...
Hân đã trở lại, cô đã trở lại nơi cô của tuổi 18 với những thị phi mệt mỏi. Nơi cho cô những vết thương lòng không thể xoá bỏ hoàn toàn, luôn tồn tại một vết sẹo mà mỗi khi chạm vào nó sẽ khiến tim cô nhức nhối. Hân theo ba mẹ vào nhà, người thuê nhà đã chuyển sang căn nhà nhỏ ba Hân xây ngay bên khu đất rẫy để làm nơi nghỉ ngơi khi tới mùa thu hoạch cà phê. Họ thuê đất vườn nhà cô nên ở đó sẽ tiện hơn. Hân mở của căn phong nhỏ toàn màu xanh dương của mình, nơi cả thế giới tâm hồn của Hân đã từng được bày ra. Đặt lưng trên chiếc giường quen thuộc còn vương lại mùi kí ức, Hân nhớ mình đã tùng rơi nước mắt ở đây vào 2 tháng sau khi vụ điều tra kết thúc mà gia đình Lan vẫn khăng khăng đổ lỗi cho cô. Lúc đó chính là Lộc đã đứng ở đây, ôm cô vào lòng, an ủi cô. Cũng ở đây, Lộc phát hiện và ngăn cô tự tử vì quá quẫn bách trong suy nghĩ. Vì lần ấy mà bên trán của Lộc bị rách một đường nhỏ, cậu ấy luôn giấu nó dưới lớp tóc mái để Hân không nhìn thấy, không tự trách bản thân... Đứng trong căn phòng của chính mình, mọi thứ trong suốt thời gian Hân rơi vào bế tắc, tự giam cầm bản thân trong thế giới nội tâm tối tam, u ám đều ùa về trong kí ức. Một giọt nước mắt tràn qua mị, thẫm đẫm xuống ga giường. Tiếng khóc đầu tiên sau gần 2 năm chợt vỡ oà trong biết bao cảm xúc lẫn lộn đang tìm về Hân. Cô co người trên chiếc giường, những giọt nước mắt lăn dài theo khoé mi, làm ướt hết một mảng ga nệm.
_ Con gái...
_ Mẹ... Con phải làm sao đây...
_ Sao thế con... đừng khóc nữa... mới về tới nhà thôi mà... con sao vậy...
_ Mọi... mọi thứ cứ xuất hiện trong đầu con từ khi bước vào nhà... những thứ chắp vá khác cũng lấp đầy khoảng trống thời gian chuyện đó xảy ra... tất cả mọi chuyện khiến con thấy rất sợ hãi, đau đớn...
_ Không sao... mọi thứ qua hết rồi... – Mẹ ôm Hân, để cô gục mặt trên vai bà khóc nức nở. Nhìn những giọt nước mắt rơi của Hân, bà vừa đau lòng, nhưng cũng thấy hạnh phúc vì con gái đã có thể tìm lại cảm xúc của riêng mình, có thể thể hiệ ra ngoài những cảm xúc đó. Thấy Lộc đang đứng lặng bên cửa, mẹ Hân gọi. – Con vào với con bé đi, mẹ đi nấu cơm tối cho cả nhà, tối nay con ở đây ăn cơm với bố mẹ đã rồi hãy về nhà
_ Dạ. – Lộc ngồi bên cạnh Hân khi mẹ cô rời đi. Cậu lo lắng nhìn Hân, thấy cô khóc, cậu không vui, chỉ thấy buồn hơn, Lộc luôn mong khi có thể thể hiện cảm xúc, thì điều đầu tiên sẽ là nụ cười chứ không phải giọt nước mắt. – Sao vậy? Sao tự nhiên mới về tới nhà đã khóc vậy cô gái?
_... – Hân nhìn Lộc, nước mắt vẫn còn vương trên mặt. Rồi đột nhiên cô vươn tay ôm lấy người con trai ấy, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào- Xin lỗi Lộc.
_ Sao vậy? Đừng nói xin lỗi mình mãi thế chứ. Đừng khóc nữa Hân, cậu khóc mình cũng thấy đau lòng lắm. – Lộc kéo Hân ra khỏi vai mình, lau nước mắt cho cô. Cứ để mặc Lộc liên tục lau đi hàng nước mắt đang rơi, Hân cứ nhìn mãi, xoáy sâu vào chàng trai trước mặt. Trong 1 tích tắc, Hân đưa tay vén tóc của Lộc lên, chạm lên vết sẹo đã mờ đi nhiêu trên trán của Lộc.
_ Còn đau không? – Hân lấy ngón tay xoa nhẹ lên vết sẹo do chính mình gây ra cho Lộc.
_ Cậu nhớ ra nó sao? Không sao đâu. Nó đã hết đau từ lâu rồi. – Lộc hơi bất ngờ khi Hân nhớ ra vết sẹo cô vô tình gây ra cho cậu lúc cậu cố lấy cây kéo của Hân, ngăn cô tự tử. Nhưng rồi với nụ cười ấm áp, Lộc nắm lấy bàn tay đang xoa lên vết sẹo của cậu. – Chỉ cần được nhìn thấy cậu vui vẻ, vết sẹo này sẽ không ba giờ đau nữa.
_... – Gương mặt Hân phiếm hồng khi nghe câu nói ngọt ngào của Lộc, cô không biết phải nói gì. Chàng trai ấy quá đỗi ấm áp, ngọt ngào, cô bối rối khi ở trước mặt người mình thích. Trong một giây, Hân bất chợt đặt lên vết sẹo ấy một nụ hôn nhẹ
_... – Lộc mất một lúc mới hiểu hết tư vị đang dâng trào trong lòng mình, cảm giác hạnh phúc như có cả thế giới trong tay, cậu kéo Hân vào lòng mình. Thì thầm bên tai cô “ Anh yêu em”
...
Hân mặc thêm chiếc áo khoác ấm, xỏ đôi giày converse màu đen mà Lộc mua cho cô khi còn ở Bảo Lộc, cắm tai nghe và đi bộ tới khu đồi thông. Hân nhớ ngày cô rời khỏi Đà Lạt là một ngày mưa, và ngày mà cô trở về tới giờ cũng là lúc những cơn mưa đầu mùa ghé thăm thành phố mờ sương.
Những tia nắng chạy dài trên vách núi, mang đến cảm giác ấm áp, xoá tan đi cái lạnh của một đêm mưa kéo dài. Cô ngồi lặng lẽ bên chiếc thảm rộng, ngắm nhìn những mầm cỏ non mới nhú. Cảm giác bình yên cứ thế lan toả khắp mọi tế bào. Đã 2 năm rồi, 2 năm Hân tìm kiếm sự bình yên ấy. Sau bao sóng gió, tất cả chỉ còn là vết thương đang dần khép miệng, chỉ còn vương lại chút ít nỗi đau từ quá khứ.