Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 34: Lại gặp gỡ bất ngờ




Hứa Viên lên xe với tâm tình không hề tốt.

Sau khi cứ vậy mà bị chỉ định tuần sau phải ra ngoài, tâm tình cô thật sự không thể nào tốt được.

Nhất là đến nhà của Tô Huyền nữa.

Vậy mà phải đến nhà Tô Huyền?

Tô Huyền lái xe ra khỏi cổng nhà, sau khi đi được hơn mười phút, Hứa Viên mới quay đầu nhìn anh chất vấn: “Tôi hỏi anh, bà nội anh đến trường thăm tôi, cô anh đến trường tôi đón bà, giờ anh gài bẫy bà nội tôi nói là phải đến nhà anh, chuyện này, có phải đều do anh cố ý sắp đặt không?”

Tô Huyền quay đầu, “Em cảm thấy anh cố ý?”

Hứa Viên nhìn anh chằm chằm, ý không cần nói cũng biết.

Tô Huyền một tay nắm vô-lăng, một tay day trán, “Bà nội đến trường thăm em, là đi một mình, nếu anh biết, em cảm thấy bà lớn tuổi như vậy, anh sẽ để bà đi một mình à?”

Hứa Viên không lên tiếng.

“Cô đến trường đón bà, là bởi hôm đó sau khi ngắt cuộc điện thoại của em, đúng lúc cô gọi đến, anh liền tiện thể bảo cô đi đón luôn.” Tô Huyền lại nói.

Hứa Viên vẫn không lên tiếng như trước.

“Còn việc em bảo anh gài bẫy bà nội…” Anh thở dài, “Bà nội bảo anh tuần sau đến nhà tiếp, anh thuận miệng nên nói luôn. Nếu bà nội không đề cập tới, anh cũng sẽ không nói, tránh cho em hiểu lầm. Nhưng tuần sau, bà nội anh nhất định sẽ gọi điện cho em, bảo em đến nhà.”

Hứa Viên nghiêng đầu qua một bên, nói chắc nịch: “Dù sao cũng đều tại anh.”

Tô Huyền cười nhẹ, “Rồi, anh thừa nhận đều là tại anh, nếu không phải là anh theo đuổi em, đống phiền phức này đương nhiên sẽ không có.”

Hứa Viên hừ một tiếng.

“Đừng không vui nữa, cũng có phải em chưa từng gặp bà nội và cô đâu, hai người họ là hai người cực kì khó ở chung trong nhà, ấn tượng của họ về em đều tốt cực kì luôn ấy. Còn những người khác, cũng chẳng có mấy người đâu, em cứ yên tâm đi.” Tô Huyền trấn an cô.

“Tôi đã đồng ý đâu.” Hứa Viên trừng mắt, “Anh nói với tôi những thứ đó làm gì?”

Tô Huyền bật cười, “Con người bà nội, sở trường lớn nhất là túm lấy người ta sống chết không buông tay, nếu em không đồng ý, phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị bà quấy nhiễu đi.”

Hứa Viên nhớ tới bà lão sử dụng thành thạo nhiều kiểu vẻ mặt đó, đầu bắt đầu đau.

Tô Huyền nhìn cô, khóe miệng cong lên, anh không nói nữa, chuyên tâm lái xe.

Hứa Viên lâm vào tình trạng vô cùng ảo não, cô nghĩ, hôm đó nếu cô không nhất thời mềm lòng chạy xuống tầng, có phải những chuyện xảy ra liên tiếp sau đó cũng sẽ không xuất hiện? Nhưng bà cụ một mình phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngất rồi gặp chuyện gì thì làm sao?

Cô rối rắm hồi lâu, nhụt chí dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.

“Đến nhà bà nội Lý, phải mua chút đồ.” Tô Huyền bỗng nói, “Đến trung tâm thương mại phía trước nhé, thế nào?”

Hứa Viên nói không có sức lực, “Tùy anh.”

Tô Huyền quẹo xe vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, sau đó xuống xe, đi đến sườn xe bên kia, mở cửa xe, kéo Hứa Viên xuống xe.

Hứa Viên rã rượi.

Tô Huyền buồn cười xoa xoa đầu cô, “Không phải còn một tuần à? Giờ em sợ cái gì?”

“Ai nói tôi sợ?” Hứa Viên ưỡn ngực.

“Vậy lên tinh thần một chút.” Tô Huyền cười kéo cô đi đến khu chuyên bán thực phẩm trong trung tâm.

Dạo qua một vòng ở bên trong, hoàn toàn là Tô Huyền làm chủ, chọn mấy thứ quà tặng, Hứa Viên phát hiện mình chỉ là một vật làm cảnh, khi anh đã chọn xong, cô nhìn đồ trong xe hàng, hỏi: “Anh có thứ gì không biết không?”

“Thứ không biết? Có ý gì?” Tô Huyền hỏi.

“Chẳng hạn như, tương tự nấu cơm, giặt quần áo, dọn phòng, mấy thứ đó anh đều biết làm, làm còn tốt hơn cả con gái nữa. Tôi nói là những việc anh không biết làm, làm không tốt đó.” Hứa Viên giải thích, “Khiến người ta thoạt nhìn thì thấy anh không toàn năng như vậy.”

Tô Huyền nghe vậy thì nhướng mày, “Theo ý của em, anh rất toàn năng?”

Hứa Viên “Ờm” một tiếng, gật đầu.

Con ngươi của Tô Huyền khẽ chuyển, bên trong chứa ý cười nồng đậm, anh nói: “Việc anh không biết có rất nhiều, con người đâu thể toàn năng được?”

“Ví dụ?” Hứa Viên hỏi.

Tô Huyền nhìn cô, cố ý nói: “Anh không nói đâu, sau này em cứ từ từ phát hiện đi.”

Hứa Viên bĩu môi.

Hai người cùng đi đến quầy thanh toán.

Mới đi được mấy bước, phía sau bỗng có người gọi: “Hứa Viên?”

Hứa Viên dừng bước, quay đầu, thấy là mẹ Lâm Thâm, cô sửng sốt, chào một tiếng: “Cô ạ!”

Tô Huyền cũng xoay người, mỉm cười chào: “Cô ạ, khéo quá.”

“Đúng vậy, khéo thật.” Mẹ Lâm Thâm đi lên trước, nhìn hai người, cười nói: “Vừa rồi còn tưởng là nhìn lầm, không ngờ rằng thật sự là hai cháu. Các cháu thế này là…” Bà liếc nhìn xe mua hàng.

Tô Huyền cười nói: “Đến nhà thăm một người bà bị bệnh ạ, chúng cháu tới đây mua đồ.”

Mẹ Lâm Thâm cười nói: “Vậy hai cháu mau đi đi, cô chỉ nhận ra hai cháu nên chào hỏi một tiếng thôi.”

Tô Huyền cười gật đầu, vươn tay nắm tay Hứa Viên, xoay người, “Vậy chào cô ạ.”

Hứa Viên cũng vội vàng nói: “Chào cô ạ.”

Mẹ Lâm Thâm cũng cười nói “Chào hai cháu”, nhìn hai người thanh toán rồi rời khỏi trung tâm thương mại, bà quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lâm Thâm đã di chuyển đến đây từ gian hàng bên cạnh không biết từ bao giờ, đứng phía sau bà, hàng loạt hàng hóa xếp trong trung tâm và những người đi qua đi lại cũng không thể hòa tan thứ khí nào đó trên người anh, bà gọi anh: “Tiểu Thâm!”

Lâm Thâm nghe tiếng thì thu hồi tầm mắt, “Mấy dãy hàng này không có gì để mua cả, mẹ con mình đi nơi khác xem thôi.”

Mẹ Lâm Thâm gật đầu.

Lâm Thâm đi đến nơi khác.

Mẹ Lâm Thâm đi theo sau anh, đi được mấy bước, muốn nói lại thôi, “Nghe nói hơn hai tháng trước Tô Huyền mới về nước, sao cậu ta lại quen Hứa Viên? Trước kia con nói nhà Hứa Viên…”

“Mẹ!” Lâm Thâm cắt ngang lời bà.

Mẹ Lâm Thâm nhìn anh, thấy anh không muốn nói nữa, bà thở dài, mím miệng.

Tô Huyền và Hứa Viên đi đến bãi đỗ xe, đặt đồ vào cốp sau, sau khi lên xe, Hứa Viên không nói gì.

Tô Huyền cũng không nói, lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Nhìn thấy dòng xe đi tới đi lui và khung cảnh các tòa nhà cao tầng, lòng Hứa Viên bình tĩnh, sau hôm qua gặp Lâm Thâm và mẹ anh, dường như cô đã nhanh chóng quên mất, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ trằn trọc một đêm không yên giấc. Sẽ không ngừng tự hỏi mình có để lại ấn tượng tốt trong lòng mẹ anh hay không nhỉ! Hôm qua, cô phá lệ không nghĩ đến những điều đó.

Hôm nay, lại càng không nghĩ, giây phút đó, giống như chào hỏi mẹ của một người bạn học có quen biết mà thôi.

Lâm Thâm!

Đã từng, là người cô nhất thiết nghĩ đến rất nhiều lần trong cuộc sống mỗi ngày, hiện giờ hình như càng lúc càng mờ nhạt.

Không gặp, gần như đã không còn nghĩ đến nữa.

Cô tự giễu nhếch khóe miệng, thì ra tưởng rằng, cô có thể cả đời này sa vào Lâm Thâm không thể dứt ra được, rơi xuống cái hố sâu của anh không thể nhổm lên, cả đời này, không phải anh thì không được. Thì ra không phải như vậy.

Lấy ba năm nói đến cả cuộc đời, vẫn quá ngắn. Ngắn đến không chống đỡ được sự biến đổi trong vòng hai tháng.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm thấy nghĩ đến những điều này thật mệt, còn mệt hơn rất nhiều lần so với việc đến nhà Tô Huyền.

So sánh như vậy, hình như đến nhà Tô Huyền cũng chẳng có gì cả.

“Đừng nói với anh em muốn ngủ đấy.” Tô Huyền bỗng mở miệng, giọng nói dễ nghe, êm dịu đến cực điểm.

Hứa Viên lắc đầu, “Ai nói tôi muốn ngủ?”

“Vậy thì đổi thành em lái xe nhé! Đêm qua anh chuẩn bị tài liệu ngủ rất muộn.” Tô Huyền nói, “Đến nhà bà nội Lý còn một tiếng nữa, anh phải nghỉ ngơi một chút, vực dậy tinh thần.”

Hứa Viên mở to mắt, “Anh sợ cái gì?”

Tô Huyền dừng xe ở bên đường, tháo dây an toàn, nói với cô: “Không phải bác Tôn thích chơi cờ à? Anh sợ không có thể lực thực sự để chống đỡ cùng bác ấy.”

Tâm tình Hứa Viên bỗng tốt hẳn lên, “Vậy anh phải nuôi dưỡng đủ tinh thần đấy, công phu túm người chơi cờ của bác Tôn là hạng nhất, nếu công phu tiếp của anh không đủ mức, đúng là không thể chịu được đâu.” Nói xong, cô tự tháo dây an toàn, xuống xe, đổi chỗ cho anh.

Tô Huyền ngồi ở vị trí phó lái xong, nhắm mắt lại, “Em lái chậm chút nhé, trước giữa trưa đến là được, nói vậy…”

Anh còn chưa nói xong, đi động của Hứa Viên vang lên.

Cô vừa thấy là bà nội Lý, đã nghe máy.

“Viên Viên, hai đứa đến chưa?” Bà nội Lý hỏi trong điện thoại.

“Đang trên đường đến ạ, một tiếng nữa sẽ đến nhà bà.” Hứa Viên nhìn thoáng qua Tô Huyền, nói.

“Được rồi, bác Tôn con bày cờ xong rồi này, đang chờ Tiểu Huyền đấy.” Bà nội Lý cười nói: “Lái chậm một chút, để nó chờ thêm lúc nữa cũng không sợ.”

Hứa Viên cười đồng ý, treo máy.

Tô Huyền buồn cười, “Xem ra anh thật sự phải ngủ một giấc thật ngon trước rồi.”

“Tôi chỉ biết lái xe, không biết lái chậm, anh chỉ có một tiếng.” Hứa Viên nói xong, lái xe hòa vào dòng xe cộ.

Tô Huyền bật cười, chỉnh cho ghế thấp xuống, nhắm mắt lại.

Có lẽ hôm qua anh ngủ thật sự muộn, vì thế, sau mấy phút lái xe, Hứa Viên đã nghe được tiếng hít thở đều đều truyền đến từ người bên cạnh.

Anh thật sự ngủ rồi!

Hứa Viên nghĩ công phu ngủ của người này tuyệt đối cũng là hạng nhất, nói ngủ là ngủ ngay được, hôm đó ở công ty là như vậy, hôm nay cũng thế. Nhìn từ điểm đó, hai người vẫn có điểm chung.

Nghĩ đến điểm chung, cô bĩu môi, lập tức xóa sạch suy nghĩ đó.

Một tiếng sau, tới ngoài khu nhà của Tôn Phẩm Đình.

Hứa Viên nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tô Huyền vẫn còn ngủ, cô nhìn thời gian, mới mười giờ, cô ngẫm nghĩ, vẫn đỗ xe ở bên đường, tắt động cơ, chỉnh ghế ngồi thấp xuống, lấy di động qua, đổi sang chế độ im lặng, lướt tin tức.

Nhiệt độ của vụ mấy tỉ cuối cùng cũng hạ xuống.

Nửa tiếng sau, có người ở ngoài gõ gõ cửa kính.

Hứa Viên giương mắt nhìn lại, thấy là Tôn Phẩm Đình, cô mở cửa xe.

Trong tay Tôn Phẩm Đình xách một quả dưa hấu lớn, cô nàng nhìn Hứa Viên, huýt sáo, “Sao lại là cậu lái xe? Con xe xịn này lái thế nào? Có phải rất phong cách không?”

“Xe có xịn hơn nữa, dưới tình hình giao thông Bắc Kinh, cũng là con ốc sên thôi.” Hứa Viên đánh giá cô nàng từ trên xuống dưới, thấy cô nàng mặc áo ba lỗ quần soóc, đầu buộc tóc đuôi ngựa, còn đâu là dáng vẻ ăn diện không là nữ thần thì là yêu tinh như lúc ở bên ngoài nữa. Cô phì cười, “Cậu cũng mát mẻ thật.”

“Tô thiếu đâu?” Tôn Phẩm Đình vươn tay huých huých cô, nhìn vào trong xe.

Tô Huyền đã tỉnh lại, đang tháo dây an toàn, chốc lát, anh xuống xe, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn, cùng Tôn Phẩm Đình chào hỏi.

Tôn Phẩm Đình đánh giá Tô Huyền một lượt, chậc chậc mấy tiếng, đẩy đẩy Hứa Viên, “Cậu có bạn trai dễ khiến người ta mê mẩn thế này, sau này nhọc lòng chết rồi.”

Hứa Viên trừng mắt nhìn Tôn Phẩm Đình.

Tôn Phẩm Đình mở cửa xe, đặt dưa hấu vào xe, thoắt cái ngồi vào ghế lái, nói với Hứa Viên: “Cậu đưa anh ấy đi về đi, tớ giúp cậu lái xe vào. Cũng thử con xe xịn này luôn.”

Nói xong, cô nàng lái xe vụt đi

Hứa Viên “Này” một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Huyền.

Tô Huyền buồn cười, “Đi thôi, em dẫn đường, chúng ta đi vào.”

Hứa Viên gật đầu.

Bảo vệ nhận ra Hứa Viên, cười chào hỏi, để hai người đi vào.

Hứa Viên đi được mấy bước, cảm thấy bất thường, quay phắt đầu lại, phát hiện bảo vệ cầm máy ảnh trộm chụp cô và Tô Huyền, cô có phần câm nín, trừng mắt nhìn Tô Huyền, “Anh thật sự quá chói mắt rồi đấy.”

Tô Huyền tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Để làm quảng cáo cho công ty, anh không ló mặt ra ngoài thì sao được?”

“Tập đoàn Vân Thiên của anh còn thiếu phí quảng cáo hả? Để người đường đường là người cầm đầu xuất đầu lộ diện làm quảng cáo?” Hứa Viên nhìn anh.

Dường như Tô Huyền bất đắc dĩ hơn, “Tập đoàn càng lớn, nuôi càng nhiều người, các bộ phận đều cần chi phí, phí quảng cáo đương nhiên có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm. Không phải Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là ‘xung phong đi đầu làm gương cho lính’ sao? Anh không vào địa ngục thì ai vào.”

Ê! Ngạn ngữ là để anh học rồi dùng như vậy hả?

Hứa Viên trợn trắng mắt, muốn nhấc chân đạp người này, khó chịu nói: “Vân Thiên của anh mà gay go, chẳng phải người khác đều phải chờ chết đói hay sao?”

Tô Huyền cười khẽ, “Người khác chết đói hay không anh mặc kệ, dù sao thì anh có thể tiết kiệm được gì thì cứ tiết kiệm, để mỗi một người sau khi theo anh thì sẽ sống, sẽ không cảm thấy quá khổ cực.”

Hứa Viên bĩu môi, không bình luận cách nói chứa hàm ý của anh.

Tô Huyền bỗng sáp vào cô, nói nhỏ: “Rõ ràng một tiếng có thể lái xe đến đây được, em đi thế nào mà mất tận một tiếng rưỡi thế?”

“Tôi thích đấy!” Hứa Viên hừ một tiếng.

Tô Huyền cười xoa xoa đầu cô.

“Bỏ cái móng vuốt chó của anh ra, anh làm tóc tôi rối rồi đấy!” Hứa Viên không khách khí gạt tay anh xuống.

“Thật không ngờ rằng đôi tay này của anh còn có ngày bị người ta chê nữa.” Tô Huyền buồn cười, rút tay về, nhắc nhở cô: “Hình như em đi nhầm rồi, hẳn là đi đường này mới có thể đến biệt thự số 5.”

Hứa Viên lập tức dừng bước, nhìn anh, “Sao anh biết là biệt thự số 5?”

“Bà nội Lý gọi điện đến đặc biệt nói cho anh biết địa chỉ.” Tô Huyền nói.

Hứa Viên bực bội trong lòng.

Hai người vào biệt thự số 5, Tôn Phẩm Đình đã chờ ở cửa, bên chân cô nàng ngoài quả dưa hấu kia, còn đặt một đống đồ, thấy hai người đi vào, cô nàng khinh bỉ, “Hai người đi quá chậm, nói chuyện tình yêu tình báo nên ở trước hoa dưới trăng, giờ là giữa ban ngày ban mặt, cũng quá buồn nôn rồi đấy.”

“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Hứa Viên vươn tay xách đồ.

Tô Huyền mỉm cười, cầm những thứ nặng trong tay mình.

Ba người vào cửa nhà, còn chưa gọi, bà nội Lý đã mở cửa ra, vui vẻ nói: “Cuối cùng hai đứa cũng tới rồi à, còn tưởng hai đứa sẽ đến sớm, không ngờ rằng hóa ra hai đứa còn đến muộn nữa.”

“Bà nội Lý ạ!” Tô Huyền và Hứa Viên cười chào hỏi.

“Đúng là hai đứa cháu ngoan, mau vào nhà đi.” Bà nội Lý tránh khỏi cửa, miệng than vãn, “Ơ hay, sao lại mua đồ đến? Tiểu Huyền, đồ con tặng bà ở bệnh viện lần trước, bà còn chưa ăn hết đâu đấy.”

“Sức khỏe bà không tốt, cần bồi bổ nhiều hơn, bà cứ ăn dần ạ.” Tô Huyền nói xong, vào nhà, khi nhìn thấy có người trong nhà, anh hơi sửng sốt, rồi cười nói: “Thì ra cô và Lâm tổng cũng ở đây ạ.”

Hứa Viên nghe vậy thì ngạc nhiên, giương mắt nhìn, quả nhiên thấy Lâm Thâm và mẹ anh vậy mà đã ở đây? Trước giờ cô chưa từng thấy Lâm Thâm và mẹ anh ở nhà Tôn Phẩm Đình, cô quay đầu nhìn Tôn Phẩm Đình ở phía sau.

Tôn Phẩm Đình nhún nhún vai, lắc đầu, nói khẽ: “Tớ cũng bất ngờ luôn, sao họ lại tới nhà tớ?”