Lộc tranh thủ chợp mắt một lát trên đường cùng gia đình Hân đi Bảo Lộc. Ba mẹ cậu không phản đối cậu quen Hân, nhất là khi họ nghe Lộc nói rõ nguyên nhân thực sự gây nên sự việc đau lòng ấy. Nhưng Lộc cũng phải vất vả thuyết phục gia đình để đi cùng gia đình Hân. Cậu muốn ở bên cô. Chỉ nghĩ tới việc không thể mỗi ngày nhìn thấy Hân là Lộc đã thấy khó chịu trong lòng. Dù cho Hân cả ngày không nói chuyện, chỉ có cậu cứ nói về thứ này thứ kia, dù chỉ có cậu ngày ngày nhìn ngắm Hân trong khi cô cứ bần thần, mất hồn, lạc trong suy nghĩ của mình,.. Mọi thứ chỉ khiến Lộc muốn ở bên cô lâu hơn để cùng cô vượt qua tất cả.
Cảm giác vai mình trĩu nặng khiến Lộc giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ chập chờn. Hân đang tựa đàu vào vai cậu. Trong lòng Lộc lâng lâng một niềm vui khó tả. Câu nhìn mãi người con gái đang tựa vào cậu. Trong một giây, Hân cũng nhìn Lộc, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt nhau. “Yên tâm, mình luôn ở đây với cậu.” – Lộc mỉm cười thì thầm với cô. Hân thôi không nhìn nữa, cô khép hờ đôi mắt thư giãn.
Ngôi nhà nằm xa trung tâm thành phố Bảo Lộc, nó yên tĩnh trong lòng một khuôn viên rộng lớn toàn cây cảnh và hoa. Ba mẹ và em trai mang hành lý vào trước, Hân còn đang bận để tâm tới những khóm hoa sắp nở bông rực rỡ. Cứ chầm chậm, cô đi xung quanh sân vườn, ngắm nhìn, thu vào mắt toàn bộ những nét xinh đẹp của cây và hoa trong sân. Hân không nhận ra, từ lức xuống xe, tay cô vẫn nắm chặt tay Lộc không buông, mỗi bước đi của cô, Lộc đều bên cạnh. Cậu không nói gì, chỉ đứng đó, bên cạnh Hân, nhìn ngắm cô trong khi cô đang bận ngắm nhìn tất cả những thứ xinh đẹp ở ngôi nhà mới. Mỗi biểu cảm trên gương mặt Hân đều khiến Lộc cảm thấy tim mình lỗi nhịp. Cậu cũng cảm nhận được Hân đang tốt lên nhiều so với thời gian đầu. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Lộc thấy mình hạnh phúc và may mắn, khiến cậu có thêm động lực ở bên cạnh và đưa Hân quay lại như trước kia.
_ Hai đứa vào nhà ăn cơm đi đã, ngắm mấy tiếng đồng hồ rồi chưa chán sao? Mai lại ngắm. – Mẹ Hân trong lòng nhen nhóm chút niềm vui khi con gái không còn bần thần một chỗ. Bà ước gì điều này xảy ra sớm hơn. Có lẽ quyết định bất ngờ lần này của chồng bà là không hề sai.
_ Dạ tụi con vào liền. – Lộc trả lời lại mẹ Hân rồi quay sang nhìn Hân, cô còn đang tập trung nhìn ngắm hàng hoa Cẩm tú cầu hồng tím. Lộc kéo kéo nhẹ tay Hân, cô giật mình nhìn Lộc. Gương mặt Hân ửng đỏ khi nhận ra chính mình còn nắm chặt tay người ta không buông. Lộc xoa đầu Hân, mỉm cười đầy yêu thương. Nhìn phản ứng lúc này của Hân như làm chuyện xấu bị người khác bắt quả tang thật vô cùng dễ thương, Lộc chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng đành kiềm chế lại – Vào nhà ăn cơm đã.
Bảo Lộc chiều hoàng hôn, bầu trời nhuộm ánh đỏ cam rực rỡ. Chỉ nhìn nó thôi cũng khiến cho người ta thấy có thêm sức mạnh. Chúng khác biệt hoàn toàn với màu của lãng mạn, của trữ tình, của những nỗi buồn lớn lao mà Đà Lạt mang lại. Dưới bóng hoàng hôn ấy, bóng của Lộc và Hân bên nhau như hoà làm một, bàn tay còn nắm chặt kia in bóng trên nền đất như ưu lại lời hứa sẽ bên nhau thật lâu dài.
...
Những ngày tháng bình yên cứ thế qua đi, nụ cười trên môi ai cũng nhiều hơn, niềm vui trở lại trong căn nhà đã lâu thiếu vắng tiếng cười. Em trai cô bắt đầu đi học trở lại ở ngôi trường mới, lịch học giăng kín của năm cuối cấp 2 khiến nó ở nhà ít hơn trước. Ba Hân bắt tay vào tìm mối khách sỉ cung cấp đặc sản Đà Lạt để mở rộng nơi tiêu thụ hàng mà công ty gia đình sản xuất ra. Mẹ Hân dần tìm lại niềm vui với việc chăm sóc những cây cối trong sân vườn. Nhưng dù làm gì, mọi người vẫn không quên chú ý tới cô. Có đi học nhiều em trai Hân cũng vẫn về nhà ăn cơm đủ 3 bữa với chị gái. Chưa một lần nó than thở rằng muốn ăn ở trường cho tiện đi học. Ba Hân dù có đi gặp khách hàng, hay giao dịch tài chính cũng không nhậu ngoài mà đúng giờ sẽ ở nhà ăn cơm với con gái, chỉ trừ những ngày ba phải lái xe về Đà Lạt kiểm tra công việc thì mới không thể cùng nhau ăn cơm.
Lộc đã đậu một trường đại học ở Đà Lạt, đi học được hơn nửa năm, nhưng vì muốn cùng Hân ở một nơi để chăm sóc nên bảo lưu kết quả. Mỗi ngày, cậu đều đưa Hân ra ngoài, Lộc muốn cô nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, bớt suy nghĩ về những chuyện đau lòng đã qua. Mỗi lần đi cùng nhau, Lộc càng khẳng định được Hân có cảm tình rất đặc biệt với các loài hoa, những tiệm hoa mà hai người đi ngang qua đều khiến Hân dừng chân lâu hơn bình thường. Trong ánh mắt của cô lúc đó, Lộc thấy được một mảnh tinh thần đang mạnh mẽ sống dậy, mạnh mẽ vượt lên trên nỗi đau đang che kín tâm trí Hân.