Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 10: Giao người cho anh đấy




Sao lại là anh ta? Tô Huyền? Vì sao?

Hứa Viên khó hiểu, nhanh chóng động não, nhưng người họ Tô mà cô quen, còn từng đụng mặt ở bệnh viện, ngoại trừ anh ta, còn có thể là ai được? Cô trừng mắt với nhân viên, “Anh ta ở đâu?”

“Vị tiên sinh đó thanh toán xong thì đã đi luôn rồi ạ!” Nhân viên gói chiếc di động mới lại, đưa đến trước mặt Hứa Viên.

Sắc mặt Hứa Viên rất khó coi, cô nhìn chằm chằm chiếc di động, dường như muốn nhìn ra lỗ thủng mới thôi.

“Anh chị còn cần gì nữa không ạ?” Nhân viên mỉm cười nhìn hai người, hỏi.

Hứa Viên bỗng ngẩng đầu, nhìn Lâm Thâm bên cạnh.

Sắc mặt Lâm Thâm nhìn không ra cảm xúc gì, ngón tay anh nắm chặt mép thẻ, thấy Hứa Viên nhìn, anh cười nhẹ, rất nhạt, “Nếu có người đã mua cho em, xem ra khoản phí tuyên truyền của anh thật sự không giảm bớt cũng không được rồi.”

Hứa Viên ngừng một lát, chậm rãi quay mặt qua, vươn tay cầm di động, nghĩ ngợi một chút, cũng cười, “Đúng đó, giảm bớt được chẳng lẽ lại không tốt à?”

Lâm Thâm bỗng xoay người, đi ra ngoài, “Đi thôi!”

Hứa Viên nâng bước đuổi kịp anh, đi được mấy bước, bỗng dừng lại, hỏi anh: “Không phải anh còn muốn mua quần áo à?”

“Anh nhớ ra còn có chuyện, không mua quần áo nữa, đến công ty một chuyến.” Lâm Thâm không quay đầu, nói với cô.

Hứa Viên nhìn bóng lưng anh, “Vậy em…”

“Em không cần đi theo anh!” Lâm Thâm nói xong, đã ra đến cửa trung tâm thương mại.

Hứa Viên nắm túi càng chặt, ra theo đến cửa trung tâm thương mại, thấy Lâm Thâm đã gọi xe taxi rời đi. Cô đứng trước cửa trung tâm thương mại, giữa dòng người đến người đi, nhìn chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ.

Đứng hồi lâu, Hứa Viên quay lại trung tâm thương mại.

Lại đi vào nơi mua điện thoại lần nữa, Hứa Viên lấy di động ra, đặt trên quầy, nói với nhân viên: “Tôi không quen người đó! Phiền cô trả lại chiếc di động này hộ tôi!”

Nhân viên đó đờ ra, mỉm cười lắc đầu, “Chị ơi thật ngại quá, vị tiên sinh đó đã đi rồi ạ.”

“Tôi mặc kệ anh ta đi hay chưa, nếu chiếc di động này là cô cho anh ta thanh toán, phiền cô trả lại!” Hứa Viên nhìn cô ấy.

Nhân viên đó giữ nguyên nụ cười, “Hồi nãy chị đã nói ra tên của vị tiên sinh đó, hẳn là có quen anh ấy. Nếu chị muốn trả lại, vậy thì đi tìm vị tiên sinh đó là được ạ.”

Hứa Viên không đổi sắc nhìn cô ấy, “Trung tâm các cô nhận khiếu nại đúng không?”

Sắc mặt cô nhân viên đó khẽ thay đổi.

“Chưa được khách hàng cho phép, đã tự dùng thẻ của người khác mua tặng đồ, đây là con đường kinh doanh của trung tâm các cô?” Hứa Viên gõ gõ quầy, “Tôi đi khiếu nại, cũng là tự cô xử lý à?”

Nhân viên đó nhất thời khó xử.

“Hử?” hứa Viên nhìn cô ấy.

Nhân viên đó do dự một lát, giải thích: “Xin lỗi chị ạ. Vị tiên sinh đó là bạn của ông chủ trung tâm chúng tôi, lúc thanh toán chiếc di động này cho chị, đúng lúc họ đi ngang qua. Vị tiên sinh đó nói thanh toán cho chị, ông chủ không nói gì, vì thế, tôi…”

“Tôi biết rồi.” Hứa Viên cắt ngang cô ấy, “Nếu anh ta là bạn của ông chủ các cô, vậy thì chiếc di động này phiền cô giao cho ông chủ các cô xử lý!” Dứt lời, cô cầm túi xoay người đi ra ngoài.

“Chị gì ơi chờ đã!” Nhân viên đó đuổi theo, ngăn cô lại, “Chiếc di động này là mẫu mới nhất, dù sao chị cũng cần…”

Hứa Viên cười lạnh, “Tôi cần thì nhất thiết phải giữ lại à? Đạo lý gì vậy!”

Nhân viên đó đột nhiên á khẩu, không biết nên khuyên bảo tiếp như thế nào.

Hứa Viên vòng qua cô ấy, bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại.

Trên đường biển người huyên náo, dòng xe cộ ồn ào. Hứa Viên chậm chạp đi một đoạn đường không có mục đích, thấy một quán cà phê, cô đi vào.

Chọn bừa một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một tách cà phê, cô không có tâm tình gì nhìn người xe đi lại trên đường.

Chuyện Tô Huyền là bạn trai cô, trong lòng Lâm Thâm xem như là thật rồi nhỉ?

Là thật cũng không có gì không tốt cả! Anh ở bên Trình Nghiên Nghiên mới càng yên dạ yên lòng.

Ba năm nay, mục đích theo đuổi anh của cô vẫn luôn rất rõ ràng, hơn nữa lúc bắt đầu còn theo đuổi rầm rộ nữa. Trái tim cô sao anh không rõ? Lâm Thâm cũng đâu phải kẻ ngốc. Nhưng anh vẫn không đón nhận, là thật sự không thích.

Một người không thích một người, lại đâu có cách nào!

Cà phê từ nóng thành ấm rồi dần lạnh, Hứa Viên bỗng cảm thấy, cô giống như tách cà phê này, ba năm trôi qua, dần hao mòn đến lạnh.

Uống một ngụm cà phê lạnh, cô lấy di động ra, gọi điện cho Tôn Phẩm Đình.

Điện thoại kêu hai tiếng, bên kia nhanh chóng tắt máy, sau đó, một tin nhắn đến, “Chuyện gì đó? Tớ đang đi học đấy!”

“Đừng đi nữa, cùng tớ đi mua quần áo đi!” Hứa Viên nhắn lại.

“Ơ hơ hơ, đại tiểu thư, hôm nay là thứ mấy hả? Cậu không có bệnh chứ? Sao đột nhiên muốn mua quần áo? Tuần trước tớ kéo cậu đi mua quần áo, cậu sống chết không đi cơ mà.”

“Hôm nay muốn mua!”

“Chịu cậu luôn!”

“Rốt cuộc có đi được không?” Hứa Viên lại nhắn tin qua hỏi.

“Rồi! Đi đâu mua? Nói địa chỉ.” Dường như Tôn Phẩm Đình do dự một lát, đồng ý.

Hứa Viên nhìn thoáng qua xung quanh, nhắn địa chỉ qua.

“Một tiếng nữa gặp ở cửa!” Tôn Phẩm Đình lập tức nhắn lại.

Hứa Viên buông di động, cũng không cất đi, đặt ở trên bàn, nhìn chiếc di động này. Vỏ ngoài đã mòn, nhưng nhắn tin gọi điện vẫn tốt. Cô có cần trả lại Lâm Thâm không? Dù sao chiếc di động này cũng là cô buộc anh nhận lấy khi chặn đường anh năm đó.

Lại gọi thêm một tách cà phê, lúc này, cô chậm rãi ngồi nhâm nhi tách cà phê từ nóng đến ấm, không đợi nó lạnh cô đã uống xong.

Sau khi uống xong, cô cầm túi ra khỏi quán cà phê.

Đến cửa trung tâm thương mại có hẹn với Tôn Phẩm Đình, đúng lúc nhìn thấy cô ấy dừng xe rồi đi xuống.

“Ai lại kích thích cậu đó?” Tôn Phẩm Đình đi tới, khoác vai Hứa Viên, “Đừng nói với tớ lại là Lâm Thâm đấy nhé!”

Hứa Viên bỏ tay cô ấy ra, “Cậu là con gái, đừng có bá vai bá cổ như vậy, coi chừng không lấy được chồng đấy!”

Tôn Phẩm Đình xí một tiếng, buông tay, “Tự lo cho mình đi! Cái dáng vẻ này của cậu, vừa nhìn đã biết ngay là vì Lâm Thâm rồi. Cậu thật sự treo cổ chết ngay tại cái cây Lâm Thâm đó à? Tớ còn tưởng vì Tô Huyền cậu đột nhiên có tiền đồ nữa! Xem ra thật sự quá xem trọng cậu rồi.” Dứt lời, cô nàng giẫm giày cao gót lạch cạch, tóc dài khẽ hất, eo khẽ lắc, vô cùng phong tình, khinh thường đến cực điểm hừ lạnh, “Vì một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng, cũng chỉ có cậu ngốc vậy thôi! Vì một cái cây khô mà bỏ qua một cái cây tươi tốt, lại càng ngốc!”

Hứa Viên cười giễu, nhịn không được đẩy cô nàng một phen, “Đi giày cao gót mười phân cùng tớ dạo trung tâm thương mại, cậu không sợ chân tàn à.”

“Còn không phải vì cậu chắc, để theo đuổi một tên đẹp trai, hôm nay tớ chạy tới dự thính lớp của người ta, vừa mới bắt chuyện được với người ta, cậu lại tìm tớ, tớ chỉ có thể đến đây luôn như vậy thôi.” Tôn Phẩm Đình quay đầu lườm Hứa Viên, “Đi mua giày với tớ trước đã.”

Hứa Viên buồn bực, “Dù trai đẹp kiểu nào thì không phải Tôn đại tiểu thư vẫy tay là đến phất tay là đi sao? Còn dự thính cái gì?”

“Một tên đầu gỗ!”

Hứa Viên chớp chớp mắt, nổi lên lòng hiếu kì, sáp lại gần cô nàng, “Đầu gỗ mà cậu cũng thích?”

Tôn Phẩm Đình đảo mắt, “Thay đổi khẩu vị!”

Hứa Viên câm nín.

“Nào đã có ai mà tớ không tóm được!” Tôn Phẩm Đình bừng bừng ý chí, “Cậu chờ đấy, một tuần, tớ chắc chắn sẽ tóm được tên đó.”

Hứa Viên nhìn cô ấy đang có ý chí chiến đấu sục sôi, không khỏi bất đắc dĩ, “Cậu ít làm hại người ta chút đi! Cẩn thận lật thuyền trong mương đó!”

Tôn Phẩm Đình “phỉ nhổ” một tiếng.

Hai người nói chuyện, đi vào trung tâm thương mại, Tôn Phẩm Đình trực tiếp phi đến hàng giày cao gót.

Hứa Viên giữ chặt cô nàng, “Còn mua giày cao gót nữa hả?”

“Cậu mở to hai mắt mà nhìn xem! Chị đây đang mặc váy đó! Chẳng lẽ cậu muốn tớ mua giày thể thao chắc?” Tôn Phẩm Đình bỏ tay cô ra, giáo huấn cô, “Bất luận là lúc nào, đều phải giữ phong cách của mình. Tớ chẳng muốn để tên nào bị tớ đá tình cờ nhìn thấy tớ mặc váy đi giày thể thao đâu. Nếu không nói không chừng mấy tên đó còn cảm thấy sao ngày trước mắt mình mù đấy!”

“Cho dù không nhìn thấy cậu mặc váy đi giày thể thao, nhưng cậu yêu đương được mấy ngày liền trở mặt đá người ta, người ta cũng cảm thấy mắt mình mù rồi.” Hứa Viên nói xong, theo cô nàng vào quầy.

“Tớ ngày trước cảm thấy hai người bọn tớ đi cùng trên một con đường, mới thật sự mắt mù đó!” Tôn Phẩm Đình vừa xem giày, vừa tức tối, “Không ngờ rằng cậu thật sự ngô nghê một lòng như vậy.”

Hứa Viên đi đến ngồi xuống sô pha, “Nói cho cậu biết, chỉ được mua một đôi.”

Cô vừa nói xong, Tôn Phẩm Đình chỉ vào hai đôi giày rồi nói: “Phục vụ, lấy hai đôi này, đều lấy số 36 cho tôi thử xem.” Dứt lời, cô nàng quay người lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hứa Viên.

Nhân viên nhanh chóng mang hai đôi giày đến, đều có gót, nhưng không cao, nếu đi dạo thì miễn cưỡng cũng có thể.

Tôn Phẩm Đình nhanh nhẹn thử giày, soi trước gương một lát, vẫy tay, “Mua cả! Ghi hóa đơn đi!”

Hứa Viên trừng mắt, “Chỉ được mua một đôi!”

“Xe tớ ở ngoài, có chỗ để, cũng không cần cậu cầm, sợ cái gì?” Tôn Phẩm Đình lườm Hứa Viên.

Hứa Viên chỉ có thể ngậm miệng.

Tôn Phẩm Đình thay giày xong, đương nhiên không thể vì hai đôi giày này mà chạy ra ngoài trung tâm thương mại một chuyến để bỏ vào xe, bèn cầm theo hai đôi giày, cùng Hứa Viên lên tầng đến thẳng khu thời trang nữ.

Một giờ sau, trong tay Hứa Viên cầm bốn chiếc túi, trong tay Tôn Phẩm Đình ngoại trừ hai đôi giày, còn có thêm năm chiếc túi.

“Rốt cuộc là tớ mua quần áo, hay là cậu mua quần áo!” Hứa Viên nhìn cô nàng mua nhiều như vậy nhưng vẫn vô cùng tràn trề sức sống, không khỏi mở miệng.

“Cùng mua! Cậu vất vả kiếm tiền từ chỗ tên Lâm Thâm đó mà không tiêu đi, chẳng lẽ giữ lại làm mắm à?” Tôn Phẩm Đình khinh bỉ cô.

Hứa Viên hơi dừng bước chân, “Anh ấy nói hai năm trước, trong công ty anh ấy, cho tớ năm phần trăm cổ phần dưới tên tớ rồi.”

Tôn Phẩm Đình sửng sốt, dừng bước, “Có chuyện đó nữa hả?”

Hứa Viên gật đầu, “Trước kia anh ấy từng nói rồi, nhưng tớ tưởng anh ấy nói đùa. Ai ngờ, hôm nay anh ấy lại nói lại.”

“Khó trách cậu bị kích thích! Thì ra anh ta nện tiền vào người cậu!” Dường như Tôn Phẩm Đình lại lên tinh thần, “Vậy tiếp theo mua nhiều một chút, cậu khao!”

“Tớ cũng không thể thật sự lấy cổ phần công ty anh ấy được!” Hứa Viên lắc đầu.

“Cậu óc heo à! Mấy năm nay, cậu vì anh ta, cầm được có chút tiền lương như vậy. Bây giờ anh ta cho cậu cổ phần công ty, công ty anh ta lại đang phát triển không ngừng, sau này cậu cứ chờ lấy tiền lãi hàng năm đi! Vì sao không cần?” Tôn Phẩm Đình lấy giày đập đập cô, như chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại dạy dỗ cô, “Nói cho cậu biết, muốn một tên đàn ông, nếu không chiếm được, cứ bám lấy anh ta tiêu hết sạch tiền của anh ta đi.”

Hứa Viên bật cười, “Đã không chiếm được, người ta còn có thể cho không cậu tiền tiêu à?”

“Lâm đại tài tử không phải tự nhiên có lương tâm cho cậu tiền tiêu hay sao? Không phải bây giờ cậu cũng không chiếm được anh ta à?” Tôn Phẩm Đình nhướng mày, “Không chừng cậu cầm năm phần trăm cổ phần này, anh ta còn đối tốt với cậu hơn đó.”

Hứa Viên nghĩ, cầm năm phần trăm cổ phần công ty anh, e là anh muốn tính toán rõ ràng với cô, không ai thiếu nợ ai đấy!

“Đi thôi! Đi mua tiếp! Không chiếm được người ta, nếu còn không cần tiền nữa thì mới là đồ ngốc đó. Nếu cậu không cần, vậy cổ phần công ty cứ chuyển cho tớ.” Tôn Phẩm Đình không khách khí thúc giục cô, “Tớ chẳng ngại tiền nhiều đến cháy tay đâu.”

“Cậu là Tôn đại tiểu thư lại còn thiếu tiền à?” Hứa Viên nhịn không được đá cô nàng.

“Cậu không thiếu tiền nên không sao, đó là bởi trong tay cậu có tiền, quán cà phê trong trường mà cậu mở một năm cho cậu thu được không ít, huồng hồ cậu còn làm thuê cho Lâm Thâm lấy tiền lương nữa. Tớ thì khác, tớ vẫn hết ăn lại nằm, vẫn tiêu tiền của hai cụ già. Hôm nào tớ không nghe lời, họ không nói hai lời liền khóa thẻ của tớ, những ngày thiếu tiền khó khăn thế nào, không phải cậu không biết.”  Tôn Phẩm Đình nói xong, lại đi đến một gian hàng.

Khóe miệng Hứa Viên giật giật, nghĩ chắc mẹ già của cô tức điên vì chuyện sắp xếp cho cô đi xem mặt nhưng cô lại cho người ta leo cây, không gọi điện đến nữa. Không khóa thẻ của cô được, nhưng lại khóa liên lạc với cô, đoán chừng không nhận cô con gái là cô nữa rồi.

Sau đó, Tôn Phẩm Đình quả nhiên lại mua thêm vài món đồ, đương nhiên là Hứa Viên trả. Không cầm nổi nữa, vị đại tiểu thư này mới từ bỏ.

Hai người xuống tầng, Hứa Viên nhìn đống túi lớn túi nhỏ thì nói: “Tớ còn phải mua di động nữa!”

“Di động cậu đâu?” Tôn Phẩm Đình mệt đến mức mặt phờ phạc, tinh thần đi dạo lúc trước biến mất tăm.

“Không cẩn thận đánh rơi vỡ rồi.” Hứa Viên đi về phía khu đồ điện tử.

“Vậy nãy cậu dùng gì gọi điện cho tớ?” Tôn Phẩm Đình đi theo sau cô.

“Một chiếc di động cũ!”

Hai người đi vào quầy, Hứa Viên còn chưa mở miệng, Tôn Phẩm Đình đã chỉ vào một chiếc di động rồi nói: “Mua chiếc này đi, màu đỏ, mẫu mới nhất.”

“Không mua cái đó!” Hứa Viên lập tức lắc đầu.

“Cứ mua cái đó đi!” Tôn Phẩm Đình bá đạo chỉ vào chiếc di động đó rồi nói với nhân viên: “Lấy ra đi, cho bọn tôi xem chút.”

Nhân viên lập tức mỉm cười lấy chiếc di động đó ra.

“Tớ mua di động hay cậu mua di động?” Hứa Viên trừng mắt nhìn cô nàng.

“Hai đứa mình cùng mua, dù sao tớ cũng muốn đổi di động rồi.” Tôn Phẩm Đình hí hoáy nghịch chiếc di động, tự chủ trương, “Phục vụ, ghi hóa đơn đi! Hai chiếc, đều là màu đỏ.”

“Muốn mua tự cậu đi mà mua, tớ không muốn cái này!” Hứa Viên cầm đồ muốn đi.

Tôn Phẩm Đình giữ cô một phen, buồn bực, “Sao thế? Không phải cậu thích nhất loại di động này à? Đây là mẫu mới nhất, tớ không tin cậu không thích. Vì sao không muốn?”

Hứa Viên không tìm ra được lí do gì hay, bực mình nói: “Giống cậu, thay đổi khẩu vị!”

Tôn Phẩm Đình nghe vậy thì hớn hở, véo cô một cái, “Má cho tôi xin đi! Di động thì có khẩu vị gì được? Có phải đàn ông đâu.” Dứt lời, cô nàng xác nhận với nhân viên, “Mau ghi hóa đơn đi! Hai chiếc màu đỏ.” Sau đó cô nàng quay đầu cười tít mắt với Hứa Viên, “Cậu tặng tớ!”

“Tìm tên đàn ông của cậu bảo hắn tặng cậu đi!” Hứa Viên tức giận.

“Tên trước vừa chia tay, tên trước mắt thì còn đang theo đuổi, vẫn chưa theo đuổi được. Nhưng nhìn dáng vẻ tên ấy, rất có thể đó. Nhưng mà dù có theo đuổi được, sợ là cũng không có tiền mua cho tớ chiếc di động này.” Tôn Phẩm Đình lấy lòng níu cánh tay Hứa Viên, “Ai đắc tội cậu à? Sao cậu nhìn em di động này với ánh mắt thù hằn sâu nặng như vậy? Nhưng mà ấy, ai đắc tội cậu thì cậu tìm người đó mà báo thù đi, đừng làm khó em di động này chứ!”

Hứa Viên trừng mắt nhìn cô nàng.

“Tháng sau tớ tiết kiệm tiền tiêu một chút, nghỉ hè năm nay chúng ta đi chơi ở thảo nguyên, toàn bộ hành trình tớ trả, thế nào?” Tôn Phẩm Đình lắc lắc cô, “Thảo nguyên Hulunbuir, không phải cậu vẫn muốn đi à?”

“Nghỉ hè năm nay không biết có thời gian không đây này.” Hứa Viên lại nhớ tới hạng mục Lâm Thâm mới nhận, không biết hiện giờ có cả Trình Nghiên Nghiên, anh có còn dùng cô nữa không, Trình Nghiên Nghiên có cho phép cô tiếp tục làm ở công ty Lâm Thâm hay không.

Tôn Phẩm Đình trợn trắng mắt, “Ba năm nay cậu không chừa cho mình chút xíu thời gian nào! Tư bản cũng đâu bóc lột người ta như thế chứ! Thời gian có một hai tuần, dù sao vẫn chừa ra được chứ! Nếu Lâm đại tài tử cho cậu năm phần trăm cổ phần công ty, cậu coi như là cổ đông rồi còn gì. Vẫn không tự do như vậy?”

“Lâm Thâm sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi anh ấy tốt nghiệp, công ty chắc chắn sẽ không tiến bước một cách thận trọng nữa. Anh ấy ắt hẳn sẽ mạnh mẽ chơi lớn hơn, phải xem tình hình đã!” Hứa Viên ngẫm nghĩ, hơi nản lòng, “Có lẽ, sau này anh ấy không cần tớ nữa đâu. Nói vậy, đừng nói là một hai tuần, kể cả một hai tháng, cũng có thời gian ấy.”

Tôn Phẩm Đình nghe vậy thì rạng rỡ, “Vậy vừa hay, chúng ta ở nhà bạt một hai tháng luôn nhé.”

Hứa Viên cười cười.

Cuối cùng cô không lay chuyển được Tôn Phẩm Đình, hai người cùng nhau mua chiếc di động đó.

Ra khỏi trung tâm thương mại, đi vào bãi đỗ xe, Tôn Phẩm Đình ném túi đồ vào cốp sau, tiếp đó bảo Hứa Viên cũng ném đồ trong tay vào.

Hứa Viên nghĩ ngợi, “Tớ về trường.”

Tôn Phẩm Đình trợn mắt, “Tớ đi dạo cùng cậu cả buổi, dù sao cũng không thể để tớ đói bụng đi về chứ! Tìm chỗ nào ăn cơm đã.”

Hứa Viên chỉ có thể buông đồ, lên xe.

Lúc này còn cách giờ cao điểm một lúc, cho nên, không quá ùn tắc, Tôn Phẩm Đình thuần thục rẽ qua hai con phố, dừng lại trước cửa một nhà hàng, nói với Hứa Viên: “Nhà hàng này mới mở, nghe nói mùi vị không tồi, bọn mình vào thử xem.”

Hứa Viên gật đầu.

Hai người vào nhà hàng, có nhân viên đón khách lên tiếp, hỏi mấy người, có đặt phòng bao không.

Tôn Phẩm Đình lắc đầu, chỉ vào chiếc bàn vuông gần cửa sổ ở sảnh lớn, “Chúng tôi ngồi đó là được.”

Nhân viên gật đầu, gọi phục vụ đến gọi món.

Hai người gọi mấy món trên thực đơn, thêm một canh, lại thêm hai bát cơm.

Sau khi phục vụ đi xuống, Tôn Phẩm Đình lấy chiếc di động cũ ra, cậy vỏ, bắt đầu thay sim, đồng thời giục Hứa Viên, “Ngồi đó làm gì? Cậu cũng thay đi!”

Hứa Viên nhìn cô nàng, vẫn hơi tức, “Cậu không nên mua giống tớ chứ, nhỡ hôm nào cầm nhầm, bác Tôn gọi đến không cẩn thận bị tớ nghe máy, tớ kể sạch nhưng chuyện tốt cậu làm mấy năm nay luôn.”

“Tớ sợ cậu chắc?” Tôn Phẩm Đình bĩu môi, “Cậu mới phải cẩn thận đó, nếu không cẩn thận cầm nhầm, Lâm đại tài tử gọi tới, nếu bị tớ nghe máy, hừ…”

“Sợ cậu à!” Hứa Viên cầm cốc nước trà lên uống, đồng thời nhắc nhở cô nàng, “Tuy di động giống nhau, nhưng mua ốp khác nhau là được. Không đến mức cầm nhầm.”

“Coi như cậu thông minh! Tớ chẳng buồn cầm nhầm với cậu.” Tôn Phẩm Đình lắp di động xong, nghịch một lát, giật túi của Hứa Viên, “Cậu không tự thay, tớ giúp cậu thay.”

Hứa Viên nâng tay, chưa kịp ngăn cô nàng, túi đã bị cô ấy lấy qua.

Tôn Phẩm Đình lấy hai chiếc di động cũ từ trong túi ra, nhìn thấy chiếc di động cũ đó thì sửng sốt, sau đó, ngẩng đầu nhìn Hứa Viên, “Đây không phải chiếc di động cậu tặng cho Lâm Thâm à?”

“Không phải tặng, là đền.” Hứa Viên chỉnh lại.

Tôn Phẩm Đình trợn trắng mắt nhìn cô, “Sao? Anh ta trả lại cho cậu à? Không phải anh ta thực sự yêu cái con bé Trình Nghiên Nghiên uốn éo kiểu cách đó chứ? Đây là phủi sạch cậu à? Nếu phủi sạch, sao còn cho cậu năm phần trăm cổ phần công ty anh ta? Đổi thẳng thành tiền không phải càng không còn dây dưa gì nữa à? Đỡ phải chia hoa hồng cho cậu mỗi dịp cuối năm.”

“Sao tớ biết được, anh ấy là Lâm Thâm, tâm tư khó đoán nhất mà.” Hứa Viên nhớ tới hôm nay anh nói đi là đi, đổi sắc mặt nhanh như vậy cơ mà.

Tôn Phẩm Đình hừ một tiếng, nhanh chóng lắp sim, sau đó đưa cho cô.

Phục vụ bưng đồ ăn lên, hương thơm ngào ngạt sộc vào mũi, tuy tâm tình Hứa Viên không tốt lắm, nhưng cô vẫn có khẩu vị. Tôn Phẩm Đình thì càng thèm ăn hơn. Hai người nhất thời ném dáng vẻ thục nữ qua một bên, dường như so xem ai hạ đũa nhanh hơn.

Càn quét liên tục, ăn còn không nhiều lắm, Hứa Viên buông đũa.

Tôn Phẩm Đình còn như chưa đủ, lúc này di động vang lên, cô nàng chỉ có thể buông đũa, lấy di động qua, nhìn thoáng qua màn hình, lập tức căng thẳng, “Bố tớ!”

Hứa Viên nhìn cô nàng nhìn di động như chuột nhìn thấy mèo, không khỏi buồn cười, “Còn không mau nhận đi, muộn thêm một chút cậu cứ xác định ăn mắng đi.”

Tôn Phẩm Đình uống một ngụm nước, thanh thanh giọng nói, vội vàng nhận máy.

Đầu bên kia điện thoại nói gì đó, cô nàng ngoan ngoãn vâng dạ, đầu bên đó còn nói thêm điều gì, cô nàng nhìn Hứa Viên, hơi do dự, Hứa Viên lập tức khoát tay với cô nàng, cô ấy lại vội vàng vâng dạ.

Treo điện thoại, Tôn Phẩm Đình nói với Hứa Viên: “Bảo tớ về nhà một chuyến.”

“Xảy ra chuyện gì?” Hứa Viên nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, không còn sớm nữa, lúc này cô ấy về nhà thì cũng tối mịt rồi.

“Không nói, bảo tớ về bây giờ luôn, chắc là bà nội tớ không ổn lắm.” Tôn Phẩm Đình hơi lo lắng.

“Vậy cậu mau đi đi!” Hứa Viên lập tức đứng lên, “Cậu không cần lo cho tớ đâu, trời vẫn chưa muộn, tớ tự gọi xe về được.”

“Một người gọi xe sao được, tớ cứ đưa cậu về trước đã!” Tôn Phẩm Đình cũng đứng lên, đến quầy thanh toán.

“Không cần! Taxi chính quy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ!” Hứa Viên cũng vội vàng cầm túi, nhét di động vào, đi theo đến quầy thanh toán, vươn tay đẩy đẩy cô nàng, “Nếu bà nội thật sự không ổn lắm, cậu không thể để lỡ thời gian được.”

Tôn Phẩm Đình hơi lúng túng, vừa muốn gật đầu, giương mắt thấy một đám người đang từ cửa tiến vào, phía trước là một người tây trang giày da, tuấn tú tao nhã, giữa cả đám người anh ta trẻ trung bắt mắt nhất, mắt cô nàng bỗng bừng sáng, cô nàng lập tức vươn tay tóm lấy Hứa Viên, bước nhanh qua, ngăn trước mặt người nọ.

Hứa Viên không kịp phòng bị, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền bị cô ấy kéo đến trước mặt người đó, khi thấy rõ là Tô Huyền, cô sửng sốt.

“Tô Huyền, cậu ấy là bạn gái anh đúng không? Tôi có chuyện gấp, trời sắp tối rồi, trường cậu ấy xa, tôi giao người cho anh đấy, anh chịu trách nhiệm đưa cậu ấy về. Nói cho anh biết, nếu tối nay cậu ấy không về trường an toàn, tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo anh để lạc mất người.” Tổn Phẩm Đình nói vèo vèo, không để cho người ta phản đối, rồi buông Hứa Viên ra, nhanh chóng bước ra ngoài.

“Đình Đình, cậu đang nói gì thế?”

Hứa Viên kinh ngạc, chẳng để ý vẻ mặt Tô Huyền bây giờ thế nào, muốn đuổi theo. Cô vừa mới đi được mấy bước, Tô Huyền bỗng nhiên vươn tay túm lấy cánh tay cô.