy đã ngã khuỵu xuống nhưng Cô gắng gượng đứng dậy nhanh chóng mở toang cửa.
Thấy Anh đứng ở đầu hẻm, cả người ướt sũng đứng trong mưa, Cô nhìn Anh nở một nụ cười, không biết rõ đó là cười hay khóc chỉ biết khi nhìn thấy Anh, Cô đã chạy vụt lại, Ngao Trạch Vũ thần sắc lo lắng cũng nhanh chóng chạy về phía Cô.
Hai người ôm chầm lấy nhau trong mưa, nghe tiếng nức nở của người con gái trong lòng, trái tim Anh thắt lại.
Bàn tay vỗ vỗ lên lưng Cô trấn an.
Đám Dật Hoàng vừa đến thấy Cô bình an bọn họ cũng thở phào, nhanh chóng đến phòng bảo vệ tìm hiểu rõ nguyên nhân sự việc.
Anh đưa Cô vào mái che của nhà kho trú mưa, thoát khỏi lòng ngực to lớn của Anh, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Hai người đều đã ướt sũng, Anh cúi người xem xét từng chân đến đầu, bất giác ánh mắt dừng lại ở cánh tay đáng thương có nhiều dấu răng chi chít kia, mày Anh cau lại.
Cô nhìn thấy sự khác lạ của Anh, giọng nghẹn ngào khàn khàn giải thích: "Là do em"
Anh nhíu mày: "Sao lại thế"
"Do em không muốn bản thân hoảng loạn liền dùng sức cắn để tỉnh táo"
Mày Anh giãn ra, sự đau lòng không giấu nổi trên khuôn mặt của Anh.
Đưa tay chạm vào vết thương thấy Cô giật giật tay lại môi nhỏ rên rỉ kêu đau.
Anh hít một hơi sâu, ánh mắt hung tợn nhìn vào camera ở góc phải đang chiếu thẳng vào nhà kho.
Tốt nhất đoạn video được ghi lại nếu không...cả cái trường này Anh sẽ phá nát.
"Anh đưa em đến phòng thí nghiệm ở đó có phòng riêng để nghỉ ngơi" Sau đó bế bổng Cô lên, bước đi thật nhanh băng qua rừng trúc thổi vù vù rợn cả người.
Dưới sự áp lực của Ngao Trạch Vũ, cô y tá băng bó trong sự run sợ cuối cùng cũng đã xong.
Cô y tá nhanh chóng rời đi không dám ở lại hưởng thụ cái áp lực chết người kia.
Trong phòng, Anh phủ cái khăn to lớn lên đầu nhỏ, tay thon dài giúp Cô lau khô tóc, sau đó lại loay hoay tiến về phía tủ lôi ra được một chiếc Áo sơ mi ngắn tay đen của nam cùng chiếc quần tây màu đen.
Anh với tay đưa cho cô: "Em mau thay đi, kẻo bị cảm"
Cô nhận lấy rồi lại nhìn Anh, cả người ướt đẫm: "Anh không thay ạ"
Anh lắc đầu, vừa tiến ra về phía cửa vừa nói: "Anh là con trai, chút nước mưa này có là gì, Em thay đi Anh ra ngoài"
Bên ngoài cửa Lưu Ý Viên và Tôn Sơn Hạ cũng đến.
Lưu Ý Viên ngồi trên xe lăn nôn nóng hỏi: "Ngao ca, Tiểu Khiết có bị sao không"
Ngao Trạch Vũ: "Không sao"
Tôn Sơn Hạ vỗ nhẹ vai trấn an: "Tốt rồi, không sao cậu đừng căng thẳng"
Ngao Trạch Vũ nhìn đám người Dật Hoàng, giọng cũng lạnh đi: "điều tra sao rồi"
Dương Tề Vương tức giận: "Ngao ca, tụi em đã đến phòng bảo vệ xem camera giám sát, cái camerra chết tiệt đó thường ngày ghi lại vô cùng tốt và công suất.
Vậy mà điều kỳ lạ em thấy là mấy đoạn video trong hôm nay đều được lưu lại chỉ có đoạn của Củ cải trắng bị xoá hoàn toàn.
Điều này cho thấy rằng chỉ có một khả năng..."
Đám Dật Hoàng: "Có kẻ đã chuẩn bị sẵn"
Anh nhếch môi cười khẩy: "Cứ xoá đi, tốt nhất là xoá cho gọn vào, một khi tôi hồi phục lại được, đến mồ cũng chẳng có mà nằm"
"Các người vào lớp đi, Dật Hoàng đem balo của chúng tôi để vào xe, tôi đưa em ấy về nhà"
Vừa ra khỏi phòng, Lưu Ý Viên đã khó hiểu liền hỏi Dật Hoàng đang đẩy xe ở phía sau: "Nè, sao Ngao Ca không tỏ ra lo lắng khi video bị xoá thế"
Dương Tề Vương đi đằng trước nhúng vai, vẻ mặt nhàn rỗi: "Chắc cậu không biết, Anh ấy là dân chuyên nghiệp về IT đấy, còn nữa Anh ấy là...."
"Khụ khụ khụ" Ngạn Hữu giả bộ ho cất ngang lời nói của Dương Tề Vương, liếc xéo cậu ta nhắc nhở điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Dương Tề Vương mím môi, xém xíu cậu nói năng lộn xộn nói ra luôn rồi.
Anh ấy còn là người huấn luyện cho đội hacker ở Thiên Mảnh cơ mà.
Mấy cái việc phục hồi video bị xoá gì đó chỉ là cọng cỏ mà thôi.
Lưu Ý Viên nhướn mày muốn nghe tiếp: "Nè, nói gì mà cắt ngang thế"
Dương Tề Vương cười gian manh: "Không nói cho cậu biết"
Lưu Ý Viên tức giận liếc xéo: "Hừ không nói thì thôi, bà đây chắc cần"
Thượng Khiết My khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu đen với chiếc quần so với thân hình nhỏ bé của cô thì trông vô cùng rộng và dài.
Bởi vì dài nên Cô nắm lấy chiếc quần kéo lên mà đi về phía Anh, Ngao Trạch Vũ nhìn dáng đi như chim cánh cụt của Cô, bất giác cười lớn.
Anh khụy gối, quỳ một chân xuống, giơ tay xoắn ống quần lên cỡ một gang tay.
Nhìn Cô nhỏ nhỏ xinh xinh trong bộ đồ rộng thùng thình, lại nhìn gò má xinh xắn ửng hồng, mái tóc dài ướt đẫm rũ xuống che đi vành tai mềm non nớt.
Trên cánh môi hồng hồng còn lưu lại dấu răng do Cô tạo ra.
Cảnh tượng vừa kiều diễm vừa đáng yêu ấy hiện ra trước mắt Anh, yết hầu khẽ trượt, ánh mắt Anh xao động không trụ nổi, cúi người hôn lên gò má đáng yêu một cái *chụt*.
__________________.