Thanh Xuân Thân Ái

Chương 34: C34: Chương 34




Tôi bắt đầu dạy bổ túc cho Tân Đường, điều này có nghĩa là thái độ khinh thường đối với học tập của tôi bây giờ cũng phải sửa lại.

Tân Đường rất thông minh, đặc biệt là trên phương diện toán học, có đôi khi giảng cho hắn cách giải một bài, thì ngay lập tức hắn có thể nghĩ ra được một cách giải khác, tôi liên tục than thở, “Có phải con trai đều rất có năng khiếu đối với toán học không? Con gái hình như trời sinh ra đã không giỏi cái này.”

Hắn cho rằng tôi giận dỗi, vội nói, “Là cậu dạy tốt thôi.”

“Cậu thành thật nói cho tớ biết đi, có phải thật sự là từ trước đến giờ cậu chỉ ngủ không? Bây giờ mới bắt đầu học thật không đó?”

“Tớ coi như là cậu đang khen tớ.”. ngôn tình ngược

Thành tích toán học của hắn nhanh chóng được cải thiện, nhưng những môn khác thì không lý tưởng như vậy, ví dụ như tiếng Anh, tôi cảm thấy rằng đối với cái này, hắn còn tệ hơn cả học sinh tiểu học.

Tôi chép cho hắn bộ phim Friends vào mp3, bắt hắn mỗi lần trước khi lên lớp và sau khi hết tiết đều phải nghe, hắn thật sự không hiểu những người trong đó đang xì xào nói cái gì, thỉnh thoảng lại còn có tiếng cười. Sau đó tự mình tìm tòi thêm, không ngờ lại thật sự yêu thích bộ phim hài này.

“Cậu thích nhân vật nào trong đó nhất?” Tân Đường hỏi tôi.

“Nam hay nữ?”

“À, cả hai.”

“Chandler và Monica, a, trùng hợp là tớ lại thích hai người lúc chưa kết hôn.”

“Trần Mộ Sanh, nói trước tình huống là không tốt!” Tân Đường cắn răng, rồi lại tỏ ra kỳ lạ, “Tớ cho rằng cậu sẽ thích Rachel.”

“Bởi vì cậu thích à.”

“Bởi vì cô ấy xinh đẹp nhất. Monica nói, cô ấy là người thích khống chế một cách điên cuồng.”

Tôi gật đầu, “Cho nên tớ mới thích, tớ không thích hợp làm người dẫn đường cho người khác trưởng thành, tớ luôn hy vọng có người quản lý sinh hoạt của tớ, giống như Monica, tớ rất muốn.”

“Đó chỉ là câu chuyện trên TV, nếu thật sự hiện thực cũng như vậy thì cậu sẽ bị điên đó.”


Ôi đã quên kể rồi, bởi vì chúng tôi học ban văn cho nên cô Diệp thân ái vẫn là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi. Khi đến học kỳ 2 năm cao nhị, cô giáo bảo chúng tôi, mỗi người tự tìm cho mình một ngôi trường đại học làm mục tiêu, cô ấy sẽ làm một tấm hình ngôi trường đó, để chúng tôi dán lên bàn sách của mình.

“Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, mỗi ngày nỗ lực hơn một chút, như vậy sẽ cách mục tiêu của mình càng lúc càng gần.”

Cô Diệp vẫn đáng yêu như vậy, cho nên tôi thích cô ấy. Nhưng cô ấy ngoài sự đáng yêu ra thì cũng rất thực tế, đối với việc có một số bạn học trong lớp chúng tôi đặt mục tiêu quá cao xa, cô Diệp cảm thấy phải nói chuyện với bọn họ một chút.

Lúc đến phiên tôi, cô Diệp đem ảnh chụp trường đại học C tới trên tay tôi, lời nói sâu sắc, “Cô tin tưởng em, nhất định có thể đạt tới mục tiêu của mình. Với thành tích hiện tại của em thì không thành vấn đề, chỉ có về mặt toán học thì cần phải...”

“Cô Diệp...” Tôi nắm nắm tay, “Em biết điểm yếu của mình ở đâu, em sẽ cố gắng khắc phục. Nhưng mà có một chuyện em muốn hỏi. Ảnh chụp mục tiêu của Tân Đường, em có thể đem về cho cậu ấy không?”

“Tân Đường?” Cô ấy lật lật trên bàn, “À, em ấy hình như cũng là Đại học C, em ấy chắc là nôn nóng lắm, phải không, lát nữa, cô còn có việc muốn nói với em ấy.”

Tôi đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, “Cô ơi, xác suất Tân Đường thi đại học vào trường đại học C là bao nhiêu?”

Cô ấy lộ thái độ khó xử, “À, Em ấy nhất định phải vào trường đại học C sao?”

“Đương nhiên ạ, hắn nhất định được mà!”

Cô Diệp nhìn tôi, rồi nhún vai một cái rất nhẹ “Về việc này, thi cử luôn luôn có những chuyện không nói trước được, chúng ta cũng không thể.. Nhưng mà theo ý cô thì với thành tích trước mắt của Tân Đường, nên đặt mục tiêu thấp hơn một chút, như vậy áp lực cũng sẽ nhỏ hơn thì kết quả có khi còn lớn hơn. Tấm ảnh chụp này, đến khi đó chúng ta sẽ...”

“Không được!” Tôi kiên quyết nói, “Cô ơi, cô đừng bao giờ nói với cậu ấy những lời như vậy. Nếu cô thật sự nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ không gượng dậy nổi.”

Tôi quá hiểu Tân Đường, một khi xác định mục tiêu, hắn luôn có thừa tự tin đối với bản thân mình, cảm thấy nhất định có thể đạt tới. Nhưng nếu có một người được uy quyền nói với hắn rằng không được, hắn nhất định sẽ nhụt chí, sẽ sinh ra sự hoài nghi ở trong lòng.

Tôi đã tưởng tượng được vẻ mặt hắn u ám ra sao khi nhận ảnh chụp từ cô giáo, kết quả mà hắn nghe được nhất định là một vài từ an ủi. Sau đó, là bộ dạng bị đả kích của hắn.

Cô Diệp bị tôi hù dọa, hai tay đè lấy vai tôi, bảo tôi bình tĩnh.

Lúc này tôi mới ổn định lại cảm xúc, vội xin lỗi cô ấy “ Xin lỗi cô, em hơi xúc động.”

“Là em đối với chuyện của Tân Đường quá quan tâm.” Cô Diệp mỉm cười nói.


“Không phải không phải, bởi vì em dạy cho cậu ấy học bổ túc, vì thế cho nên đối với sự tiến bộ trong học tập của cậu ấy, em cũng có hiểu biết, em khẳng định là với sự tiến bộ này cậu ấy nhất định có khả năng thi đậu vào trường đại học C.”

Cô giáo khoanh tay lại, “Ừ, cô nhìn thấy được qua phiếu điểm, em đương nhiên là hiểu rõ hơn cô.”

“Như vậy đi, cô Diệp.” Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Dù sao kỳ kiểm tra tháng cũng sắp tới rồi, chúng ta cứ xem thành tích tháng lần này. Nếu Tân Đường có thể xếp hạng trong vòng 20 người đầu tiên. Thì cô có thể đem ảnh chụp trường đại học C đưa cho cậu ấy.”

“Nếu không đạt thì sao?”

“Vậy thì, em sẽ vẽ một bức cho cậu ấy.” Tôi nhỏ giọng nói.

Hôm có kết quả thành tích thi tháng, tôi vẫn luôn ở hồi hộp, ngay cả uống nước cũng không được. Đại Hoa lo lắng nhìn tôi, “Sáng hôm nay cậu đã ăn nhiều lắm à?”

“Tớ chưa ăn gì hết, chỉ uống nước thôi.”

Kết quả thi là sau 12 giờ trưa mới có, nhưng mà trong buổi sáng, cô Diệp có tiết, cho nên sẽ khen thưởng những bạn học có tiến bộ, vì thế kết quả buổi sáng là có thể biết được rồi.

Liên tiếp có mấy cái tên được đọc ra, trước sau không có Tân Đường, lòng tôi hết sức khẩn trương, sự hồi hộp càng lúc càng lớn. Cho đến khi cô Diệp chậm rãi đọc ra cái tên cuối cùng... Tân Đường.

Lúc đó tôi mới thả lỏng toàn thân.

Cô giáo liếc nhìn tôi một cái, sau đó nói, “Tân Đường lần này tiến bộ rất lớn, có thể thấy được thời gian qua đã rất cố gắng, mọi người vỗ tay cho bạn ấy đi.”

Trong lớp tức khắc vỗ tay như sấm dậy, Tân Đường đứng lên, vỗ vỗ phía sau lưng tôi, lại nhảy một bước lên bục giảng, nhận phần thưởng là 50 nguyên tiền mặt trong tay cô giáo.

Đúng vậy, cô Diệp đã thật sự thiết lập một chế độ khen thưởng bằng tiền mặt, đối với điều này, các học sinh trong lớp đều vô cùng ủng hộ cô ấy.

Tân Đường đứng trên bục giảng vừa nhảy vừa giơ tay chữ V, Đại Hoa cằn nhằn, “Thằng nhãi Tân Đường này thật là khoe khoang.”

Tôi rất đồng cảm gật đầu, sau đó đối diện với ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú sang bên này của hắn, bất đắc dĩ liền vươn hai ngón tay lên đầu, một bàn tay che nửa bên mặt, sợ một khi không cẩn thận, sẽ khó có thể ức chế vui sướng.


Tan học, tôi đưa bài tập đến văn phòng của cô Diệp, cô ấy đem ảnh chụp trường đại học C đưa cho tôi, tôi tiếp nhận, vui vẻ cười, “Cảm ơn cô.”

“Nghiêm khắc mà nói, em ấy vẫn chưa đạt được mục tiêu.”

“Cái gì?”

Tôi đi xem thành tích thi tháng trên bảng, Tân Đường xếp hạng 21.

Tuy rằng cô giáo nói cô không tính toán một chút này, làm được đến bước này đã là rất tốt. Nhưng tôi nghĩ lại mà thấy sợ. Sợ chỉ là một người, chỉ là một khoảng cách nhỏ, nhưng cũng là một phần chênh lệch. Nếu đặt vào kỳ thi đại học cả nước, một người này cho dù không chênh lệch bao nhiêu, thì vẫn có khả năng giấc mộng vào đại học sẽ tan vỡ.

Có đôi khi, chúng ta rất nỗ lực, nhưng vẫn không chiếm được kết quả chúng ta muốn thì điều này cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là, khi bạn biết bạn chỉ thua một chút, chỉ một chút thôi, nhưng bạn cũng là người thua cuộc.

Nhưng so sánh với chúng tôi thì, Lục Minh và Khanh Ngữ thảm hại hơn nhiều, hai người liên tục rơi xuống khỏi vị trí thứ nhất thứ hai toàn trường, Khanh Ngữ còn tốt, rơi xuống thứ năm, Lục Minh thì thảm, trực tiếp lọt ra khỏi hai mươi người đứng đầu.

Mỗi lần có kết quả thi xong, chúng tôi đều sẽ tụ tập ở trước cửa hàng nhà Tân Đường, trước kia mặc kệ thành tích như thế nào, chúng tôi cũng không để ở trong lòng, mang tất cả áp lực dùng vào tô mì rồi phóng thích vào bụng, có nghĩa là chúng cũng hoàn toàn sẽ bị tiêu hóa đi.

Nhưng hiện tại thì sao, mấy người chúng tôi ngồi xuống, không khí mù mịt sương giăng lập tức quay quanh chúng tôi.

Lục Minh và Khanh Ngữ tâm trạng không tốt, tôi cũng vì thành tích chỉ kém một người của Tân Đường mà lo sợ bất an, chỉ có hai tên Đại Hoa và Tân Đường ăn uống thoải mái, còn kêu réo với chú Tân là ít thịt bò.

“Đại Hoa, cậu ăn phần của tớ đi.” Khanh Ngữ đẩy tô mì thịt bò của mình đến trước mặt cô ấy, “Tớ còn chưa động vào.”

Lục Minh cũng đưa phần của mình cho Tân Đường, tôi không tìm được ai ăn giùm, vì thế nên phải tự mình múc lấy từng chút từng chút một.

“Các cậu làm sao vậy? Thi hỏng một chút thì cơm cũng không ăn?”

Đại Hoa gật đầu, “Đúng vậy! Đúng vậy! Đã gọi món ra rồi cho dù có khóc thì cũng phải ăn không được lãng phí.”

Lục Minh đứng dậy, “Tớ thật sự không ăn nổi, xin lỗi, tớ về trước.”

Khanh Ngữ lo lắng nhìn cậu ta, đang do dự có nên đuổi theo hay không, tôi vội nói, “Mau đi đi, cậu ấy chắc chắn là hi vọng có cậu bên cạnh.”

Cô ấy gật đầu đuổi theo.

Trên bàn còn dư lại hai chén đầy, đúng lúc chú Tân đi ra, thở dài lắc đầu, Đại Hoa vội nói, “Chú đừng hiểu lầm chú nấu ăn rất ngon, là tại bọn họ tâm trạng không tốt thôi.”

“Chú đương nhiên là nấu ngon.” Chú Tân sờ sờ cái cằm râu lún phún của mình. “Nhưng mà mấy đứa các con càng lớn, thì càng không thảnh thơi như hồi nhỏ...”


Chiếc đũa kẹp mì sợi của tôi đột nhiên cứng đờ ở giữa không trung.

Chúng tôi càng lớn, càng phát hiện bản thân chúng ta khuyết thiếu cái gì. Chúng tôi lúc trước luôn quá mức để ý rằng mình không có cái gì mất đi cái gì, chỉ biết hưởng thụ vui sướng mà không biết tạo ra như thế nào.

Cho nên sự vui vẻ sẽ càng ngày càng ít đi, càng ngày càng không dễ dàng có được.

Tối hôm đó lúc tôi về nhà thì đã thấy ba tôi ngồi một mình trong phòng khách, không mở tivi. Trong tay cũng không có điện thoại, không có sách báo, ông ấy giống như đang ngồi thừ ra mà suy nghĩ.

Đây là một chuyện rất hiếm, có ba của tôi là người rất bận rộn, bây giờ đột nhiên lại có một khoảng thời gian chỉ ngồi im không làm gì.

“Ủa, ba chờ con về sao?”

Ông ấy xoay người lại cười với tôi “Ba đang nghĩ về một chuyện.”

“À, vậy ba cứ nghĩ tiếp đi, con không quấy rầy ba.”

“Mộ Sanh à.” Tôi vừa đi đến cầu thang, ông ấy đột nhiên gọi tôi lại.

“Sao vậy ạ?”

“ Ừ, bây giờ con rất bận à?”

Tôi thở dài, “Đúng vậy, thằng nhãi Tân Đường kia trắc nghiệm tiếng Anh...À, không có gì, ba có chuyện gì à?”

Ông ấy hơi cúi đầu, như là suy xét thật lâu, chậm rãi nói, “Ba muốn nói với con về chuyện của mẹ.”

“Mẹ?” Tôi mang theo hi vọng xa vời hỏi. “Chẳng lẽ hai người muốn tái hôn?”

“Nói bậy gì đó?”

“Vậy thì là chuyện gì? Mẹ nếu có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con là được rồi. Sao lại còn bảo ba truyền đạt nữa?”

“Đây là ba và mẹ con cùng quyết định, nhưng đây là chuyện về con, nên con cần phải biết.”

Thế giới đột nhiên trở nên ảm đạm, cuộc sống của tôi cũng đột nhiên chìm vào trong bóng đêm...