Thanh Xuân Tươi Đẹp Bị Phá Vỡ

Chương 29




Như lời hẹn, sau khi phá công ti của Nhật về cô liền ngồi ngoan làm việc chờ chuông reo tan sở để đi xem phim cùng anh. Cô sẽ nắm tay anh cùng đi qua các con phố, cùng anh chiếm giữ tất cả hạnh phúc trên thế gian này.

Cô nàng Thư lại đi đấu game với Ninh Nhật rồi, nhiều khi ai không biết còn tưởng họ sống chung luôn rồi ý, Thư lúc nào ở nhà Nhật giết quái, đấu kiếm và ăn uống với cậu ta. Họ trở thành cặp bày trùng luôn, hai kẻ mồm mép lợi hại, lại có tính xấu thích phá người khác, hợp rơ nhau luôn.

Họ như thế nhưng cô rất vui, Thư của cô gặp được người yêu thương nó rồi.

- Đang nghĩ gì_ anh ngồi trong xe, hạ kính nhìn cô cười cười sáng lạn, không biết nghĩ gì mà vui thế, anh đến mà còn không hay biết.

- Không_ cô giật mình, sau đó trả lời. Có nghĩ gì đâu, chỉ là thấy vui thôi mà.

- Không mới lạ_ anh không tin đâu.

Cô mặc kệ ánh mắt dò xét của anh, vòng ra đằng sau lên xe, ngồi vào ghế lái phụ. Bất ngờ hôn chụt vào má anh sau đó làm như chẳng có chuyện gì thắt đai an toàn, mở điện thoại ra nghịch.

Khỏi phải nói anh thế nào, rất bất ngờ, chưa bao giờ cô chủ động hôn anh dịu dàng như thế. Bất ngờ qua đi sự sung sướng lấn sân, anh cư nhiên tháo dây an toàn của mình ra, đè lên cô ngấu nghiến. Đã hôn là phải đến nơi đến chốn, mỗi thơm má thì ai mà cần, mà muốn thơm má thì phải cả hai má chứ.

Cô đương nhiên rất phối hợp, cùng anh môi lưỡi dây dưa, hai tay ôm chặt lấy anh, ấm áp dịu dàng tỏa ra, tình yêu là gì, nó kì diệu đến đâu, không ai biết và hiểu hết được, phải dùng trái tim mà cảm nhận, dùng tình yêu chân thành bày tỏ.

Anh rời khỏi môi cô nhưng vẫn nằm đè lên cô, ánh mắt sắc xảo nhìn chăm chăm cô, hôm nay cô rất dịu dàng, rất thoả mãn anh, hơi khác với mọi ngày rồi.

- Em vừa nãy nghĩ gì, nói_ anh mân mê môi cô, còn lấp lánh nước yêu kiều, dịu dàng hỏi, thật ra là câu hỏi bắt buộc phải trả lời.

- Nghĩ đến Thư, cậu ấy có người thương rồi_ cô trả lời rất thật nha.

-..._ suốt ngày chỉ nghĩ đến người khác, biết bao giờ cô mới chịu nghĩ sẽ cùng anh tiến vào lễ đường mà cười nhỉ...!!!

" Giờ mới biết sao? "

- Không phải không biết, mà chỉ nghĩ là bạn thường thôi, Thư nó kén lắm_ cô nói như đúng rồi.

*** Thư mà biết cô nói vậy kiểu gì cũng sẽ nói " Bộ cậu không kén hả "*

- Phải không?_ anh buồn cười nói.

- Thật, em giới thiệu cho nó bao nhiêu người mà nó... Haiz_ nghĩ lại mà cô thở dài.

- Sao?

- Toàn mai mối họ cho nhau thôi!

- Không hiểu lắm.

- Thì là tác hợp hai thằng đàn ông với nhau đó, có phải người thế kỉ 21 không vậy_ cô theo thói quen chọc chọc ngực anh chế giễu.

- À, sở thích này thật thú vị, quả nhiên là anh già nên không theo kịp thời đại rồi_ anh cười lớn nói, con gái bây giờ không chịu lấy chồng hoá ra là như vậy, họ thích nhìn nam nhân lấy chồng hơn. Từ bao giờ khuynh hướng ở Thái Lan lại du nhập vào Việt Nam mạnh mẽ đến vậy.

- Chứ còn gì, nam nhân bây giờ phải lấy chồng, lấy chồng lấy chồng aaa..._ cô lại tưởng tượng tới cảnh tượng đen tối nào đó, chết thật bị nhỏ Thư lây nhiễm rồi.

- Phải, họ có thể lấy chồng nhưng em thì không thể lấy vợ đâu_ anh thấy cô cười hắc ám quá mà rùng mình, phải cách li cô với bạn Thư kia mới được.

- Tại sao, thế giới thứ ba đã mở ra rồi mà_ cô khó hiểu, tuy cô không bị bẻ cong nhưng cô kì thật cũng rất thích ngắm những người đẹp hơn mình nha!!!

- Bởi vì em phải lấy anh rồi_ anh cốc nhẹ cô nói, sau đó trở lại ghế lái, khởi động xe tới rạp phim.

- Ý, anh hỏi cưới em hả?_ cô quay ra cười vui nói, cái tên này thật là, sao lần nào tỏ tình cũng không mang quà cáp gì thế, bảo người ta đồng ý kiểu gì chứ.

- Phải, thế có đồng ý không?_ anh nhìn cô chăm chăm, thập phần hứng thú.

- Có chứ_ cô hồn nhiên trả lời.

Kít... Anh lấy chân đạp phanh, thắng nhanh giữa đường, trân trân nhìn cô kinh sợ.

Cô bị tốc độ phanh của anh mà giật nảy người, may mà có gài dây an toàn không là u đầu rồi, bất mãn, cô lườm anh, hét lên.

- Đang đi sao lại dừng.

Anh chầm chậm phục hồi thần kinh, lại khởi động xe quay ngược lại hướng vừa đi trở về nhà cô.

Cô thấy anh im lặng, mặt đăm đăm lại còn đi quay ngược lại, bộ không đi xem phim nữa hả.

- Rạp phim là đi thẳng, anh đi đâu vậy.

- Về nhà.

- Không xem phim à, người ta vừa đặt vé xong.

Cô trách móc mà không biết lí do khiến do anh dở chứng.

- Xem giờ còn quan trọng sao?

- Có chứ, mất tiền mua mị, bộ phim hot lắm nha!

- Bỏ đi, về nhà lấy đồ vẫn hơn.

- Lấy gì.

- Sổ hộ khẩu_ anh khạc ra mấy chữ.

- Làm gì, chẳng lẽ bây giờ xem phim mà cũng cần sổ hộ khẩu.

- Xem phim thì không cần nhưng lấy vợ thì cần_ anh lái xe như bay nói.

- Úi, là sao?_ cô giật thót lên.

- Là đi lấy vợ chứ sao?

- Anh lấy vợ, anh dám lấy vợ nào?

- Em chứ ai.

- Em sao, chúng ta chuẩn bị đi xem phim mà_ cô phồng má nói.

Kít... Anh lại đạp phanh kít dừng lại, quay ra nhìn cô.

- Em lại từ chối rồi sao?

- Từ chối gì?

- Em, mới anh hỏi em có đồng ý không lấy anh, em nói " Có chứ ", ồ thế thì là em đã đồng ý, vậy anh phải mau mau đi về lấy sổ đến cục dân chính chứ_ anh giần giận nói.

- À..._ cô buồn cười nói, cô chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà anh lại vội vàng làm thật mới ghê, nông nổi quá à.

- Hiểu rồi thì mau, về nhà em lấy sổ hộ khẩu, chúng ta kết hôn_ anh vui vẻ khởi động xe đi tiếp, phải nhanh chứ, nhỡ đợi đến ngày mai cô lại chối thì anh tính sao, bây giờ anh chỉ hận không vác được cô về nhà ngay lập tức thôi ý chứ.

- Không đâu, người ta chỉ nói vậy thôi, anh tự dưng được hời thế không chịu đâu?_ cô vui vẻ chọc.

- Em vừa nói rồi, lời đã ra không thể hốt về, ngoan ngoãn đi đăng kí thôi_ anh ranh ma nói.

- Thế ít ra cũng phải có màn trình diễn cầu hôn chứ nhỉ?_ cô hất mặt nói.

- Chẳng phải nó vừa diễn ra cách đây vài phút sao?_ anh buồn cười nói.

- Đấy là đối đáp câu hỏi thôi_ cô cũng không vừa cãi lại.

- À, thế thì để đăng kí rồi tái diễn lại sau nhé!_ anh dịu dàng thoả thuận.

- Thật là muốn đăng kí bây giờ hả?_ cô ngờ ngợ hỏi.

- Phải_ anh đáp chắc nịch.

- Anh thật là, thế anh định vượt mặt bố mẹ em à, anh chưa nói gì mà dám bắt em đi đăng kí. Nhỡ họ không nỡ gả con gái yêu của họ thì sao?_ cô cười nói.

Anh nóng vội muốn lấy cô, cô rất cảm động. Một người muốn lấy bạn làm vợ thì là một điều tuyệt nhất trên đời, họ phải yêu bạn và yêu bạn đến đâu mới muốn nhất định làm nửa kia của bạn chứ.

Nhưng là vội quá rồi, cô cũng không muốn bán mình đi nhanh quá đâu. Cô còn bố mẹ mà, họ thương cô như vậy, bạn trai chưa ra mắt thì thôi, chẳng lẽ lúc dắt về hô chồng con chắc.

Bao nhiêu năm qua cô chưa từng động lòng với ai, vẫn một mình như vậy. Chẳng phải bây giờ người cô chọn vẫn là anh sao, cô cũng đâu tỏ vẻ gì là tiếc nuối, anh cần gì phải vội, cô chờ anh 6 năm rồi, thêm lúc nữa cũng không tính là dài. Cô đã nói ' có đồng ý ' ý nghĩa trên mặt chữ. Cô nguyện gả cho anh rồi, anh cứ từ từ thôi, cô muốn giống bao cặp vợ chồng khác, yêu nhau, anh sẽ tới ngỏ lời với bố mẹ cô, bố mẹ cô đồng ý thì anh và cô sẽ đi đăng kí và làm một tiệc cưới như mơ vậy, rồi sống chung, cùng sinh con, hạnh phúc tới già.

- Được rồi, vẫn nên xin phép bố mẹ đã... Hay là mình cứ đăng kí trước rồi ra mắt bố mẹ sau, mình chơi trò hôn nhân ngầm được không? _ anh tỉ tê nói, mấy ngày nay mục tiêu đứng trước cổng dân chính của anh bạo phát, thật là muốn đi tới đó lắm rồi.

- Thế cũng được, mình đi đăng kí, anh dọn đồ đạc của anh về nhà đi, cứ đăng kí rồi khi nào làm đám cưới anh hãy tới ở chung với em_ cô ranh ma nói.

- Sao lại thế, đã đăng kí là phải ở chung rồi chứ, nếu mà đợi tới ngày làm đám cưới thì nhanh cũng tháng sau liền, huống chi còn chưa xin phép ba mẹ_ anh giở giọng trẻ con ra mè nheo với cô, anh đây không chịu đâu, anh đây thích vừa được đăng kí vừa được ngủ với cô hằng ngày cô.

- Không nghe_ cô vui vẻ nói, lâu rồi không làm bá vương, cảm giác đứng trên cao nó thật tuyệt.

- Thôi mình đi xem phim_ anh tiu nghỉu nói.

- Trễ giờ rồi_ cô nhòm đồng Hồ khinh bỉ nhắc nhở, giờ còn phim gì nữa chứ.

- Vậy đi đăng kí đi_ anh khoái trá nói.

-..._ hết cách.

- Im lặng là đồng ý_ anh gian xảo nói.

- Đăng kí cũng được. Vấn đề là hộ khẩu ba mẹ cầm a_ cô xoa thái dương nói, anh cũng thật là, cô đã không muốn phá nát tâm trạng của anh rồi mà lại cứ cố chấp ghê cơ.

- Càng tiện, mình về quê thôi...

-...

Nói thì nói thế nhưng anh cũng không có làm gì đâu, chỉ dỗi thôi. Cô đặc biệt tặng anh mưa hôn bù đắp anh liền vui tươi trở lại, nhưng là cuối tuần sẽ cùng cô về quê, xem ra anh vẫn không có từ bỏ dễ dàng đâu. Nhưng mà vẫn còn mấy ngày nữa mới hết tuần, nay mới thứ ba thôi, anh cứ trông ngóng đi...!!!

***

Nắng vàng lăn lăn trên mặt đất, cô và anh tay trong tay đi dạo khắp con đường. Sáng sớm nay cô không muốn ngồi xe nữa nên muốn đi bộ tới công ti, anh cũng chiều lòng đi với cô.

- Tường, nhìn đứa bé kia xem, xinh trai quá_ quá kéo tay anh chỉ chỉ.

- Ừ, thích trẻ con sao?_ anh dịu dàng nói.

- Rất thích, trắng trắng tròn tròn, nhìn là muốn cắn một phát rồi_ cô mơ màng cười tươi.

- Thích vậy thì làm một đứa đi, anh sẵn sàng góp sức tặng em một đứa_ anh lưu manh nói.

- Không thèm_ cô đỏ mặt

- Vậy bao giờ thèm nháy anh phát nha_ anh hào hứng cười, tâm tình lại cao vút.

- Đến lúc đó hãy tính_ cô ngường ngượng nói, sao dạo này hay bị anh bắt chẹt thế nhỉ...!!!

- Ha ha ha_ anh vui vẻ cười to. Còn không xấu hổ hôn gió cho thằng cu xinh trai kia.

Bố mẹ nó thấy bộ mặt của anh thì sợ kẻ xấu nên vội đẩy xe con mình chạy mất dép.

Nhìn theo bộ dáng của họ, cô được dịp cười sặc sụa, ha ha ha... Anh cũng có ngày bị người ta cho là kẻ xấu nha!!!

Anh bị vợ chồng nhà nào đó ghẻ lạnh cũng không có vẻ gì xấu hổ, ngược lại rất vui vẻ cười cùng cô. Khung cảnh sáng sớm càng thêm mĩ vị.

Đi bộ hai người nên thời gian cũng không bị coi là lâu, vì trò chuyện nên qua rất mau, chẳng mấy chốc đã tới cửa công ti, trên toà cao tầng lấp lánh dòng chữ " Công ti truyền thông đa phương tiện Thanh Phong ".

Công ti chính là nơi làm việc nên bất kể vì lí do gì anh và cô cũng phải tách ra. Anh về phòng anh cô về bàn làm việc của cô.

- Hey, ngày sớm_ Thư vừa thấy cô liền típ mắt cười.

- Chào buổi sáng, hôm nay sắc mặt hồng hào, đêm qua lại mộng xuân hả?_ cô trêu đùa.

- Phải đó, mơ sếp nhà cậu tỏ tình với Ninh Nhật_ Thư không vừa đốp lại.

-..._ Biết ngay nhỏ này không nói gì tốt đẹp.

- Hic, đùa thôi. Tớ vừa được nhận vé đi về quê hương của xa xăm của mẹ yêu, dự là không thể chơi với các cậu ngày cuối tuần rồi_ Thư nói.

- Ừ, sao tự dưng mẹ Lã lại muốn về quê thế?_ cô hỏi.

- Nghe đâu ở quê có chị gì đấy lấy chồng, mẹ lâu không về nên muốn nhân tiện về quê chơi, mẹ nói cả nhà mình đi cho vui, mình cũng chưa về quê mẹ lần nào, ai bảo ông bà ngoại mất lâu rồi nên mẹ cũng ít về_ Thư dí dỏm giải thích.

- Chơi vui nha, ở quê mẹ cậu có gì nhớ mang chị em xem đấy_ cô cũng vui vẻ nói.

- Còn phải xem thái độ của mấy cậu nữa, muốn ăn không đợi lộc á, mơ đi_ Thư cười cười nói.

- Không mua thì thôi_ cô giả bộ dỗi nói

- Nó không cần chị cần, nhớ mua đặc sản cho chị nha Thư_ chị Giang từ lâu chui ra chen mồm vào nói, ánh mắt thập phần mong đợi quà.

- Chị như ma ý_ Cô đến giật mình trêu chị Giang.

- Cô có thấy ma nào đẹp như chị không?_ chị Giang vuốt vuốt tóc chu mỏ nói, khinh bỉ nhìn cô.

- Ha ha ha... Mĩ nhân trưởng phòng Giang Ngân Ly luôn rất đẹp_ Thư nịnh nịt nói.

- Đấy, cái Thư không được tích sự gì chỉ được cái nói chuẩn, hôm nay miễn em ra ngoài lấy tin, đến lượt Rose đi đi_ chị Giang khoái trá nói.

- Thật là... yêu chị lắm cơ_ Thư sung sướng cười lớn.

Văn phòng của cô luôn rất vui như thế đấy, chị vài câu qua lại ngày sớm thôi cũng có thể tăng khí huyết dồi dào cho ngày làm việc.

Ngược lại với anh, vì thân phận cao nhất nên lắm lúc cũng tẻ nhạt nhất, một mình trong văn phòng rộng lớn xa hoa mà lạnh ngắt.

Bước ra từ thang máy, một thân ảnh quen thuộc lập tức rơi vào tròng mắt, anh thay đổi sắc mặt, bộ dáng cao ngạo nhìn chằm chằm kẻ trước mắt.

- Ông chủ.

- Thế nào_ anh lạnh nhạt nói.

- Thưa ngài, cô Uông vừa qua chỉ tới quán bar vui chơi thôi, chưa làm gì hết_ Nicco nghiêm chỉnh khai báo.

- Thế cậu tới đây làm gì_ anh khó chịu nói. Bảo tìm bằng chứng tống nó vào tù, chưa tìm thấy thì tới gặp anh làm gì, mất thời gian.

- Dạ, em tìm được chỗ cô ta trồng hoa độc rồi ạ_ Nicco vuốt vát mồ hôi nói. Lâu rồi cậu chưa thấy ông chủ mình nóng lạnh bất thường như vậy.

- Thế lại càng không nên tới gặp tôi, cậu không biết đường đi huỷ à_ anh lạnh giọng nói, từ ngữ sắc cạnh báo hiệu anh sắp đập chết người trước mặt.

- Dạ, em tới xin phép ông chủ. Tại vì đám hoa đó trồng ở nhà bà Nội ông chủ _ Nicco buồn bực mà không dám thể hiện ra ngoài, vội vàng nói.

Người ta nói làm thuê đúng là vậy. Khổ không chịu được, cứ phải nhìn sắc mặt sếp không à, rõ ràng nãy thấy mặt sếp rất tốt nên mới dám vào nói, thế mà chưa vào chủ đề chính đã bị nhìn cho nổi da gà rồi à.

- Ra vậy_ anh khẽ nhếch mép tán thưởng.

Ai cũng nói cô ta điên, nhưng có ai điên mà thông minh như cô ta không, còn biết trồng hoa ở nơi không ai ngờ đến như thế. May mắn sự thông minh đó của cô ta có giới hạn, biết trồng khi bà đã rời khỏi ngồi nhà đó rồi.

- Xin ý kiến ông chủ ạ.

- Đổi hoa..._ anh 'vui vẻ' phun ra hai từ.

Nicco thông minh nghe liền hiểu, chậm rãi cúi đầu lui ra ngoài. Cậu cũng chỉ mong được chuồn sớm thôi, đợi nghe hai từ của ông chủ mà sốt cả ruột. Cũng tại cái cô Uông kia hết, con gái con đứa gì mà không an phận, ông chủ lớn yêu thương như thế, ngồi ở nhà mà chơi, không thích. Lại thích gây sự với ông chủ nhỏ cơ.

Mà không đúng, mình là cận vệ siêu việt của ông chủ Lâm Tường thôi.

###

Trong phòng vắng chỉ còn lại một mình anh, nụ cười trào phúng cũng dần tắt lịm, gương mặt lạnh lẽo cấm người tới tỏa ra, đăm chiêu chìm vào suy nghĩ, ngón tay gõ lạch cạch, lạch cạch lên bàn gỗ. Thần thái rơi vào vào mệt mỏi, trầm mê trong hồi ức xưa cũ, đối với anh chỉ nghe tên cô ta thôi cũng kinh tởm lắm rồi.

Cô ta tới đây 90% là trả thù anh, hiện tại chưa có động tĩnh, hẳn là đang thăm dò. Cứ thoải mái đi, anh cũng muốn xem xem cô ta đang dự tính gì, nếu kế hoạch hoàn mĩ anh sẽ không ngại diễn cùng cô ta vài phân cảnh nữa đâu...!!!

Reng reng reng...

Chuông điện thoại chợt vang lên trong phòng vắng.

- Alo..._ anh khè khè nói.

- Hi anh sếp, Triển Kha đây_ từ đầu bên kia Triển Kha tươi tắn chào hỏi.

- Có hiện thị người gọi_ anh khinh bỉ nhả ra vài chữ.

- Ok. Sau đây tôi xin phép báo cáo công việc_ Triển Kha nghiêm chỉnh nói, anh sếp này không thích đùa.

-..._ anh không nói, nhưng sự im lặng này khiến Triển Kha biết hãy bắt đầu nói đi.

- Ba tháng trước ông Lâm đã dùng tiền để đưa cô ta, mang cô ta về Trung Quốc chăm sóc, nghe nói là vì bà Lâm bị bệnh nên mong con gái. Họ cũng không dám làm trái ý cậu mà chỉ lén đưa cô ta về thôi, chỉ là không ngờ cô ta an phận được vài tháng liền trốn họ chạy tới chỗ cậu, họ cũng đang tìm cô ta, họ chưa biết cô ta ở Việt đâu_ Triển Kha nói ngắn gọn.

- Bà ấy bị bệnh gì?

- Cũng chẳng phải bệnh gì nguy hiểm lắm chỉ là bị suy nhược cơ thể thôi, sắp khỏi rồi.

- Họ không biết càng tốt, cậu cử người trông nom hai ông bà đó đi, về đây cùng Nicco giám sát cô ta cho tôi. Chỉ e là cô ta không bị điên nhưng do sống trong trại điên lâu quá nên thù tôi, muốn trả thù tôi.

- Được. Ở đây tôi còn nghe nói rất nhiều chuyện, muốn nghe không?

- Không cần...Tút tút tút_ anh dập máy tức khắc.

Chưa từng thấy tên thám tử nào lắm mồm như cậu ta. Bảo điều tra có một chuyện, cậu ta liền bát quái hết tất cả chuyện nghe được, nói thì nhiều đến nhức cả đầu. May cậu là thám tử riêng của anh, phải là người của bọn áo đen, cái dạng nói nhiều như cậu ta đúng là mất mặt dân anh chị.

Triển Kha cau có tụt cả hứng, dạo này anh điều tra được rất nhiều chuyện, muốn tìm người để kể cho cùng nghe mà chẳng ai thèm, thật là.

Chap 41: Thế giới quan của Uông Bách Hợp...

Trong gian phòng trọ tối tăm, mùi hoan ái sắc dục trợn trạo lan tràn. Trên giường hai thân ảnh loã lồ sít sao cuốn chặt lấy nhau. Tên đàn ông to lớn thô bạo cắn xé mút chát, ra ra vào vào nơi thâm sâu nhất, ả đàn bà phía dưới thống khoái rên rỉ, ánh mắt thỏa mãn mê man chìm trong dục vọng điên cuồng.

Sau khi thoả mãn lấp đầy, dục vọng được phóng thích, người đàn ông đó liền mạnh mẽ tách ra, bàn tay vẫn ra sức bóp chặt lấy ngụy hoa trước ngực đến khi thấy vết thâm tím mới hài lòng đứng dậy vào nhà tắm. Ả đàn bà bị đau nhưng vẫn sung sướng rên rỉ, thích thú nhìn theo bóng lưng tên kia vào nhà tắm.

Chưa đầy 10 phút sau hắn trở ra, trên người trang phục lại chỉnh tề, trước khi ra đến cửa ngoài liền tung một sấp tiền xanh két, phần thưởng cho sự phối hợp của ả.

Nhìn đống tiền bay bay trước mắt, ả cười điên cuồng, bàn tay sít sao túm lấy góc chăn nhàu nhĩnh. Kiếm tiền dễ thật, vừa sướng lại vừa nhanh giàu, bản thân cũng chẳng lo có hàng khuyến mại, dẫu sao ả cũng chẳng có con được nữa.

Nằm lại giường, ả nhìn chăm chăm vào đống tiền ấy, cuộc đời ả từ bao giờ lại đi đến bước đường này, ả hận tất cả, ả đổ mọi tội lỗi lên đầu người khác, ả chưa bao giờ thấy mình sai, đúng hơn ả đã bị ích kỉ chi phối bản thân, ả điên cuồng trong cuộc sống nội tâm của mình, ả chỉ sống vì mình, ả làm gì cũng đúng, ả không sai. Cho dù ả sai, cũng là do bọn họ bức ép trước.

Năm ả vừa tròn 10 tuổi, ba ruột dẫn ả tới nhà một người bạn chơi, ông ta chính là Lâm An Vĩnh, ba của anh. Ả không biết họ nói gì với nhau mà ba ả đã khóc rất nhiều, một tháng sau ông ấy liền qua đời, mẹ đi công tác ở vùng cao nên không thể liên lạc, trong những ngày bất hạnh đó, ả sống với ông ta. Ngày mẹ về, mẹ đã khóc rất nhiều và ôm lấy ả thủ thỉ, sẽ chăm sóc ả thật tốt, sẽ làm tròn bổn phận của người cha đi không từ mà biệt ấy.

Cứ nghĩ hai mẹ con họ sẽ sống với nhau như thế nhưng không ngờ chưa đầy hai năm sau, mẹ liền lên xe hoa mang theo ả tới sống cùng ông ta.

Ả còn bé, không hiểu chuyện, cứ nghĩ là chỉ có thêm chú tốt bụng ở cùng thôi, chú ấy tốt với ả như ba ruột vậy.

Mọi chuyện sẽ thật tốt đẹp nếu như ả không tỉnh ngủ giữa đêm ấy, ngày mẹ sắp lên xe hoa. Ả khát nước quá nên mò xuống bếp lấy nước uống, vô tình giờ khắc ấy ả nghe đám người làm thì thụt, họ nói ông ta đã hại ba để lấy mẹ.

Ả không biết sự thật thế nào nhưng từ lúc ấy ả liền khẳng định sự ra đi đột ngột của ba là do ông ta. Ả từ đó liền biến đổi trong suy nghĩ và cách nhìn nhận. Ả căm ghét ông ta và mẹ, ông ta hại ba như thế mà mẹ còn lấy ông ta. Nhưng ả cất giấu tâm tư rất kĩ, ả luôn luôn ngoan ngoãn trước mặt mọi mọi người vì ả sợ mẹ bỏ rơi ả, dù ả ghét ông ta và mẹ đến đâu ả cũng phải nhịn, ả không muốn mồ côi. Từ bé ả đã là cô công chúa nhỏ, được lũ bạn nhỏ cùng trang lứa vây kín chơi cùng, tự cao như thế làm sao chịu được bị chúng nó nói là kẻ không cha không mẹ, kẻ hư đốn bị ba mẹ bỏ rơi. Ả sống như thế đấy, nực cười là ả rất thích kiểu sống đó của mình, mọi người xung quanh chỉ xứng đáng được nhận bộ mặt giả tạo của ả mà thôi.

Một lần ông ta đưa cô tới một đất nước khác, ông ta nói là quê hương của ông ta, chính lần đó ả đã gặp anh, ả vừa thấy anh ta liền thích, ả cũng chán ở với ông ta và mẹ rồi nên năn nỉ họ cho ở lại đó, ả sống cùng anh, ả cũng biết thêm anh là con ruột của ông ta.

Anh là người đàn ông dịu dàng nhất ả từng gặp, rất tốt và cưng chiều ả. Ả yêu thích anh không thôi, lần đầu ả thấy đã thích anh rồi, càng ngày càng thích anh hơn. Ả còn rất thích thú vì biết anh cũng bộ mặt gái ngoan của ả, vì thế ả càng ngày đóng càng chuẩn, càng diễn sâu hơn vào cuộc sống, nếu không phải phần đen tối tồn đọng trong suy nghĩ mỗi ngày của ả thì ả còn tưởng ả chính là cô gái ngoan nhất hệ mặt trời muôn ấy chứ.

Nhưng trong một lần ả phát hiện ra anh đã có người trong lòng, anh đối xử với cô chỉ là cô em gái khác họ mà thôi.

Ả tức giận, ả căm ghét cô gái đó, và càng tức giận hơn khi ả biết người anh thích lại rất được lòng mọi người, ai ai cũng yêu mến cô ta cho dù cô ta mang tiếng xấu xa. Tại sao nói cô ta xấu xa là còn yêu thương đến vậy, thật ghen tị.

Ả vì sự đố kị mà càng căm ghét cô ta, hôm đó là thời cơ tốt nhất của ả. Ả thấy anh liền đi theo, ả chứng kiến tất ả, ả thấy cô gái đó được người khác tỏ tình. Anh thật ngốc, mới nghe được nửa liền bỏ đi, ả nghe thấy tất cả nhưng ả cũng chẳng tốt bụng đến nỗi giúp anh và cô gái đó đến với nhau. Ả rời đi ngay sau đó, ả chạy tới tìm anh, ả định nhân lúc anh buồn sẽ an ủi anh, cướp cơ hội về tay ả. Ả đã làm được, mắt thấy cô gái đó đi tới, ả cười típ mắt dịu dàng nhìn anh, còn nhờ anh vén hộ sợi tóc đang bay ra nữa. Sự dịu dàng của anh làm ả rất hài lòng, vì ả thấy cô gái đó biến sắc rồi. Họ yêu nhau, ả biết nhưng không bao giờ ả tác hợp cho họ, anh phải là của ả.

Rồi ả theo anh tới lớp chơi, mắt thấy cô ấy tới, ả bày trò và rất thành công, họ không những tách ra mà còn tách ra rất xa nhau. Ả thích chí khi thực hiện xong kế hoạch của mình.

Những tưởng từ nay ả sẽ có anh nhưng không ngờ anh lại biết sự thật, anh lạnh nhạt với ả và rồi vội chạy tới Mĩ, ả không kịp làm gì hết.

Nhưng cũng chẳng sao, anh đi cô ấy cũng không gặp được, cô ấy và anh lại xa nhau, với cô ấy ả có hi vọng hơn nhiều. Vì hai năm sau ả thành công nịnh nọt ông ta cho tới Mĩ học cùng anh. Đất nước mĩ lệ ấy cho ả rất nhiều hứng thú, không có sự giám sát của ông ta và mẹ ả như chim sổ lồng, sung sướng làm bao điều ả thích.

Đặc biệt ả còn được ở cạnh anh. Nhưng anh lại không giống như trước kia, anh hay thẫn thờ và ngó lơ ả. Và ả gần như phát điên khi biết anh vẫn yêu cô ấy, anh si tình đến nỗi ả khao khát anh thế nào cũng không nắm được anh trong tay.

Ả đi chơi và quen mấy đứa bạn, chúng cho ả nhiều thú vui mới lạ. Rồi ả làm quen vài thằng, bị chúng dụ dỗ, ả xa đà. Thằng đàn ông ả quen rất vừa lòng ả, hắn rất chiều chuộng thói xấu của ả. Nhưng là mẹ kiếp hắn chơi chán ả xong liền đá, ả lúc đó còn có thai. Bị bọn bạn biết, chúng nó cười chê ả, ả sợ quá liền đổ thừa cho anh. Ả tương kế tựu kế nói cho ông già biết, ông ta liền ép anh cưới ả. Ả vô cùng hả hê, dù không nắm được trái tim anh ả cũng phải có được ít nhất thể xác của anh.

Rồi ả bị sẩy thai, bác sĩ nói ả không mang thai được nữa, anh cũng bỏ đi, có thằng nào ngu tự nhiên đổ vỏ thừa đâu. Ha ha...

Anh ta bỏ đi, nhưng trước khi đi anh ta liền ném vào mặt ả ánh mắt thương hại, chế giễu. Ánh mắt ả căm ghét nhất của loài người.

Nhưng dù thế nào, anh vẫn là người ả thích nhất, là thật lòng thích. Ả theo dõi bạn anh và tìm đến anh. Nhưng không như lần trước, anh đối xử với ả như con đỉa hút máu người vậy, anh nhìn ả như thấy đám man ri mọi rợ vậy. Dù bị thế nhưng ả vẫn không thấy làm sao, ả mặt dày tỏ tình với anh, nhưng đổi lại khuôn mặt kinh tởm ả của anh, anh còn nói bị ả thích là điều kinh khủng nhất, ả không bằng cô gái kia.

Ả hận, ả hại anh, ả gặp lại tên khiến ả mãi mãi khiến ả không có thai được nữa, ả giết hắn, ả đổ oan cho anh. Anh ta ngu ngốc bị ả cho ngồi tù.

Ả vui lắm chỉ là không biết sao tự dưng ả bị người a mang vào trại điên. Ngày ngày bị một lũ điên nói vớ vẩn, ả bị đám bác sĩ dại đè ra tiêm, lúc nào chúng cũng tiêm, bức ả đang Bình thường thành điên. Ả biết chính anh, chính anh hại ả, ả không bị điên. Ả quyết tâm sẽ trả thù anh, ả làm gì anh mà anh bảo ả điên, ả chỉ nhờ anh đi tù thôi mà...!!!

Thời cơ đến, ả được thả ra, ả trốn sang đây, ả phải trả thù anh, ả phải trả thù anh.

Rồi ả phát hiện anh và cô gái đó vẫn đến với nhau sau bao nhiêu năm, họ sống hạnh phúc trong khi ả phải mê man trong bốn bức tường lạnh lẽo của nhà thương điên. Ả hận, bọn độc ác. Ả sẽ xử cô gái đó trước, anh yêu cô ta lắm mà, ả sẽ khiến anh mất đi người mình yêu mãi mãi...!!!

Nhưng mà ả quên chưa lấy tiền của ông ta. Không có tiền làm sao mà trả thù. Ả thấy bọn đàn ông kia rất hữu dụng, ngủ với chúng nó liền có tiền, ả thông minh lắm phải không, chúng nó cho ả tiền để trả thù rồi, chỉ cần ả ngủ một vài đêm với chúng mà thôi. Ả chẳng phải làm gì, chẳng phải mệt người mà vẫn có tiền, rất nhiều tiền. Ả rất tự hào về mình, ả có thể làm cho đám đàn ông đó mê đắm ả đến nỗi đưa tất cả tiền của họ cho ả. Bọn đàn ông thì ai chả như nhau, cởi quần ra việc khó liền dễ, dễ hoá không.

Chỉ là có một điều ả không hiểu được, bọn đàn ông ai cũng mê đắm thân thể của ả, ai cũng phát sốt lên khi nghe ả nịnh, nghe ả rên, nghe ả mị hoặc quyến rũ nhưng anh thì không. Anh càng khác họ ả lại càng thích anh, nhưng ả cũng hận anh cùng cực.