Thanh Xuân Vì Anh Mà Qua Đi

Chương 2




...

Những ngày tháng 2 dần qua đi trong sự căng thẳng, mệt mỏi của Hân. Cô điên cuồng lao vào học như một cái máy, không có điểm dừng. Hân tránh mặt Lộc tối đa, không ở lớp học thì chỉ thấy Hân ở thư viện. Mỗi ngày trôi qua, Hân càng trở nên hốc hác, mệt mỏi, bơ phờ. Sau lưng Hân, ai cũng nói cô trở nên hốc hác, khác lạ quá.

_ Mọi người! Chú ý! – Lớp trưởng tập hợp mọi người lại giữa giờ ra chơi. – Cuối tuần này, lớp mình sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ở nhà Đăng, mình muốn lớp mình có mặt đầy đủ, năm nay là năm cuối rồi, chúng mình cũng nên có một kỉ niệm đáng nhớ với nhau.

_ Ok thôi! Đi cho vui.

_ Đi đi, năm cuối rồi còn gì... – Mọi người đồng loạt nhao lên, mỗi người thêm vào bớt ra một câu khiến 12C5 gần như một đàn ong vỡ tổ, như một buổi chợ phiên náo loạn.

_ Vậy giờ biểu quyết đi, à kinh phí là 50k nhớ. Lớp 42 người là thành 2 triệu 100 ngàn, với quỹ lớp còn 3 triệu thì trích ra 1 triệu nữa, hôm đó mình tự nấu ăn ở nhà Đăng luôn. Ok không mọi người? Ai đồng ý giơ tay phát coi? – Lớp trưởng Hải Anh nói như hét lên để át đi tiếng ồn của đàn ong ở dưới lớp. Mọi người nghe vậy thì cùng giơ tay cho Hải Anh đếm... – Hân, bạn không đồng ý à?

_... – Cả lớp im lặng nhìn về bàn thứ 5 từ trên xuống, nơi người bị gọi tên vẫn im lặng không lên tiếng, mắt còn chăm chú giải bài tập trong sách.

_ Hân! Hân... – Lớp trưởng gọi lần nữa. Rồi người bạn ngồi bên cạnh Hân cũng khẽ lay người cô. Hân giật mình nhìn xung quanh. Cả 41 cặp mắt đang nhìn một mình cô. Hân mím môi đầy bất an.

_ Sao... Sao vậy?

_ Có đi liên hoan với lớp không? Năm cuối cấp rồi – Vân, người ngồi ngay cạnh Hân giải thích ngắn gọn trong 2 câu cụt.

_ À... thì... Ừ! – Suy nghĩ chốc lát Hân gật đầu rồi học tiếp. Mọi người ngán ngẩm, ái ngại quay đi. Với họ, kịch hay đã hết. Trước đây, Hân luôn là người vắng mặt trong mọi party của lớp, lúc là do nhập viện, lúc là do không thích điểm đến và nhiều nhất là vì cô sợ mình gây phiền phức, làm mất vui nếu lỡ xảy ra chuyện trong lúc mọi người đang vui vẻ. Họ chỉ đang chờ cô chối quanh, bối rối tìm lý do để không đi, khi nghe cô gật đầu, họ chỉ mang chút tò mò rồi cũng nhanh chóng cho qua mà thôi.

Chiều thứ 7, Hân xách balo rời khỏi nhà như một thói quen. Bước bộ trên lối mòn trải đầy hoa dại, cô hít thở cái không khí trong lành như thể một sinh vật bị giam cầm quá lâu mới được tự do. Hân buông tiếng thở dài như trút bỏ bớt đi những gánh nặng trên người, cô quá mệt mỏi rồi, cô muốn buông bỏ tất cả, muốn mặc kệ người khác nghĩ sao, Hân chỉ muốn sống thoải mái theo ý mình. Nhưng cô không đủ can đảm, trước khi làm tổn thương ai đó, cô luôn sợ hãi vì nghĩ tới lúc mình cũng bị tổn thương như vậy sẽ ra sao? Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, Hân ngồi xuống phiến đá phẳng khuất sau bóng cây đại thụ bên lối đi. Tiếng nấc nghẹn ngào không đủ cam đảm bật ra, Hân chỉ có thể im lặng khóc, im lặng tự làm bản thân tổn thương.

_ Khóc sẽ làm mắt bạn sưng lên, rất kinh khủng đấy. – Một chiếc khăn tay màu xanh nhạt được đưa ra trước mặt Hân. Cô giật mình.

_ Cảm ơn... – Hân nhìn người đang đứng trước mặt mình mà không thể nói thêm lời nào. Cô thực sự không biết tại sao Lộc lại xuất hiện ở đây.

_ Dạo này Hân có vẻ rất hay buồn nhỉ? Sao thế? – Lộc ngồi ngay trước mặt Hân.

_ Không... Không có gì! Chỉ... chỉ là mấy chuyện linh tinh thôi. – Hân bối rối, bối rối thực sự. Cô chưa bao giờ ngồi nói chuyện với Lộc, lại càng chưa bao giờ gặp riêng như vậy.

_ Không có gì? – Lộc khẽ chau mày nghi ngờ - Ừ. Mà mai Hân tham gia sinh nhật cô chứ?

_ Ừ thì... chắc là đi... – Cuộc trò chuyện càng kéo dài, Hân càng trở nên căng thẳng. – Mà... mà sao... Lộc lại ở đây?

_Tình cờ đi ngang thôi. – Lộc nhìn lên bầu trời, những áng mây nhẹ tênh đang lững lờ trôi trên bầu trời. Lòng khẽ buông tiếng thở dài, chính bản thân Lộc cũng không hiểu sao mình lại đến đây một mình. Rõ ràng đã hẹn Lan cùng đi, nhưng cô ấy nói mệt, không muốn đi. Vậy mà không biết sao bản thân cậu lại tự mình tới nơi này, để rồi nhìn thấy những giọt nước mắt của Hân.

_ Ừ... – Hân cũng phóng tầm mắt lên bầu trời, nhưng ánh mắt cô vô hồn quá, không thấy được tiêu điểm trong ánh mắt ấy, nó cứ mông lung như những áng mây vô định. Lời cảm thán vụt thoáng qua trong suy nghĩ của cô trong giây lát bật lên thành tiếng – Giá mà mình có thể ở cạnh cậu như vậy mãi!

_ Hân nói gì? – Lộc mơ hồ nghe thấy những lời nói bật ra trong vô thức của cô, chỉ một câu nói nhưng khiến cậu thấy kinh ngạc, bất ngờ. Như không nghe rõ, cậu hỏi lại để xác nhận

_ À, không... không có gì... mình nói... trời hôm nay đẹp quá thôi! – Hân bối rối thực sự, cô lo lắng Lộc nghe thấy lời nói của cô, trái tim cô như bị bóp nghẹt. – Mình đi trước, mai gặp

_ Ừ! – Lộc vẫn còn loay hoay trong suy nghĩ về câu nói của Hân, cậu cứ thế nhìn mãi theo cho đến khi bóng Hân khuất sau sườn núi.

...