Thỉnh thoảng nhìn anh thảo luận bài cùng người khác giới trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi chua xót.
Đặc biệt là Hạ Lâm.
Thành tích của Hạ Lâm rất tốt, không phải đứng thứ 2 thì chính là thứ ba của lớp.
Vì vậy rất thường thấy tên của hai người đứng cạnh nhau trên bảng xếp hạng của lớp, hai người bọn họ cũng thường được phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện cho học sinh.
Cô ấy là một tình địch rất mạnh.
Tôi luôn cảm thấy như vậy.
Lớp hỏa tiễn của bọn họ rất nghiêm túc, đều không biết hiện tôi và Trần Nhã Nhã đến.
Trần Nhã Nhã kéo tôi chậm lại vài bước, cố ý hắng giọng một cái.
"Báo cáo thầy. Cô Trương Thanh kêu chúng em mang bài tập đến cho lớp mình ạ."
Lưu Dũng từ trong đám học sinh ngẩng đầu lên.
"Cảm ơn các em, đặt ở trên bục giảng là được rồi."
Tôi và Trần Nhã Nhã một trước một sau đi vào lớp, đặt vở bài tập xuống rồi rời đi.
Tôi cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt nóng rực đang dõi theo tôi.
Tôi biết chắc chắn là anh.
Nhưng tôi lại không nhìn anh.
Bởi vì tôi cảm thấy hào quang ở đó thật chói mắt.
Nhưng lúc tôi đi đến cửa sau của lớp vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Anh đang quay đầu nhìn tôi đi ra ngoài.
Ánh mắt của chúng tôi cuối cùng cũng chạm nhau mỉm cười.
17.
Khi trở về lớp tôi không ngồi vào vị trí của mình, mà là ngồi bên cạnh Trần Nhã Nhã còn Tạ Tử Hách thì đến ngồi chỗ tôi.
Nhưng trong cả tiết tự học tôi chẳng làm được mấy bài tập mà vô thức nhìn về hướng cửa.
Thật là không khéo, bọn họ tan học sớm.
Một cái liếc mắt tôi đã nhìn thấy bọn họ đang đi về phía lớp học.
Cũng không biết là đang nói cái gì, có cái gì hay để nói nữa.
Haizzz.
"Nhã Nhã, chơi cờ caro với tớ nha."
"Hả? Hết giờ lại nói nha."
"Không cần, chơi ngay bây giờ."
Tôi năn nỉ nói.
"Được được được, thật là không chịu nổi cậu mà."
Tôi và Trần Nhã Nhã chơi không được mấy ván thì Tạ Tử Hách đã quay lại.
"Bạch Tự nói không tìm gặp vở bài tập của cậu ấy, kêu cậu trở về tìm, xem xem nó ở đâu."
Sao có thể chứ.
Buổi sáng hôm nay tôi mới vừa đưa cho anh rồi mà.
Tôi liếc nhìn anh một cái.
Anh đang nghiêm túc đọc sách.
Không nhìn thấy vở bài tập còn không tìm.
Tôi một bên mắng chửi anh trong lòng, một bên cầm trà sữa và bài tập đi về chỗ ngồi.
18.
Tôi mở ngăn kéo, tôi càng thêm chắc chắn rằng quyển vở là do anh tự làm mất rồi.
"Buổi sáng em đã đưa quyển vở cho anh rồi. Ở chỗ này không có."
"Ừ." Anh nhẹ nhàng nói.
Tôi dựa vào bàn giả vờ ngủ.
Âm thanh lật sách, đóng sách, tiếng bàn tay đặt lên bàn, tiếng tóc cọ vào quần áo dọc theo bàn truyền vào tay tôi....
Tôi quay đầu nhìn về phía anh.
Anh cũng đang dựa vào bàn dịu dàng nhìn tôi.
"Cuối tuần cùng nhau ra ngoài học nha."
Anh chậm rãi mở miệng.
"Ừ."
Anh ngồi dậy, cả người tiến đến bao lấy tôi.
Tôi giật mình ngồi dậy đẩy anh ra nói: "Giáo viên đến."
19.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc chúng tôi thu chuẩn bị dọn đồ đạc xong, anh đột nhiên mở miệng.
"Quay lại nhìn anh."
Các bạn học đã ra về sắp hết phòng học trống trải nên giọng nói của anh phóng đại rất lớn.
Anh xoay toàn bộ băng ghế qua bên trái nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hít thở không thông, trà sữa trong tay dễ dàng bị anh giành lấy ném vào thùng rác giữa lớp học.
Môi tôi mấp mấy định nói gì đó.
Nhân cơ hội đó đầu lưỡi anh chen vào quấn lấy hơi thở của tôi.
"Giận rồi? Nói với anh, anh làm sau cái gì được không?"
Hơi thở của anh nóng hổi, dường như thiêu đốt làn da của tôi.
"Anh với Hạ Lâm rất xứng đôi, nhìn hai người giống như một bộ phim thanh xuân vườn trường vậy đó."
Tôi buồn bã nói.
Sau khi nghe tôi nói xong, anh nhẹ nhàng cười một cái.
"Bạn gái của anh hình như ghen rồi thì phải, anh nên làm cái gì bây giờ?"
Anh véo nhẹ mặt tôi, đuôi mắt tràn đầy ý cười.
"Đúng vậy, hiện tại bạn gái của anh đang rất tức giận đó."
Tôi cầm cặp sách lãng tránh ánh mắt của anh, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Anh cũng nhanh chóng lấy cặp sách, tắt điện rời khỏi phòng học đuổi theo bước chân của tôi.
Anh tiến lên nắm lấy tay tôi bỏ vào trong túi áo của mình.
"Cho em sờ."
Anh lấy tay tôi đặt lên bụng mình còn cố tình gồng lên một chút.
Aaaaaaaaaaaa!