Thanh Xuân Tươi Đẹp Bị Phá Vỡ

Chương 6




Tờ mờ sáng cô tỉnh dậy, theo thói quen mò mẫm lên đầu giường lấy điện thoại xem giờ nhưng mò mãi cũng chẳng thấy đâu. Bực bội mở căng mắt ra nhưng trước mắt lại là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Theo phản xạ có điều kiện cô nhìn xuống dưới, thấy bình thường mới an tâm bước xuống giường. Loanh quanh trong phòng một lúc thì cô mở cửa ra ngoài, ngẫu nhiên đi thăm thú khắp nơi...

Căn nhà này rất đẹp, rất phong cách và thời thượng, đang tán thưởng trong lòng thì cô chợt khựng lại. Cả thể xác và tinh thần đều bấn loạn, cô thấy anh, anh đang nấu nướng trong bếp.

- Cậu tỉnh rồi à_ lúc dọn ăn ra bàn thì anh thấy cô đang ngẩn ngơ trước cửa bếp.

- Đây là nhà cậu_ cô hỏi.

- Phải.

- Tại sao tôi lại ở đây

- Cậu say quá mà tôi không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa cậu về nhà tôi.

- Ra vậy, cảm ơn.

Giờ tôi tỉnh rồi tôi về nhà đây.

Dứt lời cô quay lưng đi mất, bỏ lại anh sau lưng muốn nói lại thôi.

Anh nghĩ sai rồi, cô không thích hét nữa, nhìn thấy anh ngay cả hét cô cũng không thèm, chỉ lặng lẳng khách sáo rồi đi. Anh không biết có phải chỉ mình anh bị cô đối xử vậy không nhưng mà anh sẽ cố gắng từng chút một, nếu bên cô chưa có ai.

Chạy theo cô, níu lấy tay một lần nữa.

- Ở lại ăn sáng đã, tôi nấu hết rồi.

- Không cần, tôi còn phải đi làm, phải về nhà nữa.

- Vậy tôi đưa cậu về.

- Khỏi phải phiền như vậy, tôi bắt xe cũng được. Cậu cứ vào ăn sáng đi.

- Tôi nấu cho cậu ăn, cậu không ăn thì đổ, tôi đưa cậu về, không phiền chút nào.

- Nhưng..._ cậu ta nói vậy cô còn có thể nói gì nữa đây. Dù gì cũng là bạn bè cô tự dưng nổi điên, ai mà hiểu được cơ chứ.

- Đi thôi_ thấy cô không nói nên anh trực tiếp lấy chìa khoá xe ra cổng. Tiện tay kéo luôn cô theo, không kéo cô theo cô lại bỏ chạy về cho xem.

Bất đắc dĩ chỉ nhà cho cậu ta, cô không ngờ mình lại thản nhiên như vậy. Ngồi và chỉ đường, đến nhà chỉ kịp nói cảm ơn rồi chạy mất. Thật không có khí phách mà.

Nhìn theo hướng cô vội rời đi, anh trống rỗng. Lái xe thẳng tới công ti, hôm nay thám tử sẽ gặp anh.

Từ hôm gặp lại ở công ti anh đã cho người điều tra về cuộc sống của cô. Anh không cố ý xâm phạm đời tư chỉ là anh muốn biết khoảng thời gian trước cô sống sao thôi.

Đến công ti, theo thường lệ đi thang máy riêng của mình. Anh thẳng một đường lên tầng 18, phòng làm việc của anh. Vẫn còn sớm nên công ti khá vắng, chỉ có mỗi anh đang ngẩn ra trước cửa kính bàn làm việc. Anh thích nhìn cuộc sống sôi nổi qua một tấm kính nên đã thiết kế một tấm lớn tại phòng làm việc. Mỗi lúc buồn bực có thể phóng tầm mắt ra nhìn thế giới xung quanh, như vậy nỗi buồn sẽ vơi đi nhiều.

Cốc...cốc...cốc...

- Vào đi_ anh bừng tỉnh nhìn về hướng cửa và cất giọng trả lời.

- Chào anh Lâm, tôi có thông tin của người anh nhờ rồi_ Điều tra Triển Kha vừa bước vào phòng đã vội vàng báo cáo.

- Tốt, anh nói đi.

- Anh nhờ tôi điều tra cô gái tên Từ Vân Du, 23 tuổi. Hồ sơ của cô gái này bình thường, không có gì hết.

- Tôi không bảo anh điều tra để sa thải cô ấy, cái tôi muốn biết là cuộc sống của cô ấy như thế nào.

- À, vâng. Tại thói quen thôi...

Theo báo cáo thì cuộc sống của cô ấy không có gì đặc biệt.

Tôi sẽ tóm tắt để anh hiểu như sau: " Năm 18 tuổi, cô ấy thi đỗ vào trường kinh tế Quốc dân, học tập khoảng 4 năm thì ra trường. Cô ấy không tìm việc mà về quê ở với ba mẹ. Trong một lần ngẫu nhiên đã theo một đoàn phỏng vấn xin việc vào phỏng vấn tại công ti Thanh Phong. May mắn cô ấy lại được tuyển nên cô ấy đã đi làm luôn và chuyển hẳn lên thành phố này sinh sống. Nhưng hầu như ngày nghỉ nào cô ấy cũng về quê. Quê cô ấy khá gần, đi xe từ đây về chỉ mất 1 tiếng đồng hồ. Cô ấy là con một nên rất hiếu thảo, cô ấy về quê thường hay...".

- Thôi. Tôi biết rồi_ anh mà không ngắt lời chắc cậu này nói đến sáng mai quá.

- Vâng.

- Cảm ơn cậu, tiền tôi chuyển vào tài khoản của cậu hết rồi. Cứ đặt tài liệu đấy tự tôi đọc.

- Ok, tôi xin phép.

-...

Cuộc sống của cô hình như vẫn rất tốt đẹp cho dù có anh hay không. Thật đáng ghen tị. Giá như anh cũng có thể làm vậy được.

Cầm những tờ giấy thám tử mang tới anh đọc rất chăm chú. Thứ anh vui nhất khi đọc những giấy này là có một dòng nói cô chưa có bạn trai, càng không có chồng. Chí nói cô chưa có bạn trai, anh chỉ biết vậy nhưng không tin lắm, bây giờ có bằng chứng hẳn hoi nên anh thấy rất vui vẻ, thật sự là tốt quá rồi.

***

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lái xe thẳng tới công ti. Chuyện hôm qua đã thuộc về một phần quá khứ rồi, bây giờ là hiện tại, cô tin chắc không gặp lại cậu ta đâu.

Vào tới bàn làm việc, mệt mỏi nằm bò ra sàn. Cô bắt đầu mè nheo với Thư.

- Thư Thư yêu dấu, người ta đói.

Thư đang gõ bài nghe tiếng rên rỉ của cô bạn bên cạnh thì dừng tay.

- Chưa ăn sáng sao?

- Phải đó.

- Thật may, tớ vừa có một phần ăn sáng của chùa.

Lấy lại tinh thần cầm nhanh lấy hộp đồ ăn. Vừa ăn vừa không quên hỏi.

- Sao ở đâu có của chùa tốt thế?

- Không biết, thấy bảo là gửi cho cậu đấy?

- Của tớ, hẳn nào cậu tự dưng tốt thế cho tớ ăn. Nhưng mà ai đưa vậy?

- Không biết luôn. Tớ vừa đến thì có người đẹp nào đó đưa cho tớ bảo tớ đưa cho cậu.

- Lạ nhỉ?

Thôi kệ, người ta cho thì lấy, đằng nào cũng ăn rồi. Cùng lắm khi nào tớ giả lại tiền vậy.

- Ừ, ăn đi rồi làm việc. Tối nay cậu phải đãi tớ ăn gà hầm đấy!

- Được, thế tối mai cậu đãi tớ thịt bò ha.

- Ok, ngày kia đến lượt tớ, ngày kia tớ muốn ăn sườn nướng.

- Ừ, ngày kìa tớ muốn ăn gỏi cá.

- Xem nào, ngày nữa tớ muốn....

- Thôi!!!!

Đang bàn chuyện hăng say thì Thư suýt té ghế, cô thì bị sặc đỏ bừng mặt, ho sặc sụa. Nguyên nhân xuất phát từ thanh quản cực tốt của chị Giang.

- Mấy cô bàn việc thì ít, ăn thì nhiều. Làm việc đi, ngày nữa hai cô đãi chị ăn lẩu dê.

Nói xong chị Giang cũng quay lưng đi vào phòng làm việc, để lại hai khuôn mặt trông đến ngu.Nhưng rất nhanh họ cũng bắt tay vào làm việc. Phải làm việc chứ, bổn phận của họ mà.

Chị Giang chỉ hay to mồm lớn giọng nhưng mà đối xử với cấp dưới rất tốt. Chị không mấy khi lấy chức vị của mình để kênh kiệu với bọn cô mà rất đáng yêu, đôi khi biết bọn cô làm sai nhưng cũng chỉ nhắc nhở rồi quên. Tuy nhiên bọn cô cũng không biết vì sao vẫn dành một góc nhỏ cho sự sợ hãi chị ấy. Bởi sao, chị ấy có chất giọng và võ mồm khoẻ đáng nể. Chị ấy hét thì long trời lở đất. Muốn chị ấy không hét thì phải chăm chỉ.

Bọn cô phải luôn chăm chỉ, phải chăm làm việc mới được.

*** Nhịp sống lặng lẽ trôi. Thời gian không chờ đợi ai, chỉ có người chờ đợi thời gian. Chờ nó lặng lẽ trôi qua chóng vánh, có người mừng, có người hối. Chung quy vẫn là số phận.

Anh và cô, hai số phận trôi theo dòng chảy thời gian. Đến khi nào thời gian mới để họ nhận ra.Đến khi nào, thời gian mới dành cho họ, để họ không dùng thời gian mà chờ nữa, không hối hận nữa***

Chap 10: Thơ thẩn

Dạo này ở công ti cô thấy có rất nhiều chuyện lạ đến với mình. Sáng nào đến công ti cũng có một xuất ăn sáng chình ình giữa bàn làm việc. Lại thêm một lọ hoa hồng cam cô thích ngày ngày được đặt và thay thường xuyên cạnh chiếc máy tính. Cái máy tính mấy hôm trước còn tự dưng được lắp tia chống bức xạ...

Cô khó hiểu đến nỗi hôm nay phải đến sớm rình xem chuyện gì đang xảy ra với mình. Trốn ở trong gầm bàn làm việc một lúc thì có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời thượng xách theo 1 hộp cơm tới. Quả nhiên đặt tại bàn làm việc của cô. Sau đó cô ấy đi mất rồi lại trở vào với một lọ hồng tươi mới. Hôm nay lạ hơn, cô thấy cô gái này còn lau chùi bàn của cô, sắp xếp giấy tờ rất gọn gàng, lại còn mài bút chì cho cô nữa chứ.

Lúc cô ta đi mất cô mới dám chui ra gầm bàn. Hiện tại cô rất bấn loạn, chẳng lẽ cô gái tuyệt vời kia yêu thầm cô sao, tình yêu đồng giới chăng.

Ôi không cô phải nói chuyện với cô gái này, cô không thích cô ấy. Cô rất cảm ơn sự chu đáo của cô ấy dành cho cô nhưng mà thú thực cô không có hứng thú với gái đâu, trừ Thư với Thanh thì may ra cô còn tạm chấp nhận.

Suốt cả ngày hôm đó cô cứ trình ra một biểu cảm khó chịu, khiến cho bàn dân thiên hạ ai cũng thắc mắc. Thư chán với bản mặt thở dài cả ngày của cô liền véo một cái thật đau vào má cô.

- Áaaaaa...

- Còn biết đau cơ đấy?

- Người chứ ma đâu mà không biết đau!!!

- Sao mà hôm nay cậu cứ thở dài thế?

Rốt cuộc cũng có người quan tâm mình rồi. Mình bày ra cái vẻ mặt thúi hoắc này suốt từ sáng đến giờ cuối cùng cũng có người hỏi thăm để kể lể tâm sự.

- Hức...Thư ơi cậu nhớ cái chị xinh xinh hay đưa cơm cho tớ không?

- Nhớ.

- Hình như chị ý thích tớ đấy.

- Hả_ Thư giật mình hét lên.

- Bé mồm thôi_ cô vội vàng bịt miệng Thư lại.

- Ok...Ok... Sao cậu lại nói thế?

- Hôm nay tớ theo dõi chị ta, chị ta đưa cơm cho tớ xong lại thay nước hoa, lau bàn, gọt bút,... Làm nhiều việc cho tớ lắm.

- Hều... mỗi thế mà cậu chốt chị ta thích cậu.

- Nếu không tự dưng chị ta làm thế làm gì, chị ta làm cho tất cả đã đành đằng này lại làm cho mỗi tớ, mà suốt ngày làm luôn mới chết chứ_ càng nói cô càng rầu thúi ruột.

- Phải ha, nếu vậy cậu nói chuyện với chị ta đi, nếu thật thì đồng ý quen với chị ta.

- Điên. Tớ không thích con gái đâu.

- Thế cậu thích ai, trai gái đều ghét thế làm sao mà có người yêu cơ chứ.

- Tớ chỉ thích cậu thôi, làm bạn gái tớ thì tớ đồng ý còn những cô gái khác tớ không cần_ cô giả bộ như thật vậy

- Buồn nôn. Cậu tốt nhất cút xa tớ ra nếu không tớ không chỉ điểm cho đâu.

- Ok, không giỡn nữa. Tớ phải làm sao.

- Cậu hỏi trực tiếp đi, lấy tiền ra mà trả cơm và hoa cho chị ta. Dứt khoát một lần đi. Chị ta thích cậu hay không thì cậu cũng phải trả tiền ăn của cậu suốt mấy tuần qua. Ở đời đừng nên nợ ai, nợ tớ thì còn tạm được.

- Tớ cũng nghĩ thế. Vậy bạn Thư à, cậu đi cùng tớ đi. Tớ ngại lắm.

- Không, tớ có quen chị ta đâu.

- Tớ cũng có quen đâu.

- Mặc kệ. Nói trước đừng lấy đồ ăn ra dụ tớ, tớ cần giảm béo.

- Thư à...

-...

- Không cần, cậu mang bài nộp cho chị Giang hộ tớ. Tớ tự đi đây.

Cô oai hùng bước chân ra khỏi cửa nhưng chưa đầy 3 phút sau lại chạy

trở về.

- Nhưng mà chị ấy làm ở bộ phận nào thế?

Thư Thư nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới phán.

- Không biết.

- Thế thôi, để sáng mai rình tiếp.

- Ừ, vậy cậu đi nộp đi, hộ tớ luôn. Nộp xong chúng mình tan ca sớm.

- Ok, hôm nay phiên cậu đãi tớ đấy.

- Biết rồi. Ăn gì thì cậu cứ nộp đi rồi về bàn.

- Ok

Nói rồi cô ton tót chạy vào vào phòng chị Giang. 10 phút sau lại ton tót chạy ra, khoác tay Thư thẳng tiến ra cửa về.

Chuyện ngày mai để mai tính, trước mắt phải ăn đã. Cuộc sống chỉ tốt đẹp khi đầy bụng thôi.