Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 32: Học tập kinh nghiệm lâm sàng




Hứa Viên mở to mắt nhìn Tô Huyền.

Hôm đó buổi đấu thầu cô và Lâm Thâm đã chuẩn bị trước cả nửa tháng trời, vất vả từ giữa trưa đến tối mịt, vẫn không thành công, thì ra là bởi anh.

Cô vươn tay chỉ vào anh, nhất thời không nói được nên lời.

Tô Huyền nhìn dáng vẻ cô trợn mắt há mồm, trông vừa tức giận vừa buồn cười, anh vươn tay nắm tay cô, “Đi thôi nào, ba người kia vẫn còn chờ trong phòng đấy, một lúc nữa là đồ ăn nguội rồi.”

Hứa Viên bị anh nắm tay đi được mấy bước, bỗng dừng lại, nhìn anh nói: “Tối hôm ấy, lúc sau tôi đến nhà hàng đó, khi đến đó đã gần mười một giờ rồi, nhân viên nói anh đi lúc mười rưỡi?”

Tô Huyền kinh ngạc, “Lúc sau em đến?”

Hứa Viên gật đầu, “Vốn là tôi về trường, nhưng sau đó Tôn Phẩm Đình đến trường tìm tôi, kéo tôi đi, tôi vốn nghĩ người đó đã đi từ lâu rồi, ai biết anh còn đợi đến mười rưỡi mới đi chứ.”

Tô Huyền cười cười.

Hứa Viên buồn bực, “Này, vì sao anh đợi lâu như vậy?”

Tô Huyền nhìn cô, con ngươi khẽ chuyển, “Anh muốn gặp em, đương nhiên không tiếc tiêu tốn thời gian rồi.”

Hứa Viên lườm, “Lừa quỷ à, anh có biết tôi đâu, sao lại muốn gặp tôi? Chẳng lẽ bố tôi cho anh ấn tượng tốt vậy à? Đến mức anh dồn tâm trí cho việc xem mặt?”

Tô Huyền cười khẽ, “Em không tin?”

Hứa Viên bĩu môi, “Không tin.”

Tô Huyền thở dài, “Vậy nói thế này đi, anh không tìm được bạn gái, cho nên, khó khăn lắm mới có người giới thiệu cho đi xem mặt, đương nhiên anh phải nắm bắt cơ hội tìm một cô bạn gái rồi.”

Hứa Viên “xùy” một tiếng, “Thôi đi, anh còn dám nói nữa à, nếu anh mà không tìm được bạn gái thì tất cả đàn ông đều không tìm được bạn gái.”

Tô Huyền kinh ngạc, sau một lúc, anh cười to thành tiếng.

“Anh cười cái gì?” Hứa Viên cảm thấy từ miệng anh chẳng thốt ra được câu nào thật cả.

“Trong mắt em anh mà tốt vậy cơ à?” Tô Huyền cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai cười rạng rỡ, dường như tâm tình rất tốt.

Anh vốn đã tuấn tú đẹp trai, giờ cười tươi như vậy, thật sự là khiến người ta khó có thể chống đỡ.

Hứa Viên vươn tay che mắt, không nhìn anh, tức giận nói: “Tôi chẳng cảm thấy anh tốt gì đâu, là người khác, Tiểu Thu, Lam Lam rồi một loạt cô nàng mê trai nữa đấy, quả thực rất nhiều.”

Tô Huyền che miệng ho khan một tiếng, cười nói: “Vậy đổi sang cách nói khác, hôm đó anh mang theo máy tính và tài liệu, vừa làm việc vừa chờ người, quên mất thời gian. Sau khi làm xong thì đã mười rưỡi rồi.”

Hứa Viên cảm thấy vẫn là cách nói này khá có sức thuyết phục, cô gật đầu, tỏ ý chấp nhận, đồng thời lầu bầu: “Cuồng công việc.”

Tô Huyền buồn cười nhìn cô.

Hứa Viên đi về phía trước được mấy bước, bỗng dừng lại, “Không đúng.”

“Hử?” Tô Huyền nghiêng đầu, “Không đúng gì?”

Hứa Viên lập tức nói: “Tôi và Tôn Phẩm Đình đến nhà hàng đó, sau khi biết anh đã rời đi, bọn tôi đến quán bar. Sau đó…” Cô nhớ lại, “Vì sao anh chuốc rượu tôi? Sao anh nhận ra tôi?”

Tô Huyền nhướng mày.

Hứa Viên đổi sang vẻ mặt nguy hiểm nhìn anh.

Tô Huyền bị cô nhìn hồi lâu, cười như không cười nói: “Anh và em đi xem mặt, sao anh có thể không biết em là ai được? Đương nhiên anh có biết em rồi. Huống hồ, em cho anh leo cây, vì sao anh không thể chuốc em một ly rượu?” Dừng một chút, anh nói thêm: “Vả lại em thích uống rượu vậy mà.”

“Tôi thích uống rượu chỗ nào?” Hứa Viên dựng thẳng mày.

“Không thích uống rượu à?” Tô Huyền rõ ràng không tin, nói chậm rãi: “Lúc anh thấy em ở Vân Trạch, em uống say khướt, còn cần nhân viên dìu, anh tưởng em cho anh leo cây chạy đi uống rượu, cho nên…” Anh cười cười, “Chi bằng cho em uống đủ thì thôi.”

Hứa Viên nghẹn họng.

“Đi thôi, nếu còn chậm trễ nữa, thức ăn nguội thật đấy.” Tô Huyền cười kéo cô đi về trước, vừa đi vừa nói: “Có gì cần tính sổ, sau này chúng ta từ từ tính, hôm nay bạn trai bạn cùng phòng của em mời khách, vứt lại người ta lâu quá thì không tốt đâu.”

Hứa Viên chỉ có thể nuốt lời phản bác vào, tức tối cùng anh về phòng.

Ba người Lam Lam, Tiểu Thu, Ngô Hi Đình đang ở trong phòng tám về chuyện Hứa Viên, Tô Huyền, Lâm Thâm mà chạm mặt thì quẹt ra cơn gió lốc thế nào, có thể diễn ra trò bạn gái khăng khăng đưa người mình thích về nhà, mà bạn trai thì u sầu đau thương không. Nói rồi nói rồi cả ba người đều bắt đầu thấp tha thấp thỏm.

Hứa Viên và Tô Huyền đi vào, liền nhìn thấy ba người tụ lại với nhau.

“Này, ba người đang chơi trò thầm thì gì đấy?” Hứa Viên khó hiểu.

Ba người giật mình, cùng ngẩng đầu, khi nhìn thấy hai người nắm tay trở về, đều mở to mắt, hơi ngây ngốc, nhìn vô cùng buồn cười.

“Đều ngốc cả rồi hả?” Hứa Viên nhìn thoáng qua mặt bàn, “Thức ăn nguội rồi à? Tôi làm lỡ hơi nhiều thời gian, để mọi người chờ tôi, xin lỗi nhé.”

“Cuối cùng bà cũng về rồi.” Lam Lam lập tức nhảy dựng lên.

Tiểu Thu cũng sáp qua, “Ê, tên đó đâu?”

“Lâm Thâm không phải tới để tiếp khách, là sinh nhật anh ấy, mẹ anh ấy và người thân cùng tổ chức sinh nhật cho anh ấy, ăn cơm ở đây.” Hứa Viên biết hai cô nàng tò mò, bình thản giải thích.

Lam Lam sửng sốt, “Tiệc sinh nhật sao anh ta uống nhiều rượu vậy?”

“Cậu anh ấy khá thích uống rượu.” Hứa Viên nói.

Tiểu Thu bừng tỉnh, “Ầu, hóa ra là vậy.” Dừng một chút, cô nàng lại thấy lạ, “Vậy sao hai người lâu thế?”

“Sao hai người nói nhiều vậy! Để người ta ngồi xuống đã, vừa ăn vừa nói, đợi thêm lúc nữa, chỗ thức ăn này chắc phải bảo nhân viên bưng đi hâm nóng lại đấy.” Ngô Hi Đình nhập cuộc.

“Rồi, rồi, mau ngồi xuống.” Tiểu Thu khoát tay.

Tô Huyền và Hứa Viên cùng ngồi xuống.

Tô Huyền rót cho Hứa Viên một cốc nước ấm, đặt ở trước mặt cô.

“Chúng ta cũng uống chút rượu đi.” Lam Lam đề nghị.

Tiểu Thu giơ tay, “Tôi tán thành.”

Ngô Hi Đình nhìn Tô Huyền một cái, “Tôi không có ý kiến.”

Tô Huyền mỉm cười, “Anh lái xe tới, không thể uống rượu, ngoài ra, Viên Viên cũng không thể uống, nếu cô ấy uống, vốn đã đồng ý là mai đến nhà bà nội Lý thăm bà sẽ lại để lỡ tiếp, chuyện khiến người già đau lòng, có lần một không có lần hai được.”

“Hôm nay hai người không đi à?” Lam Lam chọc chọc cánh tay Hứa Viên.

“Suốt đêm qua làm đề án, sáng ngủ đến trưa mới dậy, chiều lại cùng anh ta đi bàn chuyện.” Hứa Viên bưng cốc nước lên, vừa uống vừa nói.

Lam Lam gật đầu, tỏ ý đã biết, cười tít mắt nói với Tô Huyền: “Vậy giờ không uống rượu nữa, lần sau Tô thiếu mời khách, nhất định phải uống đấy nhé. Đến lúc đó anh đừng lái xe đấy, công ty anh hẳn là không thiếu tài xế chứ.”

Tô Huyền cười gật đầu đồng ý, “Được.”

Tuy Hứa Viên làm lỡ mất không ít thời gian, nhưng vì là mùa hè, đồ ăn cũng không quá nguội.

Dù để ăn được bữa cơm này thì có hơi vất vả, nhưng chính bởi vì có sự vất vả be bé này, ngược lại giúp mọi người quen thân nhau nhanh hơn, Lam Lam, Tiểu Thu vốn là người tâm địa đơn giản tính cách tươi sáng nhiệt tình thích hóng chuyện, tính cách của Ngô Hi Đình thì cũng khá hướng ngoại, nói chuyện cũng thú vị, vì thế, bữa cơm này anh một lời tôi một lời, rất náo nhiệt.

Tô Huyền trời sinh đã là một kiểu người, bất kể ở đâu, đều sẽ không khiến người ta có cảm giác xa cách.

Ăn xong bữa cơm, Lam Lam, Tiểu Thu, ngay cả Ngô Hi Đình, đều vừa ngưỡng mộ vừa bội phục vừa sùng bái Tô Huyền, nói chuyện phiếm thích chí đến không tận, không muốn tan cuộc.

Hứa Viên đỡ trán, thầm trợn trắng mắt, nghĩ, những người bên cạnh lại thất thủ cả đám rồi.

Tô Huyền không phải người!

Lam Lam đề nghị, “Chúng ta đi hát nhé.”

Tiểu Thu giơ tay, “Đồng ý đồng ý!”

Hứa Viên dứt khoát bỏ tay hai cô nàng xuống, “Không còn sớm nữa, tôi buồn ngủ lắm, tan thôi.”

“Ơ kìa, Viên Viên, bà chẳng phối hợp gì cả.” Lam Lam và Tiểu Thu cùng kháng nghị.

Hứa Viên trừng mắt nhìn hai cô nàng, “Không phải ngày mai hai bà còn muốn đi leo núi hay sao? Hợp để chơi quá muộn à? Với lại tôi cũng có việc nữa.” Dứt lời, thấy hai cô nàng còn muốn nói nữa, cô lôi Tô Huyền ra, “Tối anh ta còn chuyện công ty cần xử lý.”

Hai cô nàng vừa nghe, cảm thấy hôm nay khó lắm Tô Huyền mới bỏ thời gian ra để đến đây, anh bận rộn như vậy, Vân Thiên là công ty lớn thế cơ mà. Hai cô nàng ngừng đấu tranh, “Thôi được.”

Cả hội rời khỏi nhà hàng, Tô Huyền mỉm cười hỏi: “Anh lái xe đưa các em về trường nhé?”

“Viên Viên, bà có về trường không?” Lam Lam hỏi.

Hứa Viên còn chưa mở miệng, Tô Huyền đã nói: “Hôm nay cô ấy không về trường, nếu không mai lại phải rời đi từ trường, rất phiền phức.”

Hứa Viên ngẫm nghĩ thấy cũng phải, mím miệng.

Lam Lam soi một vòng trên người hai người bằng ánh mắt nóng rực, sau đó kéo Hứa Viên đến một bên, nói nhỏ: “Cái đó, Viên Viên, học tập kinh nghiệm lâm sàng nhiều một chút, về sau còn dạy cho tôi nữa.”

Hứa Viên vừa định hỏi kinh nghiệm lâm sàng gì, nhìn thấy vẻ mặt của cô nàng, cô đột nhiên bừng tỉnh, đỏ mặt đá cô nàng một phát, “Xéo.”

Lam Lam kêu gào: “Ui, bộ đồ tôi mới mua đấy, bà nỡ xuống chân thật à.”

“Đồ bạn gái dã man!” Lam Lam căm giận phủi phủi, gọi Tiểu Thu và Ngô Hi Đình: “Đi thôi, đi thôi nào.” Dứt lời, cô nàng phất tay với Tô Huyền, “Tô thiếu, không cần anh tiễn đâu, hôm nào đừng quên mời khách đó. Còn nữa, nên ra tay thì cứ ra tay, nên lên giường thì cứ lên giường, bọn em không ngại anh và Viên Viên ấy ấy ấy ấy đâu, anh đừng khách khí với bà ấy.”

Hứa Viên cởi giày cao gót ném qua chỗ Lam Lam.

Lam Lam hét một tiếng, lập tức né.

Mắt thấy giày cao gót sẽ rơi xuống mặt đất, Tiểu Thu sử dụng năng lực chạy với tốc độ như lúc ăn của mình lên trước đón được, sau đó cô nàng mở miệng thở phì phò, xách dây giày cao gót nói với Hứa Viên: “Viên Viên, đôi giày này hơn hai nghìn đấy, bà nỡ ném thật à.”

Hứa Viên bực, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Lam Lam, “Ai bảo bà ấy nói xằng nói bậy.”

Lam Lam sợ sệt nhìn cô, nhưng vẫn quay đầu qua, không sợ chết hét to với Tô Huyền: “Tô thiếu, anh xem bà ấy dã man tàn bạo như vậy kìa, em thấy anh vẫn nên đổi bạn gái đi thì hơn.”

Tô Huyền cười khẽ, cúi đầu nhìn thoáng qua chân Hứa viên chỉ còn một chiếc giày, lại nhìn về phía chiếc giày cao gót Tiểu Thu đang cầm trong tay, anh bước chậm qua, vươn tay với Tiểu Thu, “Cho anh đi.”

Tiểu Thu lập tức đưa giày cho anh.

Tô Huyền đi về, ngồi xổm xuống, kéo thẳng dây giày ra, nói với Hứa Viên: “Mặt đất lạnh, đi vào.”

Hứa Viên không tình nguyện xỏ chân vào.

Tô Huyền giúp cô cài giày cho chắc, đứng lên, thấy cô vẫn đen mặt như trước, anh buồn cười, “Nóng tính vậy à.”

Hứa Viên lườm anh cháy mắt.

“Eo ơi, không nhìn nổi mà, ngược chết FA rồi, chúng ta đi thôi.” Lam Lam hú lên quái dị, che mắt, xoay người, dáng vẻ cực kì bị đả kích.

Tiểu Thu vẫy tay, “Viên Viên, Tô Huyền, tụi này đi nhé.”

Tô Huyền cười gật đầu, vẫy vẫy tay.

Ngô Hi Đình huýt sáo, ba người đi đến bên đường, đúng lúc xe taxi đi đến, họ lên xe.

Xe taxi chìm giữa dòng xe cộ, Hứa Viên quay đầu lại, khuôn mặt vừa đen vừa đỏ, bị Lam Lam chọc tức, không cần soi gương cô cũng biết mình “nở hoa” đến mức nào.

Tô Huyền nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Vẫn đến Vân Trạch?”

Hứa Viên nói chắc chắn: “Tôi muốn về nhà.”

Tô Huyền nhìn thời gian, “Cũng được, anh đưa em về nhà.”

“Tôi gọi xe về là được.” Hứa Viên lắc đầu.

Tô Huyền nhìn cô dưới ánh đèn neon, giống như ánh nắng chiều, lại như cục than củi, cả người có một sự khó ở kì lạ, anh không khỏi buồn cười, “Em cảm thấy đã muộn thế này, anh còn có thể yên tâm để em gọi xe về một mình à?”

“Lúc không quen anh, tôi thường xuyên tự gọi xe về.” Hứa Viên hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Tô Huyền túm cô một phen, “Đó là lúc em chưa quen anh, bây giờ khác trước rồi.”

“Có gì mà khác?” Hứa Viên gạt tay anh ra, “Anh đừng có luôn động tay động chân, buông tay.”

Tô Huyền giữ tay cô, rất chặt, thấp giọng cười nói: “Đương nhiên là khác rồi, bây giờ em là bạn gái anh, nếu nửa đêm em xảy ra chuyện gì, người mà cảnh sát tìm đầu tiên chính là anh.”

Hứa Viên chán nản, “Tôi không nhận lời anh.”

“Không cần em nhận lời.” Tô Huyền kéo cô đi về bãi đỗ xe.

Hứa Viên thử rút tay ra mấy lần, không rút được, chỉ có thể đi theo anh đến chỗ đỗ xe.

Lên xe, Tô Huyền thắt dây an toàn cho Hứa Viên như thường lệ, sau đó lái xe tiến vào dòng xe cộ.

Hứa Viên ngáp một cái, hỏi: “Cần tôi chỉ đường cho anh không?”

“Không cần.” Tô Huyền cười nhìn cô, “Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”

Hứa Viên gật đầu, hạ ghế, nhắm mắt lại.

Trong cơn mơ màng, di động của cô vang lên, cô di chuyển người, mò di động, nhìn thoáng qua, là Tôn Phẩm Đình, cô nghe máy, “Chuyện gì?”

“Viên Viên hả, là bà đây.” Giọng nói của bà nội Lý vang lên từ đầu bên kia.

Hứa Viên giật mình lập tức tỉnh, cẩn thận hỏi: “Bà nội Lý, là bà ạ? Bà có việc gì sao ạ?”

“Bà nhắc nhở con mai đưa Tiểu Huyền đến nhà thôi, hôm nay Tiểu Huyền có việc, không làm thế nào được cả, nhưng ngày mai thì thằng bé đã đồng ý rồi, con không được ra sức từ chối để gây cản trở nữa đâu đấy.” Bà nội Lý nói, “Nếu không bà không vui đâu.”

Hứa Viên nhếch miệng, nhìn sang Tô Huyền, anh đang chuyên tâm lái xe, cô không khỏi đau đầu.

“Viên Viên?” Bà nội Lý không nghe thấy tiếng cô trả lời, lại gọi một tiếng.

“Bà nội Lý, ngày mai con, ừm…” Hứa Viên nghĩ biện pháp, xem nên lấy cớ gì để từ chối.

“Ối, ngực bà hình như lại đau rồi, mẹ Đình Đình, mau lấy thuốc giúp mẹ.” Giọng nói khó chịu của bà cụ vang lên trong điện thoại, sau đó, dường như cố kìm sự khó chịu lại mà hỏi: “Viên Viên à, rốt cuộc con có đến không?”

“Con đến, con đến, nhất định sẽ đến.” Hứa Viên lập tức nói, “Bà nội Lý, bà mau uống thuốc đi, mai con nhất định sẽ đến nhà bà.”

“Vậy Tiểu Huyền thì sao?” Bà nội Lý truy hỏi.

“Anh ta cũng đi cùng con.” Hứa Viên vội vàng nói.

“Ừ, ngoan lắm, vậy bà đi uống thuốc đây.” Bà nội Lý nói xong, treo điện thoại.

Hứa Viên buông di động, nản lòng.

Tô Huyền hơi liếc cô, khóe môi cong lên.

Hứa Viên không ngủ được, bực mình một hồi lâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến đâu rồi? Sao không nhìn ra thế?”

“Đường gần hơn.” Tô Huyền nói.

“Còn bao lâu mới tới?” Hứa Viên hỏi.

“Khoảng hai mươi phút.”

Hứa Viên không nói gì nữa.

Quả nhiên xe chạy thêm hai mươi phút nữa thì tới cửa nhà, Tô Huyền dừng xe, Hứa Viên cởi dây an toàn xuống xe.

Lúc này, bên trong truyền đến giọng nói của bà nội, “Tiểu Huyền và Viên Viên về rồi đấy à?”

Hứa Viên hoảng sợ, quay đầu nhìn, đã thấy bà nội cô đi từ trong nhà ra, mở cổng, vui tươi hớn hở vẫy vẫy, “Tiểu Huyền, mau lái xe vào đi.”

Hứa Viên sửng sốt.

“Mau nào, lái vào đi.” Bà cụ lại vẫy, sau đó nói với Hứa Viên, “Viên Viên, con tránh cái cửa ra.”

Hứa Viên vội vàng tiến lên túm bà cụ một phen, “Bà nội, bà đang làm gì đấy? Giờ là nửa đêm, đừng nói với con là bà muốn tìm anh ta tán gẫu nhé? Bà xem bây giờ đã muộn thế nào rồi, anh ta còn phải lái xe về nữa.”

“Con cũng biết muộn thế nào à? Vậy mà còn bảo thằng bé lái xe về? Nguy hiểm lắm đấy.” Bà cụ vươn tay đẩy cô, “Mau tránh ra, bà đã dọn phòng xong rồi, hôm nay Tiểu Huyền không đi đâu nữa, cứ ở lại đây đi.”