Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 36: Không có chỗ để đặt yên sự tốt đẹp của anh




Ăn cơm trưa ở nhà Tôn Phẩm Đình xong, bố cô nàng còn muốn kéo Tô Huyền chơi cờ tiếp, đúng lúc Tô Huyền nhận một cuộc điện thoại, công ty có chuyện gì đó.

“Chuyện của công ty quan trọng hơn, vậy lần sau chơi tiếp nhé.” Bố của Tôn Phẩm Đình xua tay.

Tô Huyền mỉm cười gật đầu, nhìn Hứa Viên, “Vẫn còn sớm, em đi cùng anh, hay là…”

“Tôi đi cùng anh!” Hứa Viên lập tức đứng lên.

“Viên Viên, con vội cái gì? Không phải con và Tiểu Thâm học cùng một trường hả? Hôm nay là chủ nhật, Tiểu Huyền đã có chuyện rồi, cứ để thằng bé đi trước đi, con ở lại thêm một lúc nữa.” Bà nội Lý không tha, nói.

“Bà nội, bà hồ đồ thế ạ!” Tôn Phẩm Đình tiếp lời, “Người ta đang yêu đương mà, không dính như keo thì sao được?”

“Ối, cũng phải, là bà hồ đồ!” Bà nội Lý vỗ đầu, cười thúc giục, “Vậy hai đứa mau đi đi.”

Hứa Viên mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng, cầm túi cùng Tô Huyền ra cửa.

Tôn Phẩm Đình và mẹ cô nàng đi tiễn hai người.

Tô Huyền mỉm cười nói: “Dì cứ về đi ạ!”

“Có rảnh thì cháu và Viên Viên đến chơi tiếp nhé.” Mẹ Đình Đình cười nói.

“Chắc chắn rồi ạ.” Tô Huyền cười gật đầu.

“Người chị em, làm đúng lắm!” Tôn Phẩm Đình sáp vào Hứa Viên, giơ ngón tay cái lên với cô.

Hứa Viên trừng mắt nhìn cô nàng, “Đừng quên lời cậu nói, tớ chờ ba tháng của cậu đấy.”

“Không vấn đề!” Tôn Phẩm Đình vỗ ngực.

Hứa Viên và Tô Huyền lên xe, không bao lâu, xe rời khỏi tiểu khu.

Tôn Phẩm Đình thấy xe của Tô Huyền đi xa, túm mẹ cô nàng qua, hỏi nhỏ: “Mẹ, sao con chưa bao giờ biết quan hệ giữa nhà mình và nhà Lâm Thâm cũng không tệ lắm?”

“Lúc bố Lâm Thâm còn sống, ông ấy có quan hệ không tồi với bố chị. Mẹ cậu ấy có thể lấy bố cậu ấy, lúc trước là do bà nội chị giới thiệu. Mẹ Lâm Thâm là con gái của một người chị em thân thiết lâu năm của bà nội chị. Hồi chị còn nhỏ, họ đã tới nhà mình rồi. Chỉ là chị không nhớ thôi. Sau đó, Lâm Thị vỡ nợ, mẹ cậu ấy có thể giữ lại một công ty nhỏ, cũng là do bố chị giúp một tay. Bà ấy vì công ty, đã dốc hết tâm huyết, bị bệnh, dưỡng bệnh mấy năm. Mấy năm nay, dịp tết nhất đều đến thăm bà nội chị, chị được nghỉ đông, chơi bạt mạng không thấy bóng dáng đâu, không ở nhà, không gặp là đúng rồi. Lần này là nghe nói bà nội chị bị bệnh, cũng đúng dịp Lâm Thâm được nghỉ cuối tuần, thế nên mẹ con họ tới thôi.” Mẹ Đình Đình giải thích.

Tôn Phẩm Đình than thở, “Thế giới này thật lớn, mà cũng thật nhỏ.”

“Cái con bé này, lẩm bẩm cái gì đấy? Mau vào đi!” Mẹ Đình Đình xoay người vào nhà.

Tôn Phầm Đình nói thầm thêm mấy câu, rồi cũng vào nhà.

Sau khi lái xe ra khỏi tiểu khu, Tô Huyền nghiêng đầu nhìn Hứa Viên, cười hỏi: “Em về trường? Hay là về nhà? Anh đưa em về trước đã.”

“Không cần anh đưa, cho tôi xuống ở trước cổng vào trạm tàu điện ngầm là được.” Hứa Viên thoáng nhìn di động, hai giờ, “Anh cứ bận việc của anh đi!”

“Thật ra công ty không có chuyện gì quá quan trọng cả, xử lý muộn một chút cũng được.” Tô Huyền nói.

Hứa Viên quay đầu nhìn anh.

Tô Huyền mỉm cười, “Anh thấy em ở đó có vẻ không được tự nhiên, giúp em rời đi sớm chút thôi.”

Hứa Viên ngẩn người, bỗng cảm thấy, Tô Huyền lòng dạ thâm hiểm lại thông minh, giỏi quan sát như thế, tất nhiên đã biết điều gì đó. Cô mím miệng, quay đầu, không nói nữa.

Tô Huyền đợi một lát, hỏi cô: “Chi bằng thế này đi, không xa phía trước là nhà anh, anh đưa em về nhà nhé.”

Hứa Viên hoảng sợ, lập tức phản bác, “Không được.”

“Sáng mai, anh đưa em về trường.” Tô Huyền nói, “Từ lúc bà nội gặp em, ngày nào bà cũng lải nhải về em, trong nhà cũng không có ai đâu, dù sao tuần sau cũng phải đến, sớm hay muộn cũng vậy cả.”

Hứa Viên lắc đầu, “Tôi nói không được là không được.”

Tô Huyền nghiêng đầu nhìn cô.

“Dừng xe, giờ tôi muốn xuống luôn.” Hứa Viên vươn tay tháo dây an toàn.

Tô Huyền đè tay cô lại, hơi cười, “Được rồi, không đi là được. Vậy em nói xem em muốn về đâu? Nhà hay trường?”

Hứa Viên thấy anh xóa bỏ ý định đưa cô về nhà, cô mới ngẫm nghĩ rồi nói: “Về trường đi.”

Tô Huyền gật đầu, lái xe theo hướng về trường.

Hứa Viên nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào ghế.

Một tiếng sau, đi đến phía ngoài trường.

Hứa Viên vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nói với Tô Huyền: “Quán cà phê đó, nhìn thấy không? Tôi xuống chỗ đó.”

“Appoint?” Tô Huyền nhìn quán cà phê đó, gật đầu, rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Không về kí túc à?”

“Vẫn còn sớm.” Hứa Viên lắc đầu, “Giờ về, chắc kí túc cũng không có ai, tôi vào đó ngồi một lúc.”

Tô Huyền đồng ý, lái xe qua đó.

Dừng xe trước cửa quán cà phê, Hứa Viên tháo dây an toàn, xuống xe.

Tô Huyền cũng bước xuống theo, đóng cửa xe, khóa xe lại, mỉm cười, “Chú nói em tự mở một quán cà phê, chính là quán này à?” Dứt lời, anh nâng bước đi vào trong.

“Này!” Hứa Viên đi nhanh mấy bước, ngăn anh lại, “Anh làm gì đấy?”

Tô Huyền nhướng mày, “Anh vất vả đưa em về, hơi khát nước, chẳng lẽ em không mời anh ngồi chút à? Uống một tách cà phê?”

“Anh xác định chuyện công ty anh thật sự không gấp?” Hứa Viên không quá tin, nhìn anh.

Tô Huyền gật đầu, “Chuyện có lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng ở bên bạn gái.”

Hứa Viên càng đen mặt, “Tô Huyền!”

Tô Huyền mỉm cười nhìn cô, “Nếm thử chút xem cà phê trong quán của em có ngon không.”

Hứa Viên chỉ có thể tránh đường.

Tô Huyền đẩy cửa, đi vào.

Trong quán cà phê bật nhạc nhẹ, vừa bước vào đã đón lấy một mùi cà phê đậm đặc.

Trước quầy có một nhân viên đang ngồi, nghe thấy tiếng người đẩy cửa bước vào, cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Huyền, cậu ta ngẩn người, nói câu “Xin chào quý khách”, sau đó liền nhìn thấy Hứa Viên vào sau, lập tức nở nụ cười, “Chị Viên Viên! Chị tới rồi ạ?”

Hứa Viên gật đầu.

Tô Huyền liếc mắt đánh giá xung quanh, quán cà phê này vô cùng sạch sẽ, cả bố cục là sắc màu ấm hơi mờ tối. Bốn phía không phải kiểu bàn mở để đãi khách, mà là từng ô vuông nhỏ khép kín. Mùi cà phê truyền tới từ giữa ô vuông.

Mặt tường xung quanh không có đồ trang trí nào khác, chỉ có rất nhiều bức ảnh dán lẻ tẻ thành những chấm nhỏ.

Đủ loại ảnh chụp.

Những bức ảnh đó có một điểm đặc biệt chung, đều là ảnh chụp một nam một nữ, không có bức nào chụp riêng một người cả.

Có bức ngọt ngào bón đồ ăn cho nhau, có bức nhìn nhau, có bức vui vẻ chơi đùa, vô cùng ấm áp, khắp nơi đều cho thấy niềm hạnh phúc trong tình yêu.

Tô Huyền nhìn một lượt, sau đó quay đầu lại hỏi Hứa Viên: “Chỗ này của em không tiếp khách độc thân à?”

Hứa Viên khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Tô Huyền mỉm cười, “May là anh không được coi là độc thân.”

Hứa Viên trợn trắng mắt, tiến lên hỏi cậu nhân viên: “Hàn Diệp, còn chỗ không?”

Hàn Diệp nhìn Tô Huyền, rồi lại nhìn Hứa Viên, bỗng “Ối” một tiếng, vươn tay chỉ vào Tô Huyền, “Anh ấy là…”

Hứa Viên lập tức gạt tay cậu ta xuống, “Chị hỏi cậu còn chỗ không?”

Hàn Diệp rút tay về, ngậm cái miệng đang há ra vào, lắc đầu, nói nhỏ: “Không còn ạ, ngoài phòng của chị, chỗ khác đều kín cả rồi, hôm nay là chủ nhật.”

“Vậy…” Hứa Viên nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tô Huyền.

“Vậy tới phòng em là được.” Tô Huyền tiếp lời, ý cười ôn hòa, nói với Hàn Diệp: “Uống cà phê treo trên biển quán cà phê này của hai người đi. Cảm ơn.”

“Đừng khách khí, nếu anh là…” Cậu ta vừa định nói bạn trai của chị Viên Viên, thấy ánh mắt Hứa Viên quét đến, cậu ta vội vàng nuốt lại, sửa miệng nói: “Vậy tôi đi pha cà phê cho quý khách ạ.”

Tô Huyền mỉm cười, cầm tay Hứa Viên, “Phòng em ở đâu? Đưa anh qua đó đi.”

Hứa Viên mím môi, “Anh thật sự muốn đến phòng tôi?”

“Sao? Phòng em có bí mật à? Không thể vào được?” Tô Huyền mỉm cười nhìn cô.

Hứa Viên cúi đầu, nhìn sàn nhà, một lát sau, cô nói: “Anh theo tôi.”

Tô Huyền gật đầu.

Đây là một cửa hàng ba tầng, tầng một và tầng hai có bố cục giống nhau, tầng ba thì bố cục không giống hai tầng dưới, ở đây chỉ lắp đặt ba bốn ô vuông, dễ thấy là không gian trong ô vuông lớn, trang trí cũng vô cùng lộng lẫy.

Hứa Viên đi đến trước một ô vuông, tìm thẻ từ trong túi ra, quẹt nhẹ trên cửa. Cửa phòng mở ra, cô ra hiệu cho Tô Huyền đi vào.

Tô Huyền nhìn cô, bước vào.

Vừa bước vào phòng, Tô Huyền đã nhìn thấy ảnh chụp dán khắp nơi trên tường, anh cười, “Đây là nguyên nhân em hơi do dự hả?”

Hứa Viên đứng ở cửa nói với anh: “Nếu anh hối hận, có thể lập tức rời đi.”

Tô Huyền lắc đầu, tùy ý ngồi xuống sô pha, “Không hối hận.”

Hứa Viên thấy ý cười của anh không thay đổi, nhìn thấy ảnh của Lâm Thâm thì cũng không có vẻ mặt không vui dư thừa nào, dáng vẻ tùy ý, khí chất thanh tao, giống như bình thường. Cô vươn tay đóng cửa phòng lại, “Vậy anh uống một tách cà phê rồi đi là được.”

Tô Huyền gật đầu.

Hứa Viên ngồi xuống ghế đối diện anh.

“Em hay đến đây?” Hứa Viên cầm khung ảnh trên bàn, cười hỏi.

Hứa Viên nhìn khung ảnh trong tay anh, đây là thứ duy nhất khác hai tách cà phê đặt ở trên bàn, tuy là khung ảnh nhưng không có bức ảnh nào trong đó, chỗ gài ảnh, trống không.

Cô đặt nó ở đây với ngụ ý là muốn một ngày nào đó, cô có thể gài ảnh của cô và Lâm Thâm vào đó.

Nhưng mà, ao ước đó kiên trì ba năm rồi, sau này e là càng không có cơ hội.

Sắc mặt cô hơi ảm đạm, cô lắc đầu, “Không hay đến.”

“Thật?” Tô Huyền giương mắt nhìn cô.

Hứa Viên “Ừm” một tiếng.

Cô thật sự không hay đến, chỉ có lúc tâm tình không tốt, cô mới muốn tới ngồi một lúc. Tuy lúc tâm tình cô không tốt cũng nhiều, nhưng cô cũng có cảm xúc mâu thuẫn với nơi này. Nơi này giống như một căn cứ bí mật cô đặt sâu trong lòng, ngay cả bản thân cô cũng sợ phải xâm nhập.

Hôm nay đưa Tô Huyền tới đây, cũng là lần đầu tiên cô dẫn người vào.

Cô từng nghĩ, người đầu tiên cô dẫn vào, nhất định là Lâm Thâm.

Đáng tiếc, cô lầm rồi!

Tô Huyền buông khung ảnh, mỉm cười nói: “Nơi này ngoại trừ em, đây là lần đầu tiên dẫn người khác vào hử?”

Hứa Viên gật đầu.

Tô Huyền cười khẽ, dựa người vào ghế sô pha, tư thế thanh nhã mà thoải mái, “Xem ra anh nên cảm thấy rất vinh hạnh rồi.”

Hứa Viên mím môi, giương mắt nhìn anh.

“Chị Viên Viên, cà phê xong rồi ạ, em bưng vào cho chị, hay chị tự ra lấy?” Hàn Diệp nhẹ giọng hỏi ngoài cửa.

Hứa Viên lập tức đứng lên, đi tới cửa, mở cửa phòng, đón lấy cà phê trong tay cậu ta.

“Có cần em mang chút đồ ăn nhẹ không?” Hàn Diệp hỏi nhỏ.

Hứa Viên lắc đầu, đóng cửa phòng, bưng cà phê đến trước bàn, đặt trước mặt Tô Huyền.

“Ngửi mùi cũng không tồi. Mỗi ngày đều ngập khách ư?” Tô Huyền cười hỏi.

Hứa Viên gật đầu, “Nếu uống một tách cà phê ở chỗ tôi, phải hẹn phòng trước, thỉnh thoảng, có thể phải xếp hàng một tuần.”

“Hot vậy hả?” Tô Huyền có phần bất ngờ.

Hứa Viên lấy khung cảnh qua ngắm nghía, ngữ khí có chút phấn chấn, “Có lẽ người đến chỗ tôi, không phải uống cà phê, mà là tình yêu đấy.”

Tô Huyền nhướng mày.

Hứa Viên nghiêm túc nhìn anh, “Anh cũng biết đấy, tình yêu là chủ đề mãi mãi không thay đổi, chỉ cần là con người, đều cần yêu và được yêu. Nhất là những người còn đang đi dạo trong sân trường đại học, ngoài sách vở thì chính là tình yêu. Nói chuyện tình yêu, cần một nơi lãng mạn thế này.”

“Tiêu thụ tình yêu sao?” Tô Huyền bật cười.

“Coi như vậy đi!” Hứa Viên gật đầu.

“Chú nói sau khi em đỗ vào trường này, trước khi nhập học, em đã mua lại quán cà phê này, ba năm nay, nhất định kiếm được đầy túi nhỉ?” Tô Huyền nhìn cô.

Hứa Viên ngẫm nghĩ, thành thật nói: “Lợi nhuận của quán cà phê này ba năm nay chắc đủ để tôi mở thêm năm quán cà phê như thế này nữa.”

“Mở chưa?”

“Chưa.” Hứa Viên lắc đầu, “Trước khi khai trương, suy nghĩ của tôi là, bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp, tôi phát triển quán cà phê thế này thành chuỗi cửa hàng nhiều chi nhánh bên trong các trường đại học cao đẳng trên toàn quốc. Nhưng sau đó tôi lại xóa đi suy nghĩ đó rồi.”

“Vì sao?”

Hứa Viên cúi đầu, nhìn khung ảnh trong tay, nhất thời im lặng.

Tô Huyền nhìn cô, mắt hơi nheo lại, anh bưng cà phê lên uống, khẩu khí vẫn êm tai như thường, “Từ bỏ một giấc mộng, thật sự có chút tiếc nuối, quán cà phê như thế này không chỉ được đón chào ở trong nước, mà hẳn là cũng sẽ được đón chào ở nước ngoài, có lẽ em không chỉ phát triển được trong phạm vi cả nước, mà còn có thể phát triển ra thành phạm vi thế giới nữa.”

“Anh quá đề cao tôi rồi đấy!” Hứa Viên nhịn không được, bật cười.

Tô Huyền nhấm nháp, khen ngợi, “Hương vị cà phê quả thật không tồi, uống vào không chỉ là tình yêu, chất lượng cũng có thể đảm bảo.”

Hứa Viên ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Huyền cười lịch sự tao nhã, áo sơ mi trắng, quần kaki, bưng tách cà phê ngồi đó, như một bức tranh.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã biết, người đàn ông này không đơn giản là đẹp, mà là rất đẹp.

Lâm Thâm quả thực không đẹp như anh, cũng không có nhiều ưu điểm đếm không hết như anh, càng không xuất sắc như anh.

Nhưng, cô đã thích Lâm Thâm từ lâu, vì thế, Tô Huyền có tốt hơn nữa, cô cũng không rung động.

Cô bất tri bất giác, nhìn chằm chằm Tô Huyền hồi lâu, Tô Huyền cũng không nói nữa, uống cà phê, để mặc cô nhìn.

Một lúc sau, Hứa Viên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn mặt bàn, đôi môi khẽ mấp máy, mở miệng: “Tô Huyền, hẳn anh cũng biết, trong lòng tôi có người mà tôi thích rồi, chính là Lâm Thâm.”

Tô Huyền nhướng nhướng mày, không nói gì.

Tay Hứa Viên vẽ vòng tròn trên mặt bàn, giọng nói cô trầm thấp ảm đạm, “Tôi thích anh ấy ba năm, dù anh ấy không thích tôi, nhưng tôi vẫn còn thích anh ấy.”

Tô Huyền vẫn không nói gì như trước.

Hứa Viên cắn môi, ngước mắt nhìn anh, “Anh hỏi vì sao tôi thay đổi chủ ý, không mơ ước về việc mở chuỗi quán cà phê đó nữa, là bởi vì, tình yêu của tôi sau khi bước vào cánh cửa đại học, dừng lại ở đây, dừng lại ở ngôi trường này, tôi không muốn chuyển sang nơi khác nữa.”

Tô Huyền lẳng lặng nghe, sắc mặt như thường.

Hứa Viên nhìn anh, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Anh rất tốt, bất cứ ai đứng trước mặt anh, đều không nói ra được chỗ không tốt của anh. Nhưng lòng tôi đã không còn chỗ để đặt yên sự tốt đẹp của anh nữa, cho nên…”

Tô Huyền bỗng buông tách cà phê, ung dung tiếp lời cô, “Cho nên, em dẫn anh vào đây, là muốn cho anh biết, em không có cách nào tiếp nhận anh, để anh biết khó mà lui?”